1. Truyện chữ
Tháp Cách - Y Hu Hi Áp

Chương 49: Phiên ngoại 2

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Giờ Mẹo, cửa điện bị người khẽ gõ vang.

 

"Điện hạ."

 

Nghe tiếng Chước Hoa vang lên ngoài cửa, Tang Lam tạm thời đặt quyển sách xuống, ra hiệu cho nàng vào.

 

"Có chuyện gì sao?" Tang Lam vừa hỏi, vừa dùng một tay đánh dấu trang sách, rồi đặt quyển sách sang một bên.

 

Nửa canh giờ trước, Tạ Lưu Đình còn đang ở Ngự Thư Phòng cùng các triều thần nghị luận chính sự, giờ này chỉ còn lại mình y ở tẩm điện đọc sách. Khác với Chước Thanh có thể giấu kín tâm tư, Chước Hoa khi thấy Tạ Lưu Đình không có mặt liền nhẹ nhõm thấy rõ, nàng vội vàng bước đến gần, hai tay nâng một hộp gỗ dài, cẩn thận đặt lên bàn trước mặt Tang Lam.

 

"Điện hạ, đây là vật vừa được Trang Vương điện hạ sai người đưa tới."

 

"Tạ Tuyên?" Tang Lam có phần bất ngờ, theo bản năng liếc nhìn về phía cửa điện. "Hắn tự mình đến mà sao không vào?"

 

"Trang Vương điện hạ nói chỉ là tiện đường ghé qua, còn phải đến gặp Bệ hạ thương nghị chính sự, nên không tiện quấy rầy điện hạ lâu."

 

"Vậy sao..." Tang Lam khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn mang vài phần nghi ngờ.

 

Tạ Lưu Đình trước đó chưa từng nhắc đến việc Tạ Tuyên sẽ đến, chỉ nói là có việc trọng yếu cần cùng mấy vị lão thần thương lượng.

 

Hơn nữa, từ sau khi phong vương, Tạ Tuyên đã dọn ra khỏi cung. Từ phủ đệ hắn đến đây cũng không phải gần, nếu không phải thực sự có chuyện cần bàn với Tạ Lưu Đình, vậy thì rõ ràng là cố ý đi đoạn đường này để đưa vật kia-không biết rốt cuộc là thứ gì, lại khiến hắn phải để tâm như vậy.

 

Nghĩ đến đây, Tang Lam đưa tay kéo chiếc hộp gỗ lại gần, mở nắp ra. Thấy bên trong là một bức quyển trục được bày biện tinh tế, khóe miệng y khẽ giật: "Không phải chứ... Sao đến hắn cũng góp một bộ."

 

Vừa nói, ánh mắt y không khỏi nhìn về phía giá sách một bên - nơi đó từ trên xuống dưới đã được sắp xếp chỉnh tề, bày đủ các loại thi họa quyển trục với hình thức và phong cách đa dạng.

 

Sự việc trở thành thế này, kỳ thực bắt nguồn từ hôm qua. Khi ấy y cùng Tạ Lưu Đình ở Ngự Thư Phòng xử lý chính sự, nghỉ ngơi một lúc, đi dạo trong phòng, tình cờ phát hiện một bức thi họa cổ xưa trong một góc yên tĩnh. Vì thấy phong cách tranh độc đáo, cảnh vật kỳ lạ, y liền thuận miệng nói một câu: "Muốn xem thử có những bức tranh tương tự không." Kết quả, suốt hai ngày nay, đủ loại bức họa quý hiếm liền lần lượt được đưa vào cung không dứt.

 

Trong số đó, không chỉ có người do chính Tạ Lưu Đình phái đi sưu tập, mà còn có cả những kẻ nhân cơ hội lấy cớ "mẫu thân đưa tặng" để tiến hiến. Tang Lam biết rõ bên trong là ẩn ý gì, vốn định thẳng thắn từ chối, nhưng Tạ Lưu Đình chỉ khẽ cười, bảo y cứ nhận lấy tất cả.

 

Tang Lam khẽ thở dài, vẫn chưa vội mở bức tranh ra xem, mà trái lại, khép lại hộp gỗ, đẩy nhẹ về phía trước rồi nói với Chước Hoa:
"Ý tốt của hắn, ta xin ghi nhận. Nhưng hôm nay không phải sinh thần của ta, là trưởng bối, không thể tùy tiện nhận lễ vật của tiểu bối như vậy. Ngươi lát nữa thay ta đem trả lại cho hắn."

 

Nghe vậy, Chước Hoa có chút do dự:

 

"Nhưng điện hạ, Trang Vương điện hạ vừa nói, bức họa này là do chính tay ngài ấy vẽ, không phải để lấy lòng điện hạ, chỉ là muốn mời điện hạ thưởng thức. Nếu điện hạ thấy thích thì giữ lại, nếu không thì có thể đem thiêu đi cũng không sao."

 

Lời đã nói đến mức này, muốn từ chối cũng thật khó.

 

Trong lòng Tang Lam hiếm khi sinh ra vài phần bất đắc dĩ. Đây là lần đầu tiên y rõ ràng nhận ra rằng Tạ Tuyên bây giờ đã không còn là đứa trẻ chật vật nhưng sắc sảo năm xưa y từng gặp.

 

Khi y và Tạ Tuyên lần đầu gặp nhau, đối phương mới chỉ mười hai tuổi. Ba năm trôi qua, Tạ Tuyên đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nghe nói những năm gần đây, hắn đã có thể xử lý chính vụ ổn thỏa, văn võ song toàn, mưu lược không tầm thường. Dù tuổi còn trẻ, nhưng cách làm người lại kín đáo, không dễ bị nhìn thấu. Nghĩ đến tương lai, e rằng sẽ là một quân chủ có thủ đoạn.

 

Xét cho cùng, đây chính là người mà Tạ Lưu Đình đã lựa chọn và dốc lòng bồi dưỡng để kế vị. Trên người hắn, ít nhiều cũng mang vài phần bóng dáng của vị quân vương kia.

 

Nhớ lại đôi mắt sáng như mắt sói, sắc bén mà sáng ngời, rồi lại nghĩ đến thân thế đặc biệt của đối phương, Tang Lam mơ hồ đoán được - đây chắc chắn là một thiếu niên có dã tâm không nhỏ.

 

"Thôi được rồi."

 

Lời đã đến nước này, Tang Lam cuối cùng vẫn lấy bức tranh ra khỏi hộp, chậm rãi mở ra. Trong tranh là mấy nhánh phong lan mảnh dài, sống động như thật, như thể có gió lướt qua, cành lá khẽ lay, khiến cả bức họa như cuộn lên một làn sóng dịu nhẹ. Tang Lam không am hiểu nhiều về tranh họa, nhưng cũng nhận ra nét vẽ này hẳn là cực kỳ tinh xảo.

 

Y ngắm nghía bức tranh một lúc rồi thu tay, bảo Chước Hoa đem nó cất lên giá sách ở một bên.

 

"Ngươi cứ giữ lại trước, lát nữa ta sẽ chuẩn bị một chút đáp lễ gửi lại cho hắn."

 

Dù sao cũng không thể cứ thế mà nhận đồ của người ta rồi làm như không có gì, như vậy thật không phải.

 

"Vâng."

 

Nhưng còn chưa kịp chuẩn bị lễ đáp, chuyện này đã bị một người nào đó biết được sau khi trở về - và liền bị cắt ngang.

 

Tang Lam vừa mở lại quyển sách lúc nãy, đọc chưa được mấy trang, thì đã nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, khoan thai vang lên phía trước. Không lâu sau, bên cạnh đã truyền đến tiếng vải vóc sột soạt, cùng hương thơm nhàn nhạt theo không khí dần lan tỏa, quẩn quanh nơi chóp mũi.

 

Tang Lam không ngừng lật sách, mắt cũng không ngẩng lên, chỉ nhàn nhạt nói:

 

"Trở về rồi à."

 

Quả nhiên, giọng nói ôn hòa quen thuộc vang lên ngay bên cạnh:

 

"Ừm."

 

Tiếp đó, một câu hỏi nhẹ nhàng cất lên:

 

"Mới rồi Tạ Tuyên có đến?"

 

"Đúng vây."

 

"Hắn tặng một bức họa?"

 

"Phải."

 

"Nghe nói là vẽ phong lan?"

 

Tang Lam khựng lại một chút, ngẩng đầu, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc:

 

"Ngài đã biết rồi còn hỏi làm gì?"

 

"Phong lan."

 

Tạ Lưu Đình thu mắt về, đầu ngón tay vuốt nhẹ nơi cổ tay áo, ngữ khí không rõ là vui hay giận:

 

"Đúng là loại đó sao."

 

"......"

 

Xem ra hôm nay đừng mong đọc sách tiếp được nữa.

 

Tang Lam âm thầm thở dài trong lòng, dứt khoát khép lại quyển sách trong tay, quay đầu nhìn sang gương mặt nghiêng bình thản của Tạ Lưu Đình. Y nhẹ giọng nói, như thể vô tình:

 

"Đúng vậy, phong lan. Ta thấy hoa lá trong tranh sinh động vô cùng, nghĩ chắc tiểu tử ấy cũng đã bỏ ra không ít công sức."

 

"Xem ra Tháp Tháp hẳn là rất thích."

 

Giọng Tạ Lưu Đình xưa nay ôn hòa, lúc này lại thấp đi vài phần. Tang Lam thấy vậy liền bật cười, cũng không tiếp lời, mà ngược lại trêu ghẹo:

 

"Bệ hạ chẳng qua rời khỏi nghị sự chưa đến nửa canh giờ, sao lại mang theo một thân giấm chua trở về như vậy?"

 

Tạ Lưu Đình giơ tay cầm lấy ấm trà đặt trên án, chậm rãi rót một chén, thử độ nóng rồi mới đẩy đến trước mặt Tang Lam, giọng điệu bình thản:

 

"Mới vừa rồi ngang qua Ngự Thiện Phòng, e là vô tình nhiễm phải."

 

- Huống hồ Ngự Thư Phòng và Ngự Thiện Phòng vốn là hai hướng hoàn toàn khác biệt so với tẩm cung, lại nói có nhà ai làm giấm mà có thể xuyên qua tường cửa, dính vào cả y phục người ta như vậy?

 

"Phì -- ha." Tang Lam không nhịn được bật cười, đuôi mắt đào hoa theo tiếng cười khẽ rung, như sóng gợn lan tỏa khi gió nhẹ thổi qua mặt hồ.

 

"Tháp Tháp cười gì vậy?"

 

"Khó có dịp thấy bệ hạ ghen mà còn bày ra bộ dáng nghiêm trang như thế, trông thực sự thú vị."

 

Tang Lam không cho rằng Tạ Lưu Đình thật sự vì một bức tranh của Tạ Tuyên mà sinh lòng ghen tuông - tình cảm giữa hai người, đối phương đều rõ ràng thấu đáo trong lòng. Nghĩ đến nhiều khả năng là Tạ Lưu Đình đang cân đo điều gì đó khác, hoặc chỉ là nhất thời nổi hứng thử thăm dò mà thôi.

 

Chờ cười đã đời, y nghiêng người, khuỷu tay tự nhiên chống lên bàn, thần sắc cũng trở nên nghiêm chỉnh hơn đôi chút, cong mắt hỏi:

 

"Bệ hạ đây là đang ghen điều gì? Không bằng nói ra cho ta nghe một chút?"

 

Y cười đầy giảo hoạt, đồng tử màu bích ngọc loang loáng phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ, như phủ một tầng sáng mờ nhạt. Ánh nhìn ấy khiến cho vẻ trầm tĩnh ban đầu trong mắt Tạ Lưu Đình dần dần tan biến, khóe miệng không kìm được vương lên một chút ý cười.

 

"Quen biết Tháp Tháp đã hơn ba năm, hình như chưa từng nghe Tháp Tháp khen tranh ta vẽ."

 

Tạ Lưu Đình vừa nói, vừa khẽ quay đầu đi, hàng lông mi dài nhẹ rủ xuống, dáng vẻ thoạt nhìn như mang theo một tia thất vọng khó lường:

 

"Vậy mà ngược lại lại khen người khác trước."

 

Vài câu ngắn gọn, liền khiến bản thân thoáng chốc trở nên thật đáng thương.

 

"......"

 

Tang Lam trong lòng rõ ràng Tạ Lưu Đình không phải người thật sự để tâm chuyện khen chê ấy. Y biết rõ người kia nói vậy là có thâm ý khác, muốn nhìn xem bản thân sẽ phản ứng ra sao. Nghĩ tới đây, y quyết định thuận theo ý nam nhân, nửa thật nửa giả đáp lại:

 

"Rõ ràng bệ hạ rất ít khi vẽ tranh trước mặt ta, thế thì ta biết khen từ đâu?"

 

Tạ Lưu Đình nghe vậy liền xoay người lại, một đôi mắt phượng dài hẹp khẽ cong, thoáng hiện nét cười ôn nhu khiêm tốn:

 

"Vậy hôm nay trẫm nhàn rỗi, nguyện vẽ một bức họa tặng Hoàng hậu. Hoàng hậu có bằng lòng hay không?"

 

Vẽ tranh thì vẽ tranh, còn hỏi y làm gì. Tang Lam hoàn toàn không nhận thức được tình hình nghiêm trọng đến đâu, chỉ thản nhiên gật đầu:

 

"Được chứ."

 

Kết quả, y chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Lưu Đình thong thả xoay người, ung dung vén tay áo, môi mỏng như ánh trăng khẽ nhếch lên một tia cười như ôn hòa lại như hữu ý. Sau đó quay đầu nhìn y, ánh mắt sâu thẳm mang theo vài phần ẩn ý:

 

"Vậy liền làm phiền Hoàng hậu... giúp trẫm đem giấy tới đây."

 

...

 

Mùa đông năm nay, tuyết rơi thường xuyên hơn hẳn mọi năm. May thay trong cung nơi nơi đều đã sớm nhóm lò sưởi, cái lạnh căm căm kia cũng không thể bước qua nổi ngưỡng cửa tẩm điện.

 

Sau giờ ngọ, không khí trong cung trở nên yên ắng lạ thường, tĩnh đến mức ngay cả âm thanh tuyết rơi ngoài cửa sổ cũng có thể nghe rõ từng tiếng. Khi lớp tuyết dày phủ trên cành cây vô tình rơi xuống, giữa tiếng khẽ vang đó thỉnh thoảng lại hòa lẫn một vài tiếng thở dồn ép kìm nén.

 

Trong điện, hai chiếc bàn được đặt song song cạnh nhau. Một bàn đã được thu dọn sạch sẽ, trống trơn không vật gì, mà trên đó, lại có một thân ảnh đang nằm nghiêng. Từ xa chỉ thấy mái tóc đen như suối chảy nghiêng theo mép bàn buông rũ xuống, đuôi tóc như mực đọng nhẹ nhàng dừng lại trên nền đất sáng bóng.

 

Tang Lam khi trước chỉ nói muốn giúp Tạ Lưu Đình lấy giấy vẽ tranh, ai ngờ kẻ trở thành "giấy" để vẽ lại chính là y.

 

Nét bút như rồng lượn uốn khúc, mang theo từng đợt ngứa ngáy khó nhịn lan dài không dứt.

 

"Nhẹ, ah không được......" Tang Lam cắn răng, yết hầu khẽ lăn, đáy mắt bất giác phủ một tầng hơi sương. Sau một hồi giãy giụa, y rốt cuộc không chịu nổi, quay mặt đi, hơi thở hỗn loạn mà thấp giọng nói:

 

"Dùng lực một chút..."

 

Tạ Lưu Đình nghe vậy thì dừng bút, tay còn treo giữa không trung, bật cười khẽ:

 

"Rốt cuộc là muốn nhẹ, hay là muốn mạnh? Tháp Tháp nên nói cho rõ ràng mới phải..."

 

Đầu ngòi bút đen huyền dừng lại trên làn da y, xúc cảm rõ ràng đến từng sợi tơ thần kinh, luồng ngứa nhẹ từ trước ngực rơi xuống, từng chút một lan tỏa bốn phía. Tang Lam rốt cuộc không nhịn được, khẽ nghiêng đầu sang một bên, lộ ra bên má ửng đỏ gần như sắp nhỏ máu cùng vành tai bóng mượt mảnh mai.

 

Bàn tay đặt bên mép bàn không tự chủ mà siết chặt, mu bàn chân rũ xuống cũng khẽ căng cứng, mang theo một chút thúc giục không lời nhẹ nhàng đá nhẹ vào cẳng chân người trước mặt. Giọng nói của y khàn khàn, thoảng run như nước ao bị lay động:

 

"Cẩn thận một chút..."

 

Ngừng lại một nhịp, trong giọng nói dường như mang theo một tia cầu xin khó giấu,

 

"Muốn... cẩn thận hơn một chút."

 

Nghe được đáp án vừa lòng, Tạ Lưu Đình mới bật cười nhẹ, bắt đầu chuyển động cổ tay. Thoạt nhìn hắn vẫn bình tĩnh thong dong, nhưng hơi thở đã sớm nặng nề hơn so với lúc ban đầu.

 

Tựa như vẫn chưa đủ, mới vẽ được vài nét, hắn lại mở miệng lần nữa:

 

"Tháp Tháp, đừng có run." Hắn nói, giọng trầm thấp khẽ mang ý cười, tư thái đoan chính mà ưu nhã, tựa như đang thuật lại một việc thường ngày nhất, "Nếu vải vẽ rung động quá nhiều, mực sẽ bị nhòe mất."

 

Tang Lam nghe vậy cắn chặt răng, hai tay nắm chặt mép bàn, gắng sức khống chế thân mình đừng run quá mức. Giờ phút này, toàn bộ tâm trí của y đều bị ngòi bút nhẹ lướt kia chiếm cứ, chỉ mong người vẽ tranh mau chóng hoàn tất.

 

"Ngoan thật đấy..." Ý cười bên môi Tạ Lưu Đình càng rõ rệt hơn, hắn chậm rãi hạ xuống nét cuối cùng, sau đó cúi người xuống, bàn tay áp lên vòng eo căng cứng lại gợi cảm mềm mại của Tang Lam, cúi đầu khẽ hôn lên trước ngực y hai cái, ý vị sâu xa.

 

"Trẫm thấy rằng, đóa hoa này đặc biệt hợp với Hoàng hậu - muốn đến trước gương đồng xem thử không?"

 

Không bao lâu, mặt gương đồng được mài giũa đến độ sáng bóng đã phản chiếu rõ ràng bóng dáng hai người giao hòa phía trước.

 

Trên bức tranh lụa mật sắc là những đóa hoa đỏ rực - rực lửa, nhiệt tình mà diễm lệ - gần như lấp đầy mọi khoảng trống, từ hõm xương quai xanh kéo dài xuống phần bụng phẳng phiu. Những nhánh lá đen lay động, vươn ra uốn lượn, phác họa nên phong tình dị vực khó diễn tả thành lời.

 

Tang Lam bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, nhất thời không biết nên khen ngợi Tạ Lưu Đình họa tài quả thực xuất sắc, hay là nên vì dáng vẻ hiện tại của mình mà cảm thấy xấu hổ.

 

Đúng lúc ấy, Tạ Lưu Đình từ phía sau vòng tay qua eo y, cúi đầu hôn lên gáy, chậm rãi hỏi:

 

"Đóa hoa này so với đóa phong lan kia, Tháp Tháp thích cái nào hơn?"

 

Ánh mắt hắn trong gương đen nhánh mà sâu thẳm, như thể đang cưỡng chế kiềm nén một thứ d ục vọng nào đó sắp trỗi dậy.

 

Tang Lam không đáp. Qua mặt gương, ánh mắt lướt về phía Tạ Lưu Đình, trong khoảnh khắc bất giác suy nghĩ - vì sao người này áo mũ chỉnh tề, còn y thì không một mảnh vải che thân, lại bị kéo ra làm... vải vẽ tranh? Càng nghĩ càng thấy khó chịu trong lòng, y lập tức xoay người, giơ tay kéo nhẹ chiếc đai bên hông Tạ Lưu Đình.

 

Hàm ý của y đã quá rõ ràng, thế nhưng người kia lại cố tình có ý trêu đùa. Chỉ cúi mắt liếc nhìn mà không hề có hành động gì, ngược lại còn nắm lấy tay Tang Lam, đặt lên phần ngọc đai với hoa văn phức tạp bên hông, mỉm cười nhã nhặn:

 

"Ta còn đang cầm bút, hơi bất tiện. Làm phiền Tháp Tháp giúp ta cởi bỏ vậy."

 

"... Được một tấc lại muốn tiến một thước."

 

Khóa ngọc nơi thắt lưng nằm giữa từng tầng lớp vải vóc hoa lệ, vang lên âm thanh trầm nặng khi bị cởi bỏ.

 

Trước gương đồng sáng như mới, bóng người quyện lấy nhau.

 

"... Nhẹ chút." Giữa những nụ hôn cuồng nhiệt không dứt, Tang Lam cố nén lại ý thức mơ hồ, giơ tay giữ lấy cổ tay Tạ Lưu Đình, "Đừng làm hỏng hoa."

 

"Ngoan." Tạ Lưu Đình cười dịu dàng, cúi đầu ngậm lấy môi y, giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở dồn dập, quyến rũ đến mức khiến người ta run rẩy, "Tạm thời đừng động, lần sau ta lại vẽ bức mới cho ngươi."

 

Sau một ngày hỗn loạn triền miên, trùng hợp lại gặp ngày nghỉ tắm gội, nên dù chỉ nghỉ ngơi được nửa ngày, hai người vẫn như keo sơn mà quyến luyến chẳng rời.

 

Tang Lam vốn không hề có tửu lượng tốt, hôm nay lại hiếm khi mở miệng nói muốn uống rượu. Tạ Lưu Đình liền sai người mang loại rượu ngon nhất đến, nhìn người trong lòng vui vẻ uống cạn, rồi nhanh chóng biến thành một đống say khướt, ngã gọn vào lòng hắn.

 

Tửu lượng của Tang Lam xưa nay đã kém, ba năm qua cũng không tiến bộ là bao. Nhưng say khướt rồi lại càng thêm đáng yêu, ôm lấy cổ áo hắn mà dụi đầu vào lòng, dáng vẻ ấy quả thật khiến người nhìn mà khó lòng dừng lại được.

 

Tạ Lưu Đình ôm người trong lòng - một chú mèo say rượu vẫn còn giữ được chút ý thức tỉnh táo - ngồi bên cửa sổ, nhẹ nhàng vỗ lưng, dịu dàng lay lay y.

 

Tang Lam sau khi nghỉ ngơi một lúc liền ngồi dậy khỏi vòng tay người kia, như thể muốn chứng minh rằng mình hoàn toàn chưa say, ngẩng đầu lại gần, chăm chú nhìn rõ từng sợi lông mi của Tạ Lưu Đình.

 

Ánh mắt hắn chuyên chú mà sáng ngời, đôi mắt đào hoa long lanh cứ thế dán chặt lấy người đối diện, khiến người bị nhìn đến khó lòng trốn tránh. Tang Lam ánh mắt lanh lẹ, nhìn thấy nơi khóe mắt của Tạ Lưu Đình ẩn ẩn hiện hiện một vệt đỏ mỏng, cảm thấy thú vị liền đưa tay vuốt, ngón tay lướt nhẹ lên xuống.

 

Ngay sau đó, không đợi Tạ Lưu Đình kịp phản ứng, y đã ngẩng đầu tiến sát, môi khẽ m út lên nơi vừa chạm.

 

Bàn tay đặt bên hông trong nháy mắt siết chặt. Qua hồi lâu, Tang Lam mới nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc.

 

"Tháp Tháp ngoan." Giọng Tạ Lưu Đình như dây đàn bị kéo căng, mềm mỏng mà vẫn ẩn giấu kiềm chế, "Đêm qua ngươi đã rất mệt rồi, hôm nay lại uống rượu... nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi, được không?"

 

Tang Lam đầu óc sau khi uống rượu có chút trì trệ. Chờ đến khi y nhận ra ý tứ ẩn sau lời nói kia, lại khẽ bật cười. Y lại rướn người sát thêm, để ngực mình áp chặt vào lồ ng ngực Tạ Lưu Đình, hơi thở ấm áp phả vào dưới cằm nam nhân, giọng mang theo ám chỉ:

 

"Nhưng mà nhìn ngài thì... có vẻ không muốn ta nghỉ ngơi đâu - Hoài Sách ca ca."

 

Ý chí vốn chẳng còn bao nhiêu của Tạ Lưu Đình, đến khi nghe thấy mấy chữ "Hoài Sách ca ca" trong giọng gọi kia, như một dây cung bị kéo căng "ong" một tiếng liền đứt đoạn.

 

Giọng hắn khàn đi, trầm thấp hỏi lại:

 

"Tháp Tháp vừa nãy... gọi ta là gì?"

 

"Hoài Sách." Tang Lam trả lời dứt khoát, không chút ngập ngừng.

 

Tạ Lưu Đình khẽ cụp mắt, dùng đùi nhẹ nhàng cọ cọ vào người y, giọng khẽ dụ dỗ:

 

"Ngoan, thêm hai chữ phía sau nữa."

 

"Hoài Sách ca ca." Tang Lam cười, ánh mắt trong trẻo đầy khiêu khích.

 

Khoảnh khắc ấy, thần thái vô tình toát ra từ y chẳng khác gì yêu tinh hớp hồn, quyến rũ đến mức khiến người ta không thể không sa vào.

 

Sự điềm tĩnh thường ngày trên người Tạ Lưu Đình trong giây lát liền sụp đổ. Hắn hoàn toàn không cách nào kiềm chế, lập tức cúi người muốn áp hắn xuống hôn. Thế nhưng lại bị một bàn tay khẽ chống lên ngực ngăn lại.

 

"Đêm qua quá sức rồi..." Tang Lam nhíu mày, tay vòng lấy cổ Tạ Lưu Đình, khẽ hôn lên môi hắn, sau đó từ từ đặt tay lên bụng dưới, có chút tủi thân mà nói:

 

"Nơi đó... hình như bị thương rồi."

 

Lời y nói quá mức trực tiếp, nhưng ánh mắt lại sáng trong, long lanh như nước, vừa sạch sẽ vừa thuần túy, đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn quá gần.

 

"Hôm nay nhẹ thôi... chỉ một lần, được không?"

 

Việc này Tạ Lưu Đình đương nhiên biết rõ. Là kẻ đầu sỏ gây họa, sáng nay khi tỉnh dậy hắn đã sớm thay Tang Lam - người còn đang ngủ say - bôi thuốc cẩn thận. Vốn dĩ hôm nay không có ý định tiếp tục, ai ngờ Tang Lam sau khi uống rượu lại chủ động như vậy, quấn lấy hắn không buông.

 

"... Được."

 

Hương thơm dìu dịu lan tỏa trong không khí, ánh đèn dầu lập lòe cháy, xước qua màn đêm một tia sáng mỏng manh.

 

Trong tầm mắt mơ hồ, Tang Lam chỉ cần hơi giơ tay là đã chạm được vào lồ ng ngực ấm áp. Tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, y nhận ra toàn thân mình đang da kề da với người trước mặt.

 

Hai màu tóc khác biệt hoàn toàn quấn lấy nhau, từng sợi vương vất bện chặt thành một tấm lưới mờ ám đầy ái muội.

 

Làn da phủ đầy mồ hôi nhẹ nhàng dính sát, không hề khiến người khó chịu, ngược lại bởi sự thân mật riêng có giữa tình nhân mà càng thêm quyến luyến triền miên.

 

Y ôm chặt người kia rồi xoay người lại, nằm úp trên ngực đối phương, khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt kia, không hẹn mà cùng rơi vào một nụ hôn sâu cuồng nhiệt.

 

Mái tóc dài, đen nhánh như tơ, bao phủ dọc theo sống lưng hắn, mềm mại rối xù thành từng đám, khiến hắn trông như một tiểu sư tử bồng bột đầy sinh lực, lại như một con mèo nhỏ biếng nhác mà kiều mỵ, dáng vẻ quá mức khiến người yêu thương.

 

Tạ Lưu Đình không kiềm được, một lần lại một lần ôm chặt lấy eo y, cúi đầu hôn lên môi y không ngơi nghỉ.

 

"Tháp Tháp..."

 

Lòng bàn tay ấm áp trượt dọc theo hõm eo mịn màng đã thấm đẫm mồ hôi, chậm rãi lần lên theo đường cong sống lưng, áp lên làn da trơn mịn, dịu dàng mà đắm say.

 

Tang Lam thuận theo lực đạo của Tạ Lưu Đình cúi đầu xuống, cằm nhẹ tựa lên hõm cổ hắn, nửa híp mắt lại có vài phần mệt mỏi, lười nhác mà cọ cọ vào làn da ấm áp nơi cổ, lẩm bẩm: "Mệt quá..."

 

Y mơ hồ cảm thấy mình sắp rơi vào trạng thái vô thức làm nũng, nhưng trong mắt Tạ Lưu Đình, lại chỉ thấy hàng mi dài cong cong khẽ run, sống mũi cao thẳng, cùng với nửa xương quai xanh thon gọn và bờ vai mượt mà lộ ra ngoài.

 

Những hình ảnh ấy khiến cơn nóng vừa bị áp chế lại lần nữa dâng lên, nhưng cuối cùng vẫn bởi nhịp thở dần nhẹ đi của người trong lòng mà hóa thành vô tận dịu dàng.

 

Tạ Lưu Đình cúi đầu hôn nhẹ l3n đỉnh đầu Tang Lam, rồi chầm chậm dịch môi đến giữa trán y, in xuống một nụ hôn đầy trân quý:

 

"Vậy thì ngủ một lát đi."

 

Thế nhưng qua một lúc lâu, người vừa nói mệt lại khẽ mở mắt, chẳng động đậy gì mà chỉ nhỏ giọng hỏi:

 

"Bệ hạ cả ngày cứ quấn lấy ta, không thấy chán sao?"

 

"Sẽ không."

 

Tạ Lưu Đình lập tức đáp, không hề do dự, giọng nói chậm rãi mà vững vàng, dịu dàng đến mức khiến người ta rung động:

 

"Chính bởi vì có ngươi, nên mới không hề nhàm chán."

 

"Nếu không gặp được Tháp Tháp, cuộc đời ta có lẽ chỉ là một mảnh hoang vu tĩnh lặng, dài đằng đẵng mà vô vị."

 

"Nhưng như vậy, ngươi sẽ không thích."

 

"Cánh đồng khô cằn chẳng thể nuôi dưỡng một đóa hoa kiều diễm."

 

"Cho nên ta muốn nhiều hơn nữa."

 

Tạ Lưu Đình rũ mắt, lông mi khẽ rung, đặt một nụ hôn dịu dàng bên má Tang Lam:

 

"Phải cho ngươi nhiều đến mức khiến ngươi không thể trốn khỏi ái tình này."

 

Chỉ có như thế, mới có thể khiến đóa hoa không thuộc về nơi đây chịu nảy mầm trên thổ địa của hắn.

 

"Tạ Lưu Đình, ngài quên rồi sao?"

 

Qua một lúc lâu, Tang Lam mới khe khẽ cười, rất nhẹ rất nhẹ. Y ngồi dậy, đưa tay chống lên vai Tạ Lưu Đình, trán chạm trán, chậm rãi nói:

 

"Hoa Tháp Cách cũng sinh trưởng ở nơi tuyết phủ không một cọng cỏ. Quê hương ta, quanh năm chỉ có gió cát và sương tuyết tràn ngập đồng hoang."

 

"Tạ Lưu Đình."

 

Y khẽ gọi tên, rồi dịu dàng cúi đầu,

 

"Miếng đất này... thật sự rất tốt."

 

Như một hạt giống lang bạt rốt cuộc dừng lại giữa thổ địa rộng lớn, một nụ hôn ấm áp rơi lên trán hắn.

 

"Ngài đã giữ được ta."

 

Là lời thổ lộ thay cho tất cả yêu thương.

background
TrướcSau