Chương 8


Hiếm khi có dịp được thật sự vui vẻ cưỡi ngựa một lần, nhưng Tang Lam lại không thể chạy quá lâu.
Chuyện gấu khổng lồ phát cuồng tập kích Thận Vương rất nhanh đã bị người hầu báo lên Văn Đế. Vì sự an toàn của đế vương, cuộc săn lần này đành phải tạm thời chấm dứt sớm hơn dự định.
Tang Lam vừa từ trên lưng ngựa nhảy xuống, liền đưa dây cương cho người hầu đến đón. Y đang định xoay người rời khỏi khu vực rào chắn thì cổ tay áo bất ngờ bị một lực kéo lại — lực đạo không mạnh nhưng rõ ràng mang theo cố chấp.
Y nghi hoặc quay đầu nhìn theo hướng bị giữ, ngoài ý muốn bắt gặp kẻ “thủ phạm” đang cúi đầu ngậm chặt tay áo hắn — chính là thanh chuy.
“……Thanh chuy?” Tang Lam khẽ nhíu mày, thử kéo kéo tay áo trở lại, nhưng không những không thoát được mà còn bị cắn càng chặt hơn. Y đành bất đắc dĩ đưa tay lên vuốt v e bộ lông mềm mượt trên đầu ngựa, cúi đầu nhẹ giọng hỏi:
“Làm sao vậy?”
Bạch mã không kêu, cũng không buông, chỉ một bên cọ lên vai y, một bên cố chấp dùng sức kéo y về phía mình.
Tang Lam bị bất ngờ, lảo đảo theo nó hai bước, sau khi đứng vững lại, liền lặng lẽ nhìn con ngựa trước mắt đang khác thường dị thường. Một lát sau, y thở dài một tiếng thật khẽ.
Dù thời gian bầu bạn không dài, nhưng nhiều ngày qua thanh chuy vẫn luôn ngoan ngoãn thân thiết, thậm chí không hề như lời Tạ Lưu Đình từng miêu tả — hung dữ, không chịu nghe lời. Nhưng hôm nay dáng vẻ này, lại là lần đầu tiên xuất hiện.
Chỉ là —
Nếu còn tiếp tục như vậy, tay áo y chỉ sợ sẽ dính đầy nước miếng mất.
“Rốt cuộc là làm sao vậy chứ, thanh chuy…”
Trên gương mặt thường ngày trầm tĩnh kia, hiếm khi hiện lên một tia sinh động mang theo khí chất thiếu niên.
Đúng lúc ấy, một giọng nói ôn hòa, thanh nhã xen vào, thay thanh chuy trả lời cho y —
“Nó là đang ghen.”
Tang Lam hơi sửng sốt quay đầu lại, liền thấy Tạ Lưu Đình không biết từ bao giờ đã đứng phía sau.
Hắn không ngồi xe lăn, chỉ một tay vịn đứng thẳng, cách Tang Lam vài bước, lúc này đang nhàn nhạt cười, nâng tay áo che môi, ánh mắt lấp lánh ý cười nhìn y.
“Khụ, khụ khụ.”
“Vương phi hôm nay cưỡi ngựa khác, thanh chuy e là vì thế mà giận dỗi.”
Tạ Lưu Đình vừa đi tới, vừa hạ giọng cười nói, nét cười ôn hòa, ánh mắt tự nhiên rơi lên gương mặt vẫn còn vương máu của Tang Lam.
Trước buổi săn, Tang Lam đã thay y phục được chuẩn bị kỹ càng từ sớm — đều là do Tạ Lưu Đình đích thân chọn. Vải mềm nhẹ ôm sát thân thể, vừa vặn khắc họa dáng người thon dài cùng vòng eo mềm mại, mà quần cưỡi ngựa được cắt may gọn gàng càng khiến đôi chân y thêm phần thẳng tắp nổi bật.
Giờ phút này, trên y phục kia đã dính không ít vết máu, cỏ lá cùng tro bụi hỗn độn. Thế nhưng những thứ ấy không khiến y trở nên nhếch nhác, trái lại càng làm nổi bật đôi mắt trong veo cùng khí chất như được máu tươi điểm xuyết thêm vài phần câu hồn gợi cảm.
Tạ Lưu Đình đột nhiên thấy hô hấp nghẹn lại.
Tang Lam thì chẳng hề để tâm tới những phản ứng nhỏ nhặt đó. Ánh mắt y chỉ hơi lướt qua sắc mặt tái nhợt của Tạ Lưu Đình một thoáng, sau lại nhanh chóng chuyển về phía thanh chuy bên cạnh.
Y giơ tay lên xoa đầu con ngựa đang bất mãn, giọng nói như thuận miệng buông ra:
“Vương gia nếu thân thể vẫn còn chưa khoẻ, không cần cố quá. Về trướng nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn.”
“— Gió ở đây lớn, coi chừng nhiễm phong hàn.”
Nghe xong câu đó, ý cười trong mắt Tạ Lưu Đình càng thêm sâu. Hắn nhìn người rõ ràng cố tình dời ánh mắt đi chỗ khác, giọng nói ôn hòa vang lên:
“Đa tạ vương phi quan tâm. Hôm nay ta thấy thân thể đỡ hơn nhiều. Huống chi —”
“Nếu hôm nay không thể tận mắt thấy vương phi tung vó, phong tư kia e là sẽ tiếc nuối cả đời.”
“……”
Người này rốt cuộc làm sao có thể dùng vẻ mặt ôn hòa lễ độ kia mà thản nhiên nói ra mấy lời chẳng chút đứng đắn ấy chứ.
Tang Lam chỉ âm thầm cảm thán trong lòng, ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản, nhẹ nhàng đáp:
“Làm Vương gia thất vọng rồi.”
“Con mồi bị ta sơ suất để sổng, chỉ e không thể khiến Vương gia nở mặt nở mày. Thật lòng xin lỗi.”
Thật ra y không hề bận tâm mấy con thỏ hay hồ ly kia, nhưng thân là Úc Vương phi, lại xuất thân Mạc Bắc, được đích thân Văn Đế điểm danh cùng dự vây săn, nếu tay trắng trở về, không chỉ riêng y bị cười nhạo — mà cả Tạ Lưu Đình cũng sẽ bị đem ra bàn tán.
“Không sao cả,”
Tạ Lưu Đình vẫn ung dung mỉm cười, giọng nói ôn nhu như gió xuân, vẻ mặt thản nhiên tựa mặt hồ lặng gió, thật giống như hoàn toàn không để tâm:
“Vương phi vui vẻ là được.”
Tang Lam thấy hắn đã nói vậy, cũng chẳng nói thêm gì nữa. Lúc này, thanh chuy cuối cùng cũng chịu buông ống tay áo ra sau hồi lâu vùng vằng, nhưng nó cũng không quay đầu bỏ đi. Ngược lại còn quẫy đuôi vòng quanh một vòng, rồi khi đến phía sau lưng Tang Lam, liền húc đầu vào vai y, từng chút từng chút, đẩy y về phía Tạ Lưu Đình đang đứng.
Tang Lam không kịp đề phòng, bị đẩy bước tới hai bước.
Đợi đến lúc y đứng vững lại, giữa hắn và Tạ Lưu Đình chỉ còn cách nhau một đoạn hàng rào nhỏ.
Hơn nữa — vừa đứng yên, y liền cảm nhận được bên má mình dán vào một lớp vải mềm mịn.
Tạ Lưu Đình đã đưa tay phải lên, dùng ống tay áo của mình, thong thả mà nhẹ nhàng lau đi vết máu còn vương trên gương mặt y.
Tang Lam bị hắn bất ngờ hành động dọa đến sững người, nhưng rất nhanh đã nhận ra ánh mắt bốn phía đều đang chăm chú nhìn, chỉ đành cứng đờ thân thể, cưỡng ép giữ bình tĩnh mà đứng yên tại chỗ, mặc cho Tạ Lưu Đình lau đi vết máu trên mặt mình.
Cảm giác này có chút lạ lẫm, cũng có phần kỳ quái. Hành động của Tạ Lưu Đình khiến y có ảo giác như thể bản thân là món đồ sứ quý giá được người ta nâng niu gìn giữ, hết mực bảo hộ.
Tang Lam hơi nâng mắt, nhìn nam nhân trước mặt — thần sắc hắn vẫn thong dong như thường, thậm chí có thể nói là mang theo vài phần ôn nhu hiếm thấy. Y rốt cuộc không nhịn được, đợi lúc người vây quanh sơ ý không chú ý, mới dè dặt đè thấp thanh âm, thừa dịp khoảng cách gần nhẹ giọng hỏi:
“Vương gia.”
Y nói khẽ, cẩn trọng tránh để người ngoài thấy khẩu hình:
“Cái này... cũng nằm trong vở diễn sao?”
Từ trước tới giờ chưa từng dám hỏi thẳng, nhưng lần này Tạ Lưu Đình làm quá bất ngờ, vượt xa mọi dự tính của y. Thế nên Tang Lam quyết định, thà hỏi cho rõ ràng còn hơn tự suy đoán.
“Diễn?”
Tạ Lưu Đình thoáng khựng lại. Hắn đâu phải người chậm hiểu — chỉ nhìn ánh mắt trong trẻo kia, đã biết đối phương muốn nói gì.
Gương mặt vốn trầm ổn như ngọc bỗng chốc như núi cao đổ xuống, không hề lên giọng, lại mang theo một loại áp lực trầm mặc khó diễn tả.
“Ý vương phi là — hành vi hiện tại của ta, chỉ là đang... diễn trò với ngươi?”
“Tang Lam không dám,” y thấp giọng trả lời.
Nhạy bén cảm nhận được không khí dần trở nên nặng nề, Tang Lam khẽ mím môi, cụp mắt xuống.
“Ta từng khi nào khiến vương phi sinh ra loại ảo giác này?”
Tạ Lưu Đình vừa hỏi, đầu ngón tay lướt nhẹ qua bên má Tang Lam, rồi thuận thế trượt xuống, khớp xương ngón tay đặt khẽ dưới cằm y — không hề dùng sức, lại đủ để nâng gương mặt kia lên.
Lưu quang chớp mắt nơi đáy mắt biến mất không dấu vết, sắc bích nhạt như nước thu lại ánh sáng, chỉ còn lại tĩnh hồ như gương, không chút gợn sóng.
Rất tốt. Vị tiểu sư tử khi nãy còn xù lông bừng sáng, giờ đã thu lại móng vuốt rồi.
Môi đỏ khẽ mím, Tang Lam nhẹ nhàng mở lời, tiếng nói như gió thoảng qua tai:
“Ta cùng Vương gia chỉ mới quen biết chưa bao lâu, nhưng Vương gia trước mặt bao người lại luôn ân cần chiếu cố, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể cho là xuất phát từ phép tắc — hoặc là vì cần phải diễn trước mặt người ngoài.”
“Tuy ta xuất thân từ Mạc Bắc, nhưng cũng không hẳn vô lễ như Vương gia lầm tưởng. Ta hiểu rõ, người có thân phận hiển hách thì cần giữ lời ăn tiếng nói đoan chính mới khiến người khác tâm phục. Tang Lam hiểu điều đó, cũng nguyện phối hợp.”
Lời lẽ ôn hòa mà khéo léo, lý trí đến mức không chừa một kẽ hở, khiến Tạ Lưu Đình trong một khắc nghẹn lời, bàn tay vẫn lơ lửng giữa không trung, cuối cùng cũng chỉ chậm rãi buông xuống.
“Được rồi.”
Tang Lam nhẹ nhàng chớp mắt, vô thức đối diện ánh mắt tối sâu của nam nhân. Dù thần sắc Tạ Lưu Đình không thay đổi bao nhiêu, nhưng Tang Lam vẫn nhận ra — cảm xúc của đối phương lúc này không giống với ban nãy.
Cho là mình lỡ lời, Tang Lam liền cụp mắt, đưa tay lau lau cổ tay áo dính vết máu:
“Làm bẩn y phục Vương gia ban tặng, thực sự xin lỗi.”
“……”
Không nghe thấy tiếng đáp lại, một lúc lâu sau, y mới nghe trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài rất khẽ.
“Không sao cả.”
“Vương phi không cần để tâm.”
“…...Vâng.”
Tạ Lưu Đình ánh mắt dừng lại nơi tóc mai hơi rối rủ che nửa gương mặt của Tang Lam, tựa hồ muốn nói gì, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ mím môi, không thốt thành lời.
...
Bởi vì cuộc đi săn kết thúc sớm, khánh yến theo đó cũng buộc phải tổ chức trước thời hạn.
Yến hội được tổ chức ngay trong hành cung gần khu vực săn bắn. Tuy không thể so với hoàng cung xa hoa lộng lẫy, nhưng quy mô và bố trí nơi đây cũng đủ rộng rãi tráng lệ, điện lớn thênh thang, có thể dung nạp đến mấy trăm người ngồi vào một lượt.
Sau khi yến tiệc bắt đầu, vương công đại thần theo thứ tự an tọa, Tang Lam đi theo Tạ Lưu Đình, ngồi vào ghế bên cạnh các hoàng tử. Y ngồi yên lặng, vẻ mặt như thường, không gợn sóng, điềm nhiên tiếp nhận từng luồng ánh mắt từ bốn phương tám hướng quét tới.
Do thân phận đặc biệt của y, cộng thêm Tạ Lưu Đình vốn thể nhược nhiều bệnh, hôn sự giữa hai người vẫn chưa được cử hành long trọng, vì vậy hôm nay trong điện, không ít người vẫn là lần đầu tận mắt nhìn thấy vị Úc Vương phi này. Lại thêm biến cố lúc đi săn ban nãy, sự hiếu kỳ dành cho y cũng theo đó tăng lên gấp bội.
Tang Lam ngụy trang rất khéo, tư thế ngồi ngay ngắn, mặt mày yên tĩnh, tiếp nhận mọi ánh nhìn chẳng chút e dè. Chỉ có điều, trong số những tầm mắt ấy, có một đạo nóng rực dị thường, tựa như chủ nhân của nó đang cố tình muốn khiến y cảm nhận được sự hiện diện.
Tang Lam kín đáo đảo mắt về phía đó — là Thận Vương.
Đối phương hiển nhiên đã xử lý ổn thỏa miệng vết thương, thay y phục mới, trông chỉnh tề sạch sẽ, không còn nửa điểm chật vật lúc trước. Nhìn thấy người từng có xích mích, sắc mặt Tang Lam hơi trầm xuống, chẳng buồn nán lại ánh mắt mà lập tức thu về.
Thế nhưng, dù y biểu hiện rõ ràng như thế, ánh mắt kia vẫn như mạng nhện bám riết không buông, khiến người không khỏi khó chịu. Đến khi Tang Lam lần thứ hai quay đầu nhìn lại, rốt cuộc lại bắt gặp đúng khoảnh khắc ánh mắt Thận Vương chệch đi nơi khác — giống như vừa bị thứ gì dọa cho giật mình, lập tức thu tầm mắt về.
Tang Lam thuận theo tầm nhìn kia mà quay đầu, liền bắt gặp sườn mặt Tạ Lưu Đình — gương mặt góc cạnh rõ ràng, môi khẽ cong như cười, nhưng độ cong ấy lạnh như ánh trăng rơi trên tuyết đọng, xa xăm lại băng lãnh.
Nam nhân dường như cảm nhận được ánh mắt y, khẽ nghiêng đầu.
Tạ Lưu Đình vốn sinh ra với đẹp tuấn tú hơn người, ngày thường ôn hoà nhã nhặn, nhưng nhìn kỹ, diện mạo lại mang theo mười phần khí chất lạnh lẽo sắc bén. Hốc mắt hơi sâu, mí mắt mỏng nhẹ, lúc cười rộ lên, đồng tử thăm thẳm như điểm ánh trăng soi đáy hồ tĩnh, vừa thâm thúy, vừa an nhiên.
Thế nhưng hoàn toàn tương phản với khi mỉm cười, lúc không mang biểu tình gì, đuôi mắt của hắn lại sắc bén đến mức gần như hóa lưỡi đao rút khỏi vỏ. Chỉ cần ánh mắt kia rơi vào đâu, tựa như tuyết lạnh lập tức từ chốn tối dồn về phía đó.
Ở trong điện tràn đầy hơi ấm, Tang Lam lại trống rỗng cảm nhận được một luồng khí lạnh luồn qua kẽ áo.
Nhưng ngay khi Tạ Lưu Đình hơi chớp mắt, cảm giác ấy như bị xóa sạch — giống như chỉ là một ảo giác lướt qua chớp nhoáng. Hắn không nói gì thêm, chỉ âm thầm thu hồi ánh mắt, điềm nhiên như chẳng có gì vừa xảy ra.
Điều này khiến Tang Lam, vốn đang đợi đối phương mở lời, thoáng ngẩn người.
Chưa kịp suy xét sâu hơn về thần thái khác thường ấy, nơi mu bàn tay bỗng truyền đến một cảm giác lành lạnh, khiến y cả người cứng lại.
Bàn tay kia, thon dài, lạnh buốt — không lẫn vào đâu được, là tay của Tạ Lưu Đình.
Từ dưới án kỷ, tay hắn nhẹ nhàng khép lại, bao lấy tay Tang Lam, mang theo một chút ý tứ trấn an im lặng mà kiên định.
Cũng chính lúc này, Tang Lam mới phát hiện lòng bàn tay mình chẳng biết từ khi nào đã rịn một tầng mồ hôi mỏng.
Hóa ra, cho dù chuẩn bị kỹ càng đến đâu, tự nhủ với bản thân bao nhiêu lần, thì khi đối diện với trường hợp như vậy, y vẫn không tránh khỏi khẩn trương.
Chỉ là — ngay cả chính y cũng không tự phát hiện, vậy mà người này lại nhận ra.
Tạ Lưu Đình không lên tiếng, Tang Lam cũng không quay đầu nhìn sang. Từ bề ngoài mà xét, cả hai trông giống như một đôi bạn lữ lễ phép, mực thước, không vượt quá giới hạn.
