Chương 70


Trans: Meow
Beta: Lam Lam
Ở đây, chỉ có Tô Hảo là bình tĩnh nhất. Cô nhìn Lý Tú đang hoảng hốt rồi nhẹ nhàng mỉm cười nói với Chu Dương: “Trò chuyện gì đâu, chỉ là chút chuyện nhỏ giữa phụ nữ với nhau thôi, cô ấy giới thiệu cho em vài bộ đồ, Lý Tú rất dễ thương đấy.”
Sáu từ cuối cùng vừa bật thốt ra đã khiến mọi người vô cùng bất ngờ, ngay cả Chu Dương cũng vậy.
Lý Tú trừng mắt, hậm hực liếc nhìn Tô Hảo.
Ở đầu dây bên kia, Chu Dương hơi nheo mắt, anh nhặt cây bút mực lên rồi nói: “Thật sao? Có thể dễ thương như em không?”
Tô Hảo cười nói: “Tụi em là hai mẫu người khác nhau mà.”
Chiếc bút mực của Chu Dương lại rơi xuống đất.
Mấy giây sau, anh nhỏ giọng nỉ non: “Vợ yêu ơi, về nhà anh quỳ nhận tội với em được không?”
Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên từ loa điện thoại, vừa cưng chiều lại vừa rén, có vẻ như đã quá quen rồi. Sắc mặt của mọi người đang có mặt ở đó lập tức thay đổi, khiến cho đến cả Tô Hảo cũng không thể nào tin nổi những gì mình vừa mới nghe thấy. Sắc mặt Tô Hảo cũng thay đổi, cô nhỏ giọng đáp: “Anh cứ bận xong công việc của anh đi, thật là.”
Lần nào cũng dùng chiêu này để đối phó cô.
“Em cúp máy đây.” Tô Hảo nói.
“Được.” Nói xong, Tô Hảo cúp máy trước rồi Chu Dương mới cúp máy.
Thứ tự như vậy càng thể hiện rõ vị thế của Tô Hảo. Lý Tú không đứng vững nổi nữa, cô ta nhìn Tô Hảo một lượt từ đầu đến chân cũng chẳng tìm ra có điểm gì có thể khiến Chu Dương thích cô đến vậy. Nhưng nhiều hơn cả, cô ta đang cảm thấy sợ hãi, lần trước Chu Dương đã cảnh cáo cô ta, nhưng bản tính bướng bỉnh lại khiến cô ta không muốn chịu thua.
“Chị Tô Hảo, chị…” Cô ta định nói gì đó, nhưng lại nhận ra rằng vừa rồi Tô Hảo cũng chẳng nói gì nhiều, thậm chí còn khen cô ta dễ thương.
Hơn nữa, giọng điệu của Tô Hảo không hề có chút khó chịu nào, đúng thật là một lời khen dịu dàng. Điều này khiến Lý Tú cảm thấy khó chịu, như mắc kẹt ở giữa, không biết nên làm gì. Cô ta cũng không dám để lộ hình xăm trên cổ áo, thậm chí còn đưa tay lên kéo lại. Nhưng Tô Hảo lại nhìn sang, liếc nhẹ xương quai xanh của cô ta.
Sau đó, Tô Hảo mỉm cười hỏi Lý Tú: “Em có quen bạn gái cũ của Chu Dương không?”
Lý Tú sững người, lập tức ngẩng đầu lên đáp: “Có quen.”
“Quen hết à?” Tô Hảo cười nhẹ, giống như chị gái lớn đang hỏi chuyện một đứa trẻ. Lý Tú mím môi, đáp: “Quen kha khá.”
Tô Hảo ừ một tiếng: “Biết chơi mạt chược không?”
Lý Tú: “Cái đó có gì mà không biết.”
Tô Hảo gật đầu: “Vậy thế này đi, ngày mai em hẹn họ đi, mấy người chúng ta gặp nhau, chơi vài ván mạt chược. Các em là một đội, còn mình chị một đội. Nếu các em thắng, chị sẽ chia tay với Chu Dương, còn nếu chị thắng thì…”
Cô đưa tay chạm nhẹ vào cổ áo của Lý Tú, nói: “Thì em phải xoá cái hình xăm kia đi cho chị, được chứ?”
Lý Tú lập tức kéo chặt cổ áo lại, không thể tin nổi mà nhìn Tô Hảo: “Chị nghiêm túc đấy à?”
Tô Hảo đáp: “Đương nhiên. Chị cũng tò mò lắm, không biết bạn gái cũ của Chu Dương trông như thế nào, dù sao chị cũng là một trong số bạn gái của anh ấy mà.”
Nhân viên bán hàng cùng Kỳ Kỳ đứng bên cạnh nhìn Tô Hảo nói chuyện một cách nghiêm túc như vậy thì trong lòng thầm phản bác: Cô là chính thất mà? Đây là đãi ngộ của chính thất mà!! Má ơi, cô khiêm tốn quá!!
Tô Hảo rời khỏi Chu Dương, Tô Hảo với Chu Dương chia tay, đây đúng là một sự cám dỗ không hề nhỏ.
Huống chi lại là ba đấu một nữa chứ.
Lý Tú nhìn chằm chằm Tô Hảo, lòng hiếu thắng bỗng hừng hực nổi lên: “Được, cứ quyết định vậy đi.”
Tô Hảo khẽ mỉm cười: “Chị nói được làm được.”
“Ngày mai nhé?” Lý Tú xác nhận lại lần nữa.
Tô Hảo gật đầu: “Chiều ngày mai đi. Chị sẽ đặt chỗ, phòng bao tầng 8 của Câu lạc bộ Tinh Không nhé.”
Trước đây Tô Hảo đã từng đến đó cùng Thẩm Hách, Thẩm Hách cũng đã giới thiệu qua cho cô. Tầng 8 chỉ có một phòng bao lớn, giống phòng khách của biệt thự, ngoài việc chơi mạt chược, ở đó còn có thể xem phim, uống rượu, nướng BBQ và nấu ăn.
“Được!”
Tô Hảo mỉm cười, nhấc đống túi mua sắm trên ghế sofa lên, rồi nhìn sang Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ đang đứng đó há hốc mồm ra, phải mất vài giây mới phản ứng lại, sau đó vội vàng cúi xuống nhặt những chiếc túi còn lại lên, theo sát Tô Hảo. Hai nhân viên bán hàng nhanh chóng xông tới tiễn họ, một người còn hỏi: “Cô Tô, có cần chúng tôi gọi xe đưa cô về không?”
“Không cần đâu, chúng tôi còn muốn đi dạo thêm chút nữa.” Tô Hảo đáp.
“Vâng.”
Rời khỏi cửa hàng, Kỳ Kỳ cuối cùng cũng hoàn hồn. Cô ấy nói với vẻ sốc kinh hoàng: “Tô Hảo, ngày mai chị có thể đi xem không?”
Tô Hảo nhìn Kỳ Kỳ, cười đáp: “Được chứ, phải cổ vũ cho em đấy nhé.”
“Được, chị sẽ cổ vũ cho em.” Kỳ Kỳ phục Tô Hảo lắm lắm luôn rồi nha.
*
Hai người họ quả thật lại đi loanh quanh thêm một lúc nữa. Nghiêm Sùng có lẽ là rất sợ Kỳ Kỳ sẽ mua một bộ đồ đắt tiền như thế thật nên liên tục gọi điện thoại tới. Ban đầu còn tức giận đùng đùng, nhưng sau đấy anh ta chỉ cần Kỳ Kỳ bắt máy thôi là được, cuối cùng, tới lúc mua trà sữa, Kỳ Kỳ mới nghe máy, sau khi bắt máy, cô ấy nói luôn: “Ôi xin lỗi anh nhé, em mua rồi, mua hẳn hai bộ cơ, tổng cộng 24 vạn.”
Ở đầu dây bên kia Nghiêm Sùng suýt ngất, sau đó anh ta dập máy luôn.
Kỳ Kỳ hừ một tiếng, so sánh ra thì Chu Dương luôn đợi Tô Hảo dập máy trước, với phép so sánh như thế thì anh ta còn chẳng so bì được với Chu Dương. Huống chi, Chu Dương còn đưa cho Tô Hảo một chiếc thẻ như thế, cả đời cô ấy chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Còn Nghiêm Sùng thì, đúng là đồ đáng ghét.
Tô Hảo cầm hai ly trà sữa, đưa một ly cho Kỳ Kỳ và hỏi: “Anh ấy dập máy rồi à?”
“Ừ, tức chết đi mất.” Kỳ Kỳ cắn ống hút, hừ một tiếng.
Tô Hảo mỉm cười, nắm lấy cổ tay Kỳ Kỳ và nói: “Thỉnh thoảng chị cũng nên xuống nước một tí.”
“Không đời nào!”
Kỳ Kỳ lại hừ một tiếng, rồi hỏi Tô Hảo: “Em có xuống nước không?”
Tô Hảo suy nghĩ một lúc: “Giờ em vẫn chưa xuống nước, bởi vì tình cảm của tụi em vẫn chưa đến mức đó.”
Kỳ Kỳ sửng sốt một lát, không hiểu lắm.
Tô Hảo xoa đầu cô ấy, Kỳ Kỳ nói: “Tô Hảo, em đúng là học một biết mười đấy, rất thông minh! Nếu em bước ra xã hội sớm hơn tý là giờ chắc em đỉnh lắm đấy.”
Tô Hảo mỉm cười, nhìn thấy điện thoại của Kỳ Kỳ lại đổ chuông, người gọi tới vẫn là Nghiêm Sùng. Kỳ Kỳ nghe máy, vừa nói “Alo” thì từ đầu dây bên kia đã vang lên giọng Nghiêm Sùng đầy tức giận: “Bây giờ anh đến đón em, em cứ đợi ở đấy đi!”
Nói xong, Nghiêm Sùng lại dập máy.
Kỳ Kỳ không kịp nói một câu nào, tức nổ cả phổi, nhưng vẫn ở lại chờ anh ta. Tô Hảo định sẽ chờ Nghiêm Sùng đến, xem tình hình thế nào rồi mới quyết định là làm bóng đèn hay là làm hòa giải viên.
Thoáng cái, một chiếc xe ôm công nghệ đã xuất hiện trước cửa.
Nghiêm Sùng bước xuống, trừng mắt nhìn Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ cũng trừng mắt lại với anh ta.
Tô Hảo nhận thấy trong mắt hai người này bây giờ hoàn toàn không còn để ý đến ai khác, thế là cô tiến tới, đưa túi đồ trong tay cho Nghiêm Sùng, quả nhiên Nghiêm Sùng nhận lấy còn vội vàng nói một tiếng cảm ơn với Tô Hảo. Cô mỉm cười đáp lại, rồi quay người gọi một chiếc taxi.
Cô vừa lên xe, thì đã nghe thấy tiếng cửa xe phía trước đóng sầm lại.
Tô Hảo: “…”
*
Ngày hôm sau là chủ nhật, Tô Hảo vẫn như mọi khi. Kỳ Kỳ và Nghiêm Sùng dường như đã làm hòa, nhưng Kỳ Kỳ liên tục nhắn tin cho Tô Hảo, nói là bản thân rất hồi hộp.
Hồi hộp vì sắp được gặp mấy cô bạn gái cũ của Chu Dương.
Tô Hảo chẳng hồi hộp lắm, cô đã từng gặp một người như Lý Tú, có gặp thêm mấy người khác cũng chẳng sao.
Sau khi ăn trưa xong, Tô Hảo và Kỳ Kỳ xuất phát đi đến Câu lạc bộ Tinh Không. Ban đầu, Tô Hảo đặt phòng dưới tên Chu Dương, nhưng không ngờ bên phía câu lạc bộ lại nói Tô Hảo cũng có thẻ hội viên, là thẻ phụ từ thẻ của Chu Dương. Tô Hảo hơi ngập ngừng một chút, rồi cũng chấp nhận.
Đứng từ góc độ nào đó mà nói thì Chu Dương quả thật là một người đàn ông ân cần, chu đáo mọi mặt.
Kỳ Kỳ chưa bao giờ đến đây, chỉ nghe nói về nơi này, lúc này cô ấy còn phấn khích hơn là hồi hộp. Hai người đi thang máy lên thẳng tầng 8, vừa ra khỏi thang máy đã thấy phòng khách, bên trong có ba nhân viên phục vụ. Khi thấy 2 người đến, họ lập tức rót nước ép, chuẩn bị trái cây và đồ ăn nhẹ.
Một nhân viên thì lau chùi bàn mạt chược, còn người còn lại thì đi điều chỉnh phòng chiếu phim tư nhân.
Kỳ Kỳ hỏi: “Họ chưa đến à?”
Tô Hảo đáp: “Chúng ta đến sớm rồi.”
Kỳ Kỳ cười nói: “Đến sớm thì thế chủ động nằm trong tay chúng ta.”
Tô Hảo ngạc nhiên nhìn Kỳ Kỳ, mấy giây sau liền khen cô ấy: “Đỉnh.”
Kỳ Kỳ cười lớn, cầm trái cây lên ăn.
Hai người ngồi trên sofa xem TV, thỉnh thoảng lại nhìn về phía thang máy. Khoảng mười lăm phút sau, cửa thang máy mở ra, bên trong là một sắc đỏ rực. Đó là Lý Tú, ánh mắt cô ta sáng rực, đứng cạnh cô ta còn có mấy cô khác, soạt một cái, giày cao gót của họ giẫm lên sàn, cả bốn người cùng bước ra.
Bên trái là bạn thân của Lý Tú, lần trước cô đã gặp. Hai người còn lại trông cũng rất xinh đẹp tự tin, lại còn gợi cảm, đặc biệt một trong số họ còn nhìn Tô Hảo với ánh mắt đầy cảm xúc khác lạ.
Người còn lại thì có vẻ hơi kiêu ngạo.
Tô Hảo đặt chiếc điều khiển từ xa xuống, mỉm cười nói: “Chào mọi người, tôi là Tô Hảo.”
Lý Tú mím môi, liếc nhìn cô bạn bên cạnh.
Khưu Nương Nhi tiến đến nói: “Tôi là Khưu Nương Nhi.”
Thi Lâm mỉm cười, vuốt lại mái tóc dài, chính là cô gái vừa nãy nhìn Tô Hảo với cảm xúc khác lạ: “Tôi là Thi Lâm, là bạn gái thời cấp 3 của Chu Dương, có thể coi là mối tình đầu.”
Cô gái này khá hiền lành, nhưng dám nhắc đến ba chữ “Mối tình đầu” thì cũng đủ để thấy cô ta rất tự tin.
Tô Hảo vẫn mỉm cười, không hề có chút lay động.
Người còn lại có phần kiêu ngạo, cô ta bước tới: “Tôi là Tần Sương, là bạn gái thời đại học của Chu Dương.”
Lúc này Tô Hảo mới để ý tới cô ta, Tần Sương, cái tên nghe cũng khá hay. Tối hôm đó, cô đã hỏi Chu Dương về cô bạn gái này, nhưng Chu Dương chỉ đáp rằng anh không biết.
Kỳ Kỳ thì thầm với Tô Hảo: “Tần Sương hình như là con gái của nhà họ Tần ở Hải Thị, giờ đang làm người mẫu, chị biết cô ta.”
Là người Hải Thị, còn là thiên kim tiểu thư. Vậy mà Chu Dương nói không biết người này, thật sự đã quên mất cô ta sao?
Tô Hảo liếc nhìn nhân viên phục vụ, họ hiểu ý, lập tức mời mọi người ngồi xuống. Có lẽ những người kia cũng đã biết rõ mục đích ngày hôm nay nên cũng chẳng có ý gì khác mà ngồi vào bàn mạt chước luôn. Trong số ba người bạn gái cũ, Nương Nhi có vẻ ít được chú ý nhất, nên đã để Lý Tú thế chỗ.
Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi, Tô Hảo mới từ từ đứng dậy, bước tới. Cô thầm nghĩ, mấy cô bạn gái cũ của Chu Dương quả nhiên vẫn còn thích anh, chỉ ước gì cô mau mau chóng chóng cút khỏi cuộc đời Chu Dương thì hơn.
Nếu không, tại sao lại chấp nhận đến cuộc hẹn này chứ?
*
Sân bay quốc tế Lê Thành.
Máy bay bay từ Hải Thị tới Lê Thành đã hạ cánh, cửa khoang hạng nhất mở ra, Chu Dương tay cầm áo khoác, đeo kính râm, sau khi kết thúc một cuộc gọi, anh tắt điện thoại, quai hàm có chút căng ra.. Anh nhỏ giọng nói với Lục Khởi: “Chuẩn bị hai phương án, chuẩn bị huỷ hợp tác với ông Tần trong mọi tình huống.”
Lục Khởi vâng một tiếng, vài giây sau, cậu ấy trông thấy Chu Dương đang cúi đầu chuẩn bị nhắn tin cho Tô Hảo.
Lục Khởi do dự một chút rồi nói: “Chu tổng, lúc gặp ông Tần, anh không nhớ ra chút gì à?”
Chu Dương quay đầu nhìn anh ta, khẽ kéo kính râm xuống để lộ ra đôi mắt hẹp dài: “Sao? Nhớ ra cái gì?”
Lục Kỳ: “…”
Mẹ nó.
Đó là ông nội bạn gái cũ của anh đấy! Anh đã quên sạch rồi sao? Ôi trời ơi.
Cậu ấy thực sự không biết làm sao.
Cậu ấy đành gợi ý: “Tần Sương là cháu gái của ông Tần.”
Chu Dương bỏ kính râm vào túi, nghe vậy liền nói: “Ừ? Sao? Ai cơ?”
“Tần Sương.”
Chu Dương: “Rồi thì sao?”
Lục Khởi: “…”
Thôi khỏi, đúng là một gã tồi.
Ngay lúc này, điện thoại của Lục Khởi đổ chuông, Lục Khởi tức tối cầm điện thoại lên xem, ngay sau đó, cậu ấy sững người, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Tiếp đó, cậu ấy nhìn Chu Dương rồi nói: “Chu tổng, Tô Hảo đang diện kiến ba cô bạn gái cũ của anh và còn cược với họ, nếu cô ấy thua, cô ấy sẽ phải chia tay với anh.”
Chu Dương cảm thấy như có sét đánh bên tai khiến anh chẳng nghe rõ được gì. Anh quay đầu lại, ánh mắt tỏ vẻ không thể tin được: “Cậu nói lại lần nữa xem…”
Anh rén rồi nha.
Tác giả có lời muốn nói:
Nửa Củ Cải Trắng: Sao? Anh diễn lại vở anh rén rồi lần nữa cho tôi coi xem nào.
