Chương 111


Trong lòng Tô Chước khẽ động: “Chẳng lẽ nó cảm nhận được Thú Thần Bia?”
Nơi nàng đào được Thú Thần Bia cực kỳ hẻo lánh, khi đó con yêu thú tứ phẩm gần nhất cũng phải mất rất lâu mới chạy tới.
Nếu con yêu thú này không biết Thú Thần Bia đang ở trên người nàng nhưng lại có cảm ứng thì việc nó thấy tò mò cũng là chuyện bình thường.
Tiểu Kiếm nói: “Không phải đâu. Nếu là vậy thì nó đã phát điên rồi chứ không phải chỉ tò mò, sức hấp dẫn của Thú Thần Bia đối với yêu thú là trí mạng.”
Tiểu Kiếm suy đoán: “Điều nó tò mò là pháp tắc mà nó có thể vận dụng lại mất hiệu lực trên người ngươi.”
Tô Chước cau mày: “Pháp tắc?”
Tiểu Kiếm giải thích: “Ánh nhìn của nó đã châm ngòi linh lực trong cơ thể hai đệ tử kia, ngươi không nhận ra sao? Đó chính là sự ảnh hưởng từ pháp tắc mà nó lĩnh ngộ, nếu không bị thần tông phong ấn, nếu cho nó thời gian, nó chắc chắn sẽ trở thành một đại yêu thống trị một phương.”
Tiểu Kiếm: “Đáng tiếc, nó không kế thừa được tinh hoa của huyết mạch Tê Cừ, nếu không, yêu tộc nhất định sẽ bất chấp mọi giá để cứu nó về. Chỉ một chút huyết thống đã giúp khả năng khôi phục của nó vượt xa yêu thú thông thường, đây là trạng thái bình thường của Tê Cừ chân chính. Đặc tính này sẽ cạn kiệt theo sự tiêu hao của lực huyết mạch, chỉ khi lực huyết mạch khôi phục, nó mới có thể hồi phục.”
Tô Chước: “Vậy thì huyết mạch của Hung thú thật sẽ mạnh mẽ đến mức nào chứ!”
Tiểu Kiếm: “Gần như bất tử.”
“Nếu ngươi có thể phát huy toàn bộ uy lực của ta, việc đoạn tuyệt sinh mệnh của hung thú chỉ cần một kiếm..”
Tiểu Kiếm thở dài.
Nào giống bây giờ, c.h.é.m cả buổi mà chỉ như gãi ngứa.
Tô Chước: “…”
Tinh thần chiến đấu của Tô Chước lập tức dâng lên, nàng thu Nhật Nguyệt kiếm lại, ánh đao trong tay lóe sáng.
Lãm Nguyệt đao rời vỏ.
Tiểu Kiếm: “…”
Thức thứ nhất của Tàn Thiên đao pháp c.h.é.m về phía yêu thú, con yêu thú kia khẽ “ồ” một tiếng, cuối cùng sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn vài phần.
Lòng bàn tay của nó phủ lên một lớp vảy đen dày đặc, khi tiếp lấy lưỡi đao thì hóa thành vuốt thú. Tô Chước có cảm giác giống như lưỡi đao của mình đang bổ vào một vách núi vững như đá vậy, khi linh khí bùng nổ, nàng cũng lờ mờ nghe thấy tiếng nổ trầm đục từ móng vuốt thú.
Bùm!
Vảy trên vuốt thú nổ tung vài lớp nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục lại. Đao thức của Tô Chước không hề ngừng lại, nhát đao tiếp theo đ.â.m thẳng vào giữa mặt nó, nếu yêu thú vẫn tiếp tục không né tránh, thứ đón lấy mũi đao sẽ là mắt nó.
Yêu thú nhanh chóng giơ tay, cẳng tay bị lưỡi đao cứa qua, chặn đòn đao thức.
Lưỡi đao sáng như tuyết rời đi nhưng Đao Ý vẫn mang theo linh khí thiên địa nghiền nát lớp vảy, cắt xuyên vào da thịt nó, giọt m.á.u đen sẫm b.ắ.n ra, không khí xung quanh cũng vặn vẹo trong chốc lát.
Trải qua khoảng thời gian thử nghiệm trong bí cảnh này, Tô Chước phát hiện, mặc dù võ mạch của nàng chỉ tiến bộ thêm một bậc so với khi còn ở dãy núi Huyền Tháp nhưng sự chênh lệch thực sự không chỉ là do sự khác biệt về phẩm cấp võ mạch theo cách hiểu thông thường.
Quá trình tái tạo lại linh mạch đã loại bỏ những căn bệnh tiềm ẩn trong căn cơ của nàng, tương đương với việc giúp thể chất vốn yếu kém của nàng trở về trình độ mà một Võ Tu bình thường nên có, thậm chí còn cao hơn, bởi vì trong thuốc tắm dùng để tái tạo linh mạch có thành phần tẩy tủy cao cấp quý giá đến mức không tính được chi phí.
Hơn nữa, việc tạm dừng lại ở Hóa cảnh thất giai cũng giúp nàng không cần phải củng cố cảnh giới khi đột phá lên Bán Bộ cảnh lục giai, thực lực đã có sự đột phá rõ rệt.
Hiện tại, khi nàng xuất đao, thực lực đã không thể so sánh với lúc trên sân đấu ở Đại Bỉ Tân Tú nữa.
Nếu không, nàng cũng không thể đối phó với yêu thú ngũ phẩm như thế này.
Nhưng muốn chiến thắng thì gần như là không thể.
Yêu thú mới chỉ hóa thành hình thú một phần mà nàng đã cảm nhận được sự chênh lệch giữa thể phách con người và yêu thú cường hãn thực sự.
Linh khí thiên địa xung quanh nàng điên cuồng cuộn trào, đao thức biến hóa khó lường.
Giao đấu hồi lâu.
Yêu thú cuối cùng cũng mất kiên nhẫn híp mắt lại.
Huyết sắc trong đồng tử dọc của nó trở nên đậm hơn, một chút màu đen xuất hiện.
Tô Chước chỉ cảm thấy linh khí bao quanh người mình đột nhiên trở nên xao động, nóng rực cuộn trào.
Trong lòng nàng trầm xuống, linh khí hộ thể lập tức chuyển hướng, đồng thời khí huyết trong cơ thể cũng được thanh tẩy.
Khoảnh khắc khí tức thay đổi, dường như yêu thú phát hiện ra điều gì đó, đồng tử lập tức co rút lại.
Trên khuôn mặt yêu thú lộ ra một biểu cảm dữ tợn rõ ràng, nhưng dưới sự náo động của linh lưu, thay đổi này có thể coi là cực kỳ nhỏ bé.
Biến cố bất ngờ xảy ra!
Cuồng phong nổi lên dữ dội, dường như cả thiên địa đều tối sầm lại.
Bùn cát ngập trời, vô số cây cối và tạp vật bị cuồng phong cuốn lên không trung.
Tiếng kinh hô thưa thớt, phần lớn mọi người đều đã câm nín trước cảnh tượng chấn động này.
Bản thể của dị chủng Hung thú đã xuất hiện tại bí cảnh.
Đất lở núi sập, cây cối ngã rạp từng mảng, một con dị thú khổng lồ tựa như một ngọn núi giẫm nát cả ngọn đồi nơi nó vừa đứng. Ngay lập tức, tiếng thú gầm gừ vang vọng, vô số yêu thú ngước nhìn về phía này, vạn thú thần phục.
Dấu vết của Tô Chước hoàn toàn biến mất!
“Người đâu rồi?”
Chúng đệ tử vội vàng tháo chạy, đồng thời họ cũng ngơ ngác nhìn nhau.
“Tô Chước bị loại rồi?!”
Nhật Nguyệt kiếm xuất hiện, bọn họ không thể nào không nhận ra đó là ai.
Hung thú ngửa mặt tru dài, tinh thần của các đệ tử chấn động, xôn xao bàn tán.
Một khả năng còn đáng sợ hơn nữa chính là, trước khi ngọc phù kịp bảo hộ, Tô Chước đã bị hung thú nuốt chửng, không rõ sống chết.
Ngoài việc thở dài, những người có mặt chẳng thể làm gì khác, trong lòng vẫn chấn động trước sự kinh tài tuyệt diễm như mọi khi của Tô Chước.
Sau khi linh căn bị hủy, võ mạch của nàng vẫn không chút tổn hại, trái lại còn tiến thêm một bước!
Trúc Cơ tứ trọng nhìn qua thì có vẻ yếu ớt, nhưng nếu xét đến việc nàng mới dẫn khí nhập thể trong khoảng thời gian ngắn chưa đến hai tháng thì tốc độ thăng cấp này đã có thể gọi là kinh thế hãi tục. Nàng không lo lắng căn cơ không ổn định sao?
Chỉ đáng tiếc…
Ngay lúc này, giọng nói đầy phẫn nộ của một thiếu niên vang lên giữa tiếng thú gầm: “Mẹ nó, đồ ngu! Lão tử cho ngươi biến thân hả? Biến cái đầu nhà ngươi!”
Cực kỳ đột ngột.
Thân hình của hung thú thoáng khựng lại.
Chiếc đầu thú đáng sợ từ từ nhìn về phía hắn.
Khoảnh khắc ấy, không khí như đông cứng lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Dám dùng những lời như thế để khiêu khích hung thú, hắn không muốn sống nữa sao?
Thu Vũ Miên Miên
Ngay giây tiếp theo, các đệ tử chỉ cảm thấy linh khí trong vùng trời đất này đột nhiên lạnh buốt, đây không phải là do ai đó cố tình gây ra mà chỉ là dư uy của một đạo linh quyết.
Thân thể khổng lồ đen kịt của hung thú cứng đờ trong giây lát, bộ râu của nó bị một tầng sương trắng phủ lên. Nháy mắt, nó nhấc chân bước về phía này, mỗi bước đi đều phát ra âm thanh như băng vỡ, băng sương trên cơ thể nó ào ạt rơi rớt xuống.
"Gầm...!"
Linh lựu tràn đến.
Mục Dự Chu nhảy vọt lên, lao thẳng về phía nó.
Trong tay hắn vung ra một vật sắc bén, ngược chiều cuồng phong quăng thẳng vào giữa mặt hung thú, băng vụn tung bay, tiếng nổ vang lên.
Hung thú đau đớn gầm lên, m.á.u chảy ròng ròng ra từ miệng và mũi.
Mục Dự Chu đạp lên lưng nó, lưỡi kiếm trắng tuyết tỏa ra ánh sáng xanh lạnh lẽo, cắm phập vào lớp vảy sau lưng nó, trực tiếp xé rách da thịt!
Giữa tiếng gầm giận dữ của hung thú, thiếu niên càng thêm phẫn nộ, gầm lên: “Nhả ra! Không muốn c.h.ế.t thì mau trả sư muội ta lại rồi cút ngay!”
Hung thú quẫy mạnh thân hình, xoay đầu lại, đôi đồng tử dọc màu đỏ sậm trừng thẳng vào hắn, há cái miệng to như chậu m.á.u ra.
Linh khí quanh người Mục Dự Chu sôi trào, một đạo kiếm khí đột ngột xuất hiện trước mắt hung thú, thoáng cái đã khiến mí mắt hung thú tóe máu, kiếm khí đã để lại một vết thương sâu hoắm trên mi mắt và giác mạc của nó.
“Ngươi có biết lễ phép không hả? Hả? Ở với con người lâu vậy mà vẫn chưa biết không được ăn thịt người sao? Muốn ta phải m.ổ b.ụ.n.g ngươi ra hay sao!”
Mục Dự Chu thực sự mất bình tĩnh rồi, hung thú nào mà hở chút là há miệng nuốt người chứ? Thứ này thật sự bị thần tông nuôi lâu quá nên hóa dại rồi.
Vết thương sau lưng hung thú lan rộng đến tận sau gáy, m.á.u tươi chảy đầm đìa, hoàn toàn không kịp hồi phục.
Hung thú gầm lên: “Ta không có g.i.ế.c nàng!”
Các đệ tử đứng quan sát từ xa: "…"
Bên ngoài bí cảnh náo loạn cả lên.
Lứa đệ tử này làm sao vậy?
Lại có ai lẻn vào ngoại môn, mò vào bí cảnh gây rối à?
