1. Truyện chữ
Tình Yêu Bốn Chân

Chương 6

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Vâng, Giang Hòa hiện giờ đã tự động gia nhập hội "quân sư tình cảm" của tôi, trở thành Quân Sư Số Hai sau Đào Đào.

 

Sau những màn cố vấn cực kỳ hiệu quả lần trước, độ tin tưởng của tôi dành cho Giang Hòa giờ vượt mặt cả Đào Đào.

 

Tôi:【Nhưng tớ thật sự chỉ đi dạo với Lược Lược thôi mà…】

 

Giang Hòa:“Trời ơi! Cậu chưa nghe qua ‘giả vờ dắt mèo, thực chất là tấn công crush’ à? Bề ngoài thì ra vẻ vô tư, chứ thật ra là đang đi đường vòng để đánh vào tim đó!”

 

Tôi:【Ủa vậy tấn công kiểu gì?】

 

Và thế là Quân sư Giang Hòa lập tức truyền thụ bí kíp vô tình tạo tiếp xúc thân thể trong lúc đi dạo.

 

Chỉ nghĩ tới thôi tôi đã quay sang lén nhìn Tiết Tầm đang ngồi xổm chỉnh quần áo cho bé Hoa Hoa.

 

Ôi mẹ ơi, tay trắng dài, khớp xương rõ ràng, nhìn mà đầu óc muốn "đen" liền.

 

Rồi nhìn lên vai rộng eo thon, form người đẹp đến mức áo len cũng không che nổi…

 

Thôi xong, tôi nhìn tới mức muốn lao vào ôm luôn cho rồi. Nhưng lại phải làm sao cho nó "vô tình" chứ?!

 

Kiềm chế khó quá trời ơi!

 

Nhưng ai ngờ… cơ hội lại tới nhanh như vậy.

 

Ngay lúc tôi còn đang vò đầu bứt tai suy nghĩ, thì…

 

Lược Lược biến mất rồi!!

 

Lược Lược xưa nay rất ngoan, lúc đi dạo luôn đi sát chân tôi, nên tôi cũng không buộc dây dắt cổ.

 

Ai ngờ hôm nay lại mất hút!

 

Tôi cuống đến mức sắp khóc, vừa chạy vừa gọi:

 

“Lược Lược!! Lược Lược con đâu rồi!!”

 

Tiết Tầm lập tức phản ứng, kéo lấy tôi đang hốt hoảng:

 

“Kiều Ngôn Tâm, bình tĩnh lại! Lược Lược sẽ không tự dưng biến mất đâu!”

 

“Cô nhớ lại xem, có manh mối nào không? Lần cuối cô nhìn thấy nó là ở đâu?”

 

Nghe vậy tôi như được gõ đầu khai sáng đúng rồi! Vòng cổ của Lược Lược có gắn định vị GPS!

 

Hồi mua món đó là vì tính năng đó đấy!

 

Tôi vội mở điện thoại tìm vị trí. May mà nó chưa đi xa lắm nhưng chỗ định vị lại đang di chuyển theo đường lớn!

 

Tiết Tầm nhanh chóng đưa bốn sợi dây dắt thú cho tôi:

 

“Cô gửi định vị cho tôi, tôi chạy nhanh hơn. Tôi đi trước, cô dắt bốn bé theo sau.”

 

“Ừ, được!”

 

Bốn bé cũng dường như hiểu chuyện, vừa sủa vừa chạy theo rất sung sức, không bé nào làm phiền.

 

Nhờ vậy, tôi rất nhanh đã nhìn thấy Lược Lược đang bị một gã đàn ông ôm chặt trong tay, kêu gào thảm thiết.

 

Còn Tiết Tầm thì đang chắn trước hắn, như muốn bảo vệ.

 

Tôi tức giận hét lên:

 

“Tên trộm mèo! Đứng lại! Mau thả Lược Lược của tôi ra!!”

 

Tên kia thấy bị dồn vào thế bí, bèn cười khẩy:

 

“Ha! Chẳng phải chỉ là một con mèo hôi rình à? Muốn thì tự mà lấy!”

 

Vừa dứt lời, hắn liền ném mạnh Lược Lược về phía làn xe đang lao tới.

 

Tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực, tôi lao đi trong vô thức.

 

Nhưng có một người còn nhanh hơn tôi một cái bóng xông thẳng vào dòng xe, ôm chặt lấy Lược Lược.

 

Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng người la hét hỗn loạn vang lên khắp nơi.

 

Tôi run rẩy hét tên anh, nước mắt đã lưng tròng.

 

Chen qua đám đông, tôi nhìn thấy anh Tiết Tầm đang ôm Lược Lược, người co rút lại trên mặt đường.

 

Trên mặt đất loang lổ một vũng máu, đỏ đến chói mắt.

 

Đúng lúc đó, anh mở mắt ra ánh nhìn lập tức chạm vào tôi.

 

Hơi thở anh dồn dập, gượng gạo nở một nụ cười:

 

“Yên tâm… Lược… Lược không sao…”

 

Lược Lược trong tay anh yếu ớt kêu lên một tiếng: “Meo…”

 

Tôi không kìm được nữa, nước mắt tuôn rơi.

 

“Đều là lỗi của em… anh nhất định không được xảy ra chuyện gì, Tiết Tầm…”

 

Tôi vừa khóc vừa lau nước mắt, định nhào đến xem tình hình.

 

Nhưng người đông quá, không biết ai đạp phải tôi chân vấp một cái, tôi ngã nhào về phía trước.

 

Kết quả, đ.â.m thẳng lên người Tiết Tầm đang nằm trên đất!

 

Một tiếng "ưm!" bật ra, anh khẽ rên, yếu ớt mở mắt nhìn tôi:

 

“Bây giờ… khụ khụ… anh mới thấy… có chuyện rồi đấy, Kiều… Kiều Ngôn Tâm…”

 

Chưa kịp nói hết câu, anh đã lịm đi, mắt nhắm nghiền.

 

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy đời mình như… một cái chậu rửa to khổng lồ.

 

Giây trước còn “rửa sạch chén đĩa”, giây sau đã hóa “cốc vỡ tung tóe”.

 

Nếu biết thân mật kiểu này lại xảy ra trong hoàn cảnh thế này, tôi tuyệt đối không thèm nghe lời Giang Hòa rồi!

 

Càng nghĩ càng hối hận, tôi khóc càng to.

 

Đúng lúc ấy, đội y tế lao tới:

 

“Người nhà tránh ra, chúng tôi phải đưa bệnh nhân đến bệnh viện ngay!”

 

Tôi lập tức bị kéo ra, người cứng đờ như tượng.

 

Đến bệnh viện xong, tôi tạm thời gửi bốn bé thú cưng ở một cửa hàng thú nuôi gần đó nhờ họ trông giúp.

 

Sau đó tôi lập tức liên lạc với mẹ của Tiết Tầm nhưng lại phát hiện bác trai và bác gái đã rủ nhau đi du lịch mất rồi.

 

Nghe tin con trai bị thương, bác gái không những không trách tôi, mà còn dịu dàng an ủi:

 

“Con gái đừng khóc nữa, đứa nhỏ này da dày thịt chắc lắm, trầy xước tí thôi mà!”

 

“Con cũng đừng thấy là lỗi của mình. Nó mà đã quyết định lao ra như thế thì chắc chắn là đã nghĩ kỹ rồi.”

 

“Nó vốn dĩ không thể đứng nhìn động vật nhỏ bị thương. Đừng buồn nữa nha. Giờ dì phải đi... chụp ảnh rồi~”

 

Nghe bác gái nói xong, tôi lại càng thấy tội lỗi.

 

Nhớ lời bác sĩ bảo, vết thương của Tiết Tầm chỉ là chấn động nhẹ não và rạn xương tay. Với thể trạng của anh, chắc chắn sẽ nhanh hồi phục.

 

Nhưng nếu muốn anh tỉnh sớm hơn, bác sĩ khuyên nên nói chuyện với anh nhiều một chút.

 

Vì vậy tôi ngồi bên giường anh, nước mắt nước mũi tèm lem, vừa khóc vừa nói:

 

“Tiết Tầm à… nếu anh không tỉnh lại, mấy bé nhà anh biết làm sao đây, tụi nó còn nhỏ lắm, không thể mất ba được…”

 

“Còn Lược Lược nhà em nữa… nó cần bác sĩ thú y giỏi như anh đó… hu hu…”

 

“Với lại… em cũng không muốn crush của mình trở thành… rubbish đâu…” 

 

[rubbish: đồ bỏ đi]

background
TrướcSau