1. Truyện chữ
Tổng Tài Nhặt Được Bé Cá Ngựa

Chương 13: Chương 13

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Cầm theo bức ảnh trên tay, bé cá ngựa vui vẻ bước lên lầu, đến trước phòng tổng tài. Thấy tiên sinh còn đang tắm, ánh mắt cậu lướt qua bàn làm việc, vô tình phát hiện một xấp tài liệu quan trọng.

"Chắc là mấy thứ này cần mang theo."

Cậu nghĩ vậy, rồi chẳng chút do dự gom hết vào túi, gọn gàng chuẩn bị cho tiên sinh. Nhưng trong lúc loay hoay, bé cá ngựa không để ý rằng bức ảnh mình vừa cầm trên tay... đã không còn nữa.

Cậu đoán chắc là rơi đâu đó trên đường đi, nhưng khi thấy tiên sinh bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt rũ, từng giọt nước còn đọng trên vai – thì mọi suy nghĩ đều bay biến sạch sẽ. Bé cá ngựa lập tức quên luôn chuyện bức ảnh.

Chỉ là... bức ảnh ấy không biến mất mãi mãi. Ngày hôm sau, khi buổi họp quan trọng bắt đầu, nó bất ngờ xuất hiện – ngay giữa trung tâm phòng họp.

Không khí trong phòng lặng như tờ, áp lực còn nặng nề hơn cả khi đối mặt với Khang Kiều tối qua. Người đại diện của bên đối tác lật lật từng trang bản vẽ, tốc độ ngày càng nhanh, giống như đang tìm kiếm một điều gì đó. Trong khi đó, cấp dưới của tổng tài thì nín thở quan sát sắc mặt sếp – gương mặt bình thản không gợn sóng, khiến ai cũng đổ mồ hôi hột, không ai dám thở mạnh.

"Vẫn còn thiếu một chút bất ngờ."
Người đại diện vuốt vuốt chòm râu, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự soi xét.

Tổng tài thực ra vẫn rất bình tĩnh. Anh sớm đã đoán được phản ứng này, trong đầu thậm chí còn đang nghĩ xem tối nay nên đưa bé cá ngựa đi ăn món gì đổi vị. Nhưng đúng lúc đó—

"Khoan đã, cái này thì sao?!"

Người đại diện đột ngột reo lên, khiến cả phòng giật mình.

"Tuyệt vời! Đây mới chính là thiết kế đỉnh cao tôi mong chờ!"

Câu cảm thán vang lên khiến tổng tài cũng sững lại. Trong đầu anh lập tức tua nhanh: Bản thiết kế nào đặc biệt vậy? Sao anh chưa từng phê duyệt qua?

Không khí trong phòng lập tức đổi khác – từ căng thẳng sang hồi hộp. Ai cũng ngước nhìn về phía người đại diện, chờ nghe lời khen hoặc... tai họa.

"Bức ảnh này... khí chất quá tuyệt vời!"
Người đại diện giơ bức ảnh lên.

Tổng tài ngẩn người – bởi trong ảnh, nhân vật chính không ai khác... chính là anh. Là anh trong tư thế tựa lưng trên tảng đá bể bơi, ánh nắng chiếu nghiêng làm nổi bật bờ vai rắn chắc và đường nét sắc sảo như điêu khắc.

Tổng tài: ???
Ảnh này chụp từ lúc nào?!

Phía sau anh, cấp dưới toàn bộ đều chết lặng:
ĐCM! Đây là tổng tài đúng không?! Sao nhìn như ảnh bìa tạp chí thời trang thế kia?!

Người đại diện xúc động gật gù:
"Tôi nhất định phải gặp vị thiết kế này! Ý tưởng quá xuất sắc! Nếu cần, chúng tôi có thể trả giá cao hơn để hợp tác lâu dài."

Tổng tài vẫn chưa nói gì. Không phải vì không muốn, mà vì... anh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sau một hồi điều tra nhẹ, người đại diện mới biết: chủ nhân bức ảnh không phải nhiếp ảnh gia nổi tiếng nào cả, mà là một người "tay ngang" – bé cá ngựa, người vừa chụp, vừa "thiết kế" lại khu bể tắm theo phong cách đại dương.

Và thế là — không ai ngờ được, từ một cú lỡ tay chụp ảnh, bé cá ngựa lại vô tình trở thành người được mời vào dự án thiết kế lớn.

Tất cả mới chỉ bắt đầu.

"Rốt cuộc đến phiên cậu cũng bị đau dạ dày rồi sao?"
Bác sĩ Vương vừa mở hộp thuốc vừa rút đèn pin chiếu thẳng vào mặt tổng tài như đang thẩm vấn phạm nhân.

"Nói đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

"Cái gì mà 'rốt cuộc'? Cái gì mà 'tôi cũng'?"
Tổng tài cau mày, khó chịu đẩy đèn pin sang bên rồi thở dài.

"Chỉ là ăn phải đồ không sạch thôi."

Bác sĩ Vương lập tức nhướng mày, trêu:

"Chẳng lẽ là do tiểu khả ái nhà cậu nấu?"

Tổng tài lắc đầu, đáp gọn lỏn:
"Không phải. Là do chị tôi."

Nghe đến đây, sắc mặt bác sĩ Vương lập tức thay đổi, giống như vừa nghe thấy chuyện kinh dị nhất thế giới.

"Cậu... cậu ăn đồ chị cậu nấu á? Cậu điên rồi sao?!"

Ngay lập tức, trong đầu anh ta hiện về ký ức ám ảnh từ một năm trước. Khi đó, anh ta đến thăm tổng tài, tình cờ gặp chị gái anh – vốn cũng quen biết từ trước. Hôm ấy, chị ấy bảo đang luyện nấu ăn để cưa học muội, còn nhiệt tình mời họ nếm thử "thành phẩm".

Với suy nghĩ "người giỏi việc, đẹp người, chắc nấu ăn cũng không tệ", anh ta đã... ngu ngốc đồng ý.

Kết quả là, nồi thức ăn đen sì sì, nửa sống nửa chín, hình dạng khó tả được dọn ra. Lúc đó, anh và tổng tài gần như thay nhau phun cầu vồng suốt cả ngày. Vậy mà chị ấy vẫn bình an vô sự, không chút ảnh hưởng.

Từ đó trở đi, bọn họ lập lời thề máu: đừng bao giờ ăn đồ chị ấy nấu!

"Cậu không hiểu đâu..." Tổng tài lắc đầu như người vừa trải qua kiếp nạn. "Tôi chỉ về trễ có 10 giây thôi, 10 giây! Nếu lúc đó tôi không ngồi xuống vuốt Andrew..."

Bác sĩ Vương: "..."

Sau khi nghe giải thích đầy đau khổ của tổng tài, bác sĩ Vương cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.

Thì ra, lúc tổng tài vừa về đến nhà, anh đã nhìn thấy Andrew đang chơi đùa với một con bướm trong vườn. Nhìn thấy nó, tổng tài liền biết ngay: chị mình lại tới. Nhưng kỳ lạ là hôm nay Andrew – con mèo vốn hay cào quần anh – lại tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, còn cọ cọ vào chân anh, kêu "meow~" đầy thân thiết.

Tổng tài ngồi xổm xuống xoa đầu nó, vừa xoa vừa nghi ngờ:

"Hôm nay sao lại ngoan dữ vậy?"

Ánh mắt Andrew như lấp lánh... có âm mưu.

Ngay lúc đó, từ trong nhà vang ra đoạn đối thoại đầy sát khí giữa bé cá ngựa và chị của tổng tài:

"Ôi, con tôm hùm này nuôi cũng ra gì đấy nhỉ."

Bé cá ngựa cười khúc khích, vừa ngượng vừa khoe:

"Từ bé xíu nuôi đến giờ, nên nó mới mập như vậy đó ạ."

"Hay quá. Vậy hôm nay tôi làm món tôm hùm sốt tiêu cho cậu nếm thử nhé?"

Tổng tài bên ngoài nghe xong, toàn thân như hóa đá. Miệng há hốc, tay muốn mở cửa nhưng phản ứng chậm chạp như phim quay chậm. Thậm chí giọng hét của anh cũng kéo dài đến thảm thiết:

"B...u...y...a...o...!!!" (Đừn...g làm vậyyy!!)

"J...u...j...u...e...t...a!!!" (Tôi... từ... chối...!!!)

Nhưng lúc anh xông vào được thì—

Bé cá ngựa ánh mắt long lanh:
"Cảm ơn chị, em mong đợi lắm luôn!"

Tổng tài suýt nữa hộc máu tại chỗ.

Sau cùng, với tất cả tàn lực còn lại, anh chỉnh lại cà vạt, cố giữ bình tĩnh, ngồi xuống bàn và thản nhiên gợi ý:

"Hay là... tối nay chúng ta ra ngoài ăn nhé?"

Cô liền nở nụ cười tươi như hoa:

"Bé cá ngựa nói muốn ăn đồ chị nấu, làm chị dâu em chồng, chị nhất định phải thể hiện tài năng."

Bé cá ngựa cũng gật đầu theo, trông đầy mong đợi, còn nhẹ giọng nói:

"Anh ơi, chị của anh thật tốt, ủng hộ chúng ta đó."

Tổng tài biết... mọi chuyện đến đây là đã quá muộn rồi.

Trên bàn ăn, một con tôm hùm nửa sống nửa chín và đĩa trứng gà xào "cháy sém nghệ thuật" được dọn lên. Tổng tài không thể mở miệng từ chối, đành như nuốt hoàng liên, gượng gạo ăn hai miếng rồi lặng lẽ nhắn tin gọi bác sĩ Vương mang thuốc đau dạ dày và thuốc tiêu hóa đến khẩn cấp.

May sao bác sĩ Vương đang ở gần nhà khám bệnh, nên tiện đường ghé qua.

Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, bác sĩ Vương chỉ có thể vỗ vai bạn tốt một cách im lặng. Nhưng rồi anh ta bất giác nhận ra một điều: Vậy... bé cá ngựa thì sao?

Tổng tài lập tức hiểu ra ánh mắt nghi ngờ kia, khổ sở lên tiếng:

"Em ấy còn nói là ăn ngon lắm. Em ấy và chị tôi ăn xong đều không sao cả."

"Trời, vậy thì cậu là người duy nhất bị thương trong trận này rồi."

background
TrướcSau