1. Truyện chữ
Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân

Chương 7: Trẫm phải thu chút lợi trước đã

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

"Khanh hài lòng chưa?"

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・


Lớp vải mây mềm mại bao quanh, mùi hương dễ chịu của trầm hương thoang thoảng khắp không gian.

Tần Đạc Dã mở mắt, trước mắt hiện ra cảnh tượng quen thuộc như lần đầu tiên y tỉnh lại ở không gian này.

Màn che trên giường được thêu vân mây.

Rất tốt, vị Hoàng đế trẻ tuổi này đã kéo y ra khỏi nhà lao, xem ra sẽ không tiếp tục truy cứu hành động lỗ m.ãng lúc y đè hắn dưới thân hai lần nữa.

Trong cơn mê man, Tần Đạc Dã lại nhìn thấy hồi ức của Văn Tình Hạc giống như lần trước.

Vị quan văn yếu đuối ấy bị bệnh nặng, cầu thầy tìm thuốc, dốc hết gia tài chống đỡ được một thời gian. Nhưng bổng lộc ít ỏi không đủ chi trả các loại thuốc đắt đỏ, cuối cùng hết sạch của cải, không còn khả năng mua thuốc, sức khỏe ngày càng suy yếu.

Khó trách lúc y tỉnh lại miệng lưỡi đắng ngắt, hóa ra là do vị thuốc.

Tần Đạc Dã cũng đoán rằng linh hồn của Văn Tình Hạc đã tan biến từ lúc triều đình xảy ra biến cố.

Nhưng không rõ vì lý do gì, linh hồn của một Hoàng đế đời trước như y không đi chuyển thế luân hồi, mà lại tỉnh dậy trong cơ thể này.

Phải chăng đây là ý trời muốn cho y một cơ hội nhìn lại đời sau của mình?

"Tỉnh rồi?"

Giọng nói của Tần Huyền Hiêu vang lên bên cạnh giường.

Tần Đạc Dã vẫn bình thản nằm đó, cơ thể vùi trong lớp vải mềm, không có ý định ngồi dậy hành lễ, chỉ chăm chú nhìn vào màn che, gật đầu: "Ừm, tỉnh rồi."

"Thân thể của ái khanh đúng là tốt đến mức suýt chết." Tần Huyền Hiêu hừ nhẹ, không để bụng sự thất lễ của y.

Miệng lưỡi ngọt ngào giống như quét mật vậy.

Tần Đạc Dã đáp lại: "Cảm ơn đã khen."

Đúng lúc này, Câu Hoằng Dương bưng bát thuốc bước đến, nghe thấy cuộc trò chuyện thì vội cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

"Vì chữa bệnh mà táng gia bại sản... Văn khanh, trẫm không tin khanh không quan tâm đến bệnh của mình, cũng không tin khanh không sợ chết."

Tần Huyền Hiêu nhận lấy bát thuốc từ tay Câu Hoằng Dương, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Tần Đạc Dã, nói: "Ngự y bảo mạch tượng của khanh yếu như người chết vậy."

Tần Đạc Dã: "..."

"Ngự y bảo chuyện hôm đó khanh có thể bật dậy khỏi giường, còn theo Thanh Huyền một mạch đi đến Thận Hình Ty, quả là khó tin. Họ còn hy vọng trẫm giao khanh cho Thái y viện để nghiên cứu."

Tần Đạc Dã ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào bát thuốc đen sì: "..."

Tần Huyền Hiêu bất ngờ vươn tay giữ cằm y, kéo người lại gần mình, nhẹ giọng nói: "Văn khanh, khanh còn gì giấu trẫm không?"

"Thần đúng là bệnh thật." Tần Đạc Dã chưa hoàn toàn hiểu rõ ký ức của Văn Tình Hạc, lúc này y suy nghĩ một chút rồi bịa đại: "Có lẽ hôm ấy là hồi quang phản chiếu? Sau đó lúc sắp chết, nhờ bệ hạ cứu giúp, các Ngự y trong cung cải tử hoàn sinh, giữ lại mạng nhỏ của thần từ tay Diêm Vương?"

Tần Huyền Hiêu hừ nhẹ, buông y ra rồi đưa bát thuốc tới.

Tần Đạc Dã nhận lấy, ngửa đầu uống cạn một hơi.

Đắng chết đi được, thà chịu khổ một lần còn hơn kéo dài.

Y nhăn mặt nhíu mày, lông mày xoắn chặt lại.

Tần Huyền Hiêu thấy vậy bỗng muốn trêu chọc: "Một bát thuốc này, trị giá bằng bổng lộc cả năm của khanh đấy."

Tần Đạc Dã mở mắt, nhìn Tần Huyền Hiêu hai giây, làm bộ đưa bát lên miệng, chuẩn bị nhổ phần thuốc chưa nuốt xuống.

"Khanh dám!" Tần Huyền Hiêu nhíu mày, nhanh chóng đưa tay bịt miệng y: "Nuốt xuống."

Ực.

Vị thuốc đắng đặc sệt trôi xuống cổ họng.

Tần Đạc Dã nhăn mày, tay nắm chặt bát thuốc đến mức khớp ngón tay trắng bệch. Một lúc lâu sau, y mới đè nén được vị đắng trào lên miệng, cảm giác buồn nôn cũng dần lắng xuống.

Y không chút khách sáo túm lấy cổ tay Tần Huyền Hiêu, nhét bát thuốc vào tay hắn, không muốn nhìn thấy bát thuốc thêm giây phút nào nữa.

"Bệ hạ, điều thần nói trong nhà lao, người đã đồng ý rồi chứ?"

Tần Huyền Hiêu nhìn bát thuốc bị nhét mạnh vào tay vài giây, cuối cùng cũng không nói gì, ném bát thuốc cho Câu Hoằng Dương rồi lên tiếng: "Khanh muốn chức quan gì?"

Xem ra là đã đồng ý rồi.

Tần Đạc Dã khẽ cười, vị Hoàng đế này sao lại khó khăn trong việc trả lời thẳng câu hỏi đến thế, cứ phải vòng vo tam quốc, nói chuyện cũng phải hao tâm tổn trí.

Tần Đạc Dã đáp không chút do dự: "Lại bộ Cấp sự trung."

"Khẩu khí của khanh lớn thật đấy, Văn khanh." Tần Huyền Hiêu nhướng mày, đầy hứng thú cúi xuống nhìn vị quan văn sắc mặt nhợt nhạt.

Trước mặt hắn, chưa từng có ai yêu cầu điều gì một cách thản nhiên như vậy.

Hoặc là sợ hãi đến run rẩy, hoặc là đầy mưu mô toan tính, hoặc là khóc lóc thảm thiết...

Chỉ có người này là cứ tùy tiện ném ra yêu cầu, như thể y sinh ra đã là kẻ bề trên, chỉ cần đưa ra vấn đề, còn lại giao cho thuộc hạ, bọn họ nhất định phải hoàn thành.

Ánh mắt Tần Đạc Dã vẫn bình tĩnh đối diện với cặp mắt phượng dài hẹp và lạnh lùng của Tần Huyền Hiêu, y chỉ khẽ cong môi, trong mắt còn ánh lên nét khích lệ đầy khoan dung.

Thực tế, Lại bộ Cấp sự trung là chức quan mà Tần Đạc Dã đã chọn lọc rất kỹ lưỡng. Nếu như chức quan ở triều đại này không khác biệt nhiều so với kiếp trước của y, thì đây chính là chức vị phù hợp nhất với y hiện giờ.

Gián viện Tư gián là chức quan ngũ phẩm, còn Cấp sự trung của Lục bộ thì là tam phẩm.

Chức vụ này nằm ngay rìa của các cuộc tiểu triều hội, dù rằng địa vị không cao nhưng quyền hạn lại lớn. Nó có trách nhiệm giám sát bộ phận chính, có thể kiểm tra tấu chương của các ban ngành, thậm chí có quyền trực tiếp diện kiến Hoàng đế. Nếu biết vận dụng tốt, không gian xoay chuyển sẽ rất rộng.

Sở dĩ chọn Lại bộ là vì Tần Đạc Dã đang rất vội, y hoàn toàn không có ký ức của Văn Tình Hạc.

Dù ký ức ấy có thể từ từ xuất hiện trong giấc ngủ, nhưng với tính cách yếu đuối của vị quan văn nhỏ bé này, nếu có sóng gió nổi lên trong lúc lập phi phong hậu, thì chắc chắn cũng chẳng nắm bắt được bao nhiêu thông tin quan trọng.

Vì vậy, y cần một nơi có thể tra cứu hồ sơ của toàn bộ triều thần, đó chính là Lại bộ.

"Câu Hoằng Dương." Tần Huyền Hiêu cất giọng: "Đi bảo Môn Hạ Tỉnh hạ chỉ, thăng Văn Tình Hạc từ Gián viện Tư Gián lên Lại bộ Cấp sự trung."

Tần Đạc Dã mở to mắt.

Thế mà lại không chút chần chừ, cứ vậy trực tiếp đồng ý?

Lẽ nào vị Hoàng đế này cần "một thanh đao" hơn y nghĩ?

Tần Đạc Dã lập tức dò hỏi: "Vậy nếu ta muốn làm Lại bộ Thượng thư?"

"Đừng có được voi đòi tiên." Tần Huyền Hiêu đanh giọng.

"Hầy, vậy thì làm Cấp sự trung cũng được, ta không chê."

Tần Huyền Hiêu: "..."

Ngươi còn dám chê nữa à?!

Câu Hoằng Dương nhìn hai người nói chuyện gần như đã xong, bèn bước lên một bước, hai tay nâng chén thuốc, cúi người cẩn thận nhắc nhở: "Bệ hạ, hiện tại chức Lại bộ Cấp sự trung vẫn đang có người đảm nhiệm..."

"Đổi đi." Tần Huyền Hiêu phẩy tay, "Bảo người đó sang làm Gián viện Tư gián."

Câu Hoằng Dương sửng sốt.

Tần Đạc Dã cũng nghệt mặt, y đỡ trán: "Khoan đã, ngài cứ thế giáng chức người ta hả?"

Tần Huyền Hiêu hờ hững hỏi lại: "Sao, không được?"

Nghe giọng điệu này, Câu Hoằng Dương lập tức thành thục quỳ xuống sàn.

Ông biết Hoàng đế đang nổi giận, giờ cách tốt nhất là thuận theo ý Hoàng đế, quỳ xuống nhận lỗi, chỉ mong quan viên kia cũng biết điều...

Nhưng lúc này, một giọng nói to rõ vang lên trong điện.

"Tất nhiên là không được rồi!"

Tần Đạc Dã nghĩ rằng đứa nhỏ này làm Hoàng đế vẫn chưa quen việc. Quan lại làm tốt công việc của mình, nay vô duyên vô cớ bị liên lụy, dù ngoài miệng nói "tạ chủ long ân", nhưng trong lòng chắc chắn sẽ bất mãn. Lâu dần, danh tiếng Hoàng đế sẽ bị ảnh hưởng, tuyệt đối không thể để mất lòng người!

"Ngài thăng chức cho người ta một chút, không thì chuyển ngang hàng cũng được. Sau đó triệu người vào cung, nói chuyện với đối phương, khuyên nhủ đôi câu 'cố gắng rèn luyện là có thể được thăng quan' để khích lệ tinh thần."

Tần Đạc Dã thở dài, dặn dò một cách nghiêm túc.

Tần Huyền Hiêu lặng lẽ nhìn y, ánh mắt hắn dừng lại ở mái tóc dài xõa tung của người trước mặt. Lọn tóc đen óng vắt qua cổ, để lộ làn da trắng ngần ẩn hiện.

Thăng chức gì đó, hắn chẳng nghe lọt chữ nào.

"Trẫm phải thu chút lợi trước đã." Tần Huyền Hiêu lẩm bẩm một câu.

Hắn bất ngờ bước tới, đầu gối quỳ lên giường, cúi người nắm lấy gáy của Tần Đạc Dã, mạnh mẽ kéo y lại gần rồi cắn một phát lên vai cổ y.

Tần Đạc Dã: ?!

Y đẩy mạnh Tần Huyền Hiêu ra, hoảng sợ lùi về phía giường. Vừa cử động một chút, nơi cổ vai truyền đến cảm giác đau buốt. Có vẻ chó Hoàng đế này đã dùng răng nanh cắn rách da y rồi.

Chết thật, ngươi cầm tinh con chó hả?

Những lời chửi bới vừa trôi đến đầu lưỡi lại bị nuốt xuống.

Dù sao thì hoàng quyền là tối thượng, một số hành vi có thể làm qua loa cho xong, nhưng mắng Hoàng đế thì thôi, tạm thời chưa cần thiết.

Tần Đạc Dã lấy tay che vai cổ, đôi mắt đen láy hiện lên chút kinh ngạc lẫn phẫn nộ, chăm chú nhìn Tần Huyền Hiêu.

"Viết lại thánh chỉ." Tần Huyền Hiêu không thèm nhìn y, quay sang Câu Hoằng Dương, "Trẫm nhớ Công bộ còn thiếu một vị Tả thị lang, điều chuyển vị kia từ chức Cấp sự trung sang đó đi."

Câu Hoằng Dương: "Tuân chỉ."

"Khanh hài lòng chưa?" Đến khi Tần Huyền Hiêu quay sang nhìn Tần Đạc Dã, hắn đã bình tĩnh trở lại.

Y chậm rãi thở ra một hơi, lấy tay ra khỏi vết cắn trên vai cổ, gật gật đầu, ra hiệu rằng mình không còn ý kiến gì nữa.

Tần Huyền Hiêu đứng thẳng người, ánh mắt rơi xuống vết cắn trên vai Tần Đạc Dã. Dấu răng đã hơi đỏ lên, lần cắn này không hề nhẹ, giờ đây vết thương đã sưng tấy một chút, còn rỉ ra vài giọt máu.

Tần Huyền Hiêu hài lòng li.ếm đầu lưỡi.

Hai người yên lặng một lúc, chẳng ai nhắc đến chuyện vừa rồi. Tần Đạc Dã lên tiếng trước, chuyển chủ đề: "Từ đại triều hội lần trước, đã qua bao lâu rồi?"

"Ba ngày." Tần Huyền Hiêu đáp lại một cách trôi chảy.

Tần Đạc Dã suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn làn sương mờ bên ngoài cửa sổ, rồi quay lại chăm chú nhìn Tần Huyền Hiêu: "Hiện tại là giờ nào?"

"Giờ Mão một khắc, sao thế?"

"Triều hội." Tần Đạc Dã trầm giọng, "Hôm nay là tiểu triều hội."

Triều Ngụy thi hành chế độ đại triều hội và tiểu triều hội, sáu ngày một đại triều hội, ba ngày một tiểu triều hội, luân phiên nhau tiến hành, ngoài ra còn có triều hội đầu tháng và các dịp quan trọng khác.

Hôm nay đáng lẽ là ngày tiểu triều hội.

Triều hội đã bắt đầu từ lâu mà vị Hoàng đế này vẫn còn ở trong tẩm điện, chưa hề ra gặp chúng thần!

"À, quên mất," Tần Huyền Hiêu bâng quơ nói: "Không đi nữa."

Tần Đạc Dã chăm chú nhìn hắn: "Không được."

Tần Huyền Hiêu: ?

Tần Đạc Dã: "Phải lên triều, dù trễ cũng phải đi. Triều thần còn đang đợi ngài."

"Ha, trẫm cũng đâu phải lần đầu không lên triều. Chờ đến giờ hạ triều, bọn họ tự động giải tán." Tần Huyền Hiêu nói.

Tần Đạc Dã có chút tức giận.

Chó Hoàng đế này! Lúc thì tùy tiện thăng giáng chức quan, lúc thì tùy ý không lên triều!

Tuổi còn trẻ mà đã bộc lộ đủ dáng vẻ của hôn quân!

Là trưởng bối của nhà họ Tần... nói đúng hơn là tổ tiên của hắn, Tần Đạc Dã nhất định phải sửa thói xấu này của Tần Huyền Hiêu.

"Hoàng đế." Tần Đạc Dã mím môi, "Lên triều, lên triều, lên triều... Nếu không ta sẽ niệm mãi bên tai ngươi cả ngày, lên triều, lên triều, lên triều... ưm!"

"Chậc, được rồi, trẫm đi là được chứ gì." Tần Huyền Hiêu bịt miệng y lại. Tâm trạng hắn rất tốt, lên triều cũng không phải vấn đề gì lớn, "Câu Hoằng Dương, mang long bào của trẫm đến đây."

Câu Hoằng Dương rụt cổ, chạy đi lấy y phục.

Ông cảm thấy hôm nay chắc mình chưa tỉnh ngủ, nếu không thì tại sao lại thấy một màn kỳ lạ như vậy?

Không hiểu sao ông cảm giác rằng, giữa bệ hạ nhà mình và vị quan văn kia... Câu Hoằng Dương nghĩ nát óc cũng không tìm ra từ nào phù hợp để miêu tả.

Nhưng bỗng nhiên ông nhớ đến một hình ảnh, cảm thấy vị quan văn kia giống như cầm dây xích ở một tay, tay còn lại cầm miếng thịt khô, đang dụ con ác khuyển bước vào cái bẫy của mình, nụ cười đầy ẩn ý, muốn thuần hóa con ác khuyển.

Còn bệ hạ nhà mình thì giống như con ác khuyển với đôi mắt xanh lét, thèm thuồng kẻ yếu ớt trước mặt. Lúc này, con ác khuyển cảm thấy thú vị, tự đưa cổ vào vòng dây, nhưng vẫn không rời mắt khỏi người huấn luyện, sẵn sàng vùng lên và cắn nát con mồi.

Hai bên giằng co, chưa rõ ai sẽ là người sống sót cuối cùng.

Quái, thật là quái lạ.

Câu Hoằng Dương vội vàng gạt bỏ những hình ảnh trong đầu. Nghĩ như vậy là đại nghịch bất kính, rơi đầu như chơi!

background
TrướcSau