1. Truyện chữ
Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 1: Ta nhu nhược, nhưng mà đẹp

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Cảm giác rơi hẫng thẳng đứng đột ngột ập đến khiến Lục Bình choàng tỉnh khỏi giấc mơ. Ngay sau đó là cơn đau nhói ở lưng, não còn chưa kịp phản xạ thì một tràng cười giòn tan đã vang trên đỉnh đầu.

"Phụt ahahahaha ——"

Lục Bình mở mắt, một gương mặt thanh tú kiêu căng đang chình ình phía trước.

"Đau không, Lục Bình? Biết đau thì về sau cấm được ngủ ở đây nữa, nhớ chưa?"

Lục Bình hơi ngớ ngẩn, vẫn đang nằm chổng vó đờ ra dưới đất.

Cậu nhớ là lúc nãy mình đang ngủ dở. Chỗ này là đình nghỉ nằm gần khu viện cậu ở nhất, hiếm thấy bóng người, buổi chiều đọc sách xong mà mệt cậu thường hay ra cái giường xích đu này chợp mắt, thái giám nhỏ đi theo cậu là Đạt Sinh sẽ trông nom bên cạnh.

...Thái giám nhỏ đâu rồi ta?

Lục Bình nghiêng đầu, thấy giường xích đu đã chỏng chơ, sách vốn che mặt xốc xếch dưới đất, Đạt Sinh thì lẩy bẩy quỳ đằng sau cậu.

Lục Bình rất là bó tay, cậu thử bò dậy, xương sống ở lưng đau tới nỗi cậu phải nghiến răng nghiến lợi, cánh tay vẫn còn nhưng nhức. Cậu hỏi kẻ đứng trước mặt: "Ngươi đá ta à?"

"Đúng rồi."

"Xong ta lăn xuống?"

"Chính xác!"

Lục Bình thở dài một tiếng: "Lục Tường, ngươi làm cái gì đấy hở?"

"Cấm được gọi tên ta! Ngươi phải gọi ta là hoàng tỷ chứ!"

Người nói câu này chính là công chúa thứ 8 Lục Tường, do mẹ đẻ là quý phi Tiêu đang được bệ hạ sủng ái nên Lục Tường sống trong nhung lụa yêu chiều từ bé, thành ra cái nết ngang ngược kiêu căng, xấc xược nhất đám công chúa hoàng tử ở hậu cung. Lục Bình nén đau, thấy vẫn còn một dàn cung nhân đằng sau Lục Tường, đành phải nói: "Vầng, bát tỷ tỷ."

Nghe gọi thế xong thì Lục Tường lại ngẩn người.

Cô ta mặc váy vóc áo khoác rườm rà, mặt mũi tóc tai tô điểm trang hoàng tinh xảo, đang đứng từ trên cao nhìn xuống, mà trùng hợp sao Lục Bình trước mặt vẫn đang ngồi khoanh chân dưới đất, biểu cảm ngửa đầu ngước lên với cô ta trông vô tội cực kì. Gương mặt cậu nhỏ xíu, con ngươi đen nhiều hơn trắng, dường như ánh mắt cứ chan chứa tình cảm, giọng nói vừa ngủ dậy thoáng nhão nhoẹt như ngà ngà say, tiếng gọi "Bát tỷ tỷ" kéo dài âm cuối không dưng khiến người ta rung rinh.

Chẳng rõ vì sao, Lục Tường không nhịn được cúi xuống duỗi tay nắm lấy cằm Lục Bình.

Lục Bình giật hết cả mình, nghiêng mặt hất ra.

Lục Tường tức tối: "Cấm được nhìn ta bằng ánh mắt đấy! Sao ngươi lại có cái mặt như này cơ chứ? Không hổ là con trai của tiện nhân hạ đẳng, bẩm sinh đã biết mê hoặc người khác, đừng tưởng gọi ta bằng chị rồi ta sẽ xem ngươi là em trai nhé!"

Lục Bình bất đắc dĩ bảo: "Thế cho hỏi sao công chúa điện hạ lại đi quấy rầy giấc ngủ trưa của ta nào?"

"Tâm trạng ta đang phơi phới, đi dạo loanh quanh thì bắt gặp cái tên chướng mắt nhà ngươi, cụt cả hứng, đá cho mấy cái thì đã làm sao?"

Đúng là gặp ma giữa ban ngày ạ, đang ngủ ở cửa sân nhà mình mà cũng đụng phải ma vương Hỗn Thế cho được. Lục Bình liếc qua Đạt Sinh vẫn đang run cầm cập đằng sau, nhặt quyển sách dưới đất lên, đứng dậy định bỏ đi.

Lục Tường gọi: "Ta đã cho ngươi đi chưa hả?"

Lục Bình lại phải dừng chân.

Lục Tường đắc ý nói: "Ngươi trông ngươi kìa, sợ sệt này nọ, cả người có thấy ra dáng hoàng tử chỗ nào không? Ta chỉ gọi ngươi dậy cho ngươi đọc sách thôi chứ làm chi đâu, thế mà cái bộ dạng của ngươi cứ như kiểu ta bắt nạt gì ngươi không bằng, vậy há chẳng phải để mọi người trong cung chê cười à?"

Lục Bình chán chẳng buồn để ý cô ta.

Thấy thế, Lục Tường lại nghiêng qua bảo với người hầu đằng sau: "Các ngươi trông điệu bộ ngu xuẩn của nó kìa, bài tập ở điện Bạch Hổ toàn xếp nhất từ dưới đếm lên mà cũng dám làm biếng ngủ nướng ở đây, ta chả đang chấn chỉnh nó thì sao?"

Dàn cung nhân phía sau phải phụ họa ngay: "Dạ vâng đúng ạ..."

Lục Bình đáp tỉnh rụi: "Ngươi cũng đội sổ còn gì? Mình ngang tài ngang sức cả thôi."

Lục Tường ngớ ra, lửa giận đùng cái bốc cao: "Bịa đặt nhảm nhí! Ta mà dốt như ngươi á? Thái phó chưa từng phê bình công khai bài tập làm văn của ta đâu nhé!"

Lục Bình đổ dầu vào lửa: "Ấy là tại ngươi có bao giờ nộp bài đâu."

Cả làng nín thinh, cặp lông mày của Lục Tường đã sắp nhướng ra đến tai vì phẫn nộ: "Lục Bình, ngươi còn dám vô lễ với người lớn!"

Thể diện rớt tả tơi, buộc phải tìm cách cứu vãn nhanh nhất có thể, cô ta vẫn cứ nói tiếp: "Hai ta đánh cược đi, nếu bài kiểm tra định kì tháng sau điểm của ta hơn ngươi thì ngươi phải quỳ xuống trước mặt tất cả mọi người ở đây, hô to 'Công chúa điện hạ ta sai rồi' 3 lần, thế nào hả?"

"Ta không cược với ngươi."

"Chưa đến lượt ngươi quyết!"

"Ngươi thích nói thì nói đi, tóm lại ta không cá cược gì với ngươi cả."

Lục Bình vừa thử vuốt phẳng lại nếp gập bìa sách, vừa gọi "Đạt Sinh", rảo bước bỏ đi mất.

"Lục Bình, ta còn chưa cho ngươi lui đâu đấy, ngươi dám đi à!"

Lục Tường ở đằng sau hãy còn đang sồn sồn lộn ruột, Lục Bình đã phủi hết bụi bặm trên người rồi nhanh nhẹn lủi khỏi đình nghỉ từ lâu, chẳng buồn ngoái đầu lại. Lúc đi được xa xa hình như cậu nghe Lục Tường gào thét câu gì rõ to, ngay sau đó cung nhân xung quanh cười rộ lên, cậu về tới cửa viện Thương Địch, quay sang mới ngó thấy Đạt Sinh đang chạy lạch bạch theo.

"Sao ngươi lâu thế? Không sợ bị bọn họ níu lại à?"

Đạt Sinh quệt mồ hôi: "Nô tài muốn nghe cho rõ câu bát công chúa nói mà ạ."

"Chị ta nói cái gì đấy?"

"Nô tài chỉ nghe thấy bát công chúa chửi cậu thôi... chửi là đầu gỗ ao tù, vỗ không ra tiếng hẩy không gợn sóng, được cái mặt đẹp còn lại thì nhạt toẹt ạ."

"..." Lục Bình đáp, "Mấy câu kiểu này thì cũng không nhất thiết phải tường thuật đâu ý."

"Thì cậu bảo tôi nói mà." Đạt Sinh nói, rồi cúi người xuống, "Điện hạ không bị thương gì chứ ạ?"

Lục Bình lắc đầu, vào phòng cất quyển "Hoài Nam tử" đang cầm đi, quay qua rút quyển "Tuyển văn cổ hay" ra.

Đạt Sinh bảo: "Công nhận là xúi quẩy thực sự, điện hạ nằm ngủ ở cửa nhà mình mà cũng đụng phải bát công chúa cho được, hồi xưa công chúa có kéo tới đây bao giờ, sao hôm nay lại..." Bỗng thấy Lục Bình cầm sách đi tiếp ra ngoài, "Điện hạ đi đâu thế ạ?"

"Không ra chỗ xích đu được nữa rồi, ta vòng qua sau núi ôn bài vậy."

Đạt Sinh đuổi theo: "Điện hạ định cược với bát công chúa thật đó ạ?"

Lục Bình nói: "Tuy phủ nhận rồi nhưng cũng không thể để chị ta được nước bắt thóp xong cười nhạo thế mãi, cứ ôn tập hẳn hoi đi thì hơn, còn chưa học thuộc 'Kiển Thúc khóc can binh' nữa đây."

Nói xong cậu chợt dừng chân, tiện tay rút thêm một quyển "Tuyển tập thơ".

Đạt Sinh đáp dạ, cậu nhóc là thái giám nhỏ hầu hạ bên cạnh Lục Bình, dĩ nhiên phải đồng hành như hình với bóng, nhưng Lục Bình đã gọi giật cậu nhóc lại: "Ngươi không phải theo đâu, đi hộ ta một việc."

(*Hoài Nam tử: tác phẩm triết học do Hoài Nam vương Lưu An thời Tây Hán và các môn khách dưới trướng biên tập; Tuyển văn cổ hay: tuyển tập tản văn cổ đại từ thời Đông Chu đến thời Minh làm tài liệu giảng dạy cho học sinh, do Ngô Sở Tài & cháu là Ngô Điệu Hầu biên soạn năm 1694)

Qua tiết Lập thu, cảm giác bầu trời trên núi Long Thủ sáng trong vòi vọi hơn hẳn nơi khác, ngọn núi nằm ở phía đông Nội uyển, gần sân viện cậu ở, đợt trước cậu cũng hay ghé, nhưng dạo này các công tử nhà quyền quý trong thành Khải An đua ngựa thường xuyên hơn nên cậu không muốn ra sau núi nữa, cứ nhằm chỗ nào vắng lặng mà đi.

Cậu tìm một gốc cây bóng râm mát mẻ, ngồi xuống học bài.

Đúng như Lục Tường nói, trong mắt người khác cậu là đồ đầu gỗ là ao nước tù đọng, là hoàng tử thứ 9 mờ nhạt nhất ở cung thành, ngay cả kẻ hầu cũng dám cười nhạo dăm câu.

Rồng sinh chín con, đều chia rõ sang hèn, mẹ đẻ Lục Tường là quý phi, còn mẹ đẻ cậu đã thành nắm đất vàng trong vườn Lê Sơn từ lâu lắm. Vậy nên Lục Tường có thể đá cậu ngay trước mặt mọi người, cậu lại không tiện phục thù công khai được.

Song muốn vượt qua Lục Tường ở bài kiểm tra định kì thì vẫn là chuyện trong tầm tay.

"Người nước Trịnh cho ta giữ cửa bắc, nếu âm thầm phái binh, có thể chiếm thủ đô..."

Lục Bình mới đọc thuộc được nửa thì có tiếng vó ngựa loạn xạ vang lên đằng xa. Ngay cạnh chỗ bụi cây cậu ngồi có con đường mòn lớn, mùa thu trời hanh, gió thổi lướt qua cái là tầm nhìn xung quanh cứ xám xịt lại như bị lớp bụi đất che phủ. Cậu đang định lui bớt về sau vào rừng, đoàn người ngựa đông đảo đã rồng rắn nối nhau phi tới gần đó.

Lục Bình giơ sách che bớt nắng, ngước mắt liếc qua.

"Đi!"

Giữa khói bụi cuồn cuộn, lớp cát vàng cùng mái tóc dài khiến gương mặt nhóm người kia thành ra mờ nhòe, song tư thế vẫn toát lên ý chí hùng hổ rõ rệt, rồi thì quần là áo lụa, roi ngựa vun vút, xen lẫn vài tiếng cười và tiếng thở hồng hộc nhưng khoan khoái. Lục Bình bước lùi theo phản xạ, nheo mắt, nghe loáng thoáng thấy họ đang tranh luận xem ai thứ nhất ai thứ nhì.

Lại mấy quý tộc thế gia nhà nào ở thành Khải An hò nhau đua ngựa đây mà.

Thoáng chốc đoàn ngựa đã nối nhau vụt qua, không khí im ắng trở lại. Lục Bình cầm sách lên học tiếp mà khổ nỗi nhẩm mãi vẫn chẳng vào đầu, đành đổi sang giở bừa "Tuyển tập thơ" ra đọc tạm.

Chưa được bao lâu, tiếng vó ngựa rầm rập tiếp tục vang lên phía đằng đông, càng lúc càng gần. Lục Bình ngẩng đầu thì thấy có chú ngựa xuất hiện ở cuối đường lớn, một nam tử mặc đồ đen ôm sát người đang dẫn vài tên hầu chạy qua hướng này.

"Ngọc của thế tử rơi đâu mất rồi, nếu không tìm thấy là tối nay cả bọn phải chết cóng ở đây đấy."

"Vâng..."

Con ngựa chạy chầm chậm phía trước, nhóm tiểu tốt thì đang cúi xuống mò mẫm tìm đồ. Lục Bình bước ra cũng dở mà bỏ đi cũng khó, phân vân tái hồi xong định quay lưng tránh đọc sách tiếp, ai ngờ bỗng bị một tên hầu gần đó nhất gọi giật lại.

"Ngươi, qua đây tìm chung xem nào!"

"..." Tuy mặc quần áo bình thường không giống chủ tử nhưng tốt xấu gì cậu cũng đang cầm quyển sách, chưa đến nỗi bị nhầm thành người ở chứ hả? Lục Bình thắc mắc trong bụng cơ mà lười mở miệng giải thích quá, đằng nào trước mắt cái nhóm này chưa chịu đi ngay đâu, vừa khéo hộ họ một tay luôn, tìm ra sớm đi về sớm.

Cậu cất sách đi, khom lưng trông vào bên trong bụi cỏ. Trùng hợp thế nào gặp đúng ánh sáng bàng bạc lấp lóe giữa khóm cây lưa thưa ở đoạn rìa đường lớn giáp bãi cỏ, hẳn chính là miếng ngọc bị mất. Lục Bình nghĩ chắc cứ giả vờ không nhìn thấy đi, chờ người khác lần sang chỗ này.

Chờ lâu ơi là lâu mà mấy người kia vẫn chẳng dịch qua đây gì hết. Cậu đành chịu thua nhặt miếng ngọc lên, ấy là ngọc bội điêu khắc rỗng hình cặp đôi thỏ bằng ngọc trắng, kiểu dáng giản dị, hoa văn rõ nét, cậu lau bớt bùn đất dính trên đó rồi hỏi: "Cái này đúng không?"

Người ngồi trên ngựa nhìn sang.

"Đúng rồi, cầm qua đây."

Lục Bình chắp một tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn đối phương trên ngựa.

Kẻ đứng cạnh đó giục: "Gọi ngươi kìa, cầm sang cho bách trưởng Tông đi."

Hóa ra người trên ngựa là một sĩ quan trong Cấm quân, có điều không rõ mang hư danh thôi hay nắm thực quyền. Lục Bình vẫn không nhúc nhích bước nào, đứng yên tại chỗ rất bình thản ung dung.

Cuối cùng người trên ngựa cũng nhận ra tình hình có vẻ là lạ, ngần ngừ lên tiếng: "Cậu..."

Bỗng lại nghe tiếng vó ngựa còn nhốn nháo hơn thế lộc cộc đằng xa, đột nhiên tầm nhìn nhòe đi vàng vọt, Lục Bình ngước mắt, dần trông rõ khung cảnh phía trước giữa loạt tiếng điều khiển giục giã, bờm ngựa xinh đẹp lướt qua, rồi tiếp đến là thân hình cao lớn chắn ngang che mất ánh mặt trời. Bản năng khiến cậu phải tránh ra sau, thoáng nhíu mày, âm thanh nói cười ập vào tai.

"Tông Vân à, tìm thấy chưa?"

"Cái tên Nghiêm Tử Khanh nhà ngươi, có mỗi đoạn ngắn tí thế cũng không nhường ta hả?"

"Rõ ràng ta nhường rồi đấy chứ."

"Mấy câu như này nghe ngứa tai quá nhé!"

Quá đông người xôn xao, hết kẻ này sang kẻ khác nối nhau góp lời, Lục Bình không quen lắm phải lùi hẳn mấy bước nữa, nhưng miếng ngọc bội vẫn còn đang nằm trong tay cậu thì chẳng khác gì củ khoai nóng bỏng.

"Trước khi đua đã bảo ngươi là tháo ngọc bội ra mà ngươi nhất quyết không chịu tháo, thấy chưa?"

"Chủ tử, tìm thấy rồi ạ."

"Mò được rồi á?"

Nhóm công tử áo gấm bỗng chốc ngưng bặt ngó sang phía này. Con ngựa cũng xoay mình rất đúng lúc, thoáng cái gương mặt Lục Bình phơi ra ngay giữa ánh nắng. Cậu cau mày, nâng tay giơ miếng ngọc lên.

Song bước chân vẫn không hề nhúc nhích.

Bầu không khí tự dưng nín thinh.

"Không mau mau đưa cho thế tử đi à?"

"Nhanh lên!"

Lục Bình cứ đứng yên thế. Cậu đang mặc bộ áo màu xám giản dị, nhìn lướt qua có vẻ giống người hầu, nhưng tư thế nghiêm chỉnh cùng bàn tay trái chắp lại sau lưng trong vô thức thì là dạng thói quen đầy tớ không thể bắt chước. Cậu chưa bao giờ phải cúi mình, cũng chưa từng đưa đồ cho người khác bằng hai tay.

Hình như người ngồi trên ngựa giơ tay làm động tác im lặng, sau đó vòng chân nhảy xuống ngựa, từ từ đi tới phía này.

Tôi tớ xung quanh lập tức khom người lui ra xa.

Lục Bình thấy mình cảm nhận được cả bầu không khí đang đông đặc lại, ngẩng lên thì bắt gặp nếp gấp vạt áo cá chuồn cực kì chỉn chu thuộc về đối phương, song biên độ tung bay của nó theo những bước đi thong dong lười nhác thì lại bộc lộ rõ vẻ tự tại tùy hứng vô cùng.

Cuối cùng áo cá chuồn đã tới trước mặt cậu, cậu hít thở sâu, nhìn lên khuôn mặt người nọ, giơ ngọc bội ra.

Cậu đợi mãi hồi lâu, nhưng người kia chẳng nhận.

Sau ấy, ngón tay thô ráp khẽ chạm vào gò má cậu.

background
TrướcSau