Chương 15: Ta thích nằm ngủ ở giường của ta lắm


Lục Bình muốn hi sinh thật sự.
Không chỉ đau điếng cả tay cả chân phải mà còn bị Nghiêm Nhận bế ẵm thẳng từ dưới đất lên, bằng ấy con mắt đang giương ra chứng kiến, cơ thể lẫn tinh thần cậu cùng sụp đổ song song luôn.
Có tiếng hoan hô thấp thoáng đằng xa, chắc là chú ngựa cuối cùng đã chạy tới vạch đích, cuộc đua kết thúc.
"Thả ta xuống." Lục Bình nói.
Hình như giọng cậu lí nhí quá, Nghiêm Nhận hoàn toàn không nghe thấy thì phải, cứ thế bế cậu bước về phía khán đài. Lục Bình nhắc lại: "Thả ta xuống đi, để Đạt Sinh cõng ta."
Đạt Sinh vội khom lưng xuống chạy qua chờ Nghiêm Nhận, nhưng mãi Nghiêm Nhận chưa chịu buông tay. Lục Bình xác định là cậu ta nghe thấy rồi, mỗi tội cố tình giả điếc thôi.
Lục Cảnh xót xa: "Thái y đang chờ trong đình nghỉ, đệ chịu khó một tí."
Lục Bình hít hơi xuýt xoa, nhìn Lục Cảnh bằng đôi mắt rưng rưng.
Lục Cảnh hỏi: "Sao thế?"
Lục Bình run giọng: "Đừng bế ta nữa được không..."
Mất mặt kinh khủng khiếp ấy!
Động tác của người đang bế cậu khựng lại, cuối cùng cậu ta cũng chịu dừng bước, do dự giây lát rồi đặt Lục Bình xuống. Lục Bình phải gồng cơn đau ở chân song vẫn thở phào trong bụng. Nào ngờ người đứng cạnh di chuyển ngay ra trước mặt cậu, cúi xuống ngồi xổm.
"Lên đây." Nghiêm Nhận nói.
Lục Bình: "..."
Đạt Sinh nhỏ nhẻ: "Thế tử, để nô tài cho ạ."
"Lên đây." Nghiêm Nhận lặp lại.
Giọng cậu ta có vẻ tức giận đâu đâu, nghe như ra lệnh, trầm thấp tới độ rùng rợn. Lục Bình cắn răng rướn người nằm hờ lên lưng cậu ta, thử giãy giụa thêm tí nữa: "Ta muốn về viện Thương Địch, đường xá xa xôi, thôi không phiền thế tử đâu."
Song mọi chuyện quá chóng vánh, Nghiêm Nhận đã ôm vòng khoeo chân xốc cậu lên từ lâu, không cho phản đối.
Cậu ta chỉ nói: "Được, về viện Thương Địch."
Thế là Nghiêm Nhận cõng Lục Bình rời khỏi thao trường, theo sau là mấy người thuộc hạ của Nghiêm Nhận cùng cung nhân hầu cận Lục Cảnh, rồi cả hai thái y vốn đang chờ trong đình, nguyên một đội ngũ dài ngoằng nối nhau đổ về viện Thương Địch.
Viện Thương Địch bé tí giờ chật kín người.
Mắt cá bị trẹo, tuy sưng to tướng nhưng hàng ngày chỉ cần bôi thuốc đúng giờ sẽ khỏi rất nhanh, mỗi tội cánh tay gãy xương tương đối lằng nhằng, buộc phải bó bột. Lúc nối xương Lục Bình đau quá lã chã nước mắt, nhất quyết không kêu thành tiếng trước mặt bao nhiêu người như thế, chờ bó bột cho tay xong cậu vẫn chưa hoàn hồn nổi.
Lục Cảnh dặn dò đi dặn dò lại xong mới rời viện Thương Địch, Nghiêm Nhận thì chưa đi mà ngồi yên bên giường, cái mông không hề nhúc nhích.
Lục Bình chân thành nói: "Cảm ơn thế tử nhiều lắm."
Nghiêm Nhận bật cười: "Cảm ơn gì cơ?"
"Chưa được ai cõng bao giờ, trải nghiệm rất là kì diệu." Lục Bình trả lời thật thà, rồi trông thấy nếp hằn trên áo giáp ngoài Nghiêm Nhận đang mặc, bèn áy náy nói: "Cơ mà làm nhăn bộ quần áo đẹp của ngươi mất rồi, thực sự xin lỗi."
Nghiêm Nhận lơ đãng đáp: "Nó có nhăn thêm tí nữa ta cũng chẳng ngại đâu."
Lục Bình vô thức xáp lại gần quan sát bộ giáp sang trọng của cậu ta, ngắm nghía mê mẩn. Nghiêm Nhận hỏi: "Thích à? Nếu thích thì tặng ngươi."
Lục Bình lắc đầu: "Dạng như áo giáp thì phải đúng người mặc mới đẹp được."
Nghiêm Nhận nhướng mày: "Cảm ơn lời khen của điện hạ nhé."
Hai người trò chuyện câu được câu chăng, tán gẫu tới nỗi không còn gì để nói nữa, Lục Bình thầm ngẫm nghĩ sao cái người này thiếu ý tứ quá, vẫn chưa về đi ư? Cậu không nhịn được bắt đầu phải đánh tiếng: "Thế tử không quay lại thao trường à? Buổi chiều là cuộc đua ngựa của nữ, bát tỷ tỷ cũng tham gia đó."
Nghiêm Nhận chẳng phản ứng gì trước cái tên Lục Tường, trái lại cậu ta nhìn quanh một vòng, sau đó ánh mắt dừng ở Thu Thủy đang đứng hầu một bên.
Tự dưng Thu Thủy rùng hết cả mình.
Biểu cảm Nghiêm Nhận chuyển sang hòa nhã: "Chỗ các ngươi cho ăn trưa chứ nhỉ?"
Thu Thủy: "..."
Nghiêm Nhận bóng gió ám chỉ: "Cõng điện hạ nhà các ngươi suốt dọc đường về đến đây bụng đói meo rồi, thế mà điện hạ còn đuổi khéo khách kìa."
Lục Bình: "..."
Vậy là viện Thương Địch giữ Nghiêm Nhận ở lại ăn bữa trưa.
Có thêm khách lạ, các cung nhân thường ngày không lo phép tắc được ngồi cùng bàn ăn cơm nay dạt hết sang bên, quanh bàn chỉ còn đúng hai người Lục Bình và Nghiêm Nhận.
Nghiêm Nhận nói: "Thi bắn cung ngày mai thì đừng đi nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe."
Lục Bình ủ rũ đáp: "Chắc chắn là không tham gia nổi rồi, tiếc quá đi mất."
Nghiêm Nhận không nói gì.
Lục Bình bổ sung: "Thực ra ta bắn cung không kém lắm đâu, xem như là... môn duy nhất tạm thể hiện được, nếu phát huy tử tế thì đảm bảo sẽ vào vòng sau ngon ơ."
Nghiêm Nhận gật đầu: "Ta tin điện hạ."
Lục Bình chẳng bận tâm đối phương có tin không. Cậu nói tiếp: "Nhưng mai ta muốn đi xem."
Nghe vậy, Nghiêm Nhận bật cười: "Điện hạ muốn đi xem ta thi đấu à?"
Lục Bình không kìm được phải đảo mắt khinh bỉ, sao trên đời lại có người tự luyến đến thế cơ chứ? Người cậu muốn xem là anh trai cậu cơ mà.
Ăn hết bữa cơm, có vẻ Nghiêm Nhận rất là hài lòng, cậu ta nói: "Tay nghề nấu nướng của ma ma ở chỗ điện hạ đỉnh đấy, vị trí còn gần thao trường nữa, đang quen cửa quen nẻo rồi, hay tiện thể tối nay ta ở lại luôn nhỉ."
Lục Bình tức quá phải đặt đũa xuống.
Nghiêm Nhận cười rất trơ tráo: "Chẳng lẽ điện hạ không muốn ta ở lại sao?"
Mặt Lục Bình vô cảm: "Ta khá là thích ngủ riêng trên giường ta."
Nghiêm Nhận đáp: "Thế à, ta cũng thích nằm ngủ giường điện hạ lắm."
Lục Bình: "..."
Hôm nay kể cả tối cậu cũng phải sang Đông cung mượn cái đệm mềm mới, đuổi Nghiêm Nhận khỏi giường cho bằng được.
Lục Bình chuẩn bị ngủ trưa, Nghiêm Nhận thì được Đạt Sinh tiễn rời viện Thương Địch, Tông Vân đang ngồi dưới mái hiên chờ vội đuổi theo, ra khỏi cửa đi ngang qua đình nghỉ, Nghiêm Nhận định bước tiếp về phía nam.
Tông Vân hỏi: "Chủ tử, mình qua thao trường xem đua ngựa không ạ?"
Nghiêm Nhận đáp: "Không đi đâu, có gì hay mà xem."
Tông Vân nói: "Thấy bảo bát công chúa đang chờ chủ tử đó ạ."
Nghiêm Nhận cười hừ: "Thì để công chúa chờ thôi, ta chưa hề bảo là ta sẽ có mặt nhé."
Từ khi vào điện Bạch Hổ làm quen Lục Tường, cứ rảnh ra là công chúa điện hạ này lại tìm gặp cậu ta, nay rủ đi chỗ nọ mai hẹn qua chỗ khác, người tinh ý đều nhìn ra Lục Tường thích cậu ta. Đã đến vậy rồi mà hoàng đế cũng chẳng tỏ thái độ phản đối, thế là cả thành Khải An đều bảo cậu sẽ là rể hoàng gia tương lai.
Ban đầu tưởng trong cung có một cửu điện hạ thầm mến mộ mình thì cũng thôi, giờ còn thêm một bát điện hạ, đúng là đau đầu ghê gớm.
Về việc này, ma ma Tông ở phủ Trấn Bắc hầu từng hỏi: "Thế tử thấy bát công chúa thế nào?"
Lúc ấy Nghiêm Nhận trả lời: "Sau này ta phải đi Bắc cương, Bắc cương khổ lắm, tính tình Lục Tường đảm bảo không sống được ở đấy, bệ hạ sẽ không ban hôn đâu."
Ma ma Tông hỏi tiếp: "Vậy thế tử có thích bát công chúa không?"
Lúc ấy Nghiêm Nhận bật cười ha hả: "Trên đời này nào có người ta thích thật lòng đâu!"
Cơ mà so với bát điện hạ thì có vẻ cửu điện hạ thú vị hơn tí, không hề bộc lộ tình cảm rõ rệt mà thường hay thoái thác nửa vời, lấy lùi làm tiến, khiến người ta khó lòng nắm bắt. Nghiêm Nhận nghĩ.
Tông Vân ở đằng sau hỏi: "Không về thao trường thế mình đi đâu ạ?"
Nghiêm Nhận bước nhanh hơn: "Qua điện Bạch Hổ một chuyến."
Từ khi bắt đầu kì khảo sát văn võ là điện Bạch Hổ cho nghỉ một thời gian, hàng ngày ít người nên vắng lặng vô cùng, nhưng Nghiêm Nhận dám chắc là kiểu gì người thư từ qua lại với mình cũng vẫn sẽ đặt thư mới trong ngăn tủ. Mà đã dăm hôm rồi cậu ta chưa ghé.
Tông Vân lấy thư từ trong ngăn tủ ra, Nghiêm Nhận ngồi vào bàn tự mình bóc mở phong thư. "Lưu An" vẫn viết lời bình sách hệt như mọi khi, viết xong thì trả lời thư cậu ta. Thấy cậu ta nhắc đến khảo sát văn võ, Lưu An khiêm tốn hạ mình mấy câu, bảo bản thân thi võ không tài cán mấy, e khó lòng thể hiện xuất sắc, nhưng nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Tông Vân mài mực xong xuôi, Nghiêm Nhận bèn nhấc bút bắt đầu viết.
Tông Vân trông giấy viết thư, vẫn đang mò mẫm xem rốt cuộc Lưu An là ai: "Điện Bạch Hổ có hơn 20 người, đúng là khó mà đoán ra thân phận đối phương. Nghe chủ tử miêu tả thì người này tĩnh lặng chất phác, chắc không phải nhóm tam điện hạ tứ điện hạ, cũng không phải bát công chúa được."
Nghiêm Nhận nói: "Đầu óc Lục Tường không được thế đâu."
Tông Vân tiếp lời: "Không phải thái tử điện hạ chứ ạ?"
Nghiêm Nhận liếc sang một phát: "Không phải."
Tông Vân không dám hó hé nữa.
Nghiêm Nhận biếng nhác nói: "Có khả năng là mấy tiểu vương gia hoặc cô nương quận chúa thuộc tông thất, mấy nay tỉ võ cũng gặp vài con cháu tông thất đánh đấm khá phết, thế mà đợt trước ở điện Bạch Hổ chẳng để ý thấy bao giờ. Cơ mà ai cũng được cả, sớm muộn rồi sẽ có ngày biết thôi, đừng vội."
Cậu ta gấp trang giấy giản dị lại, cho vào phong bì mới để Tông Vân đặt về ngăn tủ như cũ. Sau đó cậu ta rời điện Bạch Hổ, ra khỏi cung tìm Phó Dật cho vui.
Nghiêm Nhận và Phó Dật, Hà Tân Bách được gọi là "Tam tuấn Khải An", nguyên do là bởi cả ba hay tụ tập với nhau làm mấy thứ hoa hòe hoa sói lòe công chúng, nào thì uống rượu rồi đua ngựa, cả tốt lẫn xấu, vừa không phải cậu ấm học hành lẹt đẹt người ta đồn đãi, vừa không phải quân tử đường hoàng người ta mến mộ.
Chiều đảm bảo Hà Tân Bách sẽ đi xem buổi đua ngựa của nữ, Nghiêm Nhận không muốn đi, thế là Phó Dật rủ ra lầu Đăng Ảnh xem kịch rối bóng. Trà Phó Dật gọi là trà búp tím Cố Chử, đun ấm trà cho Nghiêm Nhận xong bản thân cậu ta lại quay qua uống rượu Tang Lạc.
(*búp tím Cố Chử: chồi mầm màu tím nhạt, lá non cuộn giống vỏ măng nên gọi là trà búp tím, thuộc loại 'lão làng' trong số trà thượng phẩm tiến cống, được thánh trà Lục Vũ thời Đường khen ngợi 'đệ nhất', xuất phát từ vùng núi Cố Chử ở Chiết Giang;
rượu Tang Lạc: ủ từ các nguyên liệu cao lương, đậu Hà Lan, đỗ xanh... loại tốt, thơm và thanh, ngọt dịu, là rượu trắng thượng hạng; có từ cuối thời Bắc Ngụy, sử dụng nước suối Tang Lạc, mang hương vị độc đáo, thuộc các loại rượu truyền thống nổi tiếng TQ; tham khảo Baike Baidu)
"Tưởng ngươi với cửu điện hạ kèn cựa không ưa nhau cơ mà? Sao tối nay ngươi còn về chỗ cậu ta ở thế?" Phó Dật sửng sốt đặt chén rượu xuống.
Nghiêm Nhận ngả người ra sau: "Ai bảo ta với cậu ta không ưa nhau?"
Phó Dật tò mò: "Chả lẽ không phải? Mọi người ở điện Bạch Hổ đều bảo thầm nhau thế, tại cậu ta thì dốt mà ngươi lại ưu tú, cậu ta ghen tị với ngươi ấy. Ta thấy hôm đấy ngươi với cậu ta cãi nhau căng lắm, sau đấy chẳng nói năng gì nữa."
"...Kiểu kiểu vậy." Nghĩ ngợi xong Nghiêm Nhận lại thấy sai sai, bèn bảo: "Nhưng cậu ta không ghen tị ta đâu, mà là..."
"Mà là gì cơ?"
Nghiêm Nhận suy tư rồi cuối cùng không tiết lộ. Một hoàng tử thầm mến một công tử bá tước, nhỡ để lan ra thì khó xử kì cục lắm. Cậu ta đành đáp: "Quan hệ không be bét như người ngoài đồn đâu, với cả ở trong cái viện nhỏ đấy cũng thư thái lắm."
Phó Dật bật cười: "Quái lạ thật, rốt cuộc là có chăn gấm lụa là mềm mại hay có mỹ nhân yêu kiều như tiên, mà còn thư thái hơn cả phủ bá tước của ngươi hả."
Chăn gấm lụa là, chưa đến mức mềm mại nhưng cũng khá thoải mái. Mỹ nhân yêu kiều? Đúng là cũng có mỹ nhân...
Nghiêm Nhận cầm chén trà lên, cân nhắc: "Chủ yếu là tay cậu ta đang bị thương, trong viện quanh đi quẩn lại có mấy người hầu, chăm sóc chả đến nơi đến chốn, ta phải qua xem thế nào. Bên tay ấy là tay viết chữ, không thể để sơ sót được."
"Thì cũng đâu nhất thiết phải cần ngươi..." Phó Dật lẩm nhẩm.
Cậu ta thấy khó hiểu thực sự, uống ngụm rượu Tang Lạc xong quay qua xem kịch trên sân khấu tiếp. Kịch rối bóng nay diễn vở "Mộng trả hồn", đúng lúc đang đến đoạn tiểu thư nhà họ Đỗ gặp thư sinh lần đầu ở vườn hoa trong mơ.
Phó Dật rục rịch khó ở, chỉ tay vào chỗ rối bóng phê phán: "Ta không tin gầm trời này có thư sinh nghèo rớt mồng tơi nào mà cái mặt lại tròn như trăng thế kia, còn khiến con gái người ta vừa gặp đã yêu, tương tư sinh bệnh nữa. Ta thấy cái đám thư sinh trong Quốc tử giám trông cứ y hệt như nhau thì có, chọn tới chọn lui chả được ai vừa mắt."
Nghiêm Nhận cũng không thích vở này, bảo: "Thế ngươi rủ ta đến lầu Đăng Ảnh làm quái gì?"
Phó Dật bỏ luôn bát rượu xuống: "Ngứa tay rồi đấy. Đi, mình qua doanh Sóc Phương choảng nhau!"
——————
Lời gửi Viễn Sơn:
Đêm khuya gió lạnh, nhớ mặc thêm áo. Nhận lòng mong đợi, đa tạ! Song ngại vì kẻ này hiểu sơ học cạn, vượt quá tầm với, văn chữ nghĩa kém, võ tài cán không, e khó xuất sắc. Đọc lời lẽ tử tế của người cảm kích vô cùng, nhất định dốc hết sức mình, không còn do dự. Người cũng vậy nhé, ngóng chờ tin vui.
Lưu An kính vái.
