Chương 26: Ta hú vía một phen


Lục Bình kêu đau cổ chân, thế là Nghiêm Nhận ngồi xổm xuống kiểm tra cổ chân cậu.
Tất mùa đông cậu mặc ban đầu đã te tua vì bị mài, phía dưới chỉ có lớp đế giày bằng không cao lắm, cởi tất ra, chỗ da mịn màng ở cổ chân đã rách bật cả da do ma sát, hai bên đều sưng nguyên mảng to, tí ti máu thấm ra ngoài.
Nghiêm Nhận cau mày: "Sao lại thế này?"
Lục Bình sụt sịt mũi: "Cọ vào bàn đạp ấy, nó bị đập mạnh quá."
Nghiêm Nhận bảo: "Cọ vào bị đau thì ngươi đừng đạp chân vào đấy nữa được mà!"
Lục Bình tức tối đáp: "Chính ngươi nói chứ còn ai, không được rời chân khỏi bàn đạp không là sẽ ngã xuống đất!"
Nghiêm Nhận nghĩ ngợi, đúng là mình nói thật, cậu ta đành bảo: "Chắc vì ngươi để chân nghiêng về trước quá, với cả không đi ủng cao, tại ta sơ suất. Lần sau đi ủng cao, ta dạy ngươi cách đặt chân cho chuẩn."
Lục Bình nghĩ bụng, tuyệt đối không có lần sau đâu.
Đầu giường có giá cắm nến, cậu ngồi ở mép giường, ánh nến chiếu rọi toàn bộ gương mặt cậu, soi ra hai vệt nước mắt hãy còn đang rất rõ rệt.
Nghiêm Nhận ngẩng đầu, bật cười: "Không phải chứ? Khóc đó à?"
Nghe vậy Lục Bình còn tủi thân hơn, nước lại bắt đầu trào dâng rưng rưng trong đôi mắt.
Nghiêm Nhận nghiêng đầu xáp lại gần cậu, mặt mũi kiểu cười trên nỗi đau khổ của người khác không thể lấp liếm nổi: "Khóc thật luôn hả?"
Lục Bình: "..."
Cậu cuộn siết tay lại hậm hực đấm một phát thật mạnh vào bả vai Nghiêm Nhận.
Nghiêm Nhận bị cậu đẩy ngã ngồi ra đất nhưng còn bật cười ha hả, chống cánh tay quan sát bộ dạng phẫn nộ của Lục Bình, hớn hở không thôi.
Lục Bình nói to: "Ngươi hài lòng chưa? Có phải thấy ta lếch thếch thế này ngươi vui lắm không hả?"
"Lỗi của ta! Lỗi của ta!" Nghiêm Nhận bò dậy khỏi mặt đất, "Ta đi lấy thuốc bôi cho ngươi! Doanh Sóc Phương có thuốc bách bảo từ Điền Châu, hiệu nghiệm cực kì, giảm đau tiêu sưng, giúp lưu thông máu tan vết bầm số một đấy, dùng cho vết thương của ngươi là chuẩn luôn, đảm bảo bôi cái hết ngay!"
Nói xong cậu ta đi lấy thuốc.
Cơn đau âm ỉ vẫn liên tục lan đi từ cổ chân, Lục Bình nằm vẹo người nghỉ tạm trên giường như thể đã cạn kiệt sức lực.
Chỉ lát sau là Nghiêm Nhận quay lại, tiếp tục ngồi xổm trước mặt Lục Bình, lấy khăn nóng lau chùi chỗ vết thương cho cậu rồi nhẹ nhàng bôi thuốc vào. Lục Bình cúi đầu dõi theo cả loạt động tác lanh lẹ của cậu ta, tự dưng thấy thật kì cục.
Ngoài nhóm người hầu Đạt Sinh thì gần như chưa từng có ai khom lưng cúi thấp trước mặt cậu bao giờ, chứ đừng nói là lúi húi làm gì cho cậu thế. Một thế tử bá tước như Nghiêm Nhận mà giờ lại đang quỳ một gối bôi thuốc cho cậu chẳng khác gì nô tài, nếu có ai đi vào lều bắt gặp, liệu cậu ta có thấy mất mặt không?
"Cưỡi ngựa cửu điện hạ cũng không chịu học, chắc chắn sau này sẽ bất tiện nhiều mặt lắm, đừng vì trải nghiệm lần đầu không như mong đợi mà đã từ bỏ luôn chứ."
Lời Nghiêm Nhận nói làm Lục Bình tỉnh hồn.
Lục Bình hỏi: "Ví dụ việc gì bất tiện cơ?"
Nghiêm Nhận tiếp tục bôi thuốc mỡ man mát lên cổ chân cậu, đáp: "Ví dụ có lúc trên đường đông người qua lại nên bị tắc, mà đúng lúc này ngươi có việc gấp, vậy xe ngựa không thể linh hoạt nhanh nhẹn bằng ngựa không được."
Lục Bình nghĩ bụng cũng có lý ha.
"Ví dụ tiếp cụ thể hơn này, đầu xuân năm sau trong cung tổ chức hội mã cầu, rõ vui luôn, nếu ngươi không biết cưỡi ngựa thì há chẳng phải lỡ mất một dịp hay ho hiếm gặp đó ư?" Nghiêm Nhận ngẩng đầu lên nói với cậu.
Lục Bình ngớ ra: "Đầu xuân năm sau trong cung có hội mã cầu?"
Nghiêm Nhận nói: "Lại chả, ngươi không biết á?"
Lục Bình chẳng thấy sao cả: "Ta vừa không biết chơi mã cầu, vừa không thích giao du với mọi người, có hội hè gì ta cũng ngại tìm hiểu."
Nghiêm Nhận cười cười, nhướng mày: "Ồ, chẳng trách mãi giờ ta mới quen ngươi."
Nghe vậy đầu tiên Lục Bình thoáng rung rinh vô cớ, xong lại đổi chiều nghĩ, xem ra lâu nay cái tên Nghiêm Nhận ham vui này rất hay tham dự các buổi tiệc tùng đủ thể loại, vừa là thiên tài nổi bật, trông còn kiểu mê chơi trội nữa, dĩ nhiên cũng thường xuyên đi đánh mã cầu. Bản thân Lục Bình thì chẳng tham gia bao giờ, không qua lại gì với cậu ta cũng dễ hiểu thôi.
Nghĩ đến đây, Lục Bình có ý tưởng nào đó trong bụng, cậu hỏi: "Nếu năm sau có hội mã cầu thì ngươi cũng đi à?"
"Đương nhiên chứ, không chỉ mỗi mã cầu mà còn đá bóng, đấu võ, ta đều sẽ chơi." Nghiêm Nhận quay sang bôi thuốc tiếp cho chân bên kia.
Lục Bình nhìn theo Nghiêm Nhận chăm chú bôi thuốc cho mình thật tỉ mỉ, mãi lâu sau, cậu mới hạ quyết tâm nói: "Lần này về xong ta sẽ tự tập cưỡi ngựa cho thành thạo."
Nghiêm Nhận bật cười: "Được thôi, thế mình hứa rồi nhé, đầu xuân năm sau cùng đi chơi mã cầu!"
Cuối cùng cũng bôi thuốc xong, tuy vết thương vẫn còn đau nhưng Nghiêm Nhận thề thốt đảm bảo sang sáng mai sẽ hết sưng ngay, qua một ngày sẽ khỏi hẳn hoàn toàn, Lục Bình tạm thời tin lời cậu ta, thấy cậu ta đi qua đi lại trong lều, hết sắp xếp cất thuốc rồi thu dọn giặt khăn đầy hoạt bát.
Lục Bình không nhịn được bảo: "Nghiêm Nhận, hôm nay ngươi có vẻ vui vui nhỉ."
Nghiêm Nhận hỏi ngược lại: "Có hôm nào ta không vui đâu?"
Lục Bình lắc đầu: "Khác mà, hôm nay vui đặc biệt. Ngươi gặp phải chuyện mừng gì à?"
Nghe vậy Nghiêm Nhận chỉ cười ha ha không nói gì, bước ra cạnh giường, vén vạt áo lên ngồi xuống cạnh Lục Bình, cánh tay chạm phải bả vai Lục Bình. Lục Bình trông vào mắt cậu ta, ngoài ánh nến vàng sáng, đôi con ngươi đen láy toát ra vẻ phấn chấn và mong đợi khó lòng diễn tả.
Nghiêm Nhận nói: "Cha mẹ ta sắp về rồi."
Đến giọng nói cũng tung tăng hớn hở vượt tầm kiểm soát.
Thảo nào. Lục Bình hỏi: "Hiện giờ tướng quân Nghiêm với phu nhân Nghiêm đi đến đâu rồi thế?"
Nghiêm Nhận đáp: "Không rõ nữa. Mấy hôm trước bệ hạ bảo đã tới Vị Châu, chắc hôm nay sẽ đến Hoa Đình, có lẽ tầm mười mấy ngày nữa thôi là cha mẹ vào đến thành Khải An."
"Đúng là chuyện đáng mừng lắm đấy." Lục Bình chân thành nói.
Nghiêm Nhận đứng dậy: "Đi, ta đưa ngươi về cung!"
Lục Bình thử kháng cự: "...Đừng cưỡi ngựa về nữa được không?"
Nghiêm Nhận bật cười ha hả: "Dĩ nhiên rồi, ta chuẩn bị cho ngươi cái xe, đích thân ta đánh xe nhé!"
Có lẽ vì tâm trạng đang phơi phới nên cậu ta mới chẳng so đo cái gì, chịu bôi thuốc cho người khác, chịu khiển ngựa đánh xe thay người ta.
Xe ngựa đi dọc theo phố lớn Chu Tước lên phía bắc, cuối cùng đỗ lại trước cửa Đan Phượng, Tông Vân và Đạt Sinh đã chờ ở đây từ lâu lắm. Lục Bình được Đạt Sinh dìu vào cửa cung, quay người lại vẫy tay tạm biệt Nghiêm Nhận.
Quả nhiên vết thương ở chân hồi phục cực nhanh, mới một ngày trôi qua mà chỗ cổ chân sưng phù đã xẹp hẳn, da thịt lành lặn như xưa, cũng không còn đau nữa.
Lục Bình quyết tâm phải học cưỡi ngựa.
Hàng ngày tan học buổi sáng ở điện Bạch Hổ xong, chiều cậu sẽ đến sân cưỡi ngựa để luyện tập.
Trời lạnh, chẳng có chủ tử nào trong cung chịu lặn lội ra sân tập cưỡi ngựa, Lục Bình là người duy nhất. Gặp phải hoàng tử không quyền không thế như cậu, thái giám quản lý ngựa không làm biếng được dĩ nhiên sẽ bực dọc trong bụng, thái độ cũng cực kì lạnh nhạt, song đây chính là điều Lục Bình muốn, không ai nhìn không ai xem, cậu cưỡi ngựa một mình lại thành ra tự tại thoải mái.
Ngày tháng cứ trôi đi, chờ tới 15 tháng 12, chỉ còn 15 ngày nữa là sang năm mới, cuối cùng cậu đã có thể điều khiển ngựa chạy nhanh quanh sân cưỡi tương đối thành thạo tự nhiên.
Cùng lúc đó, quân Trấn Bắc của Nghiêm Sầm cũng đã về tới Khải An.
Hiện đang giữa mùa đông, Bắc cương rơi vào cảnh rét buốt không một cọng cỏ, binh lính Đột Quyết kiệt sức lơi lỏng, còn không dự trữ đủ lương thảo, vậy nên tạm đình chiến. Nghiêm Sầm tranh thủ dẫn một nhóm quân Trấn Bắc xuất phát từ Vũ Uy xuôi nam, về kinh báo cáo.
Lục Bình nghe bảo sau khi đi qua cửa thành Nghiêm Sầm đã tiến thẳng vào cung, bái kiến hoàng đế ở điện Thái Cực, tường thuật lại chi tiết tỉ mỉ tình hình chiến sự với Đột Quyết suốt 3 năm nay, sau đó hoàng đế ra thánh chỉ tiến hành thăng tước cho Nghiêm Sầm, nâng từ Trấn Bắc bá lên thành đại nguyên soái Trấn Bắc hầu, gia phong chức hầu trong quan ải.
Nhoáng cái khắp thành Khải An đều rộ tiếng tán dương ngưỡng mộ.
Hôm sau chính là ngày đi học cuối cùng của điện Bạch Hổ, Nghiêm Nhận vừa đi vào sảnh Tập Văn là học sinh cả lớp đã xúm hết cả lại, vây kín xung quanh Nghiêm Nhận, miệng chúc mừng lia lịa.
"Thế tử, sau này phải là tiểu hầu gia rồi! Chúc mừng tiểu hầu gia nhé!"
"Nghe nói bệ hạ phê chuẩn cho thế tử sang năm cùng dẫn binh tới quan ải phía bắc với hầu gia hả?"
"Sau này không được học tập với nhau nữa rồi, đáng tiếc quá đi thôi!"
"Ở thành Khải An thích thế này, sao phải đi Bắc cương làm gì? Ở lại đi mà!"
Lục Bình thảng thốt trong bụng: "Sang năm Nghiêm Nhận đi Bắc cương rồi ư?"
Vậy xem như mong muốn của cậu ta thành hiện thực rồi.
Chỉ là... sao hoàng đế lại cho phép cậu ta rời thành Khải An, rời khỏi tầm mắt thiên tử dễ dàng đến vậy?
Đang ở chỗ công cộng đông đúc, Nghiêm Nhận lại bị mọi người quây kín, Lục Bình không thể đến gần hỏi rõ được, đúng lúc Phó Dật ngồi trước quay xuống bảo với Lục Bình: "Cửu điện hạ, con người Tử Khanh ấy chắc là cũng muốn đi Bắc cương thôi, mỗi tội quá trình bệ hạ cho phép thì không suôn sẻ vậy đâu."
Lục Bình ngẩn ra: "Nghĩa là sao cơ?"
Phó Dật nói: "Chú Nghiêm xin bệ hạ cho Nghiêm Nhận đến Bắc cương với mình, bệ hạ úp mở nước đôi, mãi không chịu đồng ý."
Đây đúng là tác phong của hoàng đế thật.
"Sau ấy thực sự bất đắc dĩ lắm rồi, chú Nghiêm đành nói, hồi ở biên quan phu nhân nhà mình gặp gió lạnh, sức khỏe không được tốt, mong được ở lại Khải An nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Lúc này bệ hạ mới phê chuẩn." Phó Dật kể.
Lục Bình sốc không nói nên lời.
Xét cho cùng thì lần này chẳng qua chỉ thay đổi con tin từ Nghiêm Nhận sang phu nhân Nghiêm mà thôi. Thân thích còn nằm trong tay, nhà họ Nghiêm mới có thể cam chịu bán mạng vì hoàng đế, tránh nảy sinh ý đồ phản bội.
Chắc hẳn hoàng đế cũng hiểu rõ Nghiêm Nhận đang dần tới tuổi trưởng thành, đã đến thời điểm bồi dưỡng nên tướng lĩnh thiếu niên mới, cậu ta đi Bắc cương còn người mẹ ở lại, đối với hoàng đế thì đây chính là lựa chọn xác đáng nhất.
Nhưng đối với nhà họ Nghiêm, đó lại là niềm tiếc nuối mà bất kể có làm gì cũng đều bất lực buông xuôi.
Nghĩ đến đây, Lục Bình đặt sách xuống, trông vào chính giữa đám đông. Cuối cùng cậu cũng thoáng thấy gương mặt Nghiêm Nhận giữa những kẽ hở, tuy vẫn đang chuyện trò nhẹ tênh ứng phó làn sóng chúc tụng xung quanh, song nụ cười trong mắt thì lại chẳng vui vẻ được là bao.
——————
Viết thêm lời bình của Lưu An:
Các thuyết như 'Ngựa trắng không phải ngựa' hay 'Đá trắng cứng' của Công Tôn Long đều luẩn quẩn nghèo nàn, tự thân mâu thuẫn, không hợp thời đại. Ý Tử Hưu không nằm ở việc bàn luận bản chất hay ngựa, mà chú trọng tráo đổi lẫn nhau, chứng minh đa chiều. Nên Lưu An đừng chỉ chăm chăm xoáy sâu vào sự tương phản chất hoặc ngựa, mà chất lẫn ngựa đều như trời đất vạn vật, lấy này làm chứng cứ chẳng thà lấy kia làm chứng cứ, không nên cố chấp phán đoán người khác chỉ theo quan điểm của mình.
Viễn Sơn ghi.
(*Thuyết 'Đá trắng cứng' của Công Tôn Long: Cụ thể phải gọi là thuyết 'Đá không thể vừa trắng vừa cứng', ý nói xét bản chất thì "cứng" và "trắng" tách biệt, tồn tại độc lập với nhau.
Thị giác của con người trông thấy viên đá trắng, xúc giác thì cảm thấy viên đá cứng. Thị giác nhận được đặc điểm 'trắng' của đá, xúc giác nhận được đặc điểm 'cứng' của đá, song ngũ quan con người lại không thể liên kết chặt chẽ cả hai thành một thể hoàn chỉnh, vậy nên chỉ có "đá trắng" hoặc "đá cứng", chứ không có "đá trắng cứng". Từ cơ sở đó Công Tôn Long cho rằng các thuộc tính đều "tự giấu mình", có thể thoát ly khỏi vật thể để tồn tại độc lập; tham khảo Baike Baidu.)
