1. Truyện chữ
Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 33: Có bảo ngươi thơm vào môi đâu!

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Khoảnh khắc cậu dứt lời, xung quanh im phắt như tờ.

Lục Bình hối hận ngay.

Cậu không biết Nghiêm Nhận có nghe rõ lời cậu vừa nói không nữa.

Nhưng thật sự câu này rất dễ khiến người ta hiểu nhầm hay nghĩ ngợi lung tung, nghe cứ như thể cậu thích Nghiêm Nhận, muốn bộc bạch tấm lòng với Nghiêm Nhận không bằng ấy. Cơ mà... là bạn tốt gắn bó thân thiết, kể cả cùng là con trai, thì trước lúc tạm biệt, thơm lên má một cái lịch sự xem như bày tỏ ý lưu luyến, chắc cũng đâu quá đáng đúng không?

Hợp lý lắm mà.

Thôi vậy, đúng là những gì cậu đang làm giống tỏ tình thật.

Nhưng kể cả Nghiêm Nhận tưởng rằng cậu tỏ tình thì cậu cũng chẳng thấy sao hết. Đằng nào trước kia chả bị cậu ta hiểu nhầm một lần rồi, giờ hiểu nhầm thêm lần nữa thì cũng ảnh hưởng gì đâu.

Lục Bình không dám ngước mắt lên nhìn Nghiêm Nhận nữa. Cậu đang suy nghĩ tứ tung tán loạn trong bụng, đầu óc lẫn gò má đều nóng bỏng như thể bốc cháy, chỉ biết bồn chồn nhìn đăm đăm vào đống lá rụng trải trên đường mòn.

Dường như thời gian đã trôi rất lâu.

"Đi theo ta." Nghiêm Nhận nói.

Ớ?

Lục Bình thảng thốt ngẩng đầu nhìn Nghiêm Nhận, thấy gương mặt Nghiêm Nhận chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, không cười cũng không giận, cậu ta chỉ xoay người bước về phía trước.

Ý cậu ta là sao cơ?

Cậu ta định tìm chỗ nào để từ chối cậu à?

Hay là chửi cậu?

Lục Bình ngơ ngác hồi lâu, thấy Nghiêm Nhận tiếp tục đi xa dần, cậu vội ra hiệu cho Đạt Sinh đằng sau cứ ở yên tại chỗ, mình thì cất bước theo Nghiêm Nhận.

Cậu không rõ Nghiêm Nhận định dẫn cậu tới đâu, chỉ biết lẳng lặng tò tò bám theo. Bóng lưng Nghiêm Nhận cao lớn thẳng tắp, bước chân vững vàng, đôi giày đạp từng bước lên chỗ lá hoàng bá vừa mới rụng vang tiếng sột soạt, Lục Bình nối theo bước đi của cậu ta, cũng lần lượt giẫm lên thảm lá giống thế.

Ấy là âm thanh duy nhất đang còn giữa hai người họ.

Ngoài nó ra, chỉ có lặng thinh.

Tim Lục Bình đập như đánh trống, cậu cứ cắm cúi bước đi, tự dưng va phải lưng Nghiêm Nhận đằng trước xong mới đột ngột tỉnh hồn. Hóa ra đã đến nơi rồi, Nghiêm Nhận quay người lại nhìn cậu với nụ cười thoang thoáng nhẹ tênh.

Trước mặt có chiếc xe ngựa đang đỗ, con ngựa nhàn nhã vẩy đuôi, Tông Vân thì đứng cạnh xe chờ lệnh.

Lục Bình chẳng hiểu làm sao, thấy Nghiêm Nhận ra hiệu với cậu: "Lên đi."

Sao lại phải lên xe ngựa?

Ý là định đuổi cậu đi ư?

Sống mũi Lục Bình cay cay, mắt cũng nong nóng, cậu không kìm được ướt nhòe viền mắt. Cậu cúi đầu không nói gì, đạp chân leo vào xe ngựa. Không gian bên trong khoang xe cứ bí bách, ánh sáng cũng tối hẳn, cậu vội nâng tay áo quệt bớt nước mắt, không muốn để Nghiêm Nhận biết là mình khóc.

Cậu nghiêng tai lắng nghe, hình như Nghiêm Nhận ở phía ngoài hạ giọng nói gì đó với Tông Vân, Tông Vân đáp "Vâng" xong giẫm lên lá rụng bước dần ra xa.

Lục Bình chỉ ngơ ngác ngồi lặng thinh tại chỗ.

Bỗng cửa kêu "xoẹt" một tiếng, có người vén rèm lên.

Ánh sáng mờ mờ tràn vào theo rồi thoáng cái đã bị chắn mất, Nghiêm Nhận chui cả người vào trong, che đi toàn bộ tầm mắt Lục Bình.

Cậu ta áp sát rất gần.

Khoang xe vốn dĩ không hề nhỏ đùng cái lại trở nên quá chật chội.

Lục Bình nín thở không dám nhúc nhích, đầu óc trống rỗng.

Nghiêm Nhận quỳ một gối trước mặt cậu, nghiêng người tới gần cậu, Lục Bình nghe thấy rõ tiếng cười khe khẽ của cậu ta, lẫn cả vẻ trêu chọc thường lệ, sau đó là giọng nói đè thấp: "Có hôn thì cũng không thể giữa thanh thiên bạch nhật thế được, để người ta cười cho chắc?"

Lục Bình còn chưa kịp phản xạ gì, Nghiêm Nhận đã đặt nụ hôn lên.

Hôn vào môi.

Tiếng nổ rầm vang trong đầu Lục Bình, từ một mảng trắng trơn bung nở thành pháo hoa.

Cậu, cậu có bảo thơm vào môi đâu.

Sao Nghiêm Nhận lại thơm vào môi!

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế?

"Ô..."

Lục Bình thử đẩy Nghiêm Nhận ra song Nghiêm Nhận đã duỗi tay đè gáy cậu lại, không cho cậu ngó ngoáy. Không khí trong khoang xe lại càng thiếu thốn, hơi thở nóng rực cùng cánh môi mềm mại của Nghiêm Nhận vấn vít giữa răng môi Lục Bình, khẽ khàng mút lấy rồi lại tách ra, như gần như xa, lúc nặng lúc nhẹ, khi thong thả khi gấp gáp, cực kì bài bản.

Dường như cậu ta rất dịu dàng, mà lại có vẻ rất thành thạo.

Môi lưỡi cậu ta còn lẩn quẩn mùi rượu ngọt ngào, thanh thanh.

Cậu ta uống rượu.

Vậy chỉ là do cậu ta say thôi ư?

Nụ hôn làm Lục Bình choáng váng mê mệt, tim đập thình thịch như trống, rồi cảm giác chua xót lẫn ngọt lịm cùng lúc trào dâng, chẳng thể mô tả cho rõ mùi vị nó mang lại, cậu chỉ biết cứng đờ mặc cho Nghiêm Nhận dẫn dắt, hơi thở của mình và đối phương đã quấn quít dây dưa từ lâu, tiếng ư hử nghẹn trong cổ họng, vải áo ma sát kêu loạt soạt.

Cái hôn thì ngọt, khiến người ta sắp ngất được tới nơi.

Chẳng biết đã bao lâu trôi qua, bàn tay sau gáy mới lỏng bớt, Nghiêm Nhận thả Lục Bình ra.

"Đủ chưa?" Nghiêm Nhận nói.

Lục Bình nhất thời mù mờ, lắc đầu theo phản xạ.

Thế là Nghiêm Nhận lại cúi mình hôn lên.

Giờ Lục Bình mới hiểu được câu cậu ta vừa nói nghĩa là gì.

Chẳng đong đếm nổi là đã đủ hay chưa, Lục Bình dứt khoát nhắm mắt lại trúc trắc đón nhận nụ hôn của Nghiêm Nhận. Lần thứ hai chạm nhau, cảm giác nảy ra vẻ quen thuộc thân mật hơn hẳn, tim Lục Bình cũng không đập nhanh dồn dập như lúc nãy nữa.

Cứ xem như cậu đòi hỏi một cái hôn giống thế thật đi vậy.

Hóa ra cảm giác đè nén chịu đựng suốt cả ngàn vạn đêm ngày, bỗng một hôm được người ta thỏa nguyện đầy ắp thậm chí vượt mức ngập tràn, sẽ là thế này đây.

Thời gian lại trôi thêm rất lâu, Nghiêm Nhận khẽ khàng thơm mấy cái lên viền môi trên của Lục Bình, rồi tách mình ra.

Cậu ta khẽ cười hỏi: "Đủ rồi chứ?"

Lục Bình vội gật đầu.

Nghiêm Nhận ngừng lại giây lát, quay người đi vén rèm nhảy xuống khỏi xe, động tác nhanh nhẹn lưu loát.

Ánh sáng đêm giữa rừng cùng gió lạnh trong trẻo ùa vào khoang xe lần nữa, chỉ nháy mắt bầu không khí vốn ngột ngạt bí bách đã bay biến sạch trơn tựa giấc mơ vỡ vụn, mọi thứ quay trở về bình thường.

Lục Bình còn chưa kịp tỉnh giấc khỏi cơn mơ, ngẩn ngơ ngồi tại chỗ cũ.

Nghiêm Nhận ở phía ngoài thì gọi: "Đạt Sinh, đưa điện hạ nhà ngươi về cung!"

Nghe vậy, Lục Bình mới run tay nâng rèm cửa lên.

Đạt Sinh cầm đèn lồng chạy qua đây, Nghiêm Nhận dặn dò cậu nhóc: "Buổi đêm lạnh, ngồi xe ngựa về, đừng để điện hạ chịu rét."

"Vâng."

"Sau này nhớ khuyên điện hạ tối đến đọc sách vừa thôi, hại mắt đấy."

"Dạ."

"Với cả phải ngủ sớm vào, buổi tối cố gắng đừng có ra ngoài cung."

"...Vâng."

Lục Bình không nhịn được cắt ngang: "Thế ngươi thì sao? Ngươi đi gì về?"

Xe ngựa là của Nghiêm Nhận, mình ngồi xe về thế Nghiêm Nhận thì sao? Sao không đi chung về luôn?

Nghiêm Nhận xoay người lại cười đáp lời Lục Bình: "Ta cưỡi ngựa về."

Nói xong cậu ta ra hiệu cho Đạt Sinh ngồi ra càng trước, phất tay nói: "Đi đi."

Lục Bình rung động trong lòng, hai chân mềm xèo không động đậy nổi, đành quỳ cạnh cửa níu lấy tấm rèm, dõi theo Nghiêm Nhận đăm đăm: "Ngươi không về cùng luôn sao?"

Nghiêm Nhận lắc đầu: "Ta chờ chốc nữa."

Dây cương hất lên, ngựa bắt đầu khởi động, xe được kéo đi tròng trành trên đường mòn giữa rừng.

Nước mắt Lục Bình bỗng chốc trào ra, cậu bấu chặt vào mép cửa: "Nghiêm Nhận!"

"Hửm?"

Nhưng Lục Bình không trông thấy Nghiêm Nhận nữa, cậu vội thả rèm xuống quay sang vén màn cửa sổ lên. May sao Nghiêm Nhận đang chắp tay đứng dưới tán cây ở nơi cậu có thể nhìn thấy, Tông Vân đi theo phía sau. Lục Bình nôn nóng hỏi: "Đừng chờ 6 năm hẵng về được không? 3 năm rồi về luôn được không?"

Nghiêm Nhận ngẩn người, khẽ mỉm cười đáp: "Được, ta sẽ cố hết sức."

Xe ngựa cứ tiếp tục đi xa dần.

Ngồi yên thì không thấy được Nghiêm Nhận nữa, Lục Bình đành nằm nhoài lên cửa sổ thò đầu ra ngoài, ngó về phía Nghiêm Nhận đằng sau, phát hiện ra Nghiêm Nhận cũng đang nhìn theo cậu.

Nghiêm Nhận vẫy tay với cậu, bảo: "Ngồi cho vững vào."

"Ngươi..." Lúc này Lục Bình đã không nhìn rõ biểu cảm của Nghiêm Nhận, cũng chẳng biết nói thêm gì hơn, đành chỉ trông theo chốn xa xăm, lẩm nhẩm một mình, "Ngươi đã hứa là 3 năm phải về rồi đấy..."

Xe ngựa quặt vào lối rẽ, cậu chẳng thể trông thấy Nghiêm Nhận nữa rồi.

Cậu buông màn cửa xuống, thả mình ngồi phịch xuống ghế.

Mắt ướt nhòe.

Môi cũng ươn ướt.

Lục Bình chùi bớt nước mắt, song chẳng nỡ lau khô môi.

Cậu từ từ hồi tưởng tỉ mỉ những chuyện diễn ra vừa nãy, cứ như một giấc mộng không thực.

Toàn...

Toàn những cái gì thế này!

Mập mờ nhập nhèm mãi.

Chưa nói được câu nào cho rành mạch rõ ràng hết.

Mà đã chia xa rồi.

Lục Bình ngửa đầu trông lên nóc khoang xe, thở ra một hơi thật dài.

"Điện hạ?"

Giờ Lục Bình mới nhận ra Đạt Sinh đã gọi cậu mấy lần liền.

"Sao đó?"

Đạt Sinh nói: "Vừa nãy điện hạ với thế tử nói gì trong xe thế ạ? Sao tâm trạng điện hạ lại tệ thế này?"

Lục Bình đáp: "...Không có gì."

Lục Bình biết ấy đã là lần gặp mặt cuối cùng của cậu và Nghiêm Nhận trong vòng 3 năm tới.

Cậu quay về viện Thương Địch, trắng đêm không ngủ.

Hôm sau, Lục Bình nghe nói giữa giờ thìn Nghiêm Sầm và Nghiêm Nhận đã vào cung bái kiến hoàng đế, sau đó rời cung, cưỡi ngựa dẫn đầu đội ngũ đông đảo 1 vạn quân Trấn Bắc xuất phát từ cửa thành Khải An, đi thẳng lên phía bắc.

Dọc phố lớn Chu Tước lẫn phía ngoài cổng thành đều kín đặc gia quyến binh sĩ rưng rưng tiễn biệt, dân chúng đổ ra khắp ngõ, nhà nhà đều hay.

Nghiêm Nhận chỉ lĩnh chức thiên phu trưởng trong quân, không to không nhỏ, không danh vọng cao xa nhưng lại nắm quyền thực tế, được dẫn một nhánh kỵ binh nhỏ ra trận, xét ra là chức vụ quan trọng đủ để trui rèn kinh nghiệm.

Nhưng Lục Bình cũng chỉ nghe Hà Tân Bách kể lúc đi học trên điện Bạch Hổ thôi, thời gian còn lại cậu chỉ ở yên trong viện Thương Địch, không hề ra ngoài.

Dường như phía ngoài kia đã đánh mất phần nào sức sống, rời nhà cũng chẳng biết đi đâu.

Ngoài cung chẳng còn bóng hình Nghiêm Nhận nữa.

Quả nhiên ngăn tủ điện Bạch Hổ cũng không xuất hiện thêm bức thư nào mới.

Cuối cùng Lục Bình đã có thể khẳng định, Nghiêm Nhận chính là Viễn Sơn.

Mấy ngày sau trời ấm dần lại, nghe bảo sân cưỡi ngựa trong Cấm uyển đã mọc cỏ mới xanh tốt tươi tắn, hoàng hậu bắt đầu trù tính tổ chức hội mã cầu, các công tử tiểu thư nhà thế gia lớn ở Khải An đều nhận được thiệp mời.

Từ khi Nghiêm Nhận rời đi ngày nào Hà Tân Bách cũng phải thở vắn than dài thêm mấy tiếng, song vẫn cứ xốc tinh thần nô nức đi chơi mã cầu. Mọi người thì tưởng Lục Bình còn chẳng biết cưỡi ngựa nữa là, nói gì tới vung gậy đánh bóng, vậy nên đều nghĩ bụng chắc cậu đến xem cho vui thôi.

Lục Bình cũng uể oải, dứt khoát hành xử luôn theo những gì người ta nghĩ, chỉ ngồi yên trong đình nghỉ hí hoáy với bộ trà cụ.

Dĩ nhiên tiêu điểm của hội mã cầu lần này là Lục Cảnh và Phó Dư, Lục Cảnh buộc chặt đồ bảo hộ tay xong dặn Phó Dư ngồi yên tại chỗ, mình thì tiến ra sân đánh mã cầu cùng Phó Dật.

Phó Dật khiêng cán cờ gọi: "Hồi xưa a tỷ chơi mã cầu giỏi lắm mà, mấy lần còn thắng cả ta, hôm nay không tham dự sao?"

Phó Dư cười lắc đầu: "Ta đang bầu bì, làm gì cũng bất tiện, xem mọi người chơi là được."

Toàn bộ hiện trường chấn động.

Hoàng hậu cười híp cả mắt lại, bèn tuyên bố Phó Dư đã mang con cháu hoàng gia trong bụng, gần đây thai mới ổn định, đợt trước còn cần theo dõi nên chưa thông báo ra ngoài.

Sau đó là phu nhân tiểu thư các nhà tiến lại gần cúi mình chúc mừng, bầu không khí hài hòa êm ả, hoàng hậu nói dăm ba câu với phu nhân quốc công Phó, làm đám đông xung quanh nối nhau cười rộ lên.

Lục Bình cũng mừng thay cho Lục Cảnh và Phó Dư.

Nhưng cậu cứ cảm giác thiếu mất gì đó.

Hà Tân Bách bỏ gậy đánh cầu xuống, ngồi vào cạnh cậu: "Mệt chết mất mệt chết mất thôi, nghỉ một lát đã." Uống ngụm trà xong lại bảo, "Không có Tử Khanh chơi bời cười đùa cùng, cái hội mã cầu này cũng chán phèo, ngột ngạt sao ấy."

Lục Bình cũng nhấp ngụm trà.

Hà Tân Bách nói: "Hoàng hậu gửi thiệp cho bác gái nhà họ Nghiêm mà bác gái cũng chẳng tới."

Lục Bình ngó nghiêng trái phải, quả đúng không trông thấy bóng dáng Đường Nhược Sơ.

Con trai không có ở đây, chắc là người như bác cũng không thích những dịp nhộn nhịp chẳng cần thiết.

Nghĩ vậy, Lục Bình đứng dậy rời khỏi đình nghỉ.

Chờ đi ra ngoài một đoạn, cách xa đám đông rồi, Lục Bình mới nói với Đạt Sinh đằng sau: "Mấy quyển binh thư hồi trước ta mượn của Nghiêm Nhận còn chưa trả, giờ đọc xong rồi, mình đem sang nhà trả cho bác gái đi."

——————

Lời gửi Viễn Sơn:

Gió nam lả lướt, trong kinh lại rộ hải đường. Không biết người đã đi tới đâu, có thưởng thức cảnh xuân ven đường chăng? Từ khi tiễn biệt, chia lìa ủ ê. Tỉ mẩn giở lại từng tập thư tay, nhớ về quá khứ, chìm đắm ngày xưa, mỗi dòng mỗi chữ lần lượt hiện ra thuở đầu, ngồi ngây ngẩn giữa bóng nắng rèm trúc hàng giờ, chẳng hay mặt trời đã về tây. Cảm thấy tuy xa cách nhau, vẫn như vừa gặp mặt. Xuân Khải An đang thịnh, mọi việc phủ Nghiêm yên ả, bác gái khỏe mạnh bình thường, bệnh nhẹ chớ lo.

Thả nơi ngăn tủ, gửi nhờ gió nam, mang tận tây bắc, mong Viễn Sơn an.

Lưu An kính vái.

background
TrướcSau