Chương 40: Ta không còn anh trai nữa


Lục Bình đi vòng qua thi thể Lục Phóng dưới chân, từ từ bước lại gần.
Cậu chẳng còn bao nhiêu sức lực nữa, vậy nên cậu đi rất chậm. Lục Tường đã sợ đến nỗi mặt mũi nhợt nhạt trắng bệch từ lâu, có lẽ do quá sốc trước xác chết máu thịt bầy nhầy của Lục Phóng mà ánh mắt cô ta cũng đờ đẫn, người cứng ngắc tại chỗ.
"Lục Chấp đâu?" Lục Bình hỏi.
Lục Tường rùng mình lắc đầu.
Vết máu trên dao găm còn đang phản xạ ánh trăng nơi chân trời, nó biến thành luồng sáng bạc hẹp dài hắt lên gò má cô ta, lởn vởn qua lại, chói cả vào mắt.
Lục Bình bước đến trước mặt Lục Tường, nhìn từ trên cao xuống hỏi: "Lục Chấp ở đâu?!"
Lục Tường hãi hùng run bần bật cả người, cứ lắc đầu nguầy nguậy suốt.
"Nói đi chứ, Lục Chấp đâu rồi?" Lục Bình lặp lại.
"Ta không biết..." Lục Tường vừa ra sức lắc đầu, vừa chống tay cố lùi lại phía sau.
Tốc độ của Lục Tường quá chậm, Lục Bình đạp lên góc váy cô ta, cúi người xuống nhìn vào mắt cô ta, cậu trông thấy gương mặt mình trong con ngươi phóng đại của Lục Tường, hai mắt giăng đầy màn sương máu đỏ quạch, má trái và chóp mũi dính vài giọt máu từ Lục Phóng, hãy còn chưa khô.
Đầu óc Lục Bình trống rỗng giây lát, ngay sau đó cậu lại trông thấy mình nở nụ cười hung ác, nói tiếp: "Sợ ta lắm phải không? Sợ thì khai mau lên."
Lục Tường bắt đầu nghẹn ngào: "Ta không biết mà..."
Giọt nước mắt to bằng hạt đỗ trào ra khỏi mắt cô ta, Lục Bình không nhìn được gương mặt mình nữa.
"Ta không biết..."
"Ta không biết!"
Lục Bình xoay cán dao, tì dao găm sát gò má Lục Tường.
"Ta không biết thật, đừng giết ta! Đừng giết ta... cầu xin ngươi..." Lục Tường hốt hoảng kêu lên, liều mạng giật lùi ra sau, xé rách chỗ góc váy Lục Bình đang giẫm trên mặt đất.
Vết máu dính lên má Lục Tường, Lục Bình cắn răng, tay cầm đao thoáng run rẩy.
Chẳng rõ Lục Tường đã khổ sở xin tha suốt bao lâu, cuối cùng Lục Bình nhấc dao găm ra.
Có khi cô ta không biết thật.
Cậu không chần chừ thêm, xoay người rời khỏi cửa Dịch Đình đã ngập ngụa mùi máu, tiếp tục đi về phía điện Thần Long. Rất đông người đang bỏ chạy trối chết dọc đường, cũng không thiếu kẻ mặc trang phục Cấm vệ quân, cứ gặp phải ai là Lục Bình đều sẽ tiến lại gần hỏi: "Lục Chấp đang ở đâu?"
Người bị hỏi hoặc khiếp hãi hoặc ngây ngẩn, đều trợn mắt há mồm nhìn Lục Bình.
Lục Bình chẳng buồn đoái hoài, đi tìm tiếp kẻ khác để hỏi: "Lục Chấp đang ở đâu?"
Đám người ấy nhìn cậu cứ như nhìn quái vật, vội tránh đi thật xa.
"Lục Chấp đang ở đâu?"
Vẫn chẳng ai nói cho cậu đáp án.
Sau cùng, cậu bén nhạy nghe ra có tiếng bước chân chờ mãi mới thấy đang vọng lại xa xa.
Tiếng bước chân rầm rộ mà hỗn độn, cực kì giống âm thanh Cấm quân dàn trận di chuyển, Lục Bình híp mắt trông về phía ngọn nguồn thanh âm, chỉ lát sau, có nhóm binh sĩ mặc giáp trụ Cấm quân đang chạy dần tới từ ngoài xa, người dẫn đầu vóc dáng cao lớn, cầm kích dài trong tay.
Dây thần kinh trong đầu Lục Bình lại căng ra lần nữa.
Liệu cậu có thể địch nổi ngần này Cấm quân hay không? Rõ ràng là không.
Huống hồ hiện giờ cậu đã sức tàn lực kiệt, kể cả đấu tay đôi với mình Lục Chấp thôi, khả năng cao cậu cũng sẽ thảm bại.
Cậu nghĩ, kết cục của mình liệu sẽ thế nào? Bị đâm xuyên lồng ng.ực chảy cạn máu mà chết như Lục Cảnh sao? Nếu thật vậy thì chính ra cũng không tệ lắm.
Nhưng cậu vẫn sẽ dốc nốt ít sức lực sau cuối còn lại để cắt cổ Lục Chấp cho bằng được, ít nhất cũng phải lôi nốt Lục Chấp xuống địa ngục cùng thì cậu mới có thể yên tâm nhắm mắt.
Thế là cậu giơ dao găm ra trước người, lạnh lùng trông theo nhóm quân Thần Sách mỗi lúc một gần phía trước.
Cậu phải báo thù cho Lục Cảnh.
Đội ngũ dần dà áp sát, hình như tướng lĩnh chỉ huy không phải Lục Chấp, người này đột ngột dừng bước chân lại, ngó nghiêng Lục Bình rồi lập tức sải bước tiến lên, quỳ một gối xuống trước mặt Lục Bình.
Lục Bình ngẩn ra.
Người kia thở d.ốc cao giọng hô: "Thần Phó Dật, dẫn đại quân doanh Sóc Phương đến cứu giá muộn! Xin điện hạ thứ tội!"
"..."
Lục Bình quan sát kĩ đối phương, hóa ra là Phó Dật.
Cậu phải mất một lúc lâu mới nghe hiểu được lời Phó Dật vừa nói, cậu ta đến để cứu giá, mỗi tội muộn rồi, hoàng đế đã chết. Nhưng cũng chưa muộn hẳn, xét cho cùng hãy còn có thể đối kháng phần nào với Lục Chấp.
Lục Bình cảm giác cổ họng mình khô rát sắp bắt lửa bốc cháy tới nơi, cậu liếm qua khóe môi, vẫn đòi tìm Lục Chấp.
"Lục Chấp đang ở đâu?"
Phó Dật im lặng giây lát, rồi mới đáp: "Chúng thần giao tranh trực diện với Cấm quân ở điện Chiêu Tường, Ngô vương đã đền tội. Thi thể gã đang được chuyển tới điện Lưỡng Nghi."
Đầu óc Lục Bình bỗng trống rỗng.
Một tiếng "choang" vang lên, dao găm rơi xuống đất.
Phó Dật đứng dậy, vẫn ở yên chỗ cũ, bẩm báo lại cụ thể quá trình mình dẫn doanh Sóc Phương vào đánh bại quân Thần Sách.
Không rõ bằng cách nào mà Lục Chấp thuyết phục được lang tướng trực đêm nay của quân Thần Sách phản bội, chỉ thị chúng ám sát giáo úy và chỉ huy sứ thuộc thế gia, rồi dẫn binh từ Nội uyển phía tây đi qua cửa An Lễ tiến thẳng đến cung Thái Cực, tấn công đồng thời điện Lưỡng Nghi và điện Thần Long. Quân Vũ Lâm trực ngoài cửa Thừa Thiên không hề nhận được bất cứ mệnh lệnh nào dù là đánh trả hay viện trợ, đành phải án binh bất động.
Mãi cho đến khi chỉ huy doanh Sóc Phương công phá cổng thành ở cửa Chu Tước, tiến băng băng vào trong, Phó Dật mới chính thức đối diện với quân Thần Sách của Lục Chấp.
Lục Bình không lắng nghe kĩ những gì Phó Dật bảo cáo, cậu chỉ cảm thấy khung cảnh trước mắt quá đỗi mờ ảo.
Tường đỏ ngói xanh của hoàng cung nhuốm thêm máu tươi, tiếng chém giết khóc than vang trời, đúng vào thời khắc đang nước sôi lửa bỏng nhất thì mọi thứ lại bất chợt lùi xa như sóng triều rời bờ.
Tất cả đã kết thúc, chẳng khác gì một cơn ác mộng lỡ say giấc nửa đêm.
Nhưng rồi gió lạnh thấu xương quét qua, hàng luồng gió nối nhau nhắc nhở cậu đây không phải là mơ.
Cẳng tay và hổ khẩu vốn đang ngâm trong máu tươi nóng ấm bắt đầu đau nhức nhối từng cơn, Lục Bình cúi xuống nhìn, mới phát hiện ra tay phải mình đã chịu vết thương sâu hoắm từ lúc vật lộn với Lục Phóng, mỗi tội tay áo che khuất mất, chỉ trông thấy máu ồ ạt chảy xuống rồi nhỏ giọt lên mặt đất.
Phó Dật cũng để ý thấy, sửng sốt hỏi: "Cửu điện hạ, cậu bị thương à?"
Lục Bình lắc đầu ý bảo mình không sao.
Phó Dật khựng lại, hỏi tiếp: "Thế cửu điện hạ có gặp chị gái ta, thái tử phi không?"
Lục Bình tỉnh hồn lại, trả lời: "Chắc tỷ ấy không sao đâu." Nói xong cậu quay người, "Ta phải đi tìm anh trai ta."
Lục Bình rảo bước quay về điện Thần Long, hoàn toàn không hay Phó Dật cũng đang theo phía sau mình. Tiếp đó, quân đội của doanh Sóc Phương vượt lên Lục Bình tiến vào điện Lưỡng Nghi trước, khống chế nốt số tàn binh quân Thần Sách đang canh giữ phía ngoài điện.
Thế là hai bên bắt đầu lao vào chém giết, Lục Bình lách qua từng binh sĩ ngã xuống, lau cho sạch vết máu trên mặt, đi vào trong điện tìm kiếm thi thể Lục Cảnh.
Song thi thể Lục Cảnh đã sớm không còn đây, bị người ta dời ra đâu không rõ nữa, cậu lại cố kìm nước mắt mò tìm xung quanh, cuối cùng mới trông thấy Lục Cảnh giữa một dãy xác chết xếp đặt ngay ngắn ở sau điện.
Anh nằm phía ngoài cùng, áo mũ xộc xệch nhếch nhác do quá trình di chuyển, tay vẫn đang siết chặt bội kiếm tùy thân của mình, có lẽ do người khác không tách ra được, hoặc có lẽ cũng lười chả buồn lấy.
Lục Bình quỳ xuống bên cạnh anh, gọi: "Ca."
Lục Cảnh chẳng đáp lời cậu.
Cậu nhổm lên chỉnh trang lại quần áo cho Lục Cảnh từ đầu đến chân, vuốt phẳng hết cả những vết nhăn nhúm vì bị đè, mất rất nhiều công sức. Sau khi đi giày tất đàng hoàng, cậu lấy khăn tay trong ngực áo mình ra lau chùi vết máu dính trên mặt, trên tay, trên trang phục cho Lục Cảnh.
Nhiều vết máu loang đã khô cong từ lâu, không lau sạch được.
Nhưng Lục Bình vẫn cứ chà thật tỉ mẩn, cuối cùng cậu vứt khăn tay đi, ôm lấy khuôn mặt Lục Cảnh.
Sân gạch cung điện giữa mùa đông băng giá lạnh quá, rét cóng, cậu nâng đầu Lục Cảnh đặt vào lòng mình, cúi xuống ủ ấm từng chút một.
Tiếng giết chóc gần ấy vẫn chưa ngừng hẳn, có binh sĩ doanh Sóc Phương tưởng rằng Lục Bình muốn chuyển thi hài đi đâu, bèn lại gần hỗ trợ. Lục Bình lắc đầu: "Đừng chạm vào huynh ấy."
"Anh trai ta vẫn chưa chết mà." Cậu nói.
Cậu tiếp tục ôm lấy Lục Cảnh trong lòng, chờ xem bao giờ mới có thể giúp cơ thể anh khôi phục nhiệt độ.
Cứ có ai tới Lục Bình đều sẽ lặp lại: "Đừng chạm vào huynh ấy."
"Anh trai ta vẫn chưa chết mà."
Đêm khuya dài quá, Lục Bình quên hẳn rằng thời gian đã trôi đi bao lâu.
Cậu nhớ láng máng Phó Dật đã lại gần cậu, hình như có nói gì đó, mà hình như chẳng nói gì cả. Rồi sau đó bao lâu không rõ, Phó Dư cũng tới, vừa trông thấy thi thể Lục Cảnh là chị ngất xỉu, Phó Dật và cung nữ phải vội vàng luống cuống dìu chị về nghỉ ngơi.
Sau ấy nữa, lần lượt từng cái xác bên cạnh được khiêng đi, dọn dẹp sạch sẽ, thương kích rơi vãi tá lả dưới đất cũng dần dà được thu dọn lại.
Cuối cùng chỉ còn có hai người là cậu và Lục Cảnh.
Lúc này Lục Bình mới chậm chạp phát hiện ra cơ thể Lục Cảnh vẫn cứ lạnh ngắt, cố ủ thế nào cũng không ấm lên được.
Sao lại thế.
Cậu vùi đầu vào vai Lục Cảnh.
Sao ủ ấm rồi mà vẫn lạnh?
Cậu lại khẽ khàng cất tiếng gọi Lục Cảnh từ trong cổ họng, không biết mỏi mệt.
Mãi cho tới khi bả vai chợt nặng, cậu trì trệ ngẩng đầu, thấy một chiếc áo choàng được khoác lên vai mình, Đạt Sinh đang đứng đằng sau cậu.
Lục Bình lắc đầu: "Không cần."
Đạt Sinh khựng lại, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, tuyết rơi rồi ạ."
Sao cơ?
Lục Bình ngẩn ra, ngửa đầu trông lên trên.
Những bông tuyết nhỏ xíu tựa tơ liễu đang nối nhau lơ lửng từ trên màn trời đêm xám xịt, nghiêng ngả ngả nghiêng, rơi vào chiếc áo choàng bọc quanh người cậu.
Lục Bình cúi đầu, thấy gò má cùng tóc mai Lục Cảnh trong vòng tay cũng vương bông tuyết trắng bạc.
Từ khi vào đông, toàn bộ thành Khải An đều đang mong ngóng màn tuyết đầu mùa lần lữa mải chẳng đến ấy.
Giờ thì cuối cùng nó cũng buông mình, êm ả mà xót thương.
Lục Bình ngắm nhìn gương mặt Lục Cảnh, rồi òa lên khóc rống như vừa tỉnh giấc mộng.
Cậu không còn anh trai nữa rồi.
