Chương 41: Ta không muốn lên ngôi


Sau cùng chuông tang đã vang nơi hoàng cung, vọng lại khắp bầu trời toàn thành Khải An.
Mãi đến quá nửa đêm, người của Cấm quân, doanh Sóc Phương cùng Nội thị tỉnh mới dọn dẹp xong xuôi các nơi đã tan tác do chém giết, bắt nhốt toàn bộ phản quân còn sống vào điện Cam Lộ, thi thể của phản quân thì thu gom lại bọc vải trắng, xếp thành hàng dưới đất ngoài điện, trong đó bao gồm cả Lục Chấp, Lục Phóng và Lục Chiêu.
Thi hài của Lục Cảnh và hoàng đế hoàng hậu được đặt tạm vào quan tài gỗ, nằm ở điện chính của điện Thần Long.
Đạt Sinh phải cưỡng chế lôi Lục Bình ra, cậu ngồi phịch xuống đất ngơ ngác nhìn theo quan tài của Lục Cảnh suốt hai canh giờ, mãi chẳng đứng lên.
Bên cạnh đó là phi tử công chúa trong cung, người thì khóc, người thì ngất, lê lết thảm thương, âm thanh rỉ ra làm gió thổi qua sảnh cũng se sắt thay. Phó Dư cũng quỳ trên đệm cói giữa nhóm ấy song chị không khóc, chỉ nhìn đăm đăm vào quan tài Lục Cảnh, hai mắt đờ đẫn như một pho tượng điêu khắc.
Phải nghe tiếng khóc mãi lâu, cuối cùng Lục Bình chống tay đứng dậy, bỏ ra ngoài điện.
Tuyết vẫn còn đang ào ạt phấp phới, Phó Dật bước đến giữa màn tuyết, hành lễ với Lục Bình.
Lục Bình miễn cưỡng hé đôi môi đã nứt rách của mình ra, hỏi: "Sao thế?"
Phó Dật báo cáo: "Quý phi Tiêu đã tự vẫn trong điện Cầm Sắt. Quân Long Vũ đi tuần tra thì bắt gặp giữ một thái giám đang định trèo tường chạy trốn cạnh điện Phương Lâm lại, hóa ra là quý phi Đặng giả trang."
Quý phi Tiêu là mẹ đẻ của Lục Chấp, Lục Chấp binh bại, đương nhiên ả ta khắc biết mình không sống nổi, đành chọn cách chết đàng hoàng nhất. Quý phi Đặng thì là mẹ Lục Chiêu, đại khái chắc sau khi thấy Lục Chấp chặt đầu Lục Chiêu ném ở cửa điện mình, cô ta mới chuẩn bị bỏ trốn nhân lúc loạn lạc. Nhưng cũng khó lòng đoán biết xét cho cùng người này có can dự vào với kế hoạch dấy binh của Lục Chiêu hay không.
Lục Bình chỉ nói: "Cứ giam lại đã, mai rồi tính sau. Còn gì nữa không?"
Phó Dật dừng giây lát, nói tiếp: "Có vẻ bát công chúa bị sốc nặng, cứ nổi cơn trong cung của mình. ...Với cả, ta không tìm thấy anh trai ta đâu cả, ở nhà không thấy mà doanh trại Cấm quân cũng không thấy nốt."
Anh trai trưởng dòng chính của Phó Dật là thống lĩnh Cấm quân Phó Tuyên, không tìm ra tung tích người này, chưa rõ là do bị bên Lục Chấp dùng kế điệu hổ ly sơn hay do bản thân lơ là chức vụ.
"Các chuyện khác còn lại thì đều phải chờ trời sáng mới lên chầu thương lượng được." Phó Dật nói.
Lòng Lục Bình phẳng lặng tuyệt đối, cậu khom chân ngồi xuống bậc thềm.
Hồi lâu, Phó Dật cũng bước tới, ngồi xuống phía dưới cách cậu hai bậc.
Lục Bình nhìn giáp trụ dính két máu tanh trên người Phó Dật mới nhớ ra trước hoàng hôn hôm nay còn từng gặp đối phương ở phủ Nghiêm, lúc ấy chào tạm biệt xong Phó Dật bảo tối sẽ đến phố Vĩnh Hưng, có hẹn với bạn cũ. Lục Bình nhíu mày hỏi: "Sao các ngươi biết có nội loạn trong cung thế?"
Nghe vậy ánh mắt Phó Dật khựng lại. Trầm mặc mãi lâu, cậu ta quệt lòng bàn tay dày rộng qua gò má thật mạnh, đôi mắt bỗng thấp thoáng vẻ khổ sở xa xăm.
Cậu ta thấp giọng đáp: "Ta nghĩ chắc là ta nhìn nhầm người mất rồi."
"Sao cơ?"
Phó Dật cười khổ: "Hồi trước Tử Khanh với Tân Bách cứ toàn khuyên ta đừng có giao du với Hứa Nham, hóa ra hai người họ nói đúng."
Hứa Nham?
Đã rất lâu rồi Lục Bình chưa nghe tới cái tên này nữa, sĩ tử bình dân được mọi người ở Quốc tử giám vây quanh tán tụng, thấy bảo trong Kì thi mùa xuân năm nay Hứa Nham đỗ trạng nguyên, nhận chức quan biên soạn thuộc viện Hàn lâm, chỉ vài tháng đã lại chuyển sang Đại Lý tự, hoàn toàn không dính dáng gì tới cuộc sống của Lục Bình.
Cậu hỏi: "Cậu ta làm sao?"
Yết hầu Phó Dật dịch chuyển, giọng nói khản đặc: "Vốn dĩ tối nay là ta trực ở doanh Sóc Phương, nhưng cậu ta hẹn ta, lần đầu tiên chủ động hẹn ta." Nói đến đây mắt bỗng hoe đỏ, cậu ta phải nghiêng mặt đi như thể trốn tránh, lời nói cũng ấp úng úp mở, "...Chuốc ta say bí tỉ ngẫn ngờ, không kiểm soát được bản thân, mới... với cậu ta..."
Lục Bình nghe cứ mù mờ lơ ngơ.
Phó Dật giải thích tiếp: "Sau đấy người hầu gọi ta dậy, báo có thị lang bộ Hình là Lý Văn Nghiệp ghé tìm ta. Ông ấy hốt hoảng bảo hôm nay phu nhân nhà mình vào cung vẫn chưa thấy về, mười phần chắc chín là có binh biến, xin ta dẫn binh trợ giúp."
Nói xong cậu ta ngửa đầu ngắm tuyết, đón gió đêm thổi cho khô vết nước loang loáng nơi khóe mắt.
Lục Bình không hiểu, hỏi: "Cơ mà Lý đại nhân tìm ngươi thì phải đến doanh Sóc Phương chứ nhỉ? Sao ông ấy biết ngươi ở phố Vĩnh Hưng?"
"Ta không biết." Phó Dật hít mũi thật mạnh, dường như chẳng muốn hồi tưởng nữa, "Ta thật sự không biết gì cả... Lúc ấy đùng cái tỉnh rượu hẳn luôn, mãi đến tận giờ mới dần dà hiểu ra toàn bộ sự tình."
Lục Bình cau mày suy tư: "Ý ngươi là Hứa Nham câu kết với Lục Chấp."
"Ta không biết nữa." Phó Dật lặp lại.
Lục Bình phát hiện ra nét mặt cậu ta vừa ngẩn ngơ vừa suy sụp, gần như ngã ngồi ra bậc thềm, cứ lắc đầu không thôi, lẩm nhẩm suốt là mình không biết. Có lẽ do cú sốc bị bạn tốt lừa dối thực sự quá khủng khiếp, cộng thêm việc phải chiến đấu xuyên đêm, cơ thể kiệt sức cùng tinh thần sa sút hành hạ song song, không muốn phải động não nghĩ ngợi gì thêm nữa.
Lục Bình cũng không hỏi tiếp những thắc mắc vẫn luẩn quẩn trong bụng.
Cậu nghĩ, giả sử nếu Hứa Nham có liên quan đến vụ mưu phản của Lục Chấp thật, thì cậu nhất quyết sẽ không bỏ qua cho Hứa Nham.
Cả đêm Lục Bình không ngủ.
Cậu không ngủ nổi, trông nom bên linh cữu Lục Cảnh nghe tiếng khóc than suốt khuya. Sau ấy có người đề nghị chia ra đặt quan tài của hoàng đế và Lục Cảnh sang hai điện riêng, Lục Bình mới được tách khỏi chúng phi tần, đi cùng Phó Dư sang điện phụ ở riêng với Lục Cảnh.
Mãi rồi Phó Dư mệt mỏi quá gục đầu trên đệm cói thiếp đi, Phó Dật phải bế chị quay về điện An Nhân.
Tiếp sau nữa, quý phi Thần của hoàng đế lúc sinh thời tới gặp Lục Bình, nói buổi chầu sáng mai cần có Lục Bình lên chầu chủ trì.
Lúc này Lục Bình mới phát hiện, hóa ra toàn bộ cung thành đã không còn ai thích hợp chủ trì mọi chuyện hơn cậu nữa.
Cậu thức trắng tới tận hôm sau.
Cuối cùng trời cũng tờ mờ sáng lên.
Tuyết đã ngừng hẳn, mặt trời chưa ló dạng, băng trên đường khó tan, Lục Bình thay quần áo, xuất phát từ điện Lưỡng Nghi theo thái giám già của Nội thị tỉnh dẫn đường, bước đi mãi lâu rồi mới đến được điện Thái Cực.
Điện Thái Cực là nơi hoàng đế lên chầu lắng nghe triều chính hàng ngày, Lục Bình chưa từng tới đây bao giờ, cậu đi vào sau tấm rèm rủ, dừng chân lại, bản năng khiến cậu kháng cự việc phải bước ra ngoài.
Bên ngoài nhốn nháo xôn xao, âm thanh vang vọng quanh trần cao của đại điện, cậu nghe mà váng cả đầu.
Thái giám đằng sau thúc giục mấy lần liền, cậu mới cứng đờ người bước lên bậc thềm.
Phía dưới sảnh chầu, các quan lại mặc áo tím áo đỏ áo xanh lập tức di chuyển xếp hàng chỉnh tề, khấu đầu với Lục Bình. Gió lạnh thổi ngang đại điện, Lục Bình vô thức rùng mình.
Cậu gần như không biết ai trong số các đại thần dưới sảnh.
Đầu tiên là một đại thần để râu mặc triều phục màu tím, mắt lấp loáng ánh nước, lên tiếng đầy đau thương: "Ngày xưa bệ hạ lên chầu sớm hôm, lo liệu bao năm, dìu dắt thần dân, là hoàng đế tận tâm rộng lượng trong lòng lão thần, sánh ngang với nhật nguyệt đất trời! Nhưng tiếc thay..."
Dứt lời bèn rống lên khóc thật to.
Ông bác này là ai?
Lục Bình thật sự không nhận ra, cũng không biết phải nói gì an ủi nữa, nghĩ ngợi hồi lâu xong đành tiếp lời cứng nhắc: "Đại nhân nén bi thương."
Tiếp đến lại thêm một đại thần đã hơn năm chục mặc triều phục màu đỏ bước từ trong hàng ra, run rẩy lẩy bẩy: "Bệ hạ tại vị bao lâu thì lão thần cũng theo hầu bấy lâu, suốt 23 năm nay ơn đức sâu nặng... Giờ đây bệ hạ tạ thế, thực lòng lão thần cũng chỉ muốn theo cùng!"
Nói xong ngã ngửa ra sau như thể sắp ngất, may có quan viên ngay cạnh đó đỡ dậy.
Cụ này thì là ai?
"...Mong đại nhân nén bi thương." Lục Bình lặp lại.
Mấy đại thần liền cứ nối nhau khóc lóc kể lể bày tỏ nỗi đau xót của mình trước việc hoàng đế băng hà và biến cố cung đình, sau cùng, người đang đứng ở hàng đầu tiên bước lên.
Người này đã lốm đốm tóc mai, mặt đầy nếp nhăn, bước đi chậm rãi, sống lưng hơi còng, tay cầm một chiếc gậy gỗ đơn sơ.
Cuối cùng cũng có người Lục Bình biết, ông ta là Lương Hãn Tùng của Trung thư lệnh, học giả Nho gia thanh liêm, nguyên lão hai triều, nay thì sắp sửa thành nguyên lão ba triều đến nơi rồi, địa vị dưới một người trên vạn người.
Lương Hãn Tùng cất lời từ tốn: "Lão thần thi cử đỗ đạt năm 17 tuổi, đứng đầu bảng kì thi Đình năm Văn đế thứ 3, vào triều nhậm chức lang trung bộ Lại, sau đó tận mắt chứng kiến bệ hạ lên ngôi, vua tôi thánh hiền, trân trọng tài năng, kết duyên thiên cổ. Không có bệ hạ thấu hiểu dùng người thỏa đáng, đã chẳng có Đại Thành sóng yên bể lặng ngày nay. Thái tử điện hạ lòng dạ nhân hậu, đối đãi tử tế, lão thần già rồi, vốn tưởng trữ quân sáng suốt như vậy, bệ hạ có người nối nghiệp, là đã có thể yên tâm cáo lão về quê. Đâu ngờ..."
Tới tận giờ tâm trạng phẳng lặng ơ hờ của Lục Bình mới thoáng gợn sóng.
Lương Hãn Tùng là người đầu tiên nhắc tới Lục Cảnh.
Lục Bình cố kìm chỗ nước mắt đang lởn vởn lại: "Tâm trạng ta há lại chẳng phải tâm trạng của đại tướng công Lương? Phụ hoàng băng hà, hoàng huynh hộ giá hi sinh, chỉ trong một đêm đã cảnh còn người mất. Giờ đây chỉ có tra xét triệt để vụ việc Ngô vương dấy binh mưu phản, tuyệt đối không nhân nhượng bỏ qua bất cứ kẻ đồng phạm nào, để an ủi vong linh phụ hoàng cùng hoàng huynh."
Lương Hãn Tùng hơi cúi mình: "Theo ý của thần, nên bắt đầu tra hỏi từ quân Thần Sách trực ca tối qua, phủ binh canh gác tại các cửa cung đặc biệt là cửa An Lễ, cùng với gia quyến các nhà vào cung tụng kinh, xét hỏi dụng hình nghiêm khắc, tìm ra toàn bộ những ai dính líu để phán quyết xử phạt đúng tội, chủ mưu phải tru di, kẻ nhẹ thì lưu đày."
Thoắt cái cả sảnh lặng ngắt như tờ.
Lục Bình nhìn theo lần lượt từng chiếc mũ quan, đột nhiên nhớ ra lời Lục Phóng nói lúc còn sống tối qua – trên triều có một nửa là người thuộc phe Ngô vương.
Bỗng dưng cậu rùng mình ớn lạnh.
Không thể đoán được rốt cuộc sẽ gồm những kẻ nào, song chờ mãi cuối cùng vẫn không ai đứng ra nói đỡ cho Lục Chấp, cũng không ai phản đối đề nghị của Lương Hãn Tùng.
Lục Bình gật đầu: "Vậy cứ theo lời của đại tướng công Lương, bộ Lễ lo liệu chuyện đại tang cho phụ hoàng, mẫu hậu và hoàng huynh, rồi thì..." Cậu dừng lại, tiếp lời khá lạ lẫm, "Đại Lý tự, bộ Hình và đài Ngự sử kết hợp hội thẩm ba bên, tra xét triệt để vụ án binh biến Ngô vương."
Nói xong cậu trông thấy ba người từ từ bước ra khỏi hàng, chắc hẳn là Đại Lý tự khanh, thượng thư bộ Hình và đại phu Ngự sử. Ba người quỳ lạy nhận lệnh rồi quay về vị trí của mình, Lục Bình trông theo phía Đại Lý tự khanh, thấy một người đang đứng đằng sau.
Hứa Nham.
Do xung quanh toàn những gương mặt lạ lẫm, Hứa Nham trẻ tuổi, vẻ ngoài thì đặc biệt nổi bật, biểu cảm vẫn lạnh nhạt hệt như ngày xưa, nên Lục Bình nhanh chóng để ý thấy ngay.
Cậu nhớ lại những gì Phó Dật nói trước lúc trời sáng.
Nếu Hứa Nham là kẻ tham dự bày kế trong vụ mưu phản của Ngô vương thật, thế thì cái dáng vẻ chẳng hề liên can, biểu cảm điềm tĩnh tự nhiên lúc này cậu ta đang diễn đây cũng hơi bị hoàn hảo quá rồi đấy.
Lục Bình đang nghĩ ngợi dở thì có đại thần dâng tấu cắt ngang.
Bộ Lễ đang hỏi về tin báo khẩn cấp đại soái Nghiêm Sầm tử trận mà triều đình nhận được hôm qua, nên tổ chức tang lễ thế nào; bộ Hình đang hỏi đại lao chắc không đủ chỗ liệu có thể mượn địa điểm bên bộ Binh không; bộ Công đang hỏi liệu trong cung có chỗ nào cần tu bổ sửa sang lại... Lục Bình nghe nhức hết cả đầu, may là mỗi việc đều có Lương Hãn Tùng cùng quan lại dưới trướng khác thuộc Trung thư đưa ra kiến nghị thực tiễn cụ thể, cậu mới chưa đến nỗi choáng váng mòng mòng.
Cuối cùng một quan võ lên tiếng báo báo: "Giờ tý đêm qua phủ thái sư Tống đột ngột báo cháy, lửa lan từ ba gian xung quanh phòng ngủ thái sư Tống ra khắp nhà rất dữ dội, cháy rừng rực đến tận khi trời sáng, chỉ còn trơ khung thôi ạ!"
(*giờ tý: 11 giờ đêm – 1 giờ sáng)
Lục Bình lập tức biến sắc.
Khắp sảnh xôn xao, mỗi người một biểu cảm, nào là mặt mũi đau xót, nào là xuýt xoa than thở, cũng có kẻ chẳng hề dao động.
Sao lại trùng hợp thế? Sao cùng một đêm trong cung xảy ra loạn chính, phủ đệ của Tống Tư Nguyên cũng đồng thời gặp hỏa hoạn? Lục Bình vội hỏi: "Thầy Tống thì sao?"
"...Tìm thấy một thi thể cháy đen trên khung giường đã bị thiêu rụi trong phòng của thái sư, không thể phân biệt dung mạo, nhưng quan sát vóc dáng thì có lẽ chính là thái sư Tống ạ."
Chân Lục Bình mềm oặt, cậu phải lùi lại mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững được.
Tống Tư Nguyên là thầy dạy cậu suốt mấy năm liền ở điện Bạch Hổ, tuy do cậu giấu tài nên Tống Tư Nguyên chẳng chú ý tới cậu mấy nhưng những kiến thức cụ Tống giảng giải cậu luôn ghi nhớ gần hết, giống như Lục Cảnh, trong lòng cậu cũng cực kì kính trọng ngưỡng mộ người thầy này.
Cậu không kìm được cơn phẫn nộ: "Phủ binh tuần đêm đâu cả rồi? Sao không cứu hỏa!"
"Có triển khai, nhưng lửa cháy to quá... nên không cứu được." Dứt lời quan võ cầm thẻ hốt quỳ xuống, cao giọng nói, "Nguyên nhân hỏa hoạn bất thường, nếu bảo trời khô lỡ đánh đổ nến thì còn dễ hiểu, nhưng nếu có người ra tay xằng bậy mưu hại thái sư đương triều thì ấy là tội lớn. Thần kính xin điện hạ điều tra kĩ việc này!"
Lòng Lục Bình rối bời hỗn loạn, cậu không rõ phải quyết định ra sao, Lương Hãn Tùng đang định lên tiếng thì Lục Bình cắt ngang: "Ta đã biết, việc này giao cho..." Cậu dừng lại, nhìn về chỗ Đại Lý tự, chuyển lời nói, "Đại Lý tự dồn lực thẩm vấn án Ngô vương Yến vương, khó lòng phân thân, vụ hỏa hoạn ở phủ thái sư giao cho phủ Kinh triệu chủ thẩm đi."
Nói xong cậu bổ sung thêm một câu: "Đại tướng công Lương thấy sao?"
Lương Hãn Tùng đáp: "Điện hạ thánh minh."
Lục Bình thấy Lương Hãn Tùng cứ run run cả người, có vẻ sắp không đứng vững nữa, mới chợt nhớ ra trước kia Lục Cảnh từng kể, hồi còn tại vị hoàng đế lên chầu thường sẽ ban ghế ngồi cho Lương Hãn Tùng. Thế là cậu bảo: "Đại tướng công Lương đứng lâu mệt nhọc, cứ ngồi xuống rồi nghị sự tiếp."
Song Lương Hãn Tùng lắc đầu: "Điện hạ không ngồi, sao lão thần dám ngồi trước?"
Lục Bình nghĩ ngợi, nói: "Cũng phải, vậy lấy cho ta cái ghế luôn."
Thái giám lùi xuống đi lấy ghế, tự dưng Lục Bình nghe thấy Lương Hãn Tùng nói: "Sau này điện hạ kế vị lên ngôi rồi sẽ ngồi trên ngai cao minh đường, hôm nay ngồi trước cũng không xem là vượt quá quy củ."
"Gì cơ?" Lục Bình ngớ ra.
Nhưng rồi cậu hiểu ra ý Lương Hãn Tùng chỉ trong nháy mắt.
Cảm giác buồn nôn thình lình xuất hiện dâng trào ngập cả lồng ng.ực, cậu buột miệng thốt lên: "Ta không lên ngôi!"
Đại điện bỗng im bặt.
Lục Bình thấy câu mình nói vẫn còn khả năng gây hiểu nhầm, bèn lớn tiếng bổ sung thêm:
"Ta không làm hoàng đế đâu!"
