Chương 46: Trẫm nào biết mưu tính gì đâu!


Lục Bình bưng tấu sớ đứng dậy.
Lâu nay y vẫn viết thư cho Nghiêm Nhận giống ngày xưa, viết xong lại đặt vào ngăn tủ kệ sách ở sảnh Tập Văn điện Bạch Hổ. Điện Bạch Hổ bỏ trống nhiều ngày, y biết sẽ không còn người cầm bức thư đi khỏi đó, cũng sẽ không có ai viết thư hồi âm cho y nữa.
Nhưng y vẫn cứ viết, không biết mệt mỏi.
Giờ đây, cuối cùng y cũng nhận được bức thư hồi âm tự tay người ấy viết thật rồi.
Y mừng rơi nước mắt, mà không dám để đại thần nhận ra là mình đang khóc, chỉ cúi đầu cười nói:
"Nghiêm Nhận sắp về rồi."
Tin Nghiêm Nhận chuẩn bị về kinh báo cáo nhanh chóng lan đi khắp thành Kim Lăng.
Buổi chầu sáng hôm sau, Lương Hãn Tùng xin nghỉ vì ốm, các triều thần khác xung quanh đều xin bẩm tấu.
Đại phu Ngự sử Trần Tuấn mặt mũi kích động, giọng cao hẳn lên: "Theo như quy chế, tướng sĩ ở ngoài chưa cho triệu gọi thì không được về triều, hãy còn 3 tháng nữa mới đến mốc báo cáo công việc định kì 3 năm, vậy mà tướng quân Nghiêm lại tự ý dẫn binh hồi kinh trước thời hạn, e rằng có mưu đồ khác đấy ạ!"
Thượng thư bộ Binh là Cao Dung cũng bảo: "Hôm qua bệ hạ mới đọc tấu sớ, còn chưa phê chuẩn, thế mà mùng 1 ngài ta đã xuất phát lên đường, thực sự đúng là không đếm xỉa lễ nghi, xằng bậy to gan!"
Tiếp đó là ý kiến dồn dập tứ phía.
"Trước kia lão tướng quân Nghiêm Sầm khải hoàn về kinh đều chỉ dẫn 1 vạn quân, bây giờ đùng cái ngài ta dẫn hẳn 10 vạn! Nghiêm Nhận định làm gì? Tạo phản chắc!"
"Bệ hạ đọc thử lời lẽ ngài ta viết trong tấu sớ xem ạ, nào là chấp nhận Ô Hoàn xưng thần, nào là về kinh trước hạn, ba hoa trơ tráo, từng câu từng chữ đều chẳng thấy bày tỏ lòng cung kính trước bệ hạ! Việc Ô Hoàn cầu hòa bệ hạ ắt có quyết sách riêng, Nghiêm Nhận cho mình là ai mà dám tự tiện quyết định thay bệ hạ, thật quá ngông cuồng!"
"Trước đây ở Khải An Nghiêm Nhận đã nổi danh vô lại lưu manh, kẻ này quen miệng cười giả lả mà lòng dạ nham hiểm, tâm tư khó lường. Nay dẫn 10 vạn binh về triều, dụng ý đã rõ như ban ngày, có khi là định dấy binh ép cung!"
"Bệ hạ phải định đoạt sớm đi ạ!"
"Bệ hạ, thần xin tán thành!"
"Thần cũng tán thành!"
Lục Bình vô cùng khó hiểu: "Ế?"
Sao phản ứng của đám người này cứ khang khác tưởng tượng của mình vậy nhỉ?
Tối qua y phấn khởi rõ lâu, trằn trọc khó ngủ suốt cả một đêm.
Nghiêm Nhận khải hoàn quay về không phải chuyện đáng mừng ư? Sao mấy đại thần kia ai nấy đều như gặp địch mạnh, hò nhau công kích thế?
Lục Bình im lặng hồi lâu, chờ tất cả mọi người xả van xong xuôi rồi mới đứng dậy khỏi ngai rồng, cau mày trông chỗ mũ quan đen ngòm lúc nhúc phía dưới.
Giày đạp lên mặt sàn, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
"Trận khúc cong Hoàng Hà đại thắng, Đột Quyết gần như bị diệt toàn quân. Núi Âm tựa rãnh trời, Đột Quyết muốn vượt sang lần nữa phải dốc thêm mấy chục năm, chư vị khanh gia không vui sao? Sau này Bắc cương ổn định, chiến sĩ cởi giáp về quê, không cần hành quân cực khổ, vùi xương sa trường. Chư vị khanh gia không vui sao?"
Giọng Lục Bình vọng lại khắp khoảng trần điện Thái Cực.
Y thực sự không hiểu nổi: "Sao mà hình như chúng khanh chẳng vui tí nào, trọng điểm cũng không nằm ở đây, trái lại cứ khăng khăng bấu vào việc tướng quân Nghiêm về kinh trước thời hạn thế?"
Cả triều lặng thinh, không ai dám nói gì.
Tan buổi chầu, Lục Bình lê lết cái thân mệt nhọc quay về điện Lưỡng Nghi.
Đại phu Ngự sử Trần Tuấn và thượng thư bộ Binh cũng bám theo.
Trông hai cái ông này là Lục Bình thấy nẫu rồi, y bảo: "Hai vị không cần nói thêm nữa đâu, trẫm biết các vị đại thần đều thấy là do trẫm ngây thơ, không nhìn thấu mưu kế hiểm độc của Nghiêm Nhận. Trong tấu sớ cậu ấy cũng viết rồi, dẫn 10 vạn binh về theo chỉ nhằm cho số binh này về quê canh tác, đoàn tụ với người nhà thôi, có gì mà không được?"
Trần Tuấn đáp ngay: "Chúng thần không dám to gan bàn tán bệ hạ, chỉ là có vài việc không tiện nói trong buổi chầu thôi ạ."
Lục Bình uể oải ngồi phịch xuống bên bàn trà: "Vậy giờ nói đi."
Trần Tuấn nói: "Bệ hạ nghĩ thử xem ạ, đầu tháng 11 đại thắng trận ở đoạn khúc cong Hoàng Hà, ngày 20 Nghiêm Nhận đã viết tấu báo, đầu tháng 12 lập tức khởi hành về triều, gióng trống khua chiêng thế này, xem ra khí thế hùng hổ lắm."
Bàn tay đang định cầm chén trà lên của Lục Bình khựng lại.
Thấy thế Trần Tuấn bổ sung tiếp: "Thần phỏng đoán, chắc hẳn Nghiêm Nhận nhận được tin phu nhân Nghiêm bệnh nặng lìa đời, nay phụ thân tử trận chiến trường, mẫu thân ốm đau từ trần, nhà họ Nghiêm đâu còn ai, trong kinh không còn thân thích đủ sức ràng buộc nữa, thế nên ngài ta mới dám điểm binh hồi kinh, ngoài mặt bảo là báo cáo, thực chất chính là ép cung."
"Hơ?" Lục Bình thấy như vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm.
Song Trần Tuấn tưởng y đã bị thuyết phục bởi quan điểm của mình, bèn bảo: "Chính thế đấy ạ, bệ hạ đừng để mình bị che mắt!"
Lục Bình lạnh lùng cười hừ một tiếng.
Nhất thời Trần Tuấn không biết phải đối đáp sao.
Cao Dung mới tiến lên một bước, đằng hắng vài cái: "Thần nghe nói thời chưa ra quan ải, tướng quân Nghiêm có mối quan hệ chặt chẽ với bệ hạ."
Nghe thế, Lục Bình tránh né ánh mắt đối phương theo phản xạ: "Cao khanh cho rằng trẫm nể nang tình xưa, thiên vị tướng quân Nghiêm?"
Cao Dung lắc đầu cảm khái: "Công tử thế gia năm ấy phong độ phơi phới, cùng nhau đồng hành, sướng vui ơn thù, tình bạn thiếu niên cứ luôn khiến người ta phải hoài niệm, lão thần cũng từng có một thời như thế."
Nghe lời Cao Dung nói, Lục Bình vô thức rơi vào dòng hồi tưởng.
Song Cao Dung đổi chiều cái một: "Nhưng nay đã 3 năm trôi qua, bệ hạ liệu có đảm bảo được rằng tướng quân Nghiêm vẫn như ngày xưa, vẫn là thiếu niên son sắt trong sáng chân thành ư? Bệ hạ, con người rồi sẽ thay đổi cả thôi."
Lục Bình cau mày lại.
"Cũng giống như chính bản thân bệ hạ, đã sớm không còn là cửu hoàng tử chưa rõ thế sự của 3 năm trước nữa. Tướng quân Nghiêm chinh chiến sa trường lâu ngày, đổi thay không thể kém hơn bệ hạ đâu ạ." Cao Dung thiết tha nhấn mạnh, dẫn dắt lần lượt, "Từ xưa đã có bao nhiêu võ tướng nắm trong tay quyền lực lớn lao, mới ban đầu sắt son trung thành thế nào trời đất cũng chứng giám, nhưng một khi lập được chút ít công trận xong rất dễ kiêu căng tự mãn, thấy mình thành tựu thiên cổ, nên làm hoàng đế mới phải."
Lục Bình chìm vào trầm tư.
Dường như suốt 3 năm nay mình đã thay đổi rất nhiều, mà cảm giác cũng chưa hề đổi khác. Y cũng không rõ Nghiêm Nhận có thay đổi gì không, hay là thay đổi có nhiều không.
Nếu y chưa bao giờ thực sự hiểu được Nghiêm Nhận thì sao?
Nếu Nghiêm Nhận nhăm nhe mưu phản thật thì sao?
Rốt cuộc là do y nghĩ ít hay tại các đại thần nghĩ nhiều nhỉ?
Trần Tuấn và Cao Dung vẫn nói thêm hàng đống thao thao bất tuyệt, cuối cùng chốt lại: "Bệ hạ phải sớm ngày nghĩ cách cân bằng lợi hại trong đó, xem xem làm sao khống chế quyền hành của Nghiêm Nhận đi mới ổn ạ."
Lục Bình tỉnh hồn.
Xưa nay giữa quân vương và võ tướng luôn ngập tràn nghi kị cùng phản bội, chẳng lẽ sau cùng y với Nghiêm Nhận cũng sẽ phải chia phe đối lập, chĩa kiếm vào nhau ư?
Nếu phải chiến đấu thật, chưa chắc y đã là đối thủ của Nghiêm Nhận.
Nghĩ đến đây, Lục Bình khóc không ra nước mắt: "Trẫm, trẫm nào biết mưu tính gì đâu chứ..."
Hai đại thần cùng trầm mặc mất một lúc.
Rồi Trần Tuấn lên tiếng: "Bệ hạ không cần lo lắng đâu ạ, thần nghĩ ra cách này thay bệ hạ."
"Cách gì cơ?"
Trần Tuấn đáp ngay: "Nay Nghiêm Nhận cũng chưa hẳn hoàn toàn không thân thích họ hàng trong kinh thành, thần điều tra ra Nghiêm Nhận có một nhũ mẫu gọi là ma ma Tông, trước kia rất cung kính hiếu thuận."
Không ổn.
Lục Bình đã đoán ra luôn câu tiếp theo ông ta định nói là gì rồi.
"Giờ đây ta có thể bắt người phụ nữ này giam lại làm con tin, tuyên bố là phủ hầu không ai phụng dưỡng, nên đón nhũ mẫu của tướng quân vào cung chăm sóc tuổi già. Giả mà Nghiêm Nhận hãy còn ít lòng hiếu thuận, thì hẳn sẽ không manh động liều lĩnh đâu."
Từng câu từng chữ như con dao sắc găm vào lồng ng.ực Lục Bình.
Y khiếp hãi vô cùng, bật dậy kêu lên: "Trần đại nhân có biết mình đang nói gì không?"
Trần Tuấn hỏi: "Bệ hạ không thấy cách này của thần hữu hiệu lắm ạ?"
"Hữu hiệu?!" Lục Bình suýt tắt thở vì ức, lửa giận bùng lên, y chỉ vào Trần Tuấn nói, "Sao Trần đại nhân nghĩ ra được cái cách độc ác thế, một nhũ mẫu đã quá tuổi năm mươi, gây tội tình nghiệp chướng gì mà đi nhốt người ta lại làm con tin chỉ để đe nẹt!"
Nhoáng cái Trần Tuấn đã đỏ bừng mặt: "Cái này... Bệ hạ ơi, đây cũng là cách đường cùng rồi mà ạ! Bệ hạ không thể do dự trù trừ lâu quá, lại thành ra tạo cơ hội cho Nghiêm Nhận tận dụng đấy ạ!"
Giọng Trần Tuấn cứ văng vẳng ù vang bên tai Lục Bình, y vịn vào tay ghế thở đầy khó nhọc, sau đó ra sức phất tay áo thật mạnh: "Không được, trẫm không đồng ý!"
Chờ hơi thở của y phục hồi phần nào, Cao Dung đã lại từ tốn lên tiếng: "Bệ hạ, ngài không đồng ý thì cũng không kịp mất rồi ạ."
"Ông nói cái gì?" Lục Bình ngoái đầu nhìn chằm chằm đối phương.
Trần Tuấn nói: "Vừa nãy thần đã phái người dẫn ma ma Tông vào cửa Chu Tước của hoàng thành rồi ạ, giờ làm gì có chuyện lại đưa về được nữa."
Gì cơ?
Cơn ù tai bắt nguồn từ lời nói của Trần Tuấn vẫn chưa kết thúc, âm thanh hãy còn lởn vởn bên tai, Lục Bình sợ mình nghe nhầm, muốn bảo Trần Tuấn lặp lại lần nữa.
Song y cũng biết, kể cả có lặp lại lần nữa thì kết quả vẫn y nguyên.
Y chống vào tay ghế, nhìn sang Trần Tuấn.
Mặt mũi Trần Tuấn toát ra vẻ chính nghĩa bất khuất, không khác gì thần tử chính trực dũng cảm đang can gián thẳng thắn, uốn nắn sai lầm của đế vương. Cao Dung bên cạnh thì cúi gằm không nói câu nào, như thể chuyện này chẳng hề liên quan đến ông ta.
"Các người..."
Lục Bình cắn răng muốn nói thêm gì đó nhưng cổ họng nghẹn ứ cả lại, đành chộp lấy chén trà trên bàn ném đập xuống đất theo bản năng.
"Rầm!"
Cùng với tiếng vang của chén trà vỡ nát, mọi người trong điện đều quỳ gục xuống.
Lồng ng.ực đột nhiên lên cơn đau dữ dội, Lục Bình nhắm chặt mắt lại.
Tiếng hô của Đạt Sinh hốt hoảng bên tai: "Bệ hạ, bệ hạ ngài làm sao thế! Truyền thái y, truyền thái y mau!"
Lục Bình mở hé mắt, phát hiện ra mình đang nằm trên giường chính trong điện Thần Long. Hiện đã là đêm muộn, y nghe loáng thoáng thấy tiếng gió rét vù vù sột soạt ngoài điện.
"Đạt Sinh?"
Đạt Sinh đi từ ngoài vào, mừng rỡ gọi: "Bệ hạ tỉnh rồi ạ?"
Buổi sáng ở điện Lưỡng Nghi, lửa giận trong lòng Lục Bình vọt lên tức thời khiến y ngất xỉu, thái y châm cứu hồi lâu mới miễn cưỡng giúp y tỉnh táo trở lại, song do mệt mỏi quá nên y ngủ một mạch tới tận giờ.
"Ma ma Tông vẫn đang ở trong hoàng thành à?" Lục Bình hỏi.
Đạt Sinh gật đầu: "Thái phi nương nương đón vào trong cung mình, nói sẽ chăm nom chu đáo, không dám lơ là đâu ạ."
Lục Bình thoáng ngơ ngẩn.
Y không đồng ý, nhưng sau cùng vẫn chẳng có cách nào xoay chuyển được cục diện.
Việc này lan ra, người ngoài đều sẽ cho rằng đấy là ý của hoàng gia, là ý của hoàng đế.
Tướng sĩ lập quân công, ấy vậy mà lại đi giam lỏng nhũ mẫu của người ta, Lục Bình không tài nào tưởng tượng rằng đó sẽ là việc mình gây ra nổi.
Nghiêm Nhận sẽ nghĩ thế nào về y? Đến chính y cũng xem thường bản thân mình nữa.
Cảm giác chua xót khó tả dâng trào trong lòng, Lục Bình chẳng biết dốc nó vào đâu.
"Đạt Sinh."
"Bệ hạ."
Lục Bình kéo chăn ra: "Đi với ta về viện Thương Địch một chuyến, lâu lắm không quay về rồi."
