1. Truyện chữ
Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 49: Trẫm muốn thành toàn cho người ta

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Bắt đầu từ hôm ấy, thi thoảng Lục Bình lại nghe được tin đồn liên quan đến Nghiêm Nhận.

Ví dụ, cuối cùng Nghiêm Nhận điều 5 ngàn quân Trấn Bắc vào biên chế Cấm quân, tuy chia rải rác vào 4 bên quân Long Vũ quân Vũ Lâm vân vân, nhưng tính ra mỗi đội quân vẫn chứa ít nhất 1 ngàn người. Ngoài mặt nhóm quân này không còn nghe lệnh Nghiêm Nhận nữa, song thực tế thì chưa biết thế nào.

Dường như đây chính là dấu hiệu báo trước cuộc mưu phản.

Theo như lời đồn thì Nghiêm Nhận chỉ đang vướng mắc do sứ thần Ô Hoàn có mặt ở kinh thành, cộng thêm nhũ mẫu hãy còn trong cung nên mới tạm thời án binh bất động, một khi nắm bắt thời cơ chắc chắn sẽ điều động hẳn một cuộc chém giết long trời lở đất, còn khủng bố hơn cả binh biến Ngô vương năm ngoái.

Lục Bình ở trong cung thấp thỏm nơm nớp, mấy đêm liền ngủ không ngon giấc toàn gặp ác mộng, hàng ngày thức dậy cứ thấy người ngợm mỏi mệt, chẳng có sức lực làm gì.

Cục Thiện ty bày biện bữa sáng thanh đạm, Lục Bình đang uể oải ngồi ăn thì bỗng nghe tiếng ngoài cửa xôn xao hết lên.

Y nhíu mày: "Sao thế?"

Dứt lời thấy Thu Thủy vội vàng chạy vào: "Trưởng công chúa đòi gặp bệ hạ ngay, nô tì nói bệ hạ vừa mới dậy đang dùng bữa, không tiện làm phiền, công chúa... công chúa vẫn nhất quyết xông vào ạ."

Còn trưởng công chúa nào vào đây được nữa, chỉ mỗi Lục Tường dám rầm rĩ náo loạn ngay ngoài tẩm điện hoàng đế thế thôi.

"Trưởng công chúa, trưởng công chúa ơi không được đâu ạ!"

Lục Bình đặt bát xuống, chứng kiến Lục Tường vượt qua sự ngăn cản của một đống người, xông thẳng vào trong tẩm điện.

Vốn còn đang hùng hổ hằm hằm, lúc thấy đúng là Lục Bình đang dùng bữa thì ngọn lửa phừng phừng của Lục Tường chợt tắt ngúm mất nửa.

Lục Bình ỉu xìu chào hỏi: "Cho hỏi ai chọc giận hoàng tỷ đây nào?"

Nghe thế nước mắt Lục Tường ầng ậc dâng lên, môi bĩu ra như trái khổ qua cong cớn, lên án: "Nghe bảo ngươi sắp bắt ta đi lấy chồng Ô Hoàn!"

"..." Lục Bình bất lực bỏ nốt cái thìa xuống, "Ngươi nghe ai bảo cơ?"

Lục Tường nói to: "Lại còn phải nghe ai? Tất cả mọi người trên dưới hoàng cung đều bảo thế hết! Bệ hạ vẫn còn canh cánh chuyện ngày xưa ta bắt nạt ngươi, trùng hợp lần này Ô Hoàn xin cưới công chúa nên ngươi tranh thủ thời cơ, nhất quyết không tuyển lựa con gái tông thất mà ép ta phải đi hòa thân chứ gì!"

Lục Bình đảo mắt khinh bỉ.

Nhưng cô ta bắt đầu lên cơn lòng vòng qua lại: "Ta không đi! Ô Hoàn là cái chốn nào, khỉ ho cỏ gáy, ngoài cỏ ra cũng chỉ có cỏ, mùa đông rét căm căm ra, có chết ta cũng không đi!"

Đã không ngủ ngon sẵn thì chớ, cô ta lại còn ầm ầm nhức hết cả đầu, Lục Bình bực mình đáp trả bất chấp luôn: "Đúng, đúng là ta thấy ngươi phiền phức lắm rồi, không muốn trông cái mặt ngươi nữa, quyết định để ngươi sang Ô Hoàn lấy chồng cho xa khuất mắt đi. Đã bảo với ngươi là chùa Cảm Nghiệp thiếu ni cô mà ngươi không vào, giờ thì hay chưa? Ta thương lượng với đại thần xong xuôi hết rồi, ngươi không chịu cũng phải chịu."

Hai hàng nước mắt trào ra trên mặt Lục Tường: "Ngươi, quả nhiên ngươi..."

Ngay sau đó cô ta gào mồm lên khóc, nói vội: "Ta sẽ tự nghĩ cách, tuyệt đối không để ngươi tống ta đi hòa thân đâu!"

"Ngươi có cách gì nào?" Lục Bình nói.

Lục Tường gạt nước mắt, trợn trừng lên lườm Lục Bình đầy dữ tợn rồi quay người: "Ta nhờ người khác giúp!"

Nói xong cô ta bỏ đi ra ngoài, đến như cơn gió mà đi cũng vẫn như cơn gió, chẳng buồn để ai vào mắt.

Lục Bình thở dài một hơi. Y cũng chả biết Lục Tường định nhờ ai giúp nữa, thôi cứ kệ chị ta đi.

Thu Thủy và Chí Lạc tiến lên dọn bữa sáng bê xuống, Đạt Sinh hỏi: "Bệ hạ định để trưởng công chúa đi hòa thân thật ạ?"

Lục Bình lắc đầu: "Ô Hoàn không được như Trung Nguyên, tính tình Lục Tường sang đấy đảm bảo chẳng ở nổi bao lâu, ta chưa bao giờ định chọn chị ta đi hết."

Đạt Sinh hiểu ra, hỏi tiếp: "Vậy bệ hạ tính làm cách nào để chọn được quận chúa phù hợp đây ạ?"

Lục Bình nghĩ ngợi, bảo: "Sắp đến lễ Thượng nguyên rồi nhỉ."

Đạt Sinh đáp: "Vâng. 14 tháng giêng là sinh nhật bệ hạ, bộ Lễ đã chuẩn bị tiệc mừng ca múa rồi."

"Hai năm nay đón sinh nhật chán quá." Lục Bình nói, "Ta đang nghĩ sẽ làm buổi tiệc tối hôm Thượng nguyên, mời A Kiều Lặc và tất cả con gái tông thất đang ở kinh thành. Hi vọng tìm ra được một cô gái sẵn lòng tới Ô Hoàn."

Đạt Sinh gật đầu.

"Với cả..." Lục Bình hơi cau mày lại, "Ta muốn thả ma ma Tông rời cung."

Mấy ngày trôi qua, cuối cùng Lục Bình cũng tìm được thời cơ khi Lương Hãn Tùng vắng mặt ở điện Lưỡng Nghi.

Y tranh thủ bảo người gọi Nghiêm Nhận vào ngay, Nghiêm Nhận phải đi từ doanh Trấn Bắc vào hoàng cung.

Lúc này bên cạnh không còn đại thần nào khác, nhưng lúc tiến vào nét mặt Nghiêm Nhận vẫn rất cứng nhắc, không hề thấy bóng dáng nụ cười.

Tim Lục Bình đập như đánh trống, ngoài mặt y vẫn thân thiện hòa nhã bảo: "Hôm nay ta mời ngươi đến là muốn để ngươi đón ma ma Tông về."

Ánh mắt Nghiêm Nhận sáng lên, mãi rồi biểu cảm đã thoáng biến đổi.

Nhưng hắn nhanh chóng khôi phục cảnh giác, lưỡng lự hỏi: "Bệ hạ nói thật không?"

Lục Bình vội đáp: "Không thể thật hơn nữa, hiện giờ ma ma Tông đang chờ trên xe ngựa đỗ trước cửa Thừa Thiên rồi, chốc nữa ngươi ra cung, đi qua cửa Thừa Thiên thì đưa bà ấy đi cùng luôn, ta đã dặn dò hết."

Nghiêm Nhận liếc nhìn Lục Bình, quỳ một gối xuống: "Thần xin cảm tạ ơn điển của bệ hạ"

Lục Bình dõi theo hắn đứng dậy, thở phào một hơi trong lòng, lên tiếng dò hỏi: "Nếu trẫm đã thả ma ma Tông rồi, vậy liệu ngươi có thể..."

"Sao cơ?" Nghiêm Nhận hỏi.

Có thể đừng tạo phản nữa được không?

Lục Bình suy tư xong cuối cùng không nói thành lời, ngắc ngứ cười lấp liếm: "Không có gì."

"Bệ hạ còn việc gì khác nữa không?" Nghiêm Nhận hỏi.

Lục Bình chần chừ ngập ngừng.

Bây giờ trong điện không còn người ngoài, Nghiêm Nhận không có gì muốn nói với y ư? Xem ra cậu ấy vẫn đang nôn nóng rời cung để đón ma ma Tông về phủ.

Lục Bình hỏi: "Đã đi tế bái lão hầu gia và phu nhân chưa?"

Nghiêm Nhận dừng lại giây lát rồi đáp: "Đi rồi, mộ phần tu sửa rất khang trang, cảm ơn bệ hạ."

Lục Bình gật đầu.

Y nghĩ ngợi, nói tiếp: "Ngươi vừa về Khải An, nếu có cần gì cứ việc nói với ta."

Ngoài tạo phản ra thì các thứ khác đều thương lượng được hết.

Nghiêm Nhận trả lời: "Mọi thứ đều ổn, không cần gì cả, cảm ơn bệ hạ."

Thôi vậy.

Lục Bình cố tìm thêm đề tài nữa: "À thì, ngày kia là lễ Thượng nguyên, ta chuẩn bị bày tiệc mời A Kiều Lặc ở điện Cam Lộ. Ngươi là công thần hàng đầu giúp hai nước giao hảo, vậy tham gia cùng luôn đi."

Nghiêm Nhận không nói gì, khiến người ta không nhìn thấu được tâm trạng.

Lục Bình lo hắn có việc gì khác phải làm, bổ sung thêm một câu: "...Có thời gian rảnh không?"

Nghiêm Nhận ngước mắt, chắp tay khom mình: "Có, thần tuân chỉ."

Lại một câu khách sáo vua tôi nữa, Lục Bình thấy đắng chát.

Y lắc đầu: "Vậy không còn việc gì cả, ngươi về đi."

Nghiêm Nhận lùi lại vài bước, xoay người rời khỏi đại điện.

Rốt cuộc cái gì đã khiến họ chỉ còn nói được những lời này với nhau thế? Do mối quan hệ đã biến chất từ lâu ư?

Hồi xưa y là hoàng tử, Nghiêm Nhận là thế tử huân tước, không có quá nhiều thứ ràng buộc hai bên, nay một đã là quân, một là thần, Nghiêm Nhận nói gì cũng buộc phải cân nhắc nghiễn ngẫm.

Nhưng hình như cũng chẳng phải do quan hệ vua tôi.

Lục Bình đang suy nghĩ ngẩn ngơ, tự dưng thấy thái giám truyền lời bước vào.

Y biết ngay lại có người tìm gặp.

Thái giám báo: "Thưa bệ hạ, thống lĩnh doanh Sóc Phương Phó Dật cầu kiến ạ."

Phó Dật đi vào cửa, Lục Bình hỏi ngay: "Lúc ngươi vào có gặp phải Nghiêm Nhận không?"

Phó Dật đáp: "Có."

Lục Bình hỏi: "Liệu có trò chuyện dăm câu?"

Phó Dật ngần ngừ giây lát, lắc đầu: "Không hề, chỉ chào hỏi nhau rồi đi thôi." Nói xong anh ta mới chắp tay hành lễ, "Lần này ta cầu kiến bệ hạ cũng chính vì chuyện Nghiêm Nhận."

Lục Bình ngớ người: "Cậu ấy làm sao?"

Phó Dật tương đối lúng túng: "Số 10 vạn quân Trấn Bắc Nghiêm Nhận dẫn theo hồi triều thì có 5 vạn đưa về quê nhà ở Khải An hoặc châu huyện khác, 2 vạn bổ sung lần lượt vào Cấm quân, thị vệ Giám môn, phủ binh trong thành và doanh Sóc Phương của ta, doanh Sóc Phương nhận thêm tổng cộng 6 nghìn người, con số không hề nhỏ. Huống hồ..."

Thấy Lục Bình vẫn đang nhìn mình rất chăm chú, anh ta mới nói tiếp: "Huống hồ thỉnh thoảng cậu ta còn triệu 6 nghìn người này về huấn luyện duyệt binh, như kiểu họ vẫn còn là quân Trấn Bắc, doanh Sóc Phương chỉ là chỗ ở tạm thời thôi ấy."

Điện Lưỡng Nghi bỗng im ắng hẳn.

Lục Bình cúi đầu trầm tư: "Ngươi cũng thấy làm vậy không ổn."

Phó Dật đáp: "Đương nhiên không ổn rồi, ta còn thấy quá đà, bệ hạ nghĩ Cấm quân với phủ Chiết xung có để yên được không?"

Lục Bình chống tay đứng dậy, bồn chồn lòng vòng trước bàn, nhíu mày bảo: "Phó Dật, có phải ngươi cũng cảm giác là cậu ấy sắp sửa dấy binh mưu phản không?"

Phó Dật do dự chốc lát rồi nói: "Bệ hạ đừng quên, hiện tại binh lực doanh Trấn Bắc hãy còn tận 3 vạn, một người đủ sức địch cả mười lính Cấm quân vốn quen an nhàn, Bắc cương thì còn hẳn 30 vạn đang dư ra đó nữa, bây giờ Nghiêm Nhận nắm quân quyền trong tay, nếu muốn khởi binh thật thì tất thảy không khó khăn gì."

Lời anh ta nói cứ như cái chày, gõ vang hồi chuông trầm đục trong lòng Lục Bình.

Trừ nhóm đại thần ra, ngay đến cả bạn bè thân thiết nhất của Nghiêm Nhận cũng phỏng đoán hắn định tạo phản.

Lục Bình trông Phó Dật, nhớ ra buổi tối ngày chuẩn bị xuất phát 3 năm về trước Nghiêm Nhận cũng từng tụ họp chia tay với Phó Dật và Hà Tân Bách. Y tò mò hỏi: "Từ hôm về đến giờ Nghiêm Nhận có tụ tập với các ngươi không?"

"...Có." Phó Dật gật đầu, song ánh mắt nhanh chóng trở nên hụt hẫng, "Cậu ta như biến thành người khác ấy."

Lục Bình ngẩn ra.

Hóa ra không chỉ mình y thấy thế, mà Phó Dật cũng có chung cảm nhận.

Phó Dật kể: "Ba bọn ta hẹn nhau tái ngộ ở lầu Ngọc Nhân, Tử Khanh giờ thận trọng hẳn, ít nói hơn nhiều, hỏi cậu ta ở Bắc cương công trận thành tích sao thử khoe mẽ tí xem nào thì cũng chỉ qua quít lấy lệ. Hà Tân Bách vui quá, không phát hiện thấy gì khác thường cả, nhậu nhẹt một hồi rồi xán vào ôm chầm lấy Tử Khanh."

"Xong rồi sao?"

"Xong Tử Khanh thình lình đẩy cậu ta ra, dồn sức mạnh lắm. Ta cũng giật cả mình, Hà Tân Bách ngã lăn ra thảm tỉnh rượu xừ luôn, cứ nằm vật dưới đất ngơ ngẩn." Phó Dật nói.

Lục Bình thấy tim mình như bị thứ gì bóp nghẹt.

"Tử Khanh không khác gì con nhím cả." Phó Dật thở dài một hơi.

Giống con nhím mọc gai khắp mình, không để người khác chạm vào, hễ động phải là sẽ xòe vũ khí sắc bén ra nạt cho đối phương phải run sợ lùi bước.

"Sau hôm đấy bọn ta cũng không tụ tập nữa, chỉ thỉnh thoảng tới phủ trò chuyện với cậu ta." Phó Dật dừng mấy giây, nói thêm, "Có khi gặp cả công chúa Lục Tường, hình như ngày nào cô ấy cũng ghé."

"Lục Tường..." Lục Bình lẩm nhẩm.

Đúng là mấy hôm nay y nghe cung nhân bảo hàng ngày Lục Tường đều ngồi xe rời cung, hóa ra để tìm gặp Nghiêm Nhận. Cũng đúng, Nghiêm Nhận về kinh, chắc chắn chị ta sung sướng vô cùng.

Phó Dật vẫn đang kể tiếp: "Ta nghe bảo Lục Tường muốn Nghiêm Nhận cưới mình."

Lục Bình hóa đá.

"...Cái gì cơ?"

Phó Dật biết Lục Bình nghe thấy rõ, không lặp lại nữa.

Sau khi đối phương lui ra, Lục Bình ngồi lại xuống ghế ngơ ngác hồi lâu.

Giờ y mới nhớ, đợt trước Lục Tường bảo sẽ nhờ người khác hỗ trợ tránh cho mình bị phái đi hòa thân với Ô Hoàn. Hóa ra ý định của cô ta là hỏi Nghiêm Nhận giúp đỡ, để Nghiêm Nhận cưới mình.

Cũng phải, xét cho cùng gần như ai ở thành Khải An chẳng biết chuyện Lục Tường thích Nghiêm Nhận.

Lục Bình cứ ngồi không thế mãi, rồi thái giám lại vào báo đại phu Ngự sử Trần Tuấn xin gặp.

"..."

Làm sao nữa đây, ai mà thần thông quảng đại thế, Nghiêm Nhận vừa đón ma ma Tông là về Trần Tuấn đã chạy ngay từ nhà mình vào đến hoàng cung luôn rồi.

"Trần đại nhân có việc gì gấp sao?"

Trần Tuấn là người thông minh, đại khái cũng hiểu sự việc đã hết đường cứu vãn, không hỏi lý do vì sao Lục Bình cho Nghiêm Nhận đón ma ma Tông đi mà chỉ khiêm nhường nói: "Bệ hạ, thần nghĩ ra một cách có thể ràng buộc Nghiêm Nhận được ạ."

Lục Bình khá lơ đãng: "Mời Trần đại nhân nói."

Trần Tuấn tiếp lời: "Dạo gần đây trong thành nổi lên rất nhiều tin đồn về Nghiêm Nhận và trưởng công chúa Hoa Vi, bảo là ngày nào công chúa cũng ghé phủ Nghiêm Nhận, hai người hòa hợp vừa ý, ái mộ lẫn nhau. Hay là... hay là ta thuận nước đẩy thuyền, lung lạc mềm mỏng, ban hôn cho hai người, mượn trưởng công chúa để giữ chân Nghiêm Nhận."

Nhoáng cái Lục Bình đờ đẫn.

"Đến lúc đó hễ hai người họ thành hôn là Nghiêm Nhận trở thành phò mã, muốn dấy binh mưu nghịch thì ít nhiều cũng phải dè chừng, nhất định sẽ do dự khi cân nhắc đôi bên. Bệ hạ có thể tranh thủ ngay cơ hội này ban cho Nghiêm Nhận một chức vụ hình thức, tước đoạt binh quyền, giải trừ hậu họa." Nói xong, Trần Tuấn nhìn lên Lục Bình với vẻ mặt đầy mong đợi.

Song Lục Bình không gật gù mà hỏi ngược lại: "Ngoài kia đồn đãi là hai người họ hòa hợp vừa ý à?"

"Vâng ạ! Công chúa tính tình thẳng thắn, có gì nói đó, từng rủ Nghiêm Nhận đi xem hội hoa đăng dân gian, hồi còn tại thế tiên đế đã manh nha ban hôn cho cả hai, không biết liệu bệ hạ có ý tác thành duyên đẹp..."

Trần Tuấn vẫn còn đang lải nhải không ngừng, Lục Bình lại đã chẳng còn lòng dạ nào ngồi nghe nữa.

Cuối cùng, y miễn cưỡng nói một câu trái lòng: "Đề xuất của Trần đại nhân cũng hay, trẫm sẽ cân nhắc thêm."

Sau khi Trần Tuấn ra về, Lục Bình cứ đi qua đi lại lòng vòng bên bàn, càng bước càng thêm bồn chồn.

Hòa hợp vừa ý.

Ái mộ lẫn nhau.

Tác thành duyên đẹp.

Lục Bình cầm chiếc bút trên bàn lên.

Nếu hai người họ thích nhau, nếu Nghiêm Nhận định cưới Lục Tường, thế... thế 3 năm trước cậu ấy hôn môi mình sát giờ chia xa, thì là cái gì đây!

Nghĩ đến đấy Lục Bình tức quá lại bỏ bút xuống, hất tay đi xuống thềm gọi to: "Đạt Sinh, ăn trưa thôi!"

Chiếc bút lăn lông lốc mấy vòng, cuối cùng rơi vào thảm trải mềm mại.

background
TrướcSau