1. Truyện chữ
Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 50: Tướng quân của trẫm có người trong lòng

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Lễ Thượng nguyên ngày 15 tháng giêng, Lục Bình mở tiệc tối ở điện Cam Lộ đãi các công chúa, quận chúa, huyện chúa đang ở kinh thành, cùng A Kiều Lặc và Nghiêm Nhận.

Nghiêm Nhận có mặt khá muộn, còn phá lệ dẫn cả Tông Vân với một vài thị vệ theo, cho họ đứng canh bên ngoài điện Cam Lộ. Giờ Lục Bình mới hiểu ra sao ban đầu lúc nhận lời tham dự yến tiệc Nghiêm Nhận lại do dự, hóa ra là sợ triều đình mượn cớ vây bắt mình.

Trông thấy Nghiêm Nhận là mặt mày Lục Tường hớn hở hẳn, trùng hợp bàn rượu ngay sát cạnh chỗ Nghiêm Nhận, thế là cứ chốc chốc cô ta lại ghé sang phía Nghiêm Nhận thì thầm nói chuyện. Tuy nét mặt Nghiêm Nhận không hề thay đổi song thái độ có phần hòa hoãn hơn, luôn nghiêng người nghe Lục Tường nói.

Một màn ca múa kết thúc, Lục Tường đứng dậy cầm chén rượu ba chân, quay sang phía A Kiều Lặc rồi lên tiếng: "Công chúa A Kiều Lặc, bản điện nghe nói phong tục nước Ô Hoàn rất đặc biệt, sau khi người chồng chết thì người vợ phải nhờ cậy con trai, thậm chí còn phải sinh con đẻ cái cho con trai mình, nghe xong bản điện thực sự kinh ngạc, xin hỏi việc này có phải là thật không?"

Lời lẽ cô ta nói vừa có phần ngạo mạn vừa bất lịch sự, Lục Bình không kìm được khẽ lắc đầu ngao ngán.

May là A Kiều Lặc vẫn đáp rất điềm đạm phong độ: "Công chúa điện hạ, ấy là thói quen của người Đột Quyết, không phải tập tục Ô Hoàn đâu ạ. Song so với gọi công chúa thì ta thích người khác gọi mình là tướng quân hơn."

Lục Tường hừ một tiếng nhè nhẹ.

Lục Bình đành phải xen ngang điều đình: "Tướng quân A Kiều Lặc, nghe nói nước Ô Hoàn cũng có dịp Tết riêng, rất khác với Đại Thành, không rõ liệu có thể giới thiệu sơ lược cho các công chúa đang ngồi đây không?"

"Tất nhiên là được." A Kiều Lặc mỉm cười đồng ý.

"Mỗi dịp năm mới ở Ô Hoàn, bọn ta sẽ tổ chức tế bái thần mưa ở đô thành Xích Cốc tươi tốt xanh mát, cầu cho năm mới mưa thuận gió hòa. Bọn ta còn bày tiệc ẩm thực, chuẩn bị các loại thịt dê cừu, nướng trên đống lửa, khả hãn khả đôn chung vui với dân, mọi người cùng nhảy múa quanh lửa trại..."

A Kiều Lặc rủ rỉ giới thiệu về phong tục tập quán đất nước mình đầy êm tai, ánh mắt Lục Bình lướt qua gương mặt các cô gái con nhà tông thất dưới chỗ ngồi, phát hiện họ đều đang lắng nghe A Kiều Lặc rất chăm chú, chỉ mỗi Lục Tường có vẻ mặc kệ, cúi đầu uống rượu một mình.

Cuối cùng A Kiều Lặc nói: "Bệ hạ, xin cho phép ta biểu diễn một điệu múa Ô Hoàn dành tặng bệ hạ và các công chúa đây."

"Đương nhiên là được!" Lục Bình hân hoan chấp thuận.

Các vũ cơ trong cung lùi xuống, A Kiều Lặc đứng dậy bước ra chính giữa đại điện rồi cất tiếng: "Song điệu múa này cần có hai người mới hoàn thành được, không rõ có vị công chúa nào sẵn lòng nể mặt tham gia cùng? Không biết nhảy cũng không sao đâu, A Kiều Lặc có thể hướng dẫn điện hạ."

Lục Bình gật đầu, hỏi: "Có ai sẵn sàng bước lên thử sức, múa cùng tướng quân A Kiều Lặc không?"

Dứt lời, sắc mặt những người đang ngồi phía dưới biến đổi đa dạng, đại để tất cả đều thầm hiểu ra đây là dịp Lục Bình chọn người sẽ đi hòa thân với Ô Hoàn, ẩn ý trong câu vừa rồi chính là hỏi "Có ai sẵn lòng đi hòa thân". Mấy cô con gái tông thất hoặc e dè, hoặc lo âu, có người còn thoáng thấy vẻ phẫn nộ.

"Ta là công chúa chứ có phải vũ nữ đâu, sao lại đi nhảy nhót..."

"Đúng đấy, thế này mất mặt quá đi..."

Sau những tiếng thầm thì lí nhí, đại điện chìm vào cảnh im lìm.

Dường như không ai chịu đứng ra.

Lục Bình cảm giác gượng gạo vô cùng tận, đang không biết phải nói gì giải vây thì lại thấy A Kiều Lặc vẫn đang đứng yên giữa điện, phong thái ung dung điềm tĩnh, không hề bối rối chút nào.

Chờ mãi thật lâu, Lục Bình đã chuẩn bị bỏ cuộc rồi thì bỗng một bóng dáng mặc áo xanh biếc chậm rãi đứng lên giữa dãy bàn tiệc.

Toàn bộ ánh mắt cả sảnh đều đổ dồn sang theo.

Ấy là góc khuất mờ nhạt nhất trong đại điện, không quan sát kĩ sẽ lãng quên ngay, nay lại đột ngột phơi bày dưới sự quan tâm chú mục của tất cả khán giả. Người này mặc bộ váy áo màu hoa lưu ly, tư thế chỉn chu, bước từng bước một lên chính giữa đại điện rồi hành lễ.

"Bệ hạ, thần nữ không giỏi nhảy múa, nhưng biết sơ qua về tỳ bà đàn Hồ của Tây Vực, có thể phối hợp biểu diễn cùng tướng quân A Kiều Lặc."

Cuối cùng Lục Bình đã nhìn rõ dung mạo đối phương, ấy là một gương mặt lâu lắm rồi mới gặp lại.

Quận chúa Lục Thanh.

Ấn tượng của Lục Bình về Lục Thanh khá đáng nhớ, có 2 lần đặc biệt sâu sắc.

Ngày thiếu niên họ cùng theo học ở điện Bạch Hổ, chỗ ngồi của cả hai đều rất khuất. Nhưng thi thoảng Lục Bình vẫn cứ bị lôi ra làm trò giễu cợt một phen, Lục Thanh thì như tàng hình, gần như không ai nhớ mà để ý đến cô.

Cô ngồi im lặng ở vị trí của mình, thường xuyên ngẩn người trông về phía bức bình phong trong sảnh Tập Văn, lúc lại nhìn qua cửa sổ ra ngoài, cảm giác ánh mắt thơ thẩn đã trôi theo dòng suy nghĩ về nơi nào đó rất xa.

Lần thứ 2 Lục Bình chú ý tới Lục Thanh là buổi tỉ võ 4 năm trước do bộ Lễ tổ chức, y chứng kiến Lục Thanh tay cầm song thương, giao tranh ngang hàng với nữ tướng nhà họ Hoắc, không hề lép vế chút nào.

Nhạc sư sau bình phong dâng tỳ bà lên, Lục Thanh hành lễ rồi ngồi vào ghế đẩu.

Ngũ quan của cô thanh tú xinh đẹp, thấp thoáng nét lành lạnh, giữa trán vẽ điểm xuyết đóa hoa lê trang nhã khiến người ta càng ngắm càng khó lòng dời mắt, chỉ mỗi tội biểu cảm lãnh đạm quá, khó tránh hay bị lơ là, nay trở thành tiêu điểm của toàn bộ đại điện mà cô vẫn thong thả thản nhiên, chẳng thấy hoảng hốt là bao.

Dây đàn tỳ bà vang, giai điệu tỏa ra trong trẻo long lanh như châu như ngọc. A Kiều Lặc giang cánh tay bắt đầu điệu múa thanh thoát, sải rộng bước chân, cử chỉ nhã nhặn ung dung.

"Chúc mừng bệ hạ, thúc đẩy thành công một việc đáng mừng."

Lục Bình đang mê mẩn theo dõi thì có tiếng nói vang lên gần đó.

Nghiêm Nhận cười lịch sự nhìn về phía Lục Bình. Lục Tường ngồi cạnh còn đang gắp từng tí rau thịt trên bàn mình sang đĩa cho Nghiêm Nhận.

Trông thấy khung cảnh trước mắt, Lục Bình chợt buột miệng thốt lên: "Thượng nguyên là lễ lành, chính ra cũng hợp để vui càng thêm vui. Nghiêm khanh đã có đối tượng yêu mến chưa?"

Ánh mắt Nghiêm Nhận khựng lại.

Lục Bình sợ sẽ gặp phải câu trả lời mình không muốn nghe, vội cúi đầu nhấp ngụm rượu ngọt như đang trốn tránh, quay trở lại xem tiếp điệu múa của Lục Thanh và A Kiều Lặc thêm một lúc.

"Thần đã có người trong lòng rồi." Nghiêm Nhận bất thình lình đáp, giọng không to không nhỏ, bị tiếng tỳ bà át mất song vẫn lọt vào tai rất rõ ràng.

Lục Bình cứng đờ cổ quay sang nhìn hắn, thấy Lục Tường cũng đang ngó hắn chăm chú.

Lục Bình hỏi: "Là, là ai thế?"

Nghiêm Nhận rũ mắt trầm mặc.

Giây lát sau, hắn mới từ tốn nói: "Người trong lòng của thần là một người rất tốt, trông thì tưởng nhạt nhòa nước chảy bèo trôi, nhưng thực ra nhân phẩm trong sáng sánh tựa băng ngọc, chẳng vương bụi trần."

 Lục Bình thoáng ngẩn ngơ.

Nghe mô tả vậy, chắc hẳn đối phương phải là mỹ nhân dạng như thần tiên trên trời.

Y nhìn sang Lục Tường, vô thức nhíu mày lại.

Đấy là Lục Tường ư? Sao nghe có giống đâu nhỉ. Chẳng lẽ là do tình nhân trong mắt hóa Tây Thi?

Lục Bình cố gắng nặn ra một nụ cười hẳn hoi, nói rất thân thiết hòa nhã: "Nếu vậy, không rõ liệu cô gái ấy có đang hiện diện trong sảnh tiệc hôm nay không?"

Nhưng Nghiêm Nhận bắt đầu ngần ngừ, hơi cau mày, chẳng gật đầu mà cũng chẳng lắc đầu.

"Ta có thể ban hôn cho hai người, tác thành quyến lữ." Lục Bình bổ sung thêm, vừa nói vừa liếc qua Lục Tường, song lại thấy ánh mắt Lục Tường đờ đẫn hẳn đi, hoàn toàn không còn vẻ tung tăng vừa nãy nữa.

Y cảm giác là lạ, đang định hỏi thêm thì nghe Nghiêm Nhận đáp: "Không cần đâu, cảm ơn bệ hạ. Thần còn đang trong giai đoạn chịu tang, tạm thời không định thành hôn."

Suýt thì Lục Bình quên mất, Nghiêm Sầm và Đường Nhược Sơ qua đời chưa đầy 3 năm.

Y gật đầu, quyết tâm không nhắc đến chuyện này nữa, lòng dạ vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rồi y nghĩ tiếp theo hướng khác, Nghiêm Nhận thông minh như thế, chắc đại khái bắt đầu từ lúc y lên tiếng có ý ban hôn cho Nghiêm Nhận với Lục Tường là Nghiêm Nhận đã đoán ra đây là thủ đoạn cân bằng quyền lực của hoàng gia luôn rồi, vậy nên mới từ chối trả lời liệu người trong lòng có mặt hay không, đồng thời từ chối cả ơn huệ hoàng gia.

Lục Bình lại bắt đầu ủ ê.

Nghiêm Nhận cầm chén rượu trên bàn lên nốc một ngụm cạn sạch, Lục Tường thì cầm đũa thất thần, trông hẫng hụt rõ rệt. Ai nấy đều mang tâm sự riêng, chẳng còn lòng dạ xem ca múa nữa.

Bỗng tiếng tỳ bà ngưng bặt tựa chén bạc chợt vỡ, điệu nhạc kết thúc, A Kiều Lặc dừng lại.

Điệu múa của A Kiều Lặc cực kì đặc sắc, các công chúa đều vỗ tay tán thưởng, lúc này mới hứng thú dần lên. Thế là A Kiều Lặc ra hiệu cho nhạc công đằng sau bình phong tiếp tục diễn tấu, mình thì cất bước điêu luyện tiến về phía Lục Thanh.

Cô khom người hành lễ trước mặt Lục Thanh rồi duỗi một tay ra mời, hi vọng Lục Thanh có thể nhảy múa cùng mình. Tư thế động tác của A Kiều Lặc toát lên vẻ nhã nhặn mà người Trung Nguyên cũng hiếm thấy.

Lục Thanh bấu chặt chiếc đàn tỳ bà, nét mặt do dự, A Kiều Lặc vẫn nhẫn nại cúi mình chờ đợi.

Tiếng nhạc từ chuông khánh đàn sáo còn đang miệt mài miên man lan tỏa khắp điện.

Cuối cùng Lục Thanh bỏ tỳ bà xuống, đặt tay lên tay A Kiều Lặc. A Kiều Lặc nở nụ cười, kéo Lục Thanh tiến ra chính giữa sảnh điện, chậm rãi cất bước dẫn dắt cô hòa vào điệu múa của Ô Hoàn. Ban đầu Lục Thanh rất lóng ngóng vụng về, nhưng rồi nhanh chóng học theo bắt kịp nhịp bước của A Kiều Lặc, càng lúc càng thành thạo hơn.

Cả hai nhảy múa xoay tròn giữa giai điệu trầm bổng.

Giờ đây cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng Lục Bình cũng tan biến. Mọi người đang có mặt đều hiểu, chuyện hòa thân giữa Lục Thanh và thái tử Ô Hoàn xem như đã đạt thành.

Hết điệu múa, A Kiều Lặc cầm tay Lục Thanh quỳ một gối xuống sàn, ngước mắt lên nhìn Lục Thanh.

"Ô Hoàn còn rất nhiều điệu múa khác nữa, tương lai chắc chắn công chúa sẽ rất thích." Cô nói, "Công chúa có sẵn lòng cùng ta đến Ô Hoàn, chung sống với dân chúng Ô Hoàn ở thành Xích Cốc không?"

Vừa nhảy hết một điệu, hơi thở Lục Thanh còn đang hổn hển, đôi mắt thấp thoáng vẻ thỏa thích hiếm có. Cô cũng cụp mắt nhìn xuống A Kiều Lặc, hỏi: "Nơi ấy có tường bao cao vút không?"

A Kiều Lặc lắc đầu: "Không có. Bọn ta có lều bằng vải nỉ và lông thú, bước chân ra ngoài sẽ là đồng cỏ mênh mang vô tận, sẽ trông thấy chân trời rất xa."

Lục Thanh lại hỏi: "Nơi ấy có những thứ như ngọc bội trâm thoa không?"

A Kiều Lặc lắc đầu: "Không có. Bọn ta sẽ cưỡi ngựa phi nước đại trên thảo nguyên, rồi dừng chân cho ngựa nghỉ ngơi uống nước ven hồ, đeo ngọc bội cài trâm thoa không tiện cưỡi ngựa đâu."

Lục Thanh nói: "Được, vậy ta đồng ý với cô."

A Kiều Lặc cười tươi: "Quận chúa tựa như hoa ngân đằng màu lam của Ô Hoàn vậy, là thuốc cho Ô Hoàn, sau này người chính là thánh nhân tôn quý nhất của Ô Hoàn."

Nói xong cô cúi đầu nâng bàn tay Lục Thanh đang đặt trên tay mình, rồi hôn một cái thật êm ái lên mu bàn tay Lục Thanh trước ánh mắt toàn thể mọi người đang dõi theo trong đại điện.

Ấy là lễ nghi bậc cao nhất của Ô Hoàn.

Lục Thanh được chọn làm người đi hòa thân với Ô Hoàn, Lục Bình đích thân ban phong hiệu là công chúa Chiêu Thành, bộ Lễ bắt đầu rùm beng bắt tay chuẩn bị đồ cưới mang theo cho Lục Thanh, cực kì rầm rộ.

Số của hồi môn này không chỉ bao gồm trang sức vàng bạc ngọc ngà và các loại sách vở, hạt giống ngũ cốc, mà còn có cả 1 vạn quân Trấn Bắc dưới trướng Nghiêm Nhận, đội ngũ sẽ hộ tống Lục Thanh đến tận Ô Hoàn, đồng thời hỗ trợ Ô Hoàn trấn thủ biên giới phía đông.

Bận bịu suốt 2 tháng trời, qua tiết Thanh minh, cuối cùng Lục Thanh cũng cùng A Kiều Lặc xuất phát từ thành Khải An, hàng ngũ hòa thân đông đảo hùng hậu rồng rắn tiến lên phía tây bắc, đi thẳng tới Ô Hoàn.

Thành Khải An bước vào giai đoạn đồng áng ngày mùa đầu hè.

Triều đình cũng tất bật, càng lúc Lục Bình càng phải tiếp nhận thêm lắm lời đồn về Nghiêm Nhận, chúng xôn xao nhốn nháo, chất đầy ắp gần kín bàn làm việc của y.

Trần Tuấn nói: "Gần đây ngày nào Nghiêm Nhận cũng cho huấn luyện quân đội của mình ở doanh Trấn Bắc, hiện giờ không chiến sự, hắn diễn tập gì chứ? Chẳng phải rõ là đang rục rịch chờ thời cơ hành động hay sao!"

Cao Dung nói: "Công chúa Chiêu Thành hòa thân, 1 vạn quân Trấn Bắc đi theo, nay vẫn còn lại 2 vạn, tuy không đông bằng Cấm quân nhưng kẻ nào kẻ nấy tàn bạo hung ác, Cấm quân nào phải đối thủ của chúng?"

Vương Tự Trung nói: "Bệ hạ, thần nghe nói dạo này Nghiêm Nhận thường xuyên qua lại với các quan viên họ Nghiêm khác, cấu kết chặt chẽ, e rằng đang mưu tính liên thủ gia tộc, cùng hưởng vinh quang đấy ạ!"

Bách Lý Hưu nói: "Thần cũng nghe đồn thời gian vừa rồi Nghiêm Nhận còn triệu tập quân sư phụ tá, hàng ngày bàn luận ngông cuồng trong phủ hầu, vọng nghị cả việc cai trị quốc gia, mãi tới tận khuya mới giải tán, thực sự là..."

"Còn ra thể thống gì!"

"Đúng đó!"

"Các doanh trại lớn của Khải An chỉ dám hận mà đâu dám nói ạ..."

Cuối cùng, Lương Hãn Tùng chống gậy thở dài bảo: "Hay là, bệ hạ để đại soái Nghiêm quay về Bắc cương đi ạ?"

Trần Tuấn đáp ngay: "Bắc cương bình yên an toàn, lấy lý do gì bắt hắn về đây? Nhỡ hắn dẫn nốt 40 vạn quân còn lại xông thẳng vào kinh thì sao?"

Tất cả mọi người đều lắc đầu đầy quan ngại.

Cuối cùng mấy đại thần đồng loạt hành lễ với Lục Bình: "Bệ hạ buộc phải nghĩ cách ngăn chặn Nghiêm Nhận dấy binh đi ạ!"

Lục Bình sầu não sắp hói cả đầu.

Y quay về điện Thần Long, bảo: "Đạt Sinh, lấy hộ ta quyển 'Binh pháp Tôn Tử' ra đây."

Năm ngoái khi thấy bảo Nghiêm Nhận trở về có khả năng định tạo phản, Lục Bình đã sai người sang gác Văn Uyên lấy một quyển "Binh pháp Tôn Tử" để nghiền ngẫm, e rằng bây giờ sắp phải vận dụng đến thật rồi.

Y giở đi giở lại giở tái giở hồi quyển sách mấy lượt, lẩm nhẩm: "Trong này có một kế tên là Đổi khách thành chủ."

Rồi bỗng y nảy ra một ý, vỗ đùi cái đét: "Hay là ta trói chân Nghiêm Nhận trong điện Thần Long luôn, thế thì cậu ấy không ra ngoài điều binh được nữa."

Nghe xong Đạt Sinh khiếp đảm: "Bệ hạ, ngài xác định đây không phải Dẫn sói vào nhà chứ ạ?"

Lục Bình nghiêm túc đáp theo: "Đúng, chiêu này cũng có tên khác là Dẫn sói vào nhà, nếu thành công thì hiệu quả gấp bội, nếu thất bại thì hết đường ngóc dậy đấy."

Y nghĩ, bây giờ ai ai cũng thấy Nghiêm Nhận công cao át chủ, nhiều chỗ vượt quá quyền hạn, song lại chưa moi móc ra được chứng cứ trực tiếp chứng minh Nghiêm Nhận dự định tạo phản. So với việc bồn chồn chờ chết thì chẳng thà lấy lui làm tiến, ra đòn bất ngờ còn hơn.

Nghĩ đến đó, Lục Bình thấy lòng dạ sáng rõ hơn hẳn.

Y nói: "Ta quyết rồi, tối nay sẽ gọi Nghiêm Nhận vào cung."

background
TrướcSau