Chương 6: Ta có phải đoạn tụ đâu


Trong các công chúa thì Lục Tường là người xinh đẹp nhất, cũng được chiều chuộng nhất, cô ta có mặt cái là các công tử tiểu thư thế gia trong sảnh đều ùa tới đón chào. Cô ta mặc áo khoác ngoài ngắn tay màu vàng nhạt cùng váy quây thêu hoa văn hồng hạnh đan xen dạng hình thoi, khoác thêm dải lụa, trâm thoa kín tóc cùng hoa đỏ ở trán kết hợp tôn nhau, hình ảnh vừa cao quý vừa tươi đẹp.
Lục Bình vẫn cứ ngồi yên tại chỗ, trông theo một nhóm đi từ chỗ mình sang vây xung quanh Lục Tường.
Lục Cảnh khá là nản: "Tường Nhi, muội lại suýt đến muộn rồi đấy."
Lục Chấp nói: "Tường Nhi, qua đây gặp bạn mới này, đây là nhị công tử nhà quốc công Phó, đây là tiểu bá gia Nghiêm nhà Trấn Bắc bá."
Qua lớp tường người, Lục Bình loáng thoáng thấy Lục Tường nhã nhặn tiến lên, bước đi thanh thoát uyển chuyển, ánh mắt tình tứ êm ái, nét mặt háo hức mà ngại ngùng, giọng thì ngọt xớt: "Thế tử."
Nghiêm Nhận thì khom người lịch sự đáp: "Bát điện hạ."
Lục Bình vô thức rùng cả mình —— sao Lục Tường như biến thành người khác thế kia?
Đã sắp tới giờ vào học buổi sáng, tiếng trò chuyện im ắng dần, mọi người đều quay về bàn mình ngồi thẳng thớm chỉn chu. Lục Bình thở phào nhẹ lòng trong bụng, cuối cùng cũng được yên tĩnh để ôn bài hẳn hoi.
Tự dưng giọng Lục Tường vang lên đằng trên: "Từ từ đã, ta muốn đỗi chỗ."
Động tác đặt rương sách xuống bàn của cung nữ khựng lại.
Lục Bình nghe thấy một loạt tiếng bước chân sột soạt, ngay sau đó là đôi giày xuất hiện nơi khóe mắt cậu. Cậu ngẩng đầu, Lục Tường đang đứng trên cao cúi xuống nhìn cậu, khẽ nở nụ cười: "Ta muốn ngồi đây."
Chắc ngày nào chưa chọc ngoáy cậu thì ngày đấy cái bà cô này vẫn cứ khó ở hay sao ý, Lục Bình nói: "Chỗ của ngươi bên kia kìa."
"Ngươi đổi với ta." Lục Tường nhấn mạnh lần nữa.
Nếu là mọi khi thì Lục Bình sẽ theo tôn chỉ một điều nhịn chín điều lành, nhường cái nết Lục Tường đổi chỗ với cô ta. Nhưng hôm nay vị trí cậu ngồi quá là lý tưởng, hàng cuối cùng, trước có Hà Tân Bách cao lớn thẳng lưng che chắn bục giảng, sau có cửa rộng gió mát hiu hiu, tự tại vô cùng, cậu không muốn đổi chỗ đâu.
Ngó tiếp sang chỗ ban đầu của Lục Tường mà xem – cái chốn ác mộng gì không biết, xung quanh toàn là hạng lang sói ghê gớm nào thì Lục Chấp, Lục Phóng, Lục Chiêu, qua đấy có mà bằng dê vào miệng cọp, ngồi cả ngày cũng chẳng học được chữ nào vào đầu.
Lục Tường vẫn nói tiếp: "Cửu đệ, không nghe thấy à?"
Lục Bình thoáng ngạc nhiên trong bụng. Hình như hôm nay Lục Tường chững chạc hơn tí, tuy nói năng vẫn hống hách nhưng rõ ràng giọng điệu đã tiết chế hẳn. Cậu hỏi: "Sao phải đổi cơ?"
Nghe vậy, đáy mắt Lục Tường bỗng lóe lên vẻ ngại ngùng vốn không hề hợp với chủ nhân, xong cô ta còn liếc qua cạnh Lục Bình một cái. Lục Bình nghiêng đầu trông theo, người ngồi cạnh chỗ mình chính là Nghiêm Nhận.
"..."
Ồ, hóa ra chị ta muốn ngồi cạnh Nghiêm Nhận à. Lục Bình lờ mờ hiểu ra mục đích Lục Tường đòi đổi chỗ.
Thế thì lại càng không thể để cho chị ta được như ý! Lục Bình sẵn lòng can dự vào tất thảy mọi việc có thể khiến bát công chúa phải bất mãn trên đời, cậu thạo nhất cái vụ giả vờ ngây thơ vô số tội này đấy.
Cậu đáp: "Bát tỷ tỷ, ta không đổi đâu, ta chiếm chỗ này trước, sao phải đổi với tỷ?"
Cuối cùng Lục Tường cũng không kiềm chế được cơn giận trên mặt nữa, phải hạ giọng bảo: "Lục Bình, ngươi không sợ ta cho ngươi biết tay à? Nếu không muốn chọc giận ta thì liệu hồn dọn đồ đứng dậy ngay bây giờ."
Quả nhiên vẫn là Lục Tường mọi khi.
Lục Bình ra vẻ lớ ngớ: "Bát tỷ tỷ, mọi hôm tỷ toàn ngồi chung cả lục ca mà, sao tự dưng hôm nay lại đòi đổi chỗ với ta thế, chẳng lẽ tỷ cãi cọ gì với lục ca ư?"
Lục Tường hằm hè: "Ngươi không tự dọn là ta cho người ra tay đấy nhé."
Lục Bình đè giữ sách vở trên bàn, nói tiếp: "Nếu xích mích thật thì nên làm lành, anh chị em với nhau làm gì có chuyện giận dỗi qua ngày ha? Chắc hẳn lục ca cũng muốn làm lành với tỷ lắm đó."
Lục Tường ra hiệu cho cung nữ cạnh mình can thiệp nhấc rương sách của Lục Bình đi, Lục Bình lập tức giơ tiếp tay còn lại ra níu, nói thật to: "Với cả tỷ còn chưa trả lời sao phải đòi ngồi chỗ của ta ấy! Chỗ ta đây có vàng bạc châu báu gì ư? Lấy đâu ra! Chỉ có mỗi nước miếng lúc nãy ta ngủ chảy dãi ra thôi!"
Tiếng cười rộ lên xung quanh.
Lục Tường điên tiết lắm rồi, ngồi xổm xuống định đích thân động thủ cướp rương sách luôn.
"Tường Nhi, đừng gây sự, qua ngồi với lục ca của muội đi."
Giọng Lục Chấp gọi với từ đằng trước. Tuy vẫn đang ngồi thẳng đàng hoàng không hề xoay người lại nhưng rõ ràng Lục Chấp nắm hết tình hình chiến sự phía này, giọng điệu nghiêm nghị không cho phản bác.
Lục Tường hậm hực trợn mắt nhìn Lục Bình, xoay người bước mấy bước quay về, tiếp đó bỗng dừng khựng, vòng trở lại.
Lục Bình thận trọng theo dõi cô ta.
Tự dưng Lục Tường toét miệng ra cười, thong dong nói: "Cửu đệ, hôm nay tỷ tỷ nhường chỗ này cho đệ nhé. Cơ mà đệ còn nhớ ván cược hôm trước của mình chứ hả? Nếu ta thắng đệ trong bài kiểm tra sắp tới, đệ không chỉ phải quỳ xuống trước mặt ta hô to công chúa điện hạ 3 lần, mà còn phải đổi chỗ với ta đấy."
Lục Bình không nói gì.
Đã mới đúng một bên đơn phương tuyên bố chấp nhận đánh cược thì chớ, lại còn chồng chất thêm điều kiện, cũng chỉ mỗi Lục Tường có cái kiểu nêu yêu cầu vô lý vậy thôi. Cậu có thể lờ lớ lơ ván cược trong đầu, nhưng lại không đủ sức đơn phương tuyên bố nó vô hiệu được.
Lục Bình ngẫm nghĩ thẩn thơ, mãi lâu sau mới nhận ra có ánh mắt cạnh đó cứ chăm chăm theo mình, cậu nghiêng mặt ngó sang, thấy Nghiêm Nhận đang chống tay nghiêng đầu trông cậu, khóe môi nhếch lên cong nhẹ, chả hiểu là nhìn bao lâu rồi nữa.
Lục Bình giật hết cả mình, thấy Nghiêm Nhận bảo: "Xem ra bát công chúa với cửu điện hạ không hòa thuận lắm ha."
Nghe thế Lục Bình lẩm bẩm: "Ta không hòa thuận với đầy người luôn nhé."
Nghiêm Nhận tiếp lời: "Phong thái điện hạ rất hùng hồn thẳng thắn, điều độ đúng mực, hoàn toàn tương phản với lần gặp tháng trước, khiến ta thấy rất ngạc nhiên."
Lục Bình đáp: "Không cần phải ngạc nhiên đâu, nãy là tình cờ thôi."
Nghiêm Nhận bừng tỉnh hiểu ra, xong lại có vẻ suy tư: "Thế ta biết sao điện hạ không chịu đổi chỗ với công chúa rồi."
Lục Bình khó hiểu: "Ngươi biết cái gì cơ."
Nghiêm Nhận cúi đầu, hơi hơi nhăn mày, ánh cười trong mắt còn rõ rệt hơn: "Điện hạ, Tử Khanh hiểu tấm lòng điện hạ, nhưng mà cũng không cần..." Hình như cậu ta có vẻ khó xử, thở dài một hơi, "Không cần phải nhất quyết ngồi đây chỉ để tiếp cận ta ấy."
Chả hiểu cái câu này nghĩa là sao, Lục Bình thảng thốt: "Ngươi nói cái gì đấy?"
Nghiêm Nhận vẫn tiếp tục: "Riêng để nghe giảng thì chỗ của bát công chúa sẽ thuận lợi hơn. Xét cho cùng mình không nên để những suy nghĩ tình cảm vụn vặt ảnh hưởng đến học tập đâu."
Lục Bình: "..."
Nghiêm Nhận: "Nhưng nếu chuyện này có thể tạo động lực cho điện hạ hăng hái, thắng bài kiểm tra, vậy cũng xem như Tử Khanh vô tình làm việc tốt rồi."
Cảm giác cậu ta nói năng rất là chính đáng, nhưng Lục Bình càng nghe càng mù mờ. Tổng cộng cậu gặp Nghiêm Nhận có mỗi 2 lần, lần nào chạm mặt cũng chẳng thể hiểu nổi tác phong của cậu thế tử này, nào là mượn cớ tóc rối để chòng ghẹo mình, nào là sai người đưa ngọc bội đôi thỏ chưa cọ rửa sạch sẽ sang tặng cậu, xong bảo cậu đồ đã tặng không nhận trả, bây giờ còn cố tình ngồi chỗ cạnh cậu, vừa nãy thì nói mấy cái câu thô thiển không đầu đuôi kia nữa.
Rốt cuộc cậu ta muốn gì vậy hả!
Lục Bình cạn lời cực kì, đành chọn quay mặt tránh đi không nhìn Nghiêm Nhận, đúng lúc này có người đi từ đằng sau bình phong hành lang phụ vào.
"Thái sư đại nhân đến!"
Mọi người trong sảnh đồng loạt đứng dậy làm lễ: "Thầy ạ."
Ông cụ trên bục giảng đã lốm đốm bạc tóc mai song vẫn tinh thần sáng láng, mặt mũi hồng hào, đây là hữu thừa tướng Tống Tư Nguyên thuộc Thượng thư tỉnh. Cụ Tống phò tá hai triều đại rồi quang vinh nghỉ hưu, lại được đích thân hoàng đế mời đến giảng dạy ở điện Bạch Hổ, thuộc hàng thái sư thái tử nhất phẩm.
Khi lên lớp, cụ Tống có thói quen là cho chép văn chương trong sách trước, chép một lượt các đoạn nổi tiếng trong tứ thư ngũ kinh, ôn cũ để học mới, ắt có hiệu quả riêng từng người. Sảnh đường lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng áo quần ma sát bàn ghế cùng tiếng đặt bút viết bài.
Sau 2 khắc đồng hồ lớp nghỉ giữa giờ, Lục Bình chạy tới bên bàn Lục Cảnh nộp bài vừa chép để kiểm tra.
Lục Cảnh hỏi: "Mấy hôm nay có luyện chữ không?"
Lục Bình trả lời thật thà: "Có ạ."
Lục Cảnh cười nói: "Nhưng trông nét chữ của đệ cứ như bao lâu rồi chưa luyện ấy. Hay là... đệ không khỏe thật hả?"
Lục Bình vội lắc đầu: "Đâu ạ, ta khỏe lắm mà! ...Mỗi tội tâm trạng ẩm ương thôi."
Lục Cảnh quay đầu liếc qua bàn cậu, nói: "Vừa nãy Tường Nhi đòi đệ đổi chỗ, sao đệ không đổi?"
"Ai thèm ngồi cùng bàn với Lục Phóng chứ! Có chết ta cũng chả ngồi đấy đâu!" Lục Bình hạ thấp giọng xuống, cắn răng nghiến lợi, xong lại dừng giây lát, "Ca, huynh mong ta ngồi đó à?"
Lục Cảnh cười lắc đầu: "Không hề, có điều thấy khác với tính đệ mọi khi... Tâm trạng đệ bất ổn là vì vụ này hả?"
Lục Bình gật đầu, rồi lại lắc đầu ngay, không muốn nhắc đến lắm: "Chỗ ta ngồi cũng hay ho gì đâu, cái người cạnh đó phiền ơi là phiền."
Lục Cảnh bảo: "Ta trông thế tử Nghiêm với đệ nói chuyện vui vẻ thế, còn tưởng hai người thân thiết lắm cơ."
Lại nghe thấy từ "thân thiết" thêm một lần nữa, phản xạ có điều kiện khiến Lục Bình rùng cả mình: "Không có đâu ạ, tháng trước mới gặp nhau lần đầu."
Lục Cảnh hỏi: "Thế thì làm sao mà phiền?"
Lục Bình thấy hơi khó mở miệng, thực sự rất ngại không nói thật được, biểu cảm cậu lộ vẻ đau khổ, cậu nghĩ bụng: Cậu ta mến mộ mình, nhưng mình đâu phải đoạn tụ, mình không thích cậu ta ấy!
Lục Cảnh nhìn cậu đầy ân cần: "Nếu thấy phiền thì đừng bắt chuyện nữa vậy."
Nghiêm Nhận trông Lục Bình và Lục Cảnh đang ngồi cạnh nhau đằng trước, nghi hoặc lẩm bẩm: "Quả nhiên mối quan hệ của Lục Bình với Lục Cảnh tốt thật."
Phó Dật đáp: "Dĩ nhiên rồi, với ai thái tử chẳng ôn tồn hòa nhã, với em trai tất nhiên càng phải thế, chẳng thà bảo là cửu điện hạ gần gũi với thái tử nhất thì đúng hơn."
Nghiêm Nhận cúi xuống gập tập vở của mình vào.
Chợt Phó Dật bảo: "Đúng rồi, ngươi còn chưa trả lời ta vấn đề mình đang nói dở lúc nãy đấy."
"Vấn đề gì cơ?"
"Đang bảo là ngươi thân thiết với cửu điện hạ ấy. Rốt cuộc là như nào sao lại quen thân nhau thế?"
Nghiêm Nhận thấy hơi khó mở miệng, thực sự rất ngại không nói thật được, biểu cảm cậu ta lộ vẻ than vãn, cậu ta nghĩ bụng: Cậu ta mến mộ ta, nhưng ta không phải đoạn tụ, ta có thích cậu ta đâu!
