Chương 8: Ưu tú như ta, áp chót lớp nha


Hôm có kết quả bài kiểm tra định kì, bảng điểm vẫn được phát tới tay từng học sinh đúng giờ như thường lệ, Lục Bình bảo Đạt Sinh đi ra lấy. Lúc quay lại viện Thương Địch, người còn chưa vào cửa mà đã nghe rõ tiếng Đạt Sinh.
"Tin mừng đây ——"
Lục Bình đang đọc sách chơi chơi trong thư phòng, Thu Thủy với Chí Lạc thì cẩn thận dọn sách xuống, lau chùi bớt bụi bặm trên kệ để đồ, nghe thấy tiếng Đạt Sinh kêu mà tí thì đánh rơi cả sách luôn. Lục Bình bảo: "Đừng để làm rơi hỏng mất đấy, chỗ sách này còn phải trả lại nữa."
"Tin mừng ạ!" Đạt Sinh nhào vào thư phòng hô to, "Tôi nghe ngóng được thứ hạng rồi!"
Trông cậu nhóc hớn hở như này là Lục Bình đã biết kết quả trong bụng, Thu Thủy và Chí Lạc vẫn phải níu Đạt Sinh lại dò hỏi.
"Điện hạ nhà mình xếp thứ mấy?"
"Bát công chúa thì hạng nào? Cậu nói luôn đi chứ!"
Ngay cả ma ma Vương ở bếp cũng cầm theo xẻng đảo cơm xuất hiện ở cửa thư phòng: "Ai thắng đấy? Điện hạ nhà mình thắng chưa?"
Ba cặp mắt sáng lóa ngó Đạt Sinh đăm đăm, Đạt Sinh nuốt ngụm nước miếng, rút bài làm của Lục Bình ra: "Bát công chúa hạng ba bính! Điện hạ nhà mình hạng ba ất!"
Tảng đá áp lực trong lòng Lục Bình tan biến.
Chí Lạc: "Thế thứ hạng của điện hạ nhà mình thì là?"
Nhũ mẫu: "Điện hạ thắng bát công chúa không?"
"Thứ hạng của điện hạ là ——" Đạt Sinh cố tình dừng ngang, rồi nhìn sang Lục Bình, cao giọng tuyên bố, "Thứ! Hai! Từ! Dưới! Lên!"
"Ôi chao!"
"Đỉnh quá đi mất! Được hẳn hạng hai từ dưới lên kìa!"
"Quá giỏi, điện hạ giỏi ghê cơ ấy!"
Lục Bình hoa cả mắt vì tiếng nhốn nháo xung quanh.
"Điện hạ đứng áp chót, vậy bát công chúa đứng thứ mấy?"
Đạt Sinh: "Thứ hạng của bát công chúa là ——"
"Thứ! Nhất! Từ! Dưới! Lên!"
Mấy người lập tức vỗ tay rào rào, thậm chí Chí Lạc còn nắm tay Thu Thủy Đạt Sinh nhảy ra khỏi cửa, phấn khởi chạy vòng vòng quanh sân, vừa tung tăng vừa hát vang.
Nhũ mẫu Vương sung sướng nói: "Để chúc mừng điện hạ giành được hạng áp chót, trưa nay lão nô sẽ hấp con cua thật to, điện hạ còn muốn ăn món gì nữa không ạ?"
Lục Bình dở khóc dở cười: "Cua hấp là được rồi ạ, ma ma vất vả quá."
Cậu cầm cuộn sách thong thả bước ra cửa phòng, đã qua tiết Thu phân, ban ngày ngắn dần, thời tiết từ từ chuyển sang mát lạnh, ánh nắng rọi xuyên cây ngô đồng trước cửa chiếu những đốm sáng li ti lên người đang đứng nơi bậc thềm, Lục Bình cúi đầu trông bóng cây hắt trên trang sách, có vẻ suy tư.
Rồi cậu ngẩng lên, trông thấy đám Đạt Sinh đang tụm lại cùng xem bài thi của cậu, tuy không biết chữ nhưng họ vẫn tràn đầy hứng thú dò theo lời phê của thái sư, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ sáng tươi, dường như đang phấn chấn cực kì.
Lục Bình cũng khẽ mỉm cười theo: "Thực ra thế này cũng tốt lắm rồi."
Sáng sớm hôm sau, lúc đến điện Bạch Hổ Lục Bình tình cờ gặp phải Lục Tường ngay cửa.
Sắc mặt Lục Tường xám xịt như người chết, Lục Bình tỉnh bơ gọi "Bát tỷ tỷ" rất bình thường, cô ta lạnh lùng "Hừ" một tiếng xong quay đi bỏ vào sảnh Tập Văn trước, không nhắc câu nào về chuyện đánh cược hết.
Lục Tường chỉ đơn phương nói là nếu thắng thì Lục Bình phải làm theo yêu cầu của mình, chứ không nói là nếu thua thì phải thực hiện việc gì tương ứng. Lục Bình cũng không muốn kì kèo với cô ta tiếp, bèn xem là chuyện này cho qua.
"Cẩn thận vào, đừng để đụng phải điện hạ."
Một chiếc xe chở đồ dừng lại đằng trước sảnh Tập Văn, trên xe là chiếc tủ sách cao bằng người, trông có vẻ nặng lắm. Lục Bình thuận miệng hỏi: "Cái này để làm gì thế?"
Thái giám dẫn đầu đáp: "Thái sư đại nhân bảo điện Bạch Hổ giờ đông thêm, hàng ngày mấy tiểu thư công tử phải ra vào cung khó tránh bất tiện, nên đặt thêm chiếc kệ ở đây để cất sách, tan học không cần phải mang sách về nhà nữa ạ."
Lục Bình ngắm nghía cái tủ, tính tổng cộng có tận 20 ngăn đựng, đều có khóa kèm theo, vừa đủ cho 20 người cất sách.
Cậu nói với Đạt Sinh: "Về sau mấy quyển đọc ngoài cứ để đây luôn, khỏi cầm đi cầm về nữa."
Bên trong sảnh Tập Văn, phần lớn học sinh đã có mặt đủ, toàn đang thảo luận về bài kiểm tra lần này. Thái tử Lục Cảnh vẫn vững vàng ở hạng nhất giáp hệt như mọi khi, song lần này có thêm học sinh mới chuyển tới từ các gia tộc, tam hoàng tử Lục Chấp tuột mất thương hiệu hạng nhì ngàn năm, bị Nghiêm Nhận giật mất hạng nhất ất, Lục Chấp chỉ giành được hạng nhất bính tức xếp thứ 3.
Gương mặt Lục Chấp không có biểu cảm gì rõ rệt, gã đi ra chỗ Nghiêm Nhận chúc mừng một câu nhạt nhẽo, sau đó quay sang Lục Bình, nói thong thả: "Ô, cửu đệ đến rồi à."
Lục Bình giật mình thon thót vì cái câu ung dung mà ngập tràn sức ép ấy, tám trăm năm rồi Lục Chấp có bắt chuyện với cậu bao giờ.
Lục Chấp nói tiếp: "Lần này cửu đệ khiến bọn ta bất ngờ ghê đấy."
Lục Phóng chêm: "Hạng ba ất, vẻ vang gì đâu mà đắc ý?"
Lục Chấp đáp: "Lục đệ, không nói thế được, đối với đệ thì chưa là gì nhưng chắc chắn cửu đệ phải dốc cạn tâm huyết mới có kết quả như vậy, cũng vui lắm chứ."
Nghe thế Lục Phóng cười nhạo: "Có lý, chúc mừng ngươi nhé."
Lục Bình không để ý đến hai người, chờ chúng cố tình giễu cợt thêm mấy câu nữa xong phát hiện ra gần như chẳng thể khơi gợi sóng gió tâm trạng gì cho Lục Bình, thế là tự khắc bỏ qua đi mất.
Cuối cùng thế gian cũng thanh tịnh, Lục Bình bắt đầu đọc sách.
Nghiêm Nhận rũ mắt trông chỗ sách trên bàn học của Lục Bình, không thấy quyển nào khác ngoài Tứ thư Ngũ kinh, cậu ta hỏi: "Điện hạ đọc gì đó?"
Lục Bình gập ngược bìa sách che đi: "Chả đọc gì."
Kể từ cuộc trao đổi kém vui bên ngoài sảnh Tập Văn lần trước, đã 4 ngày trời cả hai không nói trực tiếp với nhau câu nào nữa. Thực ra Lục Bình chẳng thấy có gì, mỗi tội không hiểu sao Nghiêm Nhận cứ đem lại cho cậu ảo giác kiểu hình như người này cố tình tránh né giao tiếp với mình, đây là lần đầu Nghiêm Nhận chủ động bắt chuyện.
"Lần này cửu điện hạ tiến bộ rồi nhỉ, chứng tỏ chỉ cần chịu khó học tập chăm chỉ là người khác sẽ không dám bắt nạt điện hạ gì nữa đâu." Giọng Nghiêm Nhận ăm ắp vẻ yên tâm.
Lục Bình lịch sự đáp: "Cảm ơn ngươi thấy mừng thay ta ha."
Nghiêm Nhận im lặng giây lát, bảo: "Trông điện hạ chẳng thấy mừng rỡ gì hết."
Lục Bình nói: "Trần Thừa Tộ đã viết, mừng giận không lộ ngoài mặt, yêu ghét không nói thành lời, buồn vui không thể hiện ra, sống chết không khuất phục trời."
(*Trần Thọ, tự Thừa Tộ, là quan viên & nhà sử học thời Thục Hán đến Tây Tấn, tác giả bộ chính sử Tam quốc chí, câu này trích từ chính đây)
Nghiêm Nhận nhướng mày: "Điện hạ trích dẫn văn thơ ghê phết nhỉ, khiến người ta khó lòng tin nổi sao hồi trước điện hạ cứ đội sổ ổn định mãi thế đấy."
Hóa ra sự tích đội sổ vững chắc của cậu đã lan truyền rộng rãi, nhà nhà đều hay rồi cơ. Lục Bình đáp thật thà: "Quá khen. Nếu không phải do vụ cược của bát tỷ tỷ thì e lần này ta vẫn bét lớp thôi."
Nghe vậy, Nghiêm Nhận lại thoáng ngẩn người.
Lục Bình mặc kệ cậu ta, chỉ cúi đầu đọc sách tiếp.
Song Nghiêm Nhận thì cứ liên tục mân mê chiếc nhẫn ngón cái, tay gõ mặt bàn theo nhịp đều đặn, trăn trở mấy phen rồi mới khó nhọc lên tiếng: "Hóa ra điện hạ... chỉ vì được tiếp tục ngồi chung với ta à?"
Lục Bình đang đọc tới đúng đoạn triết lý cao thâm trong sách, dường như chẳng hề nghe thấy.
Nghiêm Nhận trầm ngâm: "Không ngờ tuy lần trước mình cãi nhau một trận, mà vẫn chẳng ngăn được tình nghĩa sâu nặng của điện hạ..."
Lục Bình đã buông mình vào vũ trụ sách vở mất rồi.
Nghiêm Nhận vẫn tiếp tục: "Thực ra ta rất vinh hạnh, nhưng ta mong điện hạ rút kinh nghiệm đàng hoàng muốn phấn đấu cầu tiến thực sự, chứ đừng chỉ vì tình cảm cá nhân thì hơn, ta cũng sẽ không thích người như thế đâu ấy."
Lục Bình ngẩng đầu lên khỏi sách, ánh mắt mang tia sáng tựa giác ngộ. Cậu quay qua nhìn Nghiêm Nhận: "Thế tử vừa nói gì đấy?"
Khóe miệng Nghiêm Nhận giần giật, cậu ta thành khẩn nhấn mạnh: "Ta bảo là, cảm ơn tấm lòng của điện hạ, Tử Khanh cảm động vô cùng, nhưng không thể tiếp thu được."
Lục Bình: "..."
Cậu nghĩ bụng, đảm bảo cái người này bị dở hơi nặng luôn.
Thời khóa biểu học hành ở điện Bạch Hổ rất đơn giản, sáng là tiết học văn cố định của Tống Tư Nguyên, buổi chiều thì là giờ luyện võ. Nhưng luyện võ được chia riêng, thái phó sẽ đích thân kèm Lục Cảnh, các hoàng tử khác và công tử thế gia thì có thầy dạy riêng của mình, các công chúa tiểu thư chỉ học nhạc.
Lục Bình không có thầy dạy võ, thường đến chiều nếu chưa về viện Thương Địch thì cậu vẫn sẽ ở lại sảnh Tập Văn đọc sách, thỉnh thoảng cũng qua chỗ Lục Cảnh chơi xem cho vui.
Đạt Sinh khoanh chân dựa vào cột chợp mắt, chưa được bao lâu đã giật mình tỉnh giấc, thấy chủ tử nhà mình vẫn đang ngồi viết chữ ở bàn. Cậu nhóc bò lại gần hỏi: "Điện hạ, cậu viết gì thế ạ?"
Lục Bình vừa viết vừa trả lời: "Chép lại một lượt các nội dung đã đọc, viết thêm ít cảm nghĩ của mình, vừa luyện chữ vừa tĩnh tâm luôn. Hoàng huynh toàn kêu ca ta không chịu luyện chữ hẳn hoi, vấn đề là ta không thích viết mấy bài văn đấy đó chứ, đành viết ít thứ mình thích vậy."
Trên bàn học có nguyên tập giấy lộn xộn ngổn ngang, Đạt Sinh sợ bất cẩn để mực nhỏ vào giấy bèn vội đứng dậy dọn giúp, bỗng cầm một tờ trong đó lên hỏi: "Đây là gì ạ, sao giống bài thi thế nhỉ?"
Lục Bình liếc qua xem: "Đấy là bài văn đề thi hôm trước ta viết."
Đạt Sinh thắc mắc: "Nhưng có thấy lời phê của thái sư đại nhân trong này đâu ạ."
Lục Bình đáp: "Ta không nộp bài này mà nộp bài khác cơ."
Đạt Sinh nửa hiểu nửa ngơ, không làm phiền Lục Bình luyện chữ nữa mà tiện tay nhặt cái lá phong bay từ ngoài vào, kiên nhẫn xé thành từng sợi một. Cảm giác hôm nay tâm trạng của điện hạ đặc biệt tươi tắn, thời gian viết chữ cũng dài hơn chút xíu.
Chẳng rõ thêm bao lâu trôi qua, lá phong đã chất chồng một đống bên chân, cuối cùng tiếng trống đằng đông cũng vang đủ ba thanh, Lục Bình gác bút, bắt đầu cất sách vở.
"Mấy cái này để lại, cho vào tủ sách đi."
Kệ sách mới vận chuyển tới sáng nay được đặt đằng sau tấm bình phong nằm gần tường bên trong sảnh, Đạt Sinh chạy sang đó ngó nghiêng trước, oán trách: "Ghét ghê, mọi người chiếm hết vị trí đẹp rồi, còn mỗi hàng dưới cùng còn chỗ trống thôi."
Nghe thế Lục Bình bật cười: "Vị trí đẹp là như nào cơ, vị trí thì có chia đẹp xấu gì? Ai bảo hàng dưới cùng thì là tệ?"
Đạt Sinh lẩm bẩm: "Lại chả ạ, không thì sao mấy người đó ai ai cũng giật hết những chỗ trên cùng ở đầu chứ ạ?"
Lục Bình bước vài bước nhảy xuống thềm nhẹ tênh, vòng qua bình phong xem thử, quả đúng 3 hàng đầu tiên đã bị người khác nhanh chân khóa lại hết, chỉ còn mỗi 2 ngăn ở ngoài rìa hàng dưới cùng đang mở hé cửa. Cậu nói thoải mái: "Thế để vào ngăn ngoài cùng bên phải đó đi, không sao đâu."
Đạt Sinh hỗ trợ cất sách vở và giấy bút mực nghiên vào trong, thấy Lục Bình xếp riêng tờ bài viết đề thi lúc nãy ra, đóng cửa ngăn tủ vào rồi quay người: "Đi thôi!"
Cậu chưa rút chìa khóa cắm ở tủ, mà cũng chẳng khóa lại.
Đạt Sinh hỏi: "Điện hạ, không khóa vào ạ?"
Lục Bình lắc đầu: "Đến lúc lấy sách lại phải mở khóa, vậy thì phiền phức quá."
Đạt Sinh nói: "Nhưng nhỡ bị trộm mất sách thì sao?"
"Đây là điện Bạch Hổ mà, đối với cung nhân thì sách không đáng tiền, đối với học trò... ta là ai cơ chứ? Ai lại đi trộm sách của kẻ áp chót mờ nhạt như ta? Có mà chê còn chưa hết."
"Nhưng trong đấy có chữ điện hạ viết, nhỡ bị ai lén đọc trộm..." Đạt Sinh vẫn không yên tâm.
Ánh nắng bên ngoài song cửa sổ trên vách tường rọi xuyên qua màn lụa, vẽ thành những đường vân sóng sánh sinh động nơi bình phong, Lục Bình lướt ngón tay qua từng hình đình đài núi sông trên ấy, tung tăng vài ba bước lên lại bậc thềm, cuốn đám bụi bặm bay nhảy theo. Cậu xoay người, nâng tay chắn bớt ánh nắng chói chang, nở nụ cười với Đạt Sinh.
"Yên tâm đi, không ai muốn xem chữ đọc văn của ta đâu. Kể cả có..." Cậu hạ tay xuống, mặc cho nắng tràn ngập đáy mắt mình, "ấy cũng là cái duyên đề thơ lá đỏ, dễ gì gặp được, ta mở rộng cửa nhà quét dọn ngăn nắp đón chào, cho người ấy đọc tha hồ mới thôi thì cũng đã sao?"
Lục Bình cười rạng rỡ, Đạt Sinh bỗng thoáng ngẩn ngơ giây lát, dường như thiếu niên hoạt bát bước một mình trên đường mòn giữa rừng ở bình phong kia đã sống dậy, đặt chân ra khỏi tranh vẽ.
Chờ cậu nhóc tỉnh hồn thì Lục Bình đã tót khỏi đại sảnh từ lâu.
"Điện hạ đi đâu đấy ạ?"
"Qua chỗ hoàng huynh!"
————
🔸 Chú thích:
Đề thơ lá đỏ: Thời Đường, số cung nữ trong cung rất đông đảo nhưng phần lớn phải chịu phòng không bóng chiếc cả đời. Tương truyền ngày ấy cung nữ của cung Thượng Dương hay viết thơ lên lá đỏ, thả trôi theo dòng.
Cung Thượng Dương nam giáp sông Lạc bắc nối Cấm uyển, phong cảnh đẹp đẽ song chốn vườn cung tiên cảnh ấy lại là nhà tù giam giữ cuộc đời ảm đạm của cả trăm cả ngàn cung nữ. Họ gửi tình vào phiến lá đỏ, phản án nỗi tịch mịch bi thương khi quẩn quanh mắc kẹt cả ngày trong cung sâu. Về sau cụm 'Đề thơ lá đỏ' thường được dùng chỉ cơ duyên gặp gỡ đặc biệt giữa nam nữ; tham khảo Baike Baidu.
