1. Truyện chữ
Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 81: Ngoại truyện 3: Tuyến if: Giả sử Lục Cảnh Nghiêm Sầm còn sống

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

3 tháng sau khi hoàng đế băng hà, Lục Cảnh chính thức lên ngôi vào một ngày mùa xuân, trở thành tân đế, cả nước cúi đầu, bốn bể mới vừa lắng dịu.

Đêm đông 3 tháng trước, ngay thời điểm vừa bắt đầu dấy binh phát động cung biến Lục Chấp đã bị quân Sóc Phương xông vào cửa cung kịp thời ngăn lại, Lục Chấp chết dưới mũi giáo dài của Phó Dật, Lục Chiêu Lục Phóng đều bị bắt giữ, Lục Cảnh phải ép mình nhẫn tâm, quyết định xử chết toàn bộ.

Giữa tiết trời vạn vật tỉnh giấc sinh sôi, Lục Bình đến điện Lưỡng Nghi gặp Lục Cảnh.

Thấy cậu, Lục Cảnh cười bảo: "Ta định phân cho đệ một tòa vương phủ, nhưng lại không biết đệ thích khu vực nào. Vừa khéo đệ đến đây, thế tự chọn phố nào mình thích đi nhé."

Lục Bình trông thấy phần lòng trắng mắt Lục Cảnh loáng thoáng có tia máu, không kìm được xót xa: "Ca, có phải chính vụ mệt mỏi quá, huynh chưa nghỉ ngơi hẳn hoi được lúc nào đúng không?"

Nghe vậy nụ cười khổ vụt qua mắt Lục Cảnh, nhưng ngay sau đó anh bất đắc dĩ đáp: "Không sao đâu, ta lo liệu được ấy mà."

Lục Bình đi vòng ra sau Lục Cảnh, áp lòng bàn tay lên huyệt thái dương của anh, chậm rãi xoa bóp hộ anh, nói: "Chuyện nhỏ không quan trọng lắm thì cứ giao cho Trung thư tỉnh, đừng để mệt quá ảnh hưởng sức khỏe đấy."

Lục Cảnh nhắm mắt lại, thở dài một hơi: "Vừa lên ngôi thì vẫn phải đích thân lo liệu nhiều hơn mới ổn, huống chi sau khi xử lý đám sĩ phu phe phái với Lục Chấp thì càng lúc hai bên trong triều càng đối đầu quyết liệt, thế thăng bằng trước đó phụ hoàng từng cân đối sụp đổ chỉ sau một đêm, trước mắt ta vẫn chưa tìm ra cách giải quyết tốt nhất."

Lục Bình không nói gì, xoa bóp cho anh hồi lâu.

Cuối cùng cậu bỏ tay ra hỏi: "Ca, ta không dọn ra ngoài cung có được không?"

"Tại sao?" Lục Cảnh khá ngạc nhiên.

Lục Bình nói: "Dọn ra ngoài xong sau này muốn vào cung gặp hoàng huynh hoàng tẩu nữa thì lại phải đi một đoạn xa lắc. Với cả... tòa vương phủ to tướng không ai ở thì cũng phí, trùng hợp lần này ta đến cũng là để xin hoàng huynh cho phép một việc."

Lục Cảnh ngoái đầu hỏi cậu: "Việc gì thế?"

Lục Bình chần chừ: "...Ta muốn rời thành, đi các nơi cho biết."

Lục Cảnh im lặng giây lát rồi cười gật đầu: "Được. Đệ định đi đâu trước tiên?"

Gặp phải câu hỏi này, một bóng hình rõ nét lập tức hiện ra trong tâm trí đang lan man của Lục Bình. Cậu phát hiện ra nơi đầu tiên mình nghĩ đến chẳng phải Giang Nam mưa bụi nhàn hạ thư thái, cũng chẳng phải núi Cảnh Thất đã mê mẩn từ lâu, mà lại là phía tây bắc cuồn cuộn gió bụi.

Lục Bình buột miệng thốt lên: "Ta muốn lên phía bắc, xem xem mùa xuân ở thảo nguyên thế nào."

Yêu cầu của Lục Bình được phê chuẩn.

Song Lục Cảnh vẫn lo lắng thay an toàn của cậu, sợ cậu đi ngao du gặp chuyện gì bất trắc. Đúng lúc gần đây phủ Chiết xung có lô lương thảo mới vận chuyển lên Bắc cương tiếp tế Nghiêm Sầm đang chuẩn bị rời thành, thế là Lục Cảnh bảo Lục Bình đi theo, một mặt tranh thủ phủ binh che chở toàn diện cho mình, mặt khác cũng hi vọng Lục Bình hỗ trợ trông nom lương thảo, đảm bảo tránh mọi sơ suất.

Trước khi rời khỏi Khải An, Lục Bình làm nốt hai việc cuối cùng.

Việc đầu tiên là viết tấu sớ cho Lục Cảnh, đề cập một số quan điểm trước vấn đề tập ấm chức tước, nêu vài kiến nghị về tập tước giáng cấp, mong góp phần chia sẻ ưu phiền với anh; việc thứ hai là ghé phủ Trấn Bắc hầu thăm Đường Nhược Sơ, mang hai món tín vật gửi Nghiêm Sầm hộ bác.

Sau đó, Huệ vương điện hạ theo đội ngũ lương thảo xuất phát lên phía bắc.

Dọc đường từ Đồng Quan đến Ô Hải đi ngang qua rất nhiều châu huyện lớn nhỏ, mỗi lần dừng chân chỉnh đốn Lục Bình đều đích thân hỏi han tình hình tiêu hao lẫn bổ sung lương thảo, đối chiếu số liệu sổ sách với quan trưởng các châu huyện.

Quan huyện cười nói: "Huệ vương điện hạ, con số này đúng chứ ạ? Mời điện hạ tự tay kiểm tra."

Lục Bình làm việc cẩn trọng, kiểm tra từng xe lương thảo một xong xuôi mới gật đầu.

Khi đại quân lương thảo đến được Ô Hải thì vùng đồng bằng đã vào hè.

Cuối cùng Lục Bình cũng được chứng kiến thảo nguyên Bắc cương trong tưởng tượng, đồng hoang miên man cỏ dại trải dài vô tận, đồi núi trập trùng hàng dãy, sỏi đá lổn nhổn được nước suối róc rách chảy qua tắm mát. Lúc hạ trại chỉnh trang, Lục Bình bồn chồn leo lên sườn núi, trông xuống tất thảy những khung cảnh lọt vào tầm mắt, trời đất mênh mông mặc ta rong ruổi.

Cuối cùng, cậu đi theo người của doanh quân nhu vào lều chủ tướng của đại doanh Trấn Bắc.

Lều chính của Nghiêm Sầm lớn nhất, cậu được dẫn vào trong, trông thấy Nghiêm Nhận đã xa cách 2 năm đang đứng cạnh Nghiêm Sầm.

Gặp phải Lục Bình, ánh mắt Nghiêm Nhận có vẻ sửng sốt rõ rệt.

Tạm thời Lục Bình chưa thể quan sát kĩ Nghiêm Nhận, bởi Nghiêm Sầm đã phấn khởi mừng rỡ nói với cậu: "Lương thảo lần này đầy đủ 120 thạch, đối với bọn ta có thể gọi là như được thần tiên giúp đỡ, thần xin bái tạ bệ hạ và Huệ vương điện hạ!"

Lục Bình lễ phép đáp lời.

Trao đổi qua lại mấy câu xong cậu mới bảo Đạt Sinh đằng sau mình cầm chiếc tráp gỗ ra, nói: "Cái này là bác gái gửi gắm ta mang tới cho tướng quân, trong đó có một bộ áo mùa thu và một bức thư."

Nghiêm Sầm ngây ngẩn mãi lâu, nhận lấy chiếc tráp bằng hai tay, ôm thật chặt trong lòng mình.

Tranh thủ lúc này, Lục Bình mới có cơ hội ngắm nghía Nghiêm Nhận.

Gương mặt Nghiêm Nhận chưa thay đổi quá nhiều, chỉ loáng thoáng in thêm dấu vết mài giũa gió cát, cằm có ít râu vụn li ti. Đôi mắt cậu ta vẫn cứ sáng rực, lấp lóe nụ cười kín đáo mập mờ, ánh nhìn xoay chuyển đưa đẩy còn khiến người ta lầm tưởng có vẻ giảo hoạt lông bông lắm.

Nhịp tim từ tốn của Lục Bình đang có dấu hiệu tăng tốc vượt tầm kiểm soát, cậu ép mình đưa mắt về, chắp tay hành lễ với Nghiêm Nhận: "Tiểu hầu gia Nghiêm."

Nghiêm Nhận có vẻ ngần ngừ, giây lát sau mới cong khóe môi lên, nhìn thẳng vào mắt Lục Bình: "Huệ vương điện hạ."

Rõ ràng ánh mắt Nghiêm Nhận có ý tứ khác. Lục Bình nghĩ.

Tự dưng cậu lại nhớ đến nụ hôn trong xe ngựa gần lúc chia xa của 2 năm về trước, bắt đầu nhộn nhạo bất an.

Màn đêm buông xuống, Nghiêm Sầm giữ Lục Bình lại ăn chung buổi tiệc tối đơn giản nhưng chu đáo.

Ăn tối xong, Lục Bình được thu xếp ở trong chiếc lều nỉ nằm gần lều chính. Binh sĩ chuẩn bị trà bơ mà cậu chẳng có lòng dạ ăn uống gì, hồi tưởng lại đôi mắt Nghiêm Nhận nhìn mình lúc ban ngày, ánh mắt ấy cứ lôi kéo cậu mãi, làm cậu chỉ muốn bước ra ngoài lều.

Cuối cùng cậu cũng phải rời giường xỏ giày, mặc thêm áo khoác, vén rèm đi ra.

Màn đêm bên ngoài đen đặc, dường như mùa hè chẳng hề chiếu cố tới Bắc cương, suốt từ sáng đến tối vẫn cứ se sắt lành lạnh y hệt ngày thu.

Lục Bình dạo bước một mình, bỗng bắt gặp mấy bóng người chồng chéo sâu trong đồng cỏ cách chỗ lều trại rất xa. Cậu hơi sờ sợ, quan sát hồi lâu thì thấy nhóm người di chuyển từ chỗ tối ra phía ngoài đèn đuốc chiếu sáng, dáng hình rõ rệt dần, là Nghiêm Nhận với mấy binh sĩ Trấn Bắc.

Mới hai tiếng đồng hồ chưa thấy mặt nhau thôi mà Nghiêm Nhận đã thay sang bộ quần áo khác còn đẹp hơn, vai khoác áo choàng lông, vụn râu ở cằm cũng đã cạo sạch bóng, trông người ngợm rạng ngời phấn chấn hẳn lên.

Lục Bình hỏi: "Mọi người đang làm gì thế?"

Mấy binh sĩ Trấn Bắc nhận lệnh lùi ra, Nghiêm Nhận trả lời cậu: "Bọn họ ăn uống no say xong rủ nhau ra ngoài ngắm sao, bị ta đuổi về."

Lục Bình ngẩng đầu, thấy đúng là có dải ngân hà mờ mờ đang vắt ngang bầu trời đêm, cậu nhẩm tính ngày, hình như sắp sửa đến Thất tịch thật, đêm mùa hè ngân hà sẽ hiện rõ nhất.

Nghiêm Nhận nói tiếp: "Ở đây vẫn bình thường thôi, phải lên núi ngắm mới gọi là đẹp. Nếu điện hạ muốn xem thì ta dẫn điện hạ đi nhé?"

Lục Bình gật đầu.

Đằng trước tối om om, chi có tiếng gió hun hút ập thẳng tới cùng tiếng loạt soạt của cỏ dại cho Lục Bình biết khung cảnh quanh đây trống trải mênh mang. Nghiêm Nhận đi đầu dẫn đường, Lục Bình theo sát phía sau, lần lượt nối nhau mà chẳng ai nói gì.

Tự dưng Lục Bình nhớ lại hôm chia ly năm ấy, hai người cũng bước đi một trước một sau giữa khoảnh rừng bách phường Khúc Trì của thành Khải An như thế, giẫm lên lá hoàng bách dưới chân, tiến về phía chiếc xe ngựa xa xa.

Nhưng lúc đó còn có đèn lồng soi sáng chứ giờ thì không, Lục Bình cảm giác cỏ dại dưới đất xuyên qua cả giày tất chọc vào mắt cá ngưa ngứa, cậu lên tiếng bảo: "Nghiêm Nhận, đằng trước tối quá, hay là... hay thôi đừng đi nữa?"

Thân hình Nghiêm Nhận chỉ giảm tốc giây lát, vẫn cứ tiến tiếp về phía trước.

Lục Bình lại càng sợ, cậu nôn nóng gọi: "Nghiêm Nhận, ta muốn quay về."

Nghe vậy Nghiêm Nhận dừng chân, xoay người duỗi một tay về phía cậu bảo: "Nắm lấy, không ngã được đâu."

"..."

Lục Bình đấu tranh nội tâm mất một chốc, xong vẫn níu một góc tay áo của Nghiêm Nhận bước lên, thu hẹp khoảng cách với cậu ta. Tay áo Nghiêm Nhận khá to bản, tha hồ đầy chỗ để túm, cậu ta nhấc chân vượt qua một khóm cỏ khá cao song Lục Bình lại bị vấp, mất thăng bằng loạng choạng một cái.

Nghiêm Nhận lập tức trở tay cầm lấy tay Lục Bình, không hề thả ra.

Trái tim Lục Bình bỗng dưng hẫng mất một nhịp.

Tay áo đang cầm đã biến mất tăm hơi, thay vào đó là một bàn tay rộng lớn nắm chặt, linh hoạt luồn vào giữa những kẽ ngón tay cậu, đan tay với cậu.

Gió xung quanh lạnh toát mà lòng bàn tay thì ấm sực.

Lục Bình ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy được phần gáy Nghiêm Nhận.

Nghiêm Nhận vẫn nắm chặt tay cậu như thế, bước tiếp về phía sâu giữa đồng hoang.

Sau cùng cũng lên được một đỉnh đồi rộng rãi, Nghiêm Nhận dừng chân ra hiệu cho cậu trông lên sao giăng đầy trời. Lục Bình ngửa đầu quan sát, thấy các cụm sao và tầng mây tụ hội biến thành dải ngân hà rực rỡ uốn lượn ngay chính giữa màn đêm, nối dài tới tận chân trời, mãi cho đến khi chìm vào mảng rừng cây sát bên dãy núi.

Màu dải ngân hà ở đây rõ rệt hơn ở Khải An nhiều.

Nghiêm Nhận cởi áo choàng trải ra đất đủ chỗ cho hai người, cậu ta bảo Lục Bình ngồi xuống, mình cũng ngồi vào cạnh.

Lục Bình ngắm nhìn thật lâu, tê mỏi hết cả cổ, đành phải cúi mặt xuống lại.

Nghiêm Nhận hỏi: "Điện hạ đến Bắc cương xong có gì chưa quen, còn bất tiện không?"

Lục Bình nghĩ ngợi, đáp thật thà: "Ăn nhiều thịt lắm, nhưng hơi ít rau, với cả... sữa ngựa khó uống quá, các loại sữa khác cũng khá là..."

Nghiêm Nhận bật cười: "Giờ thì mở mang rồi chứ? Những thứ mọi người đều ăn khắp cả gầm trời, chắc chỉ ở Khải An mới ngon nhất thôi." Cậu ta nói tiếp, "Đừng uống sữa nữa, mai ta bảo người pha ít trà nóng cho ngươi."

Lục Bình đoán hẳn là hồi mới đến Bắc cương Nghiêm Nhận cũng lạ lẫm đủ các thứ, rồi nhớ tới điều kiện gian khổ ở đây lẫn bao tin chiến sự lớn nhỏ, lo lắng hỏi: "Nghiêm Nhận, chiến sự ở Bắc cương nguy hiểm lắm đúng không? Vừa nãy ta thấy binh sĩ nói là giai đoạn trước thiếu hụt lương thảo, bác trai còn suýt bị bao vậy, sau ấy mới may mắn thoát thân."

Nghiêm Nhận nói: "Đừng lo, bọn ta ghê gớm lắm đấy, không dễ chết đâu."

Lục Bình giữ im lặng, song một ý tưởng khác thường chợt dâng trào trong lòng cậu, rục rịch sắp bật ra.

Trùng hợp Nghiêm Nhận hỏi: "Đưa lương thảo đến nơi rồi, tiếp theo đây điện hạ định đi đâu? Ta giới thiệu cho ngươi mấy chỗ nhé, từ Ô Hải ngươi đi theo phía đông nam sang đất Yến..."

"Ta muốn ở lại." Lục Bình đáp ngay không cả suy nghĩ.

Nghiêm Nhận có vẻ sững sờ: "Tại sao?"

Lục Bình không biết phải trả lời sao nữa.

Tuy cậu không quen ăn đồ ở đây nhưng chẳng hiểu sao, hình như là vì có mặt Nghiêm Nhận, cậu cứ muốn dừng chân lại Bắc cương thôi, không muốn quay xuống phía nam nữa. Cuộc sống ngao du nhàn tản ngày xưa mong mỏi trong bụng giờ chẳng vội vàng mấy, ở lại Bắc cương, kể cả không phải ngày nào cũng gặp được Nghiêm Nhận, nhưng chỉ cần mỗi buổi hoàng hôn được thấy Nghiêm Nhận quay về doanh trại, bảo với mình cậu ấy bình an, là đã đủ lắm rồi.

Nghiêm Nhận giải thích với cậu: "Ngươi đừng tưởng giờ trông Bắc cương có vẻ đẹp đẽ, thực ra tầm 3 tháng nữa là vào thu, tuyết rơi, còn lạnh hơn ngươi nghĩ nữa, gió quét qua mặt rát như dao ấy, gặp phải ai da thịt mềm mại đảm bảo sẽ nẻ nứt ra cho xem."

Lục Bình cảm giác những thứ cậu ta nói đều nằm trong tầm chịu đựng được. Cậu bảo: "Hiện giờ bên mình đang rơi vào thế hạ phong trên chiến trường, ta tự biết không giúp ích được gì nhưng vẫn muốn ở lại với quân Trấn Bắc, với hầu gia đại nhân..."

Tốc độ nói của cậu chậm hẳn lại.

"Với ta?" Song Nghiêm Nhận nối vào ngay.

Lục Bình vội lắc đầu: "Làm gì có."

"Không lo cho ta à?" Nghiêm Nhận vẫn hỏi.

"Không lo." Lục Bình dối lòng đáp.

Nhưng càng lúc tim cậu đập càng nhanh.

Cậu nghe thấy Nghiêm Nhận thở dài một hơi thõng thượt.

Dự cảm chẳng lành nảy ra trong bụng, quả nhiên Lục Bình lại nghe thấy cái giọng nhởn nhơ nhẹ tênh của Nghiêm Nhận vang tiếp bên tai: "Sao điện hạ ở Khải An hai năm mà lại thành ra bạc bẽo thế này?"

Câu nói khiến Lục Bình bắt đầu cảnh giác.

Y như rằng, Nghiêm Nhận thong dong tiếp: "Hồi trước nào là lo lắng cho ta, nào là dặn ta cẩn thận mọi việc, rồi còn tặng ta hoa giấy, còn bảo ta thơm ngươi..."

"Ngươi đừng có nói nữa!" Lục Bình cuống quít đứng bật dậy cắt ngang.

Cậu bất chấp đầu óc lẫn tầm mắt choáng váng đảo điên, bỏ lại đúng một câu: "Ta đi về đây!"

"Từ từ đã." Nghiêm Nhận chộp lấy cổ tay cậu.

Nghiêm Nhận cũng đã đứng lên cạnh cậu từ bao giờ chẳng hay, túm chặt lấy tay cậu giữ chắc không cho cậu đi, rồi vòng ra trước mặt cậu kêu "Chậc" một tiếng.

Lục Bình nhìn đối phương, không chắc cậu ta định làm gì.

Nghiêm Nhận nói: "Ta muốn làm một việc rất nổi loạn sai trái."

"...Gì cơ?"

Lục Bình còn chưa phản xạ kịp mà gương mặt Nghiêm Nhận trước mắt đã áp sát lại gần, có thứ gì ấm áp như đám mây đắp lên gò má lạnh băng của cậu rồi tách ra ngay sau đó, hoàn toàn chẳng đề phòng nổi.

"Ngươi..."

Gió bỗng quất mạnh, vạt áo bay thốc, Lục Bình đang lớ ngớ thì đã bị đè gáy lại kéo vào lòng Nghiêm Nhận. Tới Bắc cương mấy hôm, thời tiết khô nóng khiến cậu cứ cảm giác mặt mình thô ráp hẳn, song giờ hơi thở nóng rực cùng nụ hôn ẩm ướt từ Nghiêm Nhận cọ vào làm làn da ướt mềm đi.

Đầu óc Lục Bình đã rối bời nhão nhoẹt, cậu đẩy Nghiêm Nhận ra theo bản năng, hốt hoảng nghiêng mặt đi mà trùng hợp môi lại lướt qua đúng khóe môi Nghiêm Nhận. Cậu rùng cả mình, ngừng thở mất một nhịp.

Nghiêm Nhận thả cậu ra.

Lục Bình khó nhọc lên tiếng: "Ngươi..."

Có vẻ Nghiêm Nhận cũng không ngờ tự dưng lại tình cờ hôn môi, cậu ta ngẩn người hồi lâu, rồi tiếng cười đắc ý xấu xa mới trôi theo gió đêm rót vào tai Lục Bình: "...Còn mềm hơn lần trước nữa!"

Lục Bình ngớ ra, tức tối kêu: "Lần này ta có bảo ngươi thơm đâu!"

Lần trước là lần trước! Lần trước cậu bảo Nghiêm Nhận thơm cậu, Nghiêm Nhận lỡ hôn thì cũng thôi! Lần này cậu chưa nói gì hết! Sao Nghiêm Nhận dám được nước lấn tới thế!

Cậu bực mình quá lắm, quay người đi xuống núi.

Đường mòn trước mắt cứ như vực sâu nhưng cậu lại đang nóng máu hơn bất kì lúc nào khác, cắn chặt răng chạy xuống triền dốc.

Tiếng Nghiêm Nhận vang lên sau lưng: "Sau ngươi nhớ được đường về nào?"

Lục Bình không đáp. Cậu trông xuống chỗ doanh trại lập lòe đốm lửa rải rác dưới núi đằng trước, phỏng đoán cứ đi theo hướng này xuống thì chắc không nhầm được đâu. Nhưng cậu vẫn hơi sờ sợ, lo nhỡ đạp nhầm vào đâu hụt chân ngã mất.

Nghiêm Nhận nhanh chóng bắt kịp cậu, hỏi: "Ngươi không sợ nữa à?"

Lục Bình nghiêng đầu làm lơ.

Nghiêm Nhận đã khoác áo ngoài vào, vượt lên đi đằng trước Lục Bình mở đường cho cậu.

Cả hai đều không nói gì nữa, lại ngậm miệng im ắng suốt dọc đường. Lục Bình quệt bớt những hơi ấm còn vương nơi gò má khóe môi đi, nghĩ bụng sao Nghiêm Nhận lại đi hôn má cậu, chỉ trêu cậu thôi hay là thích cậu thật? Cậu mong Nghiêm Nhận đừng có nói gì, xong lại sợ đi hết chặng mà đối phương vẫn chẳng chịu lên tiếng, hại cậu tối nay mất ngủ lần nữa.

Lặn lội mãi lâu mới xuống đến chỗ bằng phẳng rộng rãi, Nghiêm Nhận giảm tốc độ, ngoái lại gọi cậu: "Điện hạ."

Lục Bình "Ừm" một tiếng.

Nghiêm Nhận nói: "Hồi trước cha ta từng bắt gặp bông hoa giấy của ngươi, hỏi là con gái nhà nào tặng đấy. Mai ta sẽ sang nói ngay với ông ấy đó là hoa tự tay điện hạ làm."

"Đừng mà!" Lục Bình buột miệng thốt lên.

Nghiêm Nhận cười nói: "Không phải điện hạ thích ta à?"

Lục Bình nói: "Ta chưa từng nói thích ngươi nhé."

Có lẽ tại đang nói dối, hoặc cũng có thể do hứng gió quá lâu, gương mặt Lục Bình bắt đầu nóng dần lên.

Song Nghiêm Nhận đáp: "Nhưng ta nghe thấy rồi mà."

Gì cơ?

Cậu đã nói bao giờ đâu, làm sao mà nghe được? Lục Bình hỏi theo phản xạ: "Ngươi nghe thấy ở đâu cơ?"

Nghe vậy Nghiêm Nhận điềm tĩnh chắp hai tay sau lưng bước tới chỗ Lục Bình, cúi người lại gần lồng ng.ực cậu lắng tai nghe. Động tác khiến cả hai đều buộc phải nấn ná bước chân.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Lục Bình nghe thấy rõ tiếng tim mình đập.

Cậu thẹn quá thành giận, vỗ một phát vào gáy Nghiêm Nhận.

"Hahahaha...."

Nghiêm Nhận vốn đang nín nhịn lập tức quay sang phá ra cười, cậu ta bỏ chạy ra xa mấy bước rồi quay đầu trông Lục Bình, nụ cười đắc ý cuốn theo cơn gió, phóng khoáng hớn hở.

Lục Bình cũng không kìm được bật cười khẽ.

Những cơn gió lẫm liệt dưới đồng hoang cứ thổi lên đến đây là lại hóa thành ấm áp chỉ trong nháy mắt, lượn lờ chảy trôi qua giữa hai người.

background
TrướcSau