1. Truyện chữ
Trăng Sáng Khó Gặp – Tử Lộc

Chương 14: Gió đêm

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Tưởng Tự ngơ ngác, dừng chân một chốc rồi đuổi theo gặng hỏi một câu: "Tại sao?"

Thậm chí cậu còn ngẫm lại: hôm nay mình đâu có chọc giận cậu ta, chẳng nhẽ giảng bài cho mình xong lại giận?

Ánh đèn trút xuống từ trên đầu, góc nghiêng của Trì Việt đắm trong ánh sáng tờ mờ, không thấy rõ nét mặt, nghe giọng cũng không giống đang giận.

"Biết đường rồi." Trì Việt nói.

"... Thì ra hôm nay cậu đi chung với tôi chỉ cho quen đường thôi." Có cảm giác mình như người làm công, Tưởng Tự hít sâu một hơi: "Cậu có thấy cậu nói chuyện rất gợi đòn không?"

Trì Việt gật đầu như thể chẳng chịu gánh nặng: "Rất nhiều người nói vậy."

Thấy Tưởng Tự trừng mình, Trì Việt đành phải nói thêm một câu: "Nếu ba của cậu có hỏi, cậu cứ nói do tôi muốn đi một mình."

"... Dù ba tôi bảo tôi và cậu đi học cùng nhau, nhưng bây giờ không liên quan tới gì tới ba hết." Tưởng Tự chau mày, buộc phải tranh luận với Trì Việt về quan hệ nhân quả.

"Hôm nay tôi cố tình đợi cậu đi học và tan trường, kết quả bây giờ chưa về tới nhà mà cậu đã nói với tôi rằng cậu quen đường rồi, không cần tôi nữa. Cậu hơi bất lịch sự thì phải?"

Giọng điệu của Tưởng Tự rất nghiêm túc, giống như đang giáo dục phẩm chất cho Trì Việt. Trì Việt khựng lại mấy giây, không nén nổi ý cười.

Hắn gật đầu: "Nghe chừng cũng có đôi chút."

Tưởng Tự hiểu: "Nghiêm túc, nói chuyện đàng hoàng."

Trì Việt lặng thinh phút chốc, hỏi ngược Tưởng Tự: "Bình thường cậu hay đi xe đạp đúng không?"

"Đúng."

Tưởng Tự trả lời xong, bỗng dưng như được khai sáng. Cậu có một suy đoán nào đó.

Cậu bước nhanh về trước hai bước rồi quay lại chầm chậm bước lùi, nhìn Trì Việt chăm chú để quan sát vẻ mặt của đối phương: "Cậu sợ đi bộ sẽ làm lỡ thời gian của tôi?"

Trì Việt lướt qua cậu, nhìn thẳng. Giọng hắn thản nhiên: "Tôi quen đi một mình."

Đúng là một anh trai cool ngầu lạnh lùng cô lập với thế giới bên ngoài.

Tưởng Tự nửa tin nửa ngờ, định nói thêm nhưng Trì Việt bất ngờ duỗi tay tóm lấy tay cậu, kéo nhẹ về phía mình.

Tưởng Tự không đề phòng nên theo quán tính đến gần Trì Việt thêm một bước, dừng ngay trước người đối phương, suýt nữa va vào hắn.

Cậu lại ngửi thấy mùi hương thoắt ẩn thoắt hiện trên quần áo của hắn, giống hương nước giặt nào đó, thoảng vị đắng ngắt và tươi mát.

Ma xui quỷ khiến, cậu chợt muốn hỏi Trì Việt dùng nước giặt gì.

Trì Việt ngửa về sau liếc nhìn một cái, khẽ chau mày, dời mắt về phía Tưởng Tự.

"Đi đường cẩn thận."

Tưởng Tự ngoảnh đầu, không biết trên đường có một chai bia rỗng bị ai ném đi từ bao giờ. Tưởng Tự đi lùi nên không để ý dưới chân, suýt nữa trượt ngã.

Tưởng Tự hơi xấu hổ. Cậu quẳng những suy nghĩ linh tinh ban nãy ra sau đầu, về bên cạnh Trì Việt, trông theo đối phương đá chai bia vào mép đường.

Đắn đo một chốc, cậu tiếp tục câu nói dang dở khi nãy: "Bình thường tôi đi bộ hay đi xe đạp đều được, chỉ phải dậy sớm 10 phút thôi. Từ hồi cấp 2 là tôi đã đi quen rồi, nếu không cậu nghĩ tôi quen bác Trần kiểu gì?"

Trì Việt nhận ra người mà Tưởng Tự nói đến là bác gái ở quầy đồ ăn sáng.

Cuối cùng hắn bảo: "Tuỳ cậu."

Lời nói vô tình, giọng Tưởng Tự cũng hơi chùng xuống: "Vậy cũng tuỳ cậu, ngày mai cậu đi bộ hay đón xe buýt đều được, tôi cứ muốn đi con đường này đấy."

Câu nói hàm chứa ý tứ chống đối, Trì Việt hiểu nhưng không nói gì thêm. Hai người một mực im lặng vào khu dân cư rồi lên cầu thang, tới cầu thang tầng hai thì mỗi người một ngả.

Tưởng Tự cặm cụi lên tầng ba, không tạm biệt Trì Việt.

Trì Việt trông theo bóng dáng cậu biến mất nơi góc rẽ mới lấy mới chìa khoá ra mở cửa, vừa xoay hai vòng thì cửa bị đẩy ra từ bên trong.

Từ Thuyền cười tươi rói đứng trước cửa đón hắn: "Về rồi à."

"Dạ." Trì Việt cất chìa khoá rồi vào nhà thay giày. Trì Nhuế Nhuế mặc áo ngủ vịt con, đang ngồi trên sô pha ăn bánh kem. Thấy hắn, em hào hứng đứng lên, gọi to một tiếng "Anh!"

Trì Việt đáp lời, hỏi nhỏ: "Sao vẫn chưa ngủ?"

"Mẹ vừa cho em uống thuốc xong, đi ngủ ngay đây." Từ Thuyền cười nói: "Hộ gia đình mà mẹ quét tước hôm nay vừa chuyển nhà, đặt bánh kem rồi cắt chia cho mẹ một phần. Mẹ mang về cho con với Nhuế Nhuế mỗi đứa một miếng, phần của con trên bàn."

Trì Việt không thích ăn kem bơ, nhưng hắn không nói gì. Hắn thả cặp xuống, vào nhà vệ sinh rửa tay rồi ra bàn ăn ăn miếng bánh kem dâu tây nọ.

Sắp tới giờ ngủ, Từ Thuyền chỉ cho Trì Nhuế Nhuế ăn một phần ba rồi dỗ dành em đi đánh ăn. Trì Nhuế Nhuế không vui lắm nhưng vẫn vâng lời đi vệ sinh cá nhân, trước khi ngủ còn cố ý sang chỗ bàn ăn chúc Trì Việt ngủ ngon.

Trì Việt nhéo má cô bé, bảo em đi ngủ.

Trong phòng ăn chỉ còn lại Từ Thuyền và Trì Việt.

Từ Thuyền ngồi đối diện Trì Việt, nhìn con mình cúi đầu ăn bánh. Cô dịu dàng hỏi khẽ: "Vừa khai giảng, con đã quen chưa? Bạn bè và thầy cô thế nào?"

"Tốt lắm ạ."

"Vậy thì tốt."

Từ Thuyền do dự một chốc rồi nói tiếp: "Vết sẹo trên tay con sao rồi?"

Trì Việt thoáng dừng tay, hắn trả lời tức khắc: "Đã ổn rồi."

Từ Thuyền lặp lại một lần nữa: "Vậy thì tốt."

Nói xong hai câu này, cô im lặng rất lâu nhưng không rời đi. Trì Việt ăn bánh chậm dần, trái tim dần trĩu xuống.

Cuối cùng, Từ Thuyền lên tiếng: "Hôm nay... chú Hà của con gọi cho mẹ."

Tim hắn chùng hẳn xuống đáy. Trì Việt buông muỗng, nhìn thẳng mẹ mình. Phòng khách yên tĩnh chẳng khác nào đêm tối mênh mang ngoài kia. Giọng Trì Việt bình tĩnh tựa hồ nước sâu.

"Chú Hà nào?"

"Bạn của ba con hồi trước, cái người thường hẹn ông ta uống rượu, ăn cơm..."

Từ Thuyền đối diện với ánh nhìn của Trì Việt, chợt hoảng hốt dời mắt, mãi lâu sau mới nhìn lại.

"Mẹ nghe con chặn hết phương thức liên lạc của ba con rồi, có lẽ ông ta không tìm được chúng ta nên mới nhờ người khác gọi cho mẹ..."

Trì Việt gật đầu: "Nói những gì rồi?"

Từ Thuyền vén tóc bên tai, giọng rất khẽ như đang hổ thẹn, nhưng không biết cô đang hổ thẹn với ai.

"Ba con xuất viện, về nhà không thấy mẹ con mình nên hỏi mẹ con mình đi đâu..."

Thấy ánh mắt của Trì Việt, Từ Thuyền vội vàng bổ sung: "Mẹ không nói cho ông ta biết. Mẹ làm theo lời con, nói với ông ta rằng sống riêng chuẩn bị ly hôn. Nhưng ba con nói nếu không tìm được mẹ thì ông ta sẽ báo cảnh sát, dù sao hồ sơ bệnh án vẫn còn..."

Trì Việt cười gằn một tiếng.

Từ Thuyền mím môi: "Mẹ lo không biết ông ta có báo cảnh sát thật không, tới lúc đó nhỡ đâu..."

Trì Việt cắt ngang lời Từ Thuyền, giọng điệu rét lạnh hãi hùng: "Mẹ nói với Trương Học Lương là cứ báo cảnh sát đi."

Từ Thuyền ngẩng đầu nhìn con trai, trong mắt đối phương nào còn sự hoà nhã khi vừa vào cửa đâu nữa, mà lạnh lùng hệt một tảng băng. Nhận thấy Từ Thuyền đang nhìn mình, hắn khẽ ngước mắt, dửng dưng lặp lại.

"Cho ông ta báo cảnh sát, con chẳng sợ. Con đập ông ta hai chai bia, ông ta cho con một dao, tới lúc đó con với ông ta cùng ngồi tù."

"Con đừng nói mấy câu kiểu đó!"

Từ Thuyền kích động phản bác, khoé mắt đỏ ửng. Cô hít sâu hai hơi rồi nhỏ giọng: "Suy cho cùng... ông ta vẫn là ba của con, lúc còn nhỏ ông ta đối xử với con..."

"Khi còn nhỏ ông ta rất tốt với con, nhưng con quên rồi." Trì Việt cắt ngang lời cô: "Con chỉ nhớ ông ta uống rượu, hành hung, đập đồ. Tối nào mẹ, con, Trì Nhuế Nhuế cũng không dám ngủ vì sợ ông ta say rượu bất chợt nổi điên."

Hắn chợt ngừng rồi nói tiếp: "À, con còn nhớ lúc mẹ đang bệnh, ông ta say khướt đòi giết mẹ với con, doạ Trì Nhuế Nhuế sốt cao co giật. Hai hôm đó con không thể đi học. Lúc chủ nhiệm lớp tới thăm, ông ta cầm dao gọt trái cây bảo người ta cút đi."

Giọng hắn dửng dưng và bình thản, như thể chẳng chứa bất cứ cảm xúc nào, chỉ đang kể lại mà thôi. Nhưng Từ Thuyền nghe mà suy sụp hẳn, bụm mặt, vai run run.

"Mẹ xin lỗi các con... thật lòng... mẹ xin lỗi các con..."

Trì Việt lặng thinh.

Lát sau, hắn rút hai tờ khăn giấy trên bàn, đứng dậy đi vòng qua bàn đưa cho Từ Thuyền.

Từ Thuyền nhận khăn giấy lau nước mắt, điện thoại của cô còn nằm trên bàn ăn. Trì Việt cầm lên mở nhật ký cuộc gọi, liếc mắt nhìn số điện thoại đến từ Thiệu Giang, rồi để điện thoại về vị trí cũ.

Hắn đứng im bên cạnh Từ Thuyền như một cái cây, hoặc như một bức tượng bảo vệ. Đợi đến khi cảm xúc của đối phương dịu lại, Trì Việt lên tiếng lần nữa, giọng điệu dịu dàng hơn hẳn.

"Sau này mẹ đừng nhận cuộc gọi nào từ Thiệu Giang, đừng nói địa chỉ cho họ biết, cùng lắm thì đổi số khác."

Tiếng khóc kìm nén của Từ Thuyền văng vẳng trong căn phòng. Trì Việt hít sâu một hơi, lúc hắn cất lời đượm nỗi thất vọng, thậm chí chứa cả sự van nài khó lòng nhận ra.

"Lần này đừng tha thứ cho ông ta nữa, mẹ à, con xin mẹ."

Đợi Từ Thuyền bình ổn tâm trạng về phòng ngủ nghỉ, Trì Việt mới xách balo về phòng mình.

Lúc này đã gần 12 giờ, hắn ném cặp lên ghế. Trước tiên, hắn lấy điện thoại ra gọi lại số điện thoại đã ghi nhớ khi nãy.

Giọng nói của người bên kia cuộc gọi đượm cơn buồn ngủ nặng nề, rõ ràng vừa bị đánh thức, có lẽ vẫn chưa nhận ra người gọi đến là ai.

Trì Việt chăm chú nhìn màn đêm thăm thẳm ngoài cửa sổ, không xin lỗi, thậm chí bỏ qua câu chào, thẳng thừng báo tên họ mình.

"Tôi là Trì Việt. Truyền lời cho Trì Học Lương, muốn báo cảnh sát cứ báo. Đến lúc đó cả hai đều có tội cố ý gây thương tích, mức hình phạt dự kiến của tôi và ông ta chắc cũng xấp xỉ nhau. Tôi không sợ vào tù, tốt nhất ông ta cũng không sợ."

Nói xong, không đợi đối phương trả lời, Trì Việt nói tiếp: "Cả ông và đám bạn của ông ta nữa, trước khi giúp Trì Học Lương quấy rầy mẹ tôi, mấy người nên suy nghĩ lại xem có muốn nằm viện một tháng giống ông ta không."

Đối phương nói hai câu gì, Trì Việt cười gằn: "Không tin thì mấy người cứ thử xem. Còn nữa, nói với Trì Học Lương. Lúc đó một dao của ông ta không giết được tôi đúng là tiếc quá, cũng như tôi chưa giết được ông ta vậy."

Nói xong, mặc kệ phản ứng của đối phương, hắn thẳng tay ngắt cuộc gọi.

Có lẽ bị Trì Việt dọa, thế mà đối phương đối phương không gọi tới nữa.

Buổi sáng Trì Việt mở cửa sổ thông gió, trong đêm tiếng côn trùng rả rích vọng vào. Hương hoa quế thoang thoảng, nhưng Trì Việt không thấy được cây hoa quế trong sân, mà chỉ thấy bóng tối vô biên.

Hắn chợt nghĩ, vô nghĩa.

Gì mà cuộc sống mới cách hàng trăm cây số, gì mà giữ lấy cuộc đời mới, gì mà rời bỏ vài người này sẽ gặp được vài người khác, toàn chuyện vớ vẩn.

Chẳng biết khi nào thứ rác rưởi sẽ bất chợt xuất hiện làm bạn ghê tởm, nhắc bạn nhớ về một vài việc và kẻ cặn bã, muốn dứt bỏ cũng không xong.

Không thể làm hết bài tập trong một buổi tự học tối, vẫn còn vài bài. Nhưng hắn không quan tâm. Tắt đèn, kéo rèm cửa sổ, nằm lên giường giữa vùng tối đen, hắn kéo chăn che khuất đỉnh đầu.

Ngay lúc này, điện thoại trên bàn học rung lên.

Trì Việt trở mình, mặc kệ nó.

Điện thoại rung lần hai.

Hắn mở bừng mắt, duỗi tay cầm điện thoại, mở khoá.

JX-:?

JX-: Cậu làm hết bài tập chưa? Sao giờ này tắt đèn rồi?

Trì Việt: "..."

Hắn ngồi phắt dậy, kéo rèm cửa sổ, ngoài kia chỉ có màn đêm thăm thẳm. Đây là tầng hai, không có ai khác, khỏi nói đến camera.

Hắn kéo rèm, cúi đầu gõ chữ: Sao cậu biết?

Tưởng Tự trả lời rất nhanh: Tôi hóng gió trên ban công nên thấy.

... Trì Việt đã hiểu.

Phòng của Trì Việt nằm phía bên trái phòng khách, cửa sổ và ban công nằm cùng một hướng, đứng ở ban công tầng trên dễ dàng thấy được đèn trong phòng hắn có sáng hay không.

Dường như Tưởng Tự quá sốc, mới đó lại gửi thêm hai tin nhắn.

JX-: Cậu làm xong cả Toán và tiếng Anh rồi?

JX-: Cậu là máy đánh chữ hả?

Trên đường về nhà người này còn tị nạnh hắn, vậy mà bây giờ cứ như chẳng có việc gì. Trì Việt chăm chăm nhìn ảnh đại điện dây thường xuân xanh ngắt, chẳng thể ngăn được suy nghĩ, liệu có khi nào người này thật sự giận hờn ai hay chăng, nếu có sẽ thế nào?

Tưởng Tự vẫn đang đợi câu trả lời từ hắn, Trì Việt cất gọn tâm tư, thong thả gõ chữ trả lời.

Tầng dưới: Không phải, không làm nữa.

Tưởng Tự hoảng hồn, cậu chưa từng gặp tráng sĩ nào dám cùng lúc không làm bài của chị Chu lẫn Lão Lý nên lập tức gõ chữ hỏi han.

JX-: Điên hả?

JX-: Mình cậu không gánh nổi sự trừng trị của hai người họ đâu.

Một lúc sau, Trì Việt mới trả lời.

Tầng dưới: Ờ.

JX-: ?

Tầng dưới: Tối nay không muốn làm.

Tầng dưới: Còn việc gì không?

Tưởng Tự thẫn thờ, không vặn hỏi ngay.

Mặc dù đối phương vẫn kiệm lời và lạnh lùng như thường ngày, nhưng từ hành vi tắt đèn sớm và không muốn làm bài tập, Tưởng Tự loáng thoáng nhận ra có lẽ tâm trạng của đối phương không tốt.

Phương thức trốn tránh hiện thực cơ bản là vùi đầu đi ngủ, thỉnh thoảng Tưởng Tự thi tệ cũng làm vậy — Đương nhiên Trì Việt vẫn chưa có cơ hội thi tệ khi chỉ vừa khai giảng hai ngày.

Vậy nên có lẽ đối phương đã gặp phải chuyện khác, ít nhất đó là chuyện không vui.

Còn Trì Việt ở tầng dưới cầm điện thoại chờ mấy phút, song không nhận được câu trả lời.

Hắn lại chui vào mền, định bụng để điện thoại lên bàn, vừa đụng vào bàn thì điện thoại lại rung.

JX-: Ờ, tôi đang làm, nếu sáng mai tôi vui thì sẽ cho cậu mượn chép.

Mọi sự ghê tởm, phẫn uất, thất vọng ban nãy đều tiêu tan. Dường như gió đêm đã theo gót những tin nhắn này thổi vào tâm trí Trì Việt, xua tan mọi suy nghĩ của hắn, chỉ còn lại mỗi tin nhắn của Tưởng Tự.

Trì Việt nhìn chăm chú khung trò chuyện mà không biết trả lời thế nào. Lát sau, Tưởng Tự lại gửi thêm một tin nhắn, chỉnh sửa thiếu sót trong câu.

JX-: Tôi nói môn tiếng Anh, cậu tự làm Toán đi.

***

Tử Lộc

Muốn biết dáng vẻ thật sự tức giận của bạn Tiểu Tưởng hả, không sao đâu Tiểu Trì, rồi sẽ có một ngày nhóc được biết thôi (không khoan dung đâu)

background
TrướcSau