Chương 19: Kẹo Thỏ Trắng


Trì Việt thấy dáng vẻ tủi thân mất mát của Tưởng Tự, bỗng dưng hắn có cảm giác mình chuyện bé xé to, thế nên hắn dịu giọng bảo: "Tôi không giận."
Tưởng Tự đến trước mặt hắn, mượn đèn đường để hắn trông thấy đôi mắt lấp lánh rực rỡ của mình. Cậu nói với vẻ buồn buồn: "Tôi không mù."
Trì Việt: "..."
Hắn chợt hỏi đối phương: "Nguyên nhân lần trước cậu thất tình là gì?"
Tưởng Tự chẳng thể nào ngờ được chủ đề sẽ bất chợt thay đổi như vậy nên tạm thời cứng họng, rồi mới khẽ trả lời: "Bởi vì... người ấy không thích tôi."
Trì Việt nhìn cậu, muốn nói lại thôi, giọng hắn lạnh hệt gió đêm.
"Có lẽ tình yêu ở độ tuổi này chỉ là niềm yêu thích đối với vẻ ngoài, với thành tích cao, thích người ấy chơi bóng rổ, hoặc thích người ấy giảng cho mình một đề bài nào đó mà thôi."
Hắn nhìn Tưởng Tự rồi nhớ lại dáng vẻ chán nản vào hôm đối phương thất tình, bỗng vừa thấy mình tàn nhẫn vừa thấy đối phương ngây thơ.
"Niềm yêu ấy không cần hồi đáp, duy trì được ba tháng đã dài lắm rồi, chẳng cần trao hy vọng cho người khác vì lòng tốt của mình."
Trì Học Lương có từng thích Từ Thuyền không? Lúc gã theo đuổi Từ Thuyền, cô còn chưa tốt nghiệp trường y. Trì Học Lương chặn trước trường cô, nào tặng quà vặt nào xem phim, kiên trì hơn một năm. Sau khi kết hôn, gã lại bảo vợ nghỉ việc rồi hứa sẽ chăm sóc vợ suốt cuộc đời.
Nhưng Trì Việt chỉ nhớ rạng sáng của một ngày nào đó mà Trì Học Lương say bí tỉ, gã đã đập hết ảnh cưới của gã và Từ Thuyền. Có vài khung gỗ nguyên chất không bể được, hắn bèn vào nhà bếp rút dao gọt trái cây bổ lên phía trên, hết nhát này đến nhát khác. Trì Nhuế Nhuế trốn trong chăn run rẩy không thôi, em khẽ hỏi hắn, vì sao ba lại ghét mẹ.
Thích và yêu tựa như những danh từ được tưởng tượng ra để tô điểm cho lòng ha.m mu.ốn, thậm chí tình cảm vợ chồng chung sống dưới một mái nhà còn thay đổi nhanh hơn cả tốc độ hư hỏng của đồ vật, nói gì đến học sinh cấp ba chỉ thích cho vui.
Hắn thờ ơ đứng nhìn, quá buồn chán.
Tự dưng phải nghe đối phương răn dạy một phen, Tưởng Tự xem như đã hiểu: "Cậu giận vì tôi thay mặt cậu đồng ý chuyện đi ăn?"
Lần này đến lượt Trì Việt im lặng thật lâu, đến khi gần tới khu dân cư mới lên tiếng lần nữa.
"Tôi giận vì cậu quá mềm lòng, đối xử tốt với bất cứ người nào."
Tưởng Tự ngớ người nhìn hắn: "Tôi chỉ..."
Trì Việt vạch trần: "Cậu chỉ cảm thấy người ta đã lấy hết can đảm để đến gặp cậu, vả lại cũng chỉ là yêu cầu nhỏ nhặt mời mọi người ăn chung với nhau bữa cơm nên cậu không muốn làm người ta thất vọng."
Tưởng Tự cảm giác dường như mình đã thật sự làm sai điều gì, cậu gục đầu ủ rũ, rồi lại không nhịn được phải biện bạch cho bản thân.
"Thôi mà, tôi xin lỗi. Nhưng cậu có thể nói thẳng với tôi là cậu không muốn đi, tôi sẽ truyền lời giúp cậu."
Trì Việt lạnh lùng nói: "Tôi không muốn đi, tốt nhất cậu cũng đừng đi."
Câu này hơi quá đáng, Tưởng Tự nhíu mày lườm hắn, hỏi: "Dựa vào đâu?"
Trì Việt vặn hỏi: "Chứ cậu nghĩ người ta chỉ tới mượn vở của cậu rồi tiện thể mời cậu hả?"
Tưởng Tự ngây ngẩn hồi lâu rồi chợt bừng tỉnh.
Tối nay, hiếm khi Trì Việt nói nhiều với cậu như thế, dù rằng giọng điệu không mấy vui vẻ nhưng hệt như ngọn đèn dẫn lối kéo Tưởng Tự ra khỏi sương mù.
Cậu từng thích Khương Hiển, như Trì Việt nói, chỉ là cảm giác dựa dẫm nảy sinh khi đối phương dạy cậu chơi rubik, dẫn cậu đi đá bóng và làm bài tập với cậu.
Còn với Đồng Tử Đồng là bởi lúc thi, hai người họ ngồi bàn trước bàn sau, thường xuyên thảo luận đề thi với nhau, hay là bởi cậu từng cho cô bạn ấy một gói kẹo lúc cô thi không tốt?
Tưởng Tự lặng hẳn đi. Lần này cậu giữ im lặng khá lâu, đến khi vào khu dân cư, hai người họ một trước một sau băng qua cây hoa quế thu ẩn hiện trong đêm, cùng nhau lên lầu, chuẩn bị ai về nhà nấy.
Tưởng Tự chợt nói: "Nếu cậu không muốn đi thì thôi, tôi sẽ đi."
Giọng cậu rất bình thản. Chân bước lên bậc thềm chợt khựng lại, Trì Việt nhìn Tưởng Tự, nhíu mày hỏi: "Cậu thích cô ấy?"
Tưởng Tự lắc đầu, cậu cướp lời ngay khi Trì Việt sắp mở miệng: "Dù cho cô ấy có thật lòng thích tôi hay không thì cô ấy cũng mời tôi rồi. Với tư cách bạn bè, tôi đồng ý dự sinh nhật cô ấy."
Trì Việt thờ ơ: "Có lẽ cô ấy sẽ tỏ tình với cậu."
"Tôi sẽ cảm ơn cô ấy." Tưởng Tự kiên nhẫn trả lời: "Sau đó sẽ xin lỗi."
"Thay vì không đồng ý và từ chối dứt khoát, thì tôi thấy thoải mái cảm ơn niềm yêu của người khác rồi từ chối, xin lỗi sẽ tốt hơn."
"Vậy à?"
"Ừ."
Hiếm khi nét cười chẳng còn hiện trên mặt Tưởng Tự, giọng điệu cũng không còn thoải mái dứt khoát như trước kia mà giống như đang lắng mình kể lại một sự thật.
"Bởi lẽ có rất nhiều chuyện một khi quyết định nói thẳng với đối phương sẽ khiến họ buồn vài ngày, nhưng họ sẽ không phải suy nghĩ lung tung, lo được lo mất hay tủi thân và tổn thương."
Trì Việt nhìn Tưởng Tự. Hắn hỏi: "Cậu đang nói về tình đầu của cậu?"
"Tôi đang nói về cậu."
Tưởng Tự nhìn Trì Việt, cách nói rất nhẹ nhàng nhưng chẳng dễ phản bác, tựa như hoa quế rơi rụng trên đất giữa trời đêm.
"Vậy nên sau này đừng chiến tranh lạnh với tôi nữa."
Trì Việt sững người khi nghe thấy cụm từ "chiến tranh lạnh". Hắn nhìn Tưởng Tự, nét trẻ trung phơi phới trên mặt cậu chẳng còn giống trước kia, sống lưng thẳng tắp. Giờ đây hắn mới nhận ra đối phương cũng là một cậu thiếu niên cao xấp xỉ mình, trông như một cây tre cao thẳng.
Môi hắn khẽ nhúc nhích, hắn định nói điều gì nhưng cửa nhà đã bị ai đó đẩy ra vang tiếng "cạch". Từ Thuyền thò đầu ra ngoài, thấy hai cậu trai thì cười dịu dàng.
"Trì Nhuế Nhuế đứng trên ban công thì thấy anh hai, mẹ còn không tin con bé... Sao lại đứng ngoài hành lang thế này, vào đi con."
Tưởng Tự cười với cô, trông cậu phấn chấn hơn hẳn: "Dạ thôi, con về đây, nhà mình nghỉ sớm nhé."
Trì Nhuế Nhuế thò đầu qua khe cửa và nhiệt tình tạm biệt cậu: "Chúc anh ngủ ngon."
Tưởng Tự đi ngang qua xoa đầu em thật nhanh: "Chúc em ngủ ngon, ngủ sớm nhé."
Chỉ không chào tạm biệt Trì Việt.
*
Sáng hôm sau, Trì Việt đợi dưới lầu, Tưởng Tự đúng giờ xuống lầu rồi hai người cùng nhau đi học.
Thời tiết hôm nay không đẹp lắm, âm u như sắp đổ mưa. Bầu trời chẳng có lấy một tia sáng, cây long não dọc đường cũng chuyển sang màu xanh u tối. Suốt chặng đường, cả hai đều giữ im lặng, Trì Việt cụp mắt dửng dưng, vẻ mặt của Tưởng Tự thì hờ hững, không nghiêm trọng như tối hôm qua, song cũng không hồ hởi như mọi ngày.
Lặng thinh suốt chặng đường, Trì Việt là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
"Thi tháng vào ngày mấy?"
Bỗng dưng được hỏi, Tưởng Tự suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Thứ sáu với thứ bảy."
Trường học sắp xếp rất kỹ lưỡng, chiếm luôn cả buổi chiều thứ bảy. Trì Việt nói: "Tiến độ học môn Địa lý không giống lúc tôi học ở trường cũ, tôi vẫn chưa ôn tập xong."
Họ phải dốc sức học hết các môn trong năm lớp 10 và nửa năm đầu lớp 11 để tranh thủ thời gian củng cố nền tảng vững chắc cho kỳ thi đại học, nên tốc độ dạy học cũng nhanh như tên lửa.
Tưởng Tự nói: "Vậy cậu phải tranh thủ thời gian, trông cô Địa lý xinh xắn nhỏ nhắn thế thôi, chứ cô mà giận cũng khủng khiếp lắm. Nếu không ổn thì cậu nhờ bạn nào dạy thêm cho."
Trì Việt gắng giữ nét mặt, hỏi: "Tìm ai đây?"
Tưởng Tự nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Kiều Hợp Nhất cũng được, cậu ấy xếp hạng nhất môn địa lý, bẩm sinh đã vậy rồi."
Trì Việt im lặng phút chốc rồi trả lời: "Cậu ấy không thể tới nhà tôi vào buổi tối."
"..."
Trong tiết trời tù mù, Tưởng Tự nghiêng đầu nhìn Trì Việt, như đã đoán được điều gì nhưng không thể chắc chắn. Cậu bỗng bật cười, trông cậu có vẻ thả lỏng hơn nhiều, còn chứa đựng đôi vẻ xảo trá.
"Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
Trì Việt cụp mắt, ngay sau đó hắn nói: "Tôi định bảo cậu chìa tay ra."
Tưởng Tự trợn tròn mắt, mơ màng chìa tay theo lời hắn. Trì Việt lấy một cục kẹo Thỏ Trắng ra khỏi cặp, đó là thứ mà hắn để dành khi dỗ Trì Nhuế Nhuế uống thuốc vào tối qua.
Bây giờ hắn lấy ra để dỗ dành Tưởng Tự.
Giữa tiết trời âm u, hắn đặt cục kẹo sữa Thỏ Trắng vào bàn tay trắng ngần sạch sẽ ấy.
"Xin lỗi." Hắn nói: "Tôi không nên chiến tranh lạnh với cậu."
