Chương 23: Ngọn nguồn


Năm phút trước giờ thi, khắp các tầng dần yên ắng, trong phòng thi cuối có bạn đang lục tục vào phòng, có bạn đang nói chuyện ngoài cửa...
"Bịch!"
Âm thanh vang dội ấy đã tạm dừng mọi việc trong lớp học.
Ai nấy đều giật mình, đồng loạt nhìn về nơi phát ra tiếng.
Bàn và ghế của Kỳ Quan đã bị đá lệch một nửa khỏi vị trí. Bản thân Kỳ Quan cũng bị đạp cho va vào bàn, gần như lật ngược cả bàn, bút viết lăn trên sàn. Thoạt đầu vẻ mặt nó đầy thảng thốt, ngay sau đó mặt nó đỏ bừng, tĩnh mạch thấp thoáng hiện lên. Nó ngoảnh đầu nhìn chòng chọc người ngồi sau lưng mình.
Trước ánh nhìn vừa bất ngờ vừa giận giữ của Kỳ Quan, Trì Việt vẫn giữ vẻ mặt vô cảm. Hắn thu chân lại, ngước mắt nhìn nó.
"Cậu nói ai?"
"Đ* má, mày—"
Dường như Kỳ Quan rất muốn chửi thề, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Trì Việt, nó lại nuốt ngược lời muốn nói vào bụng.
Đó giờ Kỳ Quan không có ấn tượng gì về người này, không biết học ở lớp nào. Nó chỉ cảm thấy nếu nó nói ra chữ sau cuối, có lẽ đối phương sẽ thật sự đè nó ra mà đánh tại chỗ trước giờ thi đúng năm phút.
Nó đổi cách nói: "Mả cha nó tao không nói mày!"
Sự rét lạnh trong mắt Trì Việt vẫn không đổi, hắn nhìn chòng chọc Kỳ Quan và nói: "Tôi biết."
Kỳ Quan: "..."
Nó muốn nói má nó mày biết tao không nói mày mà còn nổi điên gì nữa, nhưng một tiếng quát giận dữ từ ngoài cửa lớp vọng vào đã cướp lời nó.
"Làm gì đó?!"
Ai nấy nhao nhao quay đầu lại. Thầy Cao chủ nhiệm khối đang chắp tay đi vào, nét mặt sa sầm: "Gần thi tới nơi rồi, các trò làm gì đó?!"
Thầy Cao cao chưa đến 1m7, nhưng tiếng gào thét thì như chuông đồng. Dám đông tới xem chuyện ồn ào đã lặng lẽ giải tán, nền nếp về lại chỗ ngồi.
Chủ nhiệm Cao trừng Kỳ Quan và Trì Việt: "Sao, định đánh nhau?"
Trì Việt dửng dưng trả lời: "Em vô tình đụng trúng thôi ạ."
Có quỷ mới tin lời hắn, nhưng sắp vào thi nên thầy Cao chỉ lườm nguýt hắn một cái rồi ngoái đầu trỏ vào Kỳ Quan.
"Tôi nhớ trò, học sinh lớp số 2. Cuối học kỳ trước vừa bị ghi lỗi, trò chưa biết rút kinh nghiệm đúng không?"
Thầy chắp tay, giọng điệu đanh thép: "Tôi đã nói với trò chưa, nếu trò vi phạm kỷ luật bị tôi tóm được thêm lần nào nữa thì cuốn xéo luôn cho tôi!"
Lồng ng.ực của Kỳ Quan phập phồng dữ dội, cuối cùng nó vẫn im thin thít kéo lại bàn của mình, nhặt cây bút trên sàn lên.
Giáo viên coi thi vừa vào lớp đã thấy chủ nhiệm khối đứng đó nên cũng hơi bất ngờ, nghiêng đầu nhìn Trì Việt và Kỳ Quan: "Sao vậy chủ nhiệm Cao?"
Thầy Cao lắc đầu, nhìn hai người như để cảnh cáo rồi mới quay lưng ra ngoài.
Khúc nhạc đệm này chẳng thể ảnh hưởng tiến độ thi cử. Chuông báo vào thi vừa reo là từng tờ đề trắng tinh đã được truyền xuống theo hàng, đến chỗ của Kỳ Quan thì ngưng bặt.
Trì Việt thầm đếm ngược ba giây, rồi đá thêm một cú vào ghế của đối phương làm nó lảo đảo. Nó bèn ngoảnh đầu định bụng chửi hắn.
"Đ* má mày —"
Giáo viên coi thi lập tức chú ý đến hai người, rời bục giảng đi xuống: "Chuyện gì?"
Trì Việt trả lời: "Dạ em lấy đề thi."
Giáo viên coi thi rút tờ đề khỏi bàn của Kỳ Quan, lườm nguýt nó một cái rồi đưa đề thi cho Trì Việt, cảnh cáo hắn: "Có việc gì thì gọi giáo viên trước."
Hồi còn ở Thiệu Giang, có lần Trì Việt từng thi thiếu hai môn nhưng cũng chỉ trượt khỏi hạng một rớt xuống hạng năm. Đây là lần đầu tiên hắn xếp hạng cuối từ dưới đếm lên và thi ở phòng thi cuối. Bên cạnh có bạn viết chưa được hai chữ đã gục xuống ngủ, có bạn ngó ngang liếc dọc định xem trộm đáp án, có bạn cắt cục tẩy làm đồ thủ công đa dạng mẫu mã. Thêm cái bạn bên phía tay phải nữa, viết nửa chừng thì lấy hạt dưa trong túi ra bắt đầu cắn, rất biết cách cân bằng giữa học hành và nghỉ ngơi.
Nhưng Trì Việt chẳng quan tâm đến những chuyện ấy, hắn cũng không bị ảnh hưởng, chỉ có một biến số duy nhất là tên đần ngồi phía trước. Rõ ràng giáo viên coi thi cũng xem hai người họ là đối tượng giám sát trọng yếu, cách mười phút lại dạo một vòng quanh chỗ hai người.
Hai tiếng rưỡi trôi qua, tiếng chuông nộp bài đúng giờ vang lên. Giáo viên coi thi như trút được gánh nặng: "Các em dừng bút, để tờ đáp án lên trên cùng."
Kiểm kê hết các tờ đáp án, giáo viên cho học trò về. Trì Việt thu dọn đồ đạc rời phòng thi, đám đông trong tòa dạy học dần nườm nượp hẳn lên. Hắn lấy điện thoại rồi mở nguồn, một tin nhắn hiện ra.
Tưởng Tự: Tập hợp trước bồn hoa nhỏ chỗ toà dạy học, tôi muốn ăn hoành thánh.
Chỗ bồn hoa nhỏ trồng hoa bướm tam sắc, hoa nở rộ rực rỡ. Trì Việt vừa ngẩng đầu đã thấy Tưởng Tự và Kiều Hợp Nhất choàng vai nhau đi từ trên lầu xuống.
Thấy Trì Việt, Tưởng Tự vẫy tay với hắn, sải bước qua bậc thềm ngoài hành lang, khoác cánh tay vốn choàng trên vai Kiều Hợp Nhất lên vai Trì Việt.
"Đi đi đi, tôi sắp chết đói tới nơi rồi."
Chiều cao và vẻ ngoài của hai người thực sự nổi bật giữa đám đông, khoác vai đi cùng nhau như thế càng thêm phần hút mắt. Có dăm ba bạn nữ đi chung giả vờ vô tình ngoảnh đầu nhìn họ, lúc ngoái nhìn còn che miệng cười trộm.
Đến khi vào nhà ăn, Kiều Hợp Nhất ngồi đối diện hai người, thở dài: "Đi một đoạn đường mà tớ thấy đau lòng quá."
"Thôi đừng đau lòng, lát nữa tớ mua trà sữa cho cậu." Tưởng Tự nói xong bèn ngoảnh nhìn Trì Việt: "Buổi sáng cậu thi thế nào?"
"Khá ổn."
"Nè nè, buổi chiều phải thi nữa. Chị Chu nói chưa thi xong không được hỏi tình hình thế nào, cậu đừng ảnh hưởng thánh học phát huy khả năng."
Kiều Hợp Nhất nói xong bèn ngoảnh nhìn Trì Việt, hỏi: "Sao, cậu gặp Kỳ Quan chưa, thằng đó đần chưa từng có luôn đúng không?"
Chẳng ngờ rằng lần này Trì Việt lại gật đầu với cậu ta: "Đúng vậy."
Kiều Hợp Nhất như tìm được tri kỷ, to giọng hẳn: "Thấy chưa!"
Tưởng Tự nhíu mày, ngoảnh nhìn Trì Việt: "Kỳ Quan kiếm chuyện với cậu hả?"
Trì Việt lắc đầu phủ nhận: "Không."
Buổi chiều còn phải thi môn toán nên hắn không nói họ đã xảy ra chút xung đột trước khi thi. Trì Việt cúi đầu ăn hoành thánh, Tưởng Tự nhìn chằm chằm hắn hồi lâu mà không nhận ra vẻ bất thường.
"Thôi được, nếu nó kiếm chuyện với cậu thì phải nói với tôi."
"Nói với tôi cũng được nè." Kiều Hợp Nhất chen vào: "Tôi gọi mấy đứa con trai trong lớp giúp cậu xử nó."
"Anh Kiều ngầu quá." Tưởng Tự vỗ tay cho cậu ta: "Cậu dám nói lại câu đó trước mặt chị Chu không?"
Kiều Hợp Nhất nhận thua ngay, cúi đầu đảo mì trộn của mình rồi bắt đầu đánh trống lảng: "Hình như cô bỏ thiếu một món ăn kèm cho tớ..."
Kiều Hợp Nhất cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, trông Trì Việt cũng không giống người sẽ cầm đầu các bạn nam trong lớp đi đánh nhau. Không ngờ buổi tồi vừa về tới nhà, cậu ta lại nhận được lời mời kết bạn.
Tin nhắn xác minh: Tôi là Trì Việt trong nhóm "Lớp 11-1".
Kiều Hợp Nhất chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, nhủ thầm chẳng lẽ thánh học thật sự muốn dắt họ đi đánh nhau? Thế là cậu ta chấp nhận lời mời một cách thành kính, gửi tin nhắn cho ai kia mà như đang liên lạc mật giữa các điệp viên.
Kiều Hợp Nhất: Lúc nào, mang theo mấy người?
Dòng đang nhập tin nhắn dừng khoảng chừng năm giây rồi bên kia mới phản hồi bằng một dãy dấu ba chấm.
Trì Việt: .........
Trì Việt: Tôi muốn hỏi cậu chuyện này, tại sao Tưởng Tự và Kỳ Quan đánh nhau?
Câu hỏi không mấy bất ngờ. Kiều Hợp Nhất thoáng do dự, cậu ta hỏi: Sao cậu không hỏi thẳng Tưởng Tự?
Trì Việt ngoảnh nhìn người ngồi trước bàn học.
Tưởng Tự đang đọc bài mẫu môn tiếng Anh, không để ý ánh mắt của Trì Việt. Ghế rất rộng, hơi giống loại ghế chơi game, cậu dứt khoát ngồi khoanh chân trên ghế, nửa nằm trên ghế rồi xoay tới xoay lui, trông rất chi là thoải mái.
Trì Việt ngẫm nghĩ rồi trả lời: Cậu ấy nói đó là chuyện của học kỳ trước, quá phức tạp, lười kể.
Kiều Hợp Nhất không hề nghi ngờ hắn, đúng là sự việc quá dài, cậu ta lười gõ chữ nên bắt đầu gửi nhanh từng đoạn tin nhắn thoại.
Trì Việt liếc nhìn Tưởng Tự, lẳng lặng đeo tai nghe.
"Hơi phức tạp thiệt, với lại ban đầu không liên quan gì tới Tưởng Tự đâu, chỉ đơn giản do cậu ấy hoá thân anh hùng làm việc tốt thôi."
"Hồi trước thằng Kỳ Quan đó học lớp bên cạnh lớp mình. Lớp bên có một bạn nam họ Lâm, hơi..."
Cậu ta ngập ngừng, như đang suy nghĩ xem phải hình dung thế nào, hồi lâu sau mới gửi tin nhắn tiếp.
"Nói sao ta, kiểu... hành vi cử chỉ hơi giống con gái, vừa gầy yếu vừa không thích nói chuyện. Nói theo cách của Kỳ Quan là hơi... ờm, nữ tính ấy mà."
Cậu ta cứ nói úp mở, nhưng Trì Việt hiểu ngay. Nhóm Kỳ Quan không thể nào uyển chuyển như Kiều Hợp Nhất, có lẽ cậu bạn kia đã phải hứng chịu nhiều lời khó nghe.
"Nói chung là đám Kỳ Quan rất thích bắt nạt bạn ấy. Cậu cũng biết mấy thằng đần thích tìm kiếm cảm giác tồn tại luôn thích làm mấy chuyện thế này mà. Không biết lớp tụi nó có ai can ngăn bao giờ chưa, nhưng cậu bạn đó bẩm sinh đã có não bộ kém phát triển nên mọi người cũng không muốn dây vào. Với lại cậu bạn đó cũng không phản kháng, không nói với thầy cô nên chẳng một ai quan tâm."
Kiều Hợp Nhất ngừng một lúc, uống ngụm nước rồi gửi tiếp mấy tin nhắn thoại.
"Mãi về sau có một lần bị Tưởng Tự bắt gặp."
