Chương 24: Bạo lực ẩn


Thực ra lời kể của Kiều Hợp Nhất trong tin nhắn thoại đã cô đọng hơn nhiều so với tình hình thực tế.
Dường như một số bạn nam ở tuổi dậy thì vẫn còn giữ bản tính chưa tiến hoá hoàn toàn của thú vật trên cơ thể, nên rất thích bắt nạt kẻ yếu để thể hiện sức mạnh của mình, nhất là với những "dị loại" có hình thể, hành vi, cử chỉ khác mình, và còn xuyên tạc hành vi của mình thành "trò đùa vui giữa các bạn nam" để nghe hợp lý và mỹ miều hơn.
Trường THPT số 2 thành phố Ninh khá khoan dung với học sinh khối 10, tiết cuối cùng của chiều thứ Sáu thường được tự do hoạt động để học sinh tham gia câu lạc bộ hoặc hoạt động thể chất. Hôm đó vốn dĩ Tưởng Tự có hẹn đá bóng với các bạn nam trong lớp, nhưng nửa đường lại bị chị Chu bắt đi phụ chấm đề tiếng Anh.
Với tư cách là cán sự môn, Tưởng Tự không dám giận và cũng không dám nói, nên cậu vâng lời làm chân chạy việc nửa tiết học mới được thả về lớp. Lúc đó trong toà dạy học căn bản chẳng có ai. Trên đường về lớp, Kiều Hợp Nhất gửi tin nhắn cho cậu, hỏi lia lịa đã xong việc chưa, ở đâu, có tới chơi bóng nữa không.
Tưởng Tự vừa trả lời hai chữ "ở lớp" thì một chiếc cặp màu xanh dương bị ai đó đá xuống từ cầu thang tầng ba, rơi "bịch" ngay trước mặt Tưởng Tự, dội tung một lớp bụi mỏng.
Tưởng Tự sững sờ, nhặt cặp lên rồi ngẩng đầu xem thử, thấy một bạn nam đang chạy từ trên lầu xuống.
Cậu ấy mặc đồng phục trường, bụi dính khắp người, trông hơi nhếch nhác. Thấy Tưởng Tự, cậu ấy thoáng dừng chân, tốc độ xuống lầu chậm lại thấy rõ, bắt đầu rề rà hơn.
Tưởng Tự chủ động tiến lên hai bước, giơ cặp cao hơn để ra hiệu cho đối phương: "Của cậu hả?"
Đối phương gật đầu rất nhẹ, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, tạo cảm giác như thể cậu ấy đang nghe lệnh, chờ Tưởng Tự xử lý.
Tưởng Tự thấy khó hiểu. Ngay lúc này, một tràng tiếng cười đùa từ trên lầu vọng xuống.
Tưởng Tự ngẩng đầu, có hai bạn nam đang nhoài người trên lan can, trông rất quen mắt. Họ là học sinh lớp bên, lúc đi ra đi vào có chạm mặt nhau trên hành lang.
Rõ ràng người trên lầu cũng nhận ra cậu, cười hì hì chào hỏi.
"Này người anh em, cầm lên đây giúp tôi với, đừng đưa cho nó." Nói rồi còn cười bổ sung thêm một câu: "Cảm ơn."
Tưởng Tự đã loáng thoáng hiểu được điều gì nên nhíu mày.
Và sự thật là cậu không đưa cặp cho đối phương ngay, mà rút hai tờ khăn giấy đưa cho người trước mặt, sau đó giúp cậu ấy phủi sạch bụi trên cặp rồi mới đưa cho đối phương. Cậu hỏi: "Có cần tôi tới văn phòng tìm chủ nhiệm Cao với cậu không?"
Nghe cậu nói vậy, người trước mặt sững sờ thấy rõ, ngẩng đầu liếc vội cậu một cái. Người trên lầu biến sắc, đứng thẳng dậy.
"Cậu có ý gì?"
Tưởng Tự nhíu mày hỏi ngược lại: "Cậu thấy sao?"
Đúng là Kỳ Quan nhận ra Tưởng Tự.
Đối phương có thành tích khá tốt, ngoại hình ưu tú, cũng khá nổi tiếng trong khối của họ, dù là trai hay gái đều nói cậu rất cởi mở và tốt tính. Lúc mới khai giảng, lớp hai người còn từng chơi bóng với nhau một lần, ngoài ra không giao thiệp gì với nhau và cũng không có mâu thuẫn.
Nhưng lúc này, Tưởng Tự trưng ra gương mặt vô cảm, giọng điệu cũng lạnh lùng hơn, trông không giống mọi ngày. Kỳ Quan cũng hơi khó chịu.
"Tụi tôi chẳng đánh ai, chỉ trêu cậu ta thôi."
Nói xong, nó huýt một tiếng sáo với người trước mặt Tưởng Tự: "Đúng không em gái Lâm, gái xinh Lâm?"
Người trước mặt gục đầu không hó hé, như đã quen với cách gọi của đối phương.
Tưởng Tự ngẩng đầu nhìn Kỳ Quan trên lầu, bỗng dưng cậu bật cười.
"Thằng ngu."
Kỳ Quan chẳng mảy may cảnh giác, nó mất trọn ba giây mới tỉnh táo: "Đ* m* mày nói ai!"
"Đùa thôi." Tưởng Tự nhét hai tay vào túi, bình tĩnh ung dung: "Mắc cười không?"
"Đ* m* mày..."
"Tớ đ* tổ cha nhà cậu!"
Tiếng gào thét của Kiều Hợp Nhất truyền đến từ cầu thang phía sau Tưởng Tự. Tưởng Tự ngoảnh đầu, Kiều Hợp Nhất chạy hai bước lên lầu, trông như sắp bay. Có lẽ đợi nửa ngày trời mà không nhận được hồi âm của cậu nên cậu ta chạy đến đây xem thử.
"Cậu nói chuyện với ai thế, chừng nào có thời gian rồi nói sau!"
Câu nói dang dở của Kỳ Quan bị âm lượng từ tiếng gào nuốt trọn núi sông của Kiều Hợp Nhất dội ngược trở lại. Người bên cạnh đụng nhẹ Kỳ Quan, nói khẽ: "Thôi, lớp tụi nó hễ đánh nhau là gọi cả lớp tới luôn đó."
Tưởng Tự: ...Giang hồ đồn đại lúc nào thế, sao lại đồn lớp số 1 như thể xã hội đen không bằng, chị Chu biết chưa?
Kỳ Quan cố gắng nén lời sắp nói, cuối cùng nó cười gằn với Tưởng Tự.
"Này anh em, nó là đồng tính, đồ b.iến th.ái. Tôi khuyên cậu nên cách xa nó thì hơn."
Kiều Hợp Nhất ngớ người, ngoái đầu nhìn Tưởng Tự. Tưởng Tự trả lời rất nhanh: "Xu hướng tính dục không lây truyền nhưng sự ngu ngốc thì có, vậy nên mày đừng mở mồm nữa, tao nghe mà đau đầu."
Mặt Kỳ Quan hết xanh lại trắng, cuối cùng nó chỉ hùng hổ bỏ lại một câu "mày đợi đó". Không biết đang nói ai trong ba người.
Đến khi người trên lầu đi mất, Tưởng Tự nhìn sang người trước mặt. Từ nãy đến giờ đối phương cứ cúi đầu, khúm núm thấy rõ, dù người trên lầu có mắng chửi hay đám Tưởng Tự nói chuyện thì cậu ấy vẫn chẳng lên tiếng.
"Cậu..." Tưởng Tự ngập ngừng: "Cậu tên gì?"
Giọng của người trước mặt rất nhỏ và yếu: "Lâm Văn Nhiên."
"Tôi kiến nghị cậu nên tìm giáo viên chủ nhiệm hoặc thầy Cao." Tưởng Tự nói: "Nếu cậu không dám đi, tôi có thể đi với cậu."
Đối phương ngẩng đầu nhìn cậu một cái, trầm mặc đến nỗi Kiều Hợp Nhất cũng đứng không yên thì cậu ấy mới nói nhỏ: "Không cần, họ cũng chưa đánh tôi bao giờ."
Tưởng Tự không biết nói sao mới phải, bèn nhắc nhở cậu ấy: "Bạo lực ngôn từ cũng là bạo lực học đường."
Lại thêm một lúc lâu, đã do dự đủ đường mà đối phương vẫn nói: "Thôi, sẽ có lúc họ lại như vậy thôi."
Ở bên cạnh, Kiều Hợp Nhất sắp cười héo cả người, nghe vậy suýt nữa phun ra một búng máu: "Nè anh hai, cậu từng học kỹ năng nhẫn nhục hay gì, cậu..."
Tưởng Tự vỗ một phát lên lưng Kiều Hợp Nhất, vỗ ngược câu mà cậu ta sắp nói vào bụng.
"Được rồi." Tưởng Tự gật đầu, cười với đối phương: "Sau này nếu gặp chuyện gì cứ tới lớp 10-1 tìm tôi, tên tôi là Tưởng Tự."
Tưởng Tự hiểu nỗi băn khoăn của đối phương. Nhóm Kỳ Quan chưa thực sự đụng vào cậu ấy, chưa hành hung nên người khác sẽ dễ dàng nhận định đó là trò đùa vui giữa con trai với nhau, chỉ hơi quá đáng mà thôi, cùng lắm sẽ phê bình dăm ba câu rồi cho viết kiểm điểm. Đến lúc đó, có lẽ cậu ấy sẽ gặp rắc rối lớn hơn.
Cậu từng bị đánh chưa? Trên người cậu có vết thương nào không? Cậu chỉ bị trêu bằng mấy biệt danh thôi, đã chọc cậu được mấy lần đâu?
Vì vậy, thỉnh thoảng các bạn lớp 10-2 không nhìn nổi nữa định tới can ngăn, nhưng họ cũng chỉ nghiêm mặt đanh giọng nói một câu "đừng đùa như vậy", ngoài ra chẳng còn cách nào khác.
Đôi khi kiểu bạo lực ẩn thế này còn khiến con người ta hãi hùng hơn cả bạo lực thể chất, bởi lẽ tâm trí phải giữ trạng thái cảnh giác trong thời gian dài nên rất dễ tạo thành ảnh hưởng tâm lý. Nhưng đối phương cứ khăng khăng không chịu nói với giáo viên, Tưởng Tự cũng không thể nào làm thay cậu ấy.
Sau này, thỉnh thoảng Lâm Văn Nhiên có đến tìm Tưởng Tự, đôi khi tìm đến Tưởng Tự vì lý do sách giáo khoa bị đám Kỳ Quan "mượn mang đi quên trả", đôi khi vì tới nhà ăn gặp phải Kỳ Quan đòi đi theo nên không dám đi một mình.
Tưởng Tự không thấy phiền, chỉ nhắc đối phương nên nói với thầy cô. Cứ như thế, chính Kiều Hợp Nhất lại là người không chịu được nữa.
*
Kiều Hợp Nhất đơn phương gửi mười mấy tin nhắn thoại, giọng trong mỗi tin nhắn ngày một to hơn. Trì Việt đành phải giảm bớt âm lượng.
Kiều Hợp Nhất: "Tôi hỏi Tưởng Tự chuyện này tính sao, người ta không chịu nói với thầy cô mà xem cậu như vệ sĩ luôn kìa."
Kiều Hợp Nhất: "Tưởng Tự nói với tôi là không sao. Cậu cũng biết tính cậu ấy mà, cậu ấy chỉ thấy đây là chuyện tiện tay giúp đỡ thôi, nhưng thằng đần Kỳ Quan lại cho rằng Tưởng Tự đang đối đầu với nó!"
Cạnh đó, Tưởng Tự đã lật xong mấy trang bài văn mẫu tiếng Anh. Cậu vẫn dựa vào ghế, chẳng ngồi đàng hoàng, trông vừa thoải mái vừa tự nhiên.
Trì Việt thôi nhìn, cúi đầu gõ chữ: Sau đó thì sao?
