1. Truyện chữ
Trăng Sáng Khó Gặp – Tử Lộc

Chương 25: Cậu và Tưởng Tự có quan hệ gì

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Thực ra trường THPT số 2 thành phố Ninh có một trang confession do vài học sinh dùng số QQ của mình lập ra, bài đăng bao gồm các vấn đề vụn vặt nhưng không giới hạn: tìm số WeChat của bạn nào đó, câu lạc bộ kêu gọi thành viên mới tham gia, rốt cuộc nhà ăn nào của trường mới ngon, mất thẻ học sinh có ai nhặt được không, đứa trời đánh nào lấy đồ ăn ngoài tui đặt thì cả đời này không thi đậu đại học,...

Vì nội dung không trái với lệ thường nên trường học cũng mắt nhắm mắt mở, xưa nay không quản lý gì.

Tưởng Tự biết có confession trường nhưng mãi mà không tham gia. Chỉ có các bạn nam lớp cậu thích hóng chuyện và không chê chuyện lớn, lần nào trên confession xuất hiện bài đăng "xin phương thức liên lạc của Tưởng Tự khối 10" là chắc chắn họ sẽ luân phiên chụp màn hình gửi cho cậu, kèm theo một câu ghẹo vui "Anh đẹp trai, cho xin nhé".

Tưởng Tự chắc chắn sẽ trả lời "Biến".

Cho đến một buổi sáng nào đó, tiết tự học chỉ mới bắt đầu, Tưởng Tự vừa tới lớp là lớp phó thể dục Chung Thiên Thuỵ lập tức vọt tới chỗ trống sau lưng cậu, nhỏ giọng hết cỡ.

"Tự ơi, dạo này cậu có chọc phải ai không?"

Tưởng Tự ngớ người: "Hả?"

Chung Thiên Thuỵ xác nhận xung quanh không có ai, bèn lấy điện thoại ra phóng to một bức ảnh, trên ảnh chỉ có một câu không đầu không đuôi.

"Bản thảo: Tôi khuyên các bạn nữ đừng xin cách liên lạc của Tưởng Tự khối 10 nữa. Nó là đồng tính, đang hẹn hò với Lâm Văn Nhiên lớp bên đấy. Ẩn danh."

Tưởng Tự: "..."

Cậu giận tới nỗi bật cười, nhủ thầm ẩn danh cái quần què, thằng ngu này không phải Kỳ Quan thì cậu viết ngược tên mình luôn.

Ở bên cạnh, Kiều Hợp Nhất ghé lại nhìn thử rồi bật dậy như một con gà chọi: "Thiệt tình đ* m* cái thằng đần này —"

Chung Thiên Thuỵ vội vàng kéo cậu ta lại: "Yên tâm, confession trường do mấy đàn anh lớp 11 đá bóng với tớ lập ra. Họ thấy ác ý trong bài viết này quá lớn nên không đăng lên, chỉ bảo tớ nhắc nhở cậu thôi."

Tưởng Tự gật đầu: "Cảm ơn cậu."

"Chuyện nhỏ thôi mà." Chung Thiên Thuỵ thoáng do dự rồi hỏi: "Bài này chắc bịa đặt thôi nhỉ?"

Tưởng Tự ngập ngừng, không biết có nên trả lời hay không. Kiều Hợp Nhất vừa định chữa cháy thì phía bên kia, Chung Thiên Thuỵ đã nhanh chóng tự hợp lý hoá lời mình.

"Chắc chắn là bịa đặt. Nói chứ nếu hẹn hò thì cậu cũng phải chọn trong lớp mình trước, con trai lớp mình chất lượng cao thế cơ mà."

Tưởng Tự: "..."

Ngay tức khắc cơn giận ban đầu tiêu tán hơn phân nửa nhờ vào câu đùa vui của Chung Thiên Thuỵ, làm cậu dở khóc dở cười. Chung Thiên Thuỵ vẫn đang vạch kế hoạch.

"Hay là tớ hỏi các anh của tớ số QQ của người viết bài." Chung Thiên Thuỵ nói: "Chúng ta phải moi bằng được để xem thử thằng ngu ở đâu ra, đánh cho một trận."

Tưởng Tự lắc đầu: "Thôi, tớ biết là ai."

"Thế thì tốt." Chung Thiên Thuỵ gửi tấm ảnh cho Tưởng Tự, xoá ảnh bên chỗ mình ngay trước mặt cậu, vỗ vai Tưởng Tự rồi nói một cách chân thành.

"Vườn mơ ở góc Tây Bắc trường mình không có camera giám sát, có xử nó thì nhớ gọi đám con trai lớp mình."

... Tưởng Tự nhủ thầm, thì ra danh tiếng lớp số 1 bị huỷ hoại từ chỗ cậu, song cậu vẫn nói "cảm ơn".

Chung Thiên Thuỵ vỗ ngực mình, tạo dáng tay "mãi là anh em" với Tưởng Tự. Đến khi cậu chàng về chỗ, Kiều Hợp Nhất mới nghiêng đầu kiến nghị với Tưởng Tự: "Tụi mình lôi Kỳ Quan ra đánh một trận nhé, tớ không chịu nổi nữa."

Dù rằng hành vi thiểu năng của Kỳ Quan đã giẫm lên ranh giới của cậu, nhưng thực lòng Tưởng Tự chưa đánh nhau bao giờ. Chỉ dựa vào một tấm ảnh chụp màn hình nói về xu hướng tính dục còn chưa được đăng tải, ngay cả giữa thanh thiên bạch nhật, Tưởng Tự cũng khó lòng đối chất với người ta.

Ấy thế mà hết tiết tự học tối hôm đó, Tưởng Tự và Kiều Hợp Nhất trực nhật xong thì cùng nhau ra bãi giữ xe đẩy xe đạp, lúc sắp đến nơi, Kiều Hợp Nhất sờ túi lại thấy trống không.

Cậu ta rùng mình đứng đực tại chỗ: "Chết rồi, tớ bỏ chìa khoá trong áo khoác, mà áo khoác ở trong lớp!"

"..." Tưởng Tự liếc cậu ta: "Tháng này ba lần rồi đấy, cậu cố tình đúng không?"

"Tớ sai rồi lỗi của tớ." Kiều Hợp Nhất xin lỗi rồi quay người vừa chạy vụt về lớp, vừa la to: "Cậu đi trước đi!"

Mặc dù hai người cũng chỉ chung đường về nhà ba trăm mét, nhưng Tưởng Tự vẫn quyết định đợi Kiều Hợp Nhất. Cậu vào bãi giữ xe định dắt xe ra trước, vừa ngoảnh đầu thì bắt gặp Lâm Văn Nhiên đang ngồi trên bậc thềm bên đường.

"Cậu —" Tưởng Tự dừng chân: "Sao thế?"

"Kỳ Quan ném chìa khoá của tớ ở đây." Giọng Lâm Văn Nhiên nghẹn ngào: "Tớ đang tìm."

"..."

Tưởng Tự hít sâu một hơi, đầu đau âm ỉ: "Nó đang ở đâu?"

Từ bãi giữ xe đi về phía Bắc có một nhà vệ sinh, vị trí khá khuất nẻo, được dùng thời còn trường cũ. Sau này trường học mở rộng thêm, toà dạy học và văn phòng mới cách chỗ này rất xa nên chẳng có ai qua lại. Thỉnh thoảng có học sinh nhân lúc ban kỷ luật không chú ý sẽ trốn hút thuốc ở đây.

Kỳ Quan mới châm một điếu thuốc, vì có người vào nên đèn cảm ứng trong nhà vệ sinh lại sáng. Nó ngoảnh nhìn, Lâm Văn Nhiên và Tưởng Tự lần lượt đứng sau và trước.

Tưởng Tự chẳng muốn phí lời với nó: "Chìa khoá."

Sao ở đâu cũng gặp thằng này. Kỳ Quan cười gằn: "Ném rồi."

"Ném rồi đúng không?" Sự kiên nhẫn của Tưởng Tự gần như đã bị mài mòn toàn bộ vì chuyện này, giọng điệu cũng lạnh lùng hơn: "Nếu tao tìm thấy thì mày phải nuốt nó, sao nào?"

Quả thật chìa khoá chưa bị ném mà đang nằm trong túi của Kỳ Quan. Nó gần như không giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt: "Sao mày thích giúp thằng bi.ến th.ái đó vậy hả?"

Kỳ Quan quan sát Tưởng Tự, mỉa mai: "Sao, mày cũng là đồng tính hay gì."

Những cụm từ "bi.ến th.ái" và "đồng tính" ghì chặt Lâm Văn Nhiên khiến cậu ấy gần như không ngóc dậy nổi, cậu cúi đầu thấp hơn.

Tưởng Tự thở dài, thấy những câu cửa miệng hằng ngày của Kiều Hợp Nhất rất có lý — Cậu nói lý với thằng ngu nghĩa là cậu còn ngu hơn nó.

Cậu dứt khoát lấy gậy ông đập lưng ông: "Sao mày thích hỏi người ta có thích con trai không thế? Mày là gay ngầm đúng không?"

Như thể giẫm phải công tắc điện, Kỳ Quan nhảy dựng lên: "Mả cha mày, mày nói lại thử xem!"

Ảnh chụp màn hình vẫn còn trên điện thoại, lý trí của Tưởng Tự đang trên bờ sụp đổ, nhưng sự giáo dục thường ngày của Tưởng Chính Hoa và Hứa Đình Nhu đã níu giữ cậu vào khoảnh khắc cuối. Cậu nghiêng đầu nhìn Lâm Văn Nhiên hệt con chim cút đang đứng cạnh mình.

"Ngày mai tôi sẽ tìm thầy Cao, nếu cậu không muốn đi thì tôi sẽ thuật lại giúp cậu."

Kỳ Quan giận sôi, nó cười gằn, duỗi tay đẩy ngực Tưởng Tự: "Chuyện này chẳng liên quan đ*o gì tới mày, mày là học sinh tiểu học hay gì mà cứ thích méc giáo viên."

Ngay giờ phút này, Tưởng Tự đổi ý. Cậu ngước mắt, gật đầu: "Mày nói đúng."

"Thực ra ngoài cách nói với thầy cô, vẫn còn một cách đơn giản hơn." Tưởng Tự cười với Lâm Văn Nhiên: "Cậu nhìn kĩ nhé."

Nói rồi cậu ngoảnh đầu, dùng tốc độ mà cả hai người ở hiện trường chẳng kịp phản ứng để đá Kỳ Quan một cú, rồi tặng thêm hai đấm.

*

Kiều Hợp Nhất: "Lúc Lâm Văn Nhiên kéo tôi tới nơi, Tưởng Tự đã xử hết chúng nó rồi. Cậu ấy cũng bị thương nhưng không thảm như Kỳ Quan, chắc do mới đầu thằng đó chưa kịp phản ứng. Tôi cười xỉu luôn."

"Óc nó bé hơn cả hạt đậu phộng, cứ nghĩ Tưởng Tự tốt tính nên muốn bắt nạt kiểu gì cũng được. Lúc nó còn đang nghịch bùn, Tưởng Tự đã theo anh Khương tập taekwondo rồi."

"Nói chung do Kỳ Quan tự kiếm chuyện trước, nó cũng không dám nói với thầy cô nên chuyện này cứ vậy chấm hết."

Trì Việt nhíu mày, hắn không để ý "anh Khương" mà Kiều Hợp Nhất nói là ai. Dù rằng Kiều Hợp Nhất nói với vẻ rất đỗi hả dạ, nhưng tâm trạng của hắn vẫn không tốt lắm.

Trì Việt: Tại sao sau đó Kỳ Quan bị gãy tay?

Kiều Hợp Nhất giải thích ngay, tốc độ nói siêu nhanh: "Chuyện này chẳng liên quan gì tới Tưởng Tự. Về sau Kỳ Quan ngừng được mấy lần xong lại kiếm chuyện với Lâm Văn Nhiên. Lâm Văn Nhiên vốn cũng nhịn được mấy ngày..."

Cậu ta gửi thêm một tin nhắn: "Hôm đó tôi không có mặt ở hiện trường nhưng cũng có nghe nói. Hình như lúc Kỳ Quan chế nhạo Lâm Văn Nhiên có nhắc tới mẹ của cậu ấy, không biết nó nói gì mà bỗng dưng Lâm Văn Nhiên nhấc ghế đẩu nện lên người Kỳ Quan. Các bạn trong lớp cậu ấy không cản được, Kỳ Quan bị rạn xương tay."

"Về sau vụ này nhốn nháo ầm ĩ dữ lắm. Kỳ Quan bị đánh thảm ơi là thảm, nhưng nhiều người làm chứng bảo do Kỳ Quan bắt nạt người ta trước. Thầy Cao mời phụ huynh hai bên tới, mẹ Lâm Văn Nhiên đã mất từ lâu, người tới là ba của bạn ấy. Hai bên đều bị ghi lỗi và đình chỉ học, nhưng mẹ của Kỳ Quan vẫn chưa hài lòng, mẹ nó cho rằng chuyện con mình bị đánh nghiêm trọng hơn. Thầy Cao chẳng thèm quan tâm hai mẹ con nó, thầy nói không vừa ý thì thôi học, bấy giờ họ mới chịu ngừng. Cơ mà sau khi chuyện này xảy ra, Lâm Văn Nhiên chuyển trường."

Đúng là rất phức tạp, Kiều Hợp Nhất cố gắng chọn ra trọng điểm để kể nhưng vẫn tốn nửa tiếng đồng hồ. Trì Việt đã hiểu toàn bộ sự việc, hắn trả lời một câu: Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.

"Đừng khách sáo." Tính hóng chuyện của Kiều Hợp Nhất sục sôi. Khách sáo xong, cậu ta đi thẳng vào vấn đề: "Cậu có quan hệ gì với Tưởng Tự thế, sao quan tâm cậu ấy dữ vậy."

Trì Việt khựng lại trước giao diện trò chuyện, vốn dĩ hắn có thể nói "chỉ tò mò thôi", nhưng mãi mà hắn vẫn chưa trả lời. Hắn dứt khoát vờ như chưa thấy, thoát khỏi cuộc trò chuyện rồi để điện thoại trên bàn.

Đúng lúc này giọng Tưởng Tự vang lên: "Nhanh vậy, tôi còn tưởng với mức độ dông dài của Kiều Hợp Nhất, hai cậu phải tốn thêm ít nhất mười phút."

Trì Việt đối diện với ánh nhìn của Tưởng Tự. Cậu cười với hắn, đôi mắt cong cong. Dưới ánh đèn, ánh sáng và bóng tối trong mắt cậu giao hoà vào nhau, để lộ đôi nét gian xảo.

"Đang hỏi thăm về tôi chứ gì?"

background
TrướcSau