1. Truyện chữ
Trăng Sáng Khó Gặp – Tử Lộc

Chương 28: Tôi thích con trai

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Trì Việt: "... Bây giờ?"

Hắn nhìn chằm chằm Tưởng Tự, hoài nghi phải chăng đối phương đã say. Nhưng mạch suy nghĩ của Tưởng Tự vẫn rất rõ ràng, thậm chí cậu đã lấy điện thoại ra tra cứu tuyến đường.

"Ò." Tưởng Tự cúi đầu, mở bản đồ. Trong vài giây chờ trang web đang tải, cậu còn dành thời gian ngẩng đầu nhìn Trì Việt: "Thiệu Giang có biển không?"

Trì Việt lắc đầu, Tưởng Tự bày ra nét mặt "thế là đúng rồi" một cách rất đỗi hiển nhiên.

"Cũng lâu rồi tôi chưa đi, vừa đúng dịp."

... Đúng dịp gì mà đúng dịp, Trì Việt nhíu mày. Nhưng Tưởng Tự đã xem bản đồ và lên kế hoạch khởi hành, quyết đoán dẫn đầu đi trước.

"Nhanh lên, bằng không không có tàu điện để về đâu!"

Trì Việt đứng im tại chỗ hai giây, chỉ đành cất bước theo sau.

Thiệu Giang là một thành phố nằm trong đất liền, không thể thấy biển. Không giống thành phố Ninh, đi 500 mét tới lối vào ga tàu điện ngầm, bắt tuyến tàu số 3 rồi đi 40 phút để đến phía Nam thành phố là từ phía xa xa có thể nhìn thấy công viên biển Tân Hải và đường bờ biển xa vời vợi.

Hơn 8 giờ, trên chuyến tàu điện ngầm ra ngoại thành gần như không một bóng người, cả khoang xe vắng tanh, chỉ có hai người họ ngồi trên chiếc ghế dài. Khoảng cách giữa hai người không xa cũng không gần, khoảng nửa thân người.

Tàu điện vụt chạy giữa màn đêm, xung quanh lặng ngắt như tờ. Đại khái do đã hơi trễ, lại vừa uống bia nên Tưởng Tự mới ngồi chưa được 10 phút mà cơn buồn ngủ đã dần xâm chiếm, mí mắt ngày càng trĩu nặng, đầu cũng vô thức lắc lư khe khẽ theo cơ thể, đã mấy lần suýt cắm đầu sang phía bên cạnh.

Trì Việt ngồi kế bên, giữ tay cậu kéo cậu về chỗ cũ. Hiếm khi hắn thở dài để lộ cảm xúc. Hắn đưa mắt nhìn xuống, nhìn đăm đăm dáng vẻ buồn ngủ mơ màng của đối phương.

"Về đi."

Để khiến Tưởng Tự nghe lời, thậm chí hắn còn dùng giọng điệu mà ngày trước thường dùng để dỗ Trì Nhuế Nhuế uống thuốc hoặc tiêm. Hắn thả chậm tốc độ nói, từ từ khuyên bảo đối phương, cố gắng để cậu hồi tâm chuyển ý.

"Sáng ngày mai chúng ta lại đi ngắm biển nhé, được không?"

Tưởng Tự tạm tỉnh táo một lúc, trả lời như chém đinh chặt sắt: "Không được."

Trì Việt: "..." Lúc này mà còn phản ứng nhanh thế cơ đấy.

Tưởng Tự nhìn Trì Việt. Đôi mắt chớp thật chậm, hàng mi hệt lông vũ đang chuyển động chầm chậm, giọng điệu kiên định hơn cả ánh mắt: "Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giúp cậu thấy biển."

... Thực lòng Trì Việt không biết mình thể hiện suy nghĩ rất muốn đi ngắm biển hồi nào. Hắn lại nghe thấy Tưởng Tự rề rà bổ sung thêm một câu: "Chẳng phải ảnh đại điện của cậu là biển à?"

Thoáng chốc hắn nuốt ngược những lời muốn nói, nhìn đăm đăm Tưởng Tự phút chốc rồi không nói gì nữa, chỉ nhìn những trạm dừng còn lại trên toa xe trước mặt.

Hắn lại mở lời, giọng điệu bình thường: "Cậu có thể ngủ hai mươi phút."

Hồi lâu sau Tưởng Tự mới có phản ứng: "...Ò."

Toa xe quay trở lại với sự tĩnh lặng. Tưởng Tự cũng chỉ tỉnh táo lúc nói chuyện mà thôi. Hai phút sau khi Trì Việt ra lệnh để cậu im lặng, cậu lại thấy buồn ngủ, tốc độ chớp mắt dần chậm lại, đầu óc ngày càng trĩu nặng, cả người như sắp đổ gục.

Ngay lúc này, Trì Việt ghé lại gần phía bên trái của hắn một đoạn, lấp đầy một tấc trống nọ, ngồi hẳn bên cạnh Tưởng Tự.

Cứ thế, cuối cùng phần đầu không có điểm tựa của Tưởng Tự đã tìm được một điểm nâng đỡ, tựa lên vai Trì Việt.

Trong cơn buồn ngủ, cuối cùng Tưởng Tự cũng có cảm giác đã tìm được gối đầu của mình, dù hơi cứng nhưng ấm, thoảng cả hương hoa quế thân quen. Rốt cuộc Tưởng Tự cũng hài lòng, thậm chí còn chẳng thèm mở mắt, cứ thế tìm được vị trí thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.

Xuôi theo động tác của cậu, Trì Việt hạ thấp vai, đến khi người đang tựa vào không nhúc nhích nữa, hắn mới nghiêng nhẹ đầu liếc nhìn.

Bằng một bên mắt chỉ có thể nhìn thấy mái tóc của Tưởng Tự và chóp mũi hiện loáng thoáng. Tóc của Tưởng Tự hơi dài, vì ngoảnh đầu nên cằm của Trì Việt cọ trúng đuôi tóc của người ấy, hơi ngứa.

Vài giây sau, hắn thôi không nhìn cậu nữa mà nhìn thẳng về trước.

Hai mươi phút sau, Trì Việt nhẩm tính thời gian. Nửa phút trước khi chuyến tàu dừng lại, hắn mới chỉnh lại dáng ngồi, ngồi thẳng hơn một chút.

Vì chỉnh tư thế ngồi nên hiển nhiên vai của hắn cũng chuyển động. Tưởng Tự tỉnh giấc, ngồi thẳng dậy, nhấc đầu khỏi vai Trì Việt, ngẩng mặt nhìn người bên cạnh, vẫn mơ màng chưa tỉnh hẳn.

Trì Việt không nhìn cậu: "Tới rồi."

Tưởng Tự suy tư hồi lâu mới thốt một tiếng "ò", âm thanh khàn khàn nghe như chưa tỉnh hẳn.

Đến khi ra khỏi trạm tàu điện, gió biển phả vào mặt, cậu mới thoát khỏi cơn ngái ngủ.

Hai người dạo trên lối đi bộ, một trăm mét bên tay trái là biển cả, nhưng đã bị chắn ngang bởi rất nhiều hàng rào bảo vệ, đằng sau là cầu vịnh màu đỏ rực rỡ trong ánh đèn đêm. Gần đó là công viên biển nhân tạo, lúc này đã sắp đến giờ đóng cửa nên không cho khách vào.

Nhưng Tưởng Tự không dẫn Trì Việt tới công viên. Hai người băng qua cổng khu du lịch, đi thêm năm sáu phút, lối đi bộ dần biến mất, tiếng sóng biển ngày càng to. Tưởng Tự dẫn Trì Việt rẽ qua một trụ phân cách cao nửa người, thứ mà họ giẫm dưới chân đã biến thành đá sỏi lớn nhỏ khác nhau.

"Tôi đã tự tìm thấy địa điểm thích hợp nhất để ngắm biển ở thành phố Ninh, lúc không vui tôi sẽ đến đây hóng gió." Tưởng Tự nhìn Trì Việt ở phía sau lưng mình: "Lần đầu tiên tôi dẫn người khác tới đây."

Nghe như đang "chúc mừng cậu nhận được vinh dự lớn lao".

Trì Việt lặng thinh. Hắn ngước mắt nhìn, xung quanh toàn là đá ngầm và đất cát, trước mặt là biển cả vô biên, trong đêm tối chẳng thể nhìn rõ đường bờ biển, còn bọt sóng trắng xoá lại thoắt ẩn thoắt hiện. Trăng đã treo cao, ánh trăng soi rọi mặt biển tựa như vụn thếp vàng chảy trôi.

Có vẻ Tưởng Tự vẫn chưa tỉnh táo hẳn: "Mặc dù ảnh đại diện của cậu giống biển phát sáng, nhưng ở thành phố Ninh độ tháng Sáu thỉnh thoảng mới có, bây giờ không thấy được."

Gió biển hơi lớn, cậu chỉ mặc đồng phục nên phải rụt vai vì gió thổi. Giọng cậu cũng mơ hồ không rõ vì gió: "Cứ ngắm thế này thôi."

Nhưng Trì Việt không ngắm biển mà nhìn Tưởng Tự hồi lâu. Hắn hỏi: "Tại sao cậu không vui?"

Tưởng Tự ngẩn ngơ: "Cậu nói trước đây hả?"

Trì Việt: "Tôi đang nói hôm nay."

"... Cũng không hẳn không vui." Tưởng Tự nói: "Tôi nói vậy để dẫn cậu tới đây thôi."

Trì Việt không nói gì, cũng không rời mắt khỏi cậu. Hai người nhìn nhau chốc lát, Tưởng Tự đầu hàng trước.

"Thôi được rồi, có buồn tí xíu."

Cậu hỏi: "Tôi nghe nói lúc thi suýt nữa cậu và Kỳ Quan đánh nhau, bị thầy Cao cảnh cáo."

Cậu nhìn Trì Việt. Trong tiếng sóng và gió biển, giọng cậu không căng thẳng như tưởng tượng mà nghe chừng tuỳ ý hơn: "Vì nó nói gì tôi đúng không?"

Trì Việt nhìn cậu. Hắn nhớ lại mấy chữ mà Kỳ Quan đã nói, nhớ lại thái độ của Tưởng Tự với Lâm Văn Nhiên và cuộc đối thoại dang dở giữa họ, cõi lòng hắn đã loáng thoáng hiểu được chút gì.

Hắn không biết cảm xúc của mình ra sao mà chỉ nói: "Không hẳn, vì tôi không hiểu."

Tưởng Tự liếc hắn rồi chợt bật cười: "Sao phản ứng ban đầu của cậu và Đồng Tử Đồng na ná nhau thế."

Nghe thấy cái tên Đồng Tử Đồng, Trì Việt rủ nhẹ mi mắt. Tưởng Tự không nhận ra, cậu nói tiếp.

"Lần trước cậu đoán sai rồi, hôm nay Đồng Tử Đồng không tỏ tình với tôi, bạn ấy chỉ hẹn tôi đi xem phim sau bữa ăn nhưng tôi không đi."

Sóng vỗ bờ, âm thanh vỡ từng tiếng nặng trĩu. Giữa tiếng sóng lớn, Tưởng Tự vẫn có thể nghe rõ nhịp tim tăng nhẹ và đầy quyết tâm của mình

"Dẫu Kỳ Quan vừa đần vừa thích lan tin vịt, nhưng thực ra nó đã đoán đúng. Quả thực tôi và Lâm Văn Nhiên giống nhau."

Tưởng Tự cười với Trì Việt: "Tôi cũng thích con trai."

Kể từ lúc Đồng Tử Đồng nói Trì Việt và Kỳ Quan có xích mích, Tưởng Tự đã đoán được chuyện mà Kỳ Quan có thể nói với hắn. Dẫu rằng Kiều Hợp Nhất chắc chắn không kể hết toàn bộ, nhưng điều đó chỉ càng chứng minh suy đoán của Trì Việt, chắc hẳn hắn đã đoán được tám chín phần mười.

Nhưng chỉ cần cậu không nói, kiểu suy đoán thế này rất khó để xác thực. Quãng đường từ lúc xuống tàu điện ngầm và ra bờ biển chỉ vỏn vẹn mười phút. Trong mười phút ấy, thực lòng cậu đã suy nghĩ vô số lần, rằng cậu có muốn thẳng thắn về xu hướng tính dục của mình với Trì Việt hay không.

Nhưng ngay lúc nãy, khi Trì Việt hỏi vì sao cậu không vui, cậu bỗng hạ quyết tâm.

Dưới ánh trăng, nét mặt của Trì Việt vẫn hờ hững, còn trong đôi mắt là cơn sóng ngầm sẫm màu nhưng vẫn đượm ánh sáng li ti, hệt biển cả dưới trăng gần đó. Hắn nhìn Tưởng Tự và hỏi: "Sao cậu lại nói với tôi?"

Giọng điệu cũng chẳng khác gì mọi ngày.

Trái tim treo lơ lửng chợt rơi xuống, Tưởng Tự thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu không còn căng thẳng như trước nữa.

"Mặc dù tôi luôn cho rằng xu hướng tính dục không phải thứ gặp ai cũng phải khoe như bảng điểm, thế nhưng luôn có người muốn giúp tôi công khai cho các cậu hay, thà tôi tự nói còn hơn.

Cậu ngập ngừng rồi nói tiếp: "Có lẽ còn bởi... tôi nghĩ cậu là người bạn rất... quan trọng của tôi."

Tưởng Tự nhìn Trì Việt: "Ở nhà thì tôi sống ở tầng trên cậu, ở trường thì tôi ngồi trước cậu. Vào học kỳ trước, một ngày 24 tiếng, ngoài đi ngủ thì hai đứa mình ngoảnh đầu là thấy được nhau. Mọi thứ vẫn luôn như vậy. Tôi không muốn cậu hiểu tôi bằng lời kể của người khác."

"Về phần tôi, tôi nghĩ tôi có thể nói cho cậu nghe mọi chuyện cậu muốn biết."

Bên tai là tiếng sóng và gió. Ánh trăng sà vào mắt họ, ấy là hồ nước nhỏ hơn biển cả nhưng càng thêm phần sâu lắng, che giấu tâm sự của thiếu niên.

Đến khi Tưởng Tự phải rụt cổ vì gió thổi, Trì Việt mới từ tốn lên tiếng: "Tôi muốn biết mấy giờ tàu điện ngầm dừng."

Tưởng Tự: "..." Một câu hỏi đầy bất ngờ.

"Mười giờ rưỡi." Một đáp án không chắc chắn.

Giọng Trì Việt vẫn bình tĩnh: "Còn nửa tiếng, đi từ đây qua đó mất mười phút. Nếu không đi ngay thì chúng ta phải ở lại đây một đêm."

Tưởng Tự: "..."

Hai người trở về theo lối cũ. Vì phải leo dốc nên họ phải chạy một khúc mới bắt kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng về thành phố.

Hai người thở hồng hộc lên xe, khoang xe vẫn vắng tanh như lúc đi. Tưởng Tự ngoảnh đầu nhìn Trì Việt ngồi cạnh mình, chợt nhớ ra chuyện gì.

"Lúc đi tôi hơi buồn ngủ." Cậu nhìn Trì Việt: "Tôi có dựa vào cậu ngủ một lúc đúng không?"

Bấy giờ cậu gần như tỉnh hẳn nên thấy hơi ngại: "Nặng lắm nhỉ?"

Trì Việt không trả lời, hắn chỉ bất ngờ quay lại chủ đề đang nói bên bờ biển.

"Về chuyện của cậu, cậu thấy cậu có thể nói cho tôi nghe mọi chuyện tôi muốn biết."

Lúc đó Tưởng Tự chịu ảnh hưởng từ bầu không khí, bây giờ đối phương nhắc lại làm lý trí của cậu trở lại ngay tức khắc. Cậu bắt đầu cảnh giác: "... Có lúc cũng phải chia thành chuyện nói được và không nói được."

Trì Việt liếc nhìn cậu một cách không bất ngờ: "Lúc nghỉ hè, cậu nói với tôi rằng cậu thất tình, đối phương cũng là con trai."

"... Ừ."

Tưởng Tự ngồi xa hơn một tí, định bụng lúc Trì Việt hỏi đối phương là ai thì sẽ cho hắn biết đây chính là chuyện không nói được.

Chẳng ngờ Trì Việt chỉ gật đầu rồi rời mắt khỏi người Tưởng Tự, nhìn thẳng, không nói gì nữa.

***

Tử Lộc:

Tiểu Trì: Tò mò lắm, nhưng giả vờ lạnh lùng.

background
TrướcSau