1. Truyện chữ
Trăng Sáng Khó Gặp – Tử Lộc

Chương 43: Hẹn sinh nhật gặp

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Rạng sáng 1 giờ mỗi ngày Trì Việt mới về tới nhà. Dù giờ đi ngủ lúc đã đi làm chẳng khác lúc đi học là bao, nhưng so ra đi làm bào mòn tinh thần hơn học hành nhiều. Vả lại Trì Nhuế Nhuế cũng được nghỉ, ban ngày Từ Thuyền đi làm thì Trì Việt phải trông nom em, Tưởng Tự ngại tìm hắn thường xuyên và lại càng ngại rủ hắn đi chơi.

Cùng lắm là sau buổi trưa, ước chừng Trì Việt đã ngủ nghỉ xong, cậu sẽ hỏi hắn đang làm gì. Nếu hắn nói đang làm bài, vậy Tưởng Tự sẽ xách cặp lao xuống tầng, chiếm một nửa bàn học của Trì Việt.

Bình thường những lúc thế này Trì Việt sẽ chiều cậu hết cỡ, nhường hẳn già nửa bàn học cho cậu để cậu làm bài, đọc sách hoặc mượn cớ này để nghịch điện thoại hoặc chơi game.

Phần lớn thời gian Tưởng Tự chẳng làm gì cả mà chống đầu ngắm nhìn góc nghiêng của Trì Việt khi hắn làm bài, cây bút trong tay xoay vòng liên tục như đang thẫn thờ.

Trì Việt không biết rằng Tưởng Tự vẫn đang suy xét nên tặng quà sinh nhật gì cho hắn.

Nếu cậu nhìn chăm chú lâu quá, Trì Việt sẽ tạm dừng bút, ngoảnh đầu đối diện với cậu, thờ ơ nói một câu: "Nhìn đủ chưa?"

Tưởng Tự sẽ ngoảnh đầu lại với đôi tai đỏ bừng, nghiêm chỉnh làm bài tập một lúc.

Kỳ nghỉ vừa bắt đầu là điện thoại của Tưởng Tự reo thường xuyên hơn. Đám Kiều Hợp Nhất và Chung Thiên Thuỵ một chốc thì gọi cậu đi đá bóng, một chốc lại gọi cậu chơi game. Mười lần thì Tưởng Tự từ chối hết tám lần, tới nỗi Kiều Hợp Nhất hoảng hồn: "Mới bắt đầu được nghỉ thôi đó, cậu trốn tớ học bài thật hả?"

Tưởng Tự bèn chụp một trang bài tập trước mặt mình rồi gửi cho Kiều Hợp Nhất để chứng thực suy đoán của cậu ta, vừa gây sát thương vừa đả kích tinh thần.

Thời gian làm việc của Từ Thuyền không cố định, lúc cô ít việc về sớm sẽ bắt gặp hai cậu trai túm tụm bên bàn học trong nhà.

Cô khá bất ngờ vì tính cách con mình lạnh lùng, dửng dưng với mọi người, ấy thế mà có thể khiến Tưởng Tự lui tới nhà mình thường xuyên, gương mặt của con cũng chẳng thể hiện vẻ mất kiên nhẫn.

Một lần nữa gặp Từ Thuyền ngay lúc cô về nhà, Tưởng Tự xem giờ, đúng là sắp đến giờ cơm. Cậu tức tốc thu dọn đồ đạc của mình rồi tạm biệt cả gia đình.

Từ Thuyền cật lực giữ cậu lại: "Tiểu Tự ở lại ăn cơm đi con, cô nấu."

"Dạ thôi dạ thôi, mẹ gọi con về nấu cơm rồi." Tưởng Tự cười híp mắt, xua tay: "Cô vừa tan làm mà, cô nghỉ ngơi đi ạ."

Từ Thuyền lại nghĩ, đứa trẻ có tính cách thế này chắc chắn rất được lòng người.

Cửa chính đóng lại vang tiếng "cạch", tiếng bước chân xuống lầu dần nhỏ lại. Từ Thuyền vỗ về Trì Nhuế Nhuế đang ôm mình nhõng nhẽo, hỏi hai anh em.

"Hai đứa muốn ăn gì?"

"Để con nấu cho." Trì Việt xắn tay áo: "Hồi chiều Trì Nhuế Nhuế vẽ tranh dây màu ra quần, mẹ thay quần cho em đi."

Từ Thuyền cúi đầu nhìn, quả thực chiếc quần trắng của Trì Nhuế Nhuế đã lem luốc, rực rỡ sắc màu.

Cô vừa bực vừa buồn cười, nhéo nhẹ mặt em: "Cái con bé này, con đang mặc quần trắng đó."

Nói thì nói vậy chứ cô cũng không giận thật, dắt cô bé vào phòng.

Cửa phòng ngủ khép lại, nhưng Trì Việt chưa vào bếp ngay.

Lúc Từ Thuyền vào nhà đã để cả điện thoại lẫn chìa khoá trên tủ giày chỗ cửa chính. Trì Việt sang đó cầm điện thoại lên.

Từ Thuyền không cài đặt mật khẩu. Hắn mở tin nhắn rồi lướt xuống dưới, chỉ mất vài giây đã tìm thấy một dãy số điện thoại lạ chưa được thêm vào danh bạ giữa những tin nhắn quảng cáo và nhắc nhở cước phí cuộc gọi.

Trì Việt nhấn mở, lướt thật nhanh.

[Nhuế Nhuế vẫn khoẻ chứ? Em nói với nó là ba nó nhớ nó lắm, vừa nghĩ tới chuyện con gái của mình ở đâu mà anh cũng không biết là anh mất ngủ cả đêm.]

[Chỗ em thời tiết thế nào? Có xa Thiệu Giang lắm không? Có ấm không?]

[Bà mẹ nó rốt cuộc mày dắt hai đứa nó đi đâu? Trì Việt ra chủ ý cho mày đúng không? Nó dám đánh cả cha nó! Thằng khốn nạn, dám xúi giục mẹ nó!]

[Mày ngoại tình đúng không, dám dẫn con của tao đi nhận thằng khác làm cha! Tao mà biết được là tao xử hết cả lũ chúng mày!]

[Hôm qua anh nhớ mấy mẹ con quá nên ăn nói hàm hồ. Anh xin lỗi!]

[Không niệm tình vợ chồng thì em cũng phải suy nghĩ vì hai đứa con chứ. Ba mẹ ly hôn sẽ đả kích con cái rất nhiều, nhất là những đứa còn nhỏ như Trì Nhuế Nhuế.]

[Chân anh vẫn không tiện đi lại, tiệm tạp hoá cũng chẳng buôn bán khá khẩm gì, kiếm được mấy đồng đâu. Tiền khám bệnh sắp hết rồi.]

[Sắp Tết rồi, nhà người ta sum họp đoàn viên, chỉ có anh lẻ loi một mình.]

[Ít nhiều gì Tết nhất phải dẫn con về thăm anh, anh chỉ mong một điều vậy thôi.]

Trì Việt giữ gương mặt vô cảm xem hết tin nhắn rồi kéo dãy số ấy vào danh sách chặn, đặt điện thoại xuống trước khi hai mẹ con ra khỏi phòng rồi vào phòng bếp.

Đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn từ trước, giờ đang để trên thớt. Trì Việt duỗi tay rút một con dao ra khỏi giá đựng dao chứa đủ loại dao đa dạng mẫu mã.

Hắn đoán không sai, Trì Học Lương vẫn liên lạc với Từ Thuyền, nhưng gã không dám gửi tin nhắn cho hắn.

Vì gã quá rõ Từ Thuyền mềm lòng, hiền lành, thậm chí hơi nhu nhược. Còn đứa con trai là hắn đây vừa hay ngược lại, tàn nhẫn tới mức dám chĩa dao về phía cha mình.

Vậy nên Trì Học Lương luôn cho rằng Từ Thuyền dám bỏ đi là do Trì Việt xúi giục, nhưng trên thực tế, người mở lời trước hỏi họ có muốn rời khỏi Thiệu Giang hay không lại là Từ Thuyền.

Vào cái đêm mà lần đầu tiên Từ Thuyền quyết tâm rời khỏi Thiệu Giang, tay của Trì Việt phải khâu mười bốn mũi.

Hôm đó Trì Việt còn học tiết tự học tối ở trường, Trì Học Lương say mèm, nằm lảm nhảm trong phòng khách như mọi lần. Vốn dĩ những lúc thế này Từ Thuyền sẽ dắt Trì Nhuế Nhuế vào trốn trong phòng từ sớm, cho đến khi Trì Học Lương ngấm men rượu rồi ngủ.

Nhưng không biết hôm đó Trì Học Lương lên cơn gì mà đập bể bộ chén ấm trà trong phòng khách. Trì Nhuế Nhuế đang ở phòng sợ tới nỗi bật khóc. Trì Học Lương nghe tiếng khóc thì đập cửa, Từ Thuyền lo con gái kinh sợ đổ bệnh nên chỉ đánh khóa trái Trì Nhuế Nhuế trong phòng ngủ, còn mình ra ngoài kéo Trì Học Lương đi.

Tan học, Trì Việt vừa về tới cửa nhà, chưa kịp mở cửa đã nghe thấy tiếng hét của Trì Nhuế Nhuế.

Hắn đẩy mạnh cửa, Trì Học Lương huơ dao gọt trái cây về phía Từ Thuyền, miệng thì gào thét chửi rủa lung tung. Trì Việt xông lên đá văng Trì Học Lương rồi nhào vào vật lộn với gã.

Tiếng nắm đấm nặng trĩu, tiếng ly tách nát bươm, tiếng gào khóc của Trì Nhuế Nhuế và tiếng la can ngăn nhưng vô dụng của Từ Thuyền hoà lẫn vào nhau. Sau rốt, Trì Việt bị thương khắp người, mu bàn tay bị dao cứa, đồng phục loang lổ vết máu. Trì Học Lương vỡ đầu chảy máu, cả tóc lẫn mặt nhuốm một màu đỏ máu.

Từ Thuyền sợ mất mật, liều mạng kéo hai người ra. Trì Học Lương ôm đầu không nhổm dậy nổi, r.ên rỉ chửi rủa.

"Thằng súc sinh, mày đánh cả cha mày... tao nuôi mày từ nhỏ tới lớn... mả mẹ mày có gan thì đánh chết ba ruột mày đi..."

Từ Thuyền vốn đã kéo được Trì Việt sang một bên, nghe gã nói vậy, thế mà hắn lại quả quyết chộp lấy con dao gọt trái cây bị ném sang một bên.

Trên dao vẫn còn máu của hắn đang nhỏ xuống. Hắn túm cổ áo của Trì Học Lương rồi lôi gã lên như con chó chết, hỏi vặn từng chữ một giữa mùi máu tanh nồng nặc.

"Ông tưởng tôi không dám?"

Trì Học Lương đang trong cơn say nhưng cũng phải choàng tỉnh ngay khi đối diện ánh mắt rét căm của con mình. Gã hiểu, ngay giờ phút này, Trì Việt dám giết gã thật.

Động tĩnh của tối hôm đó quá lớn, cuối cùng hàng xóm tầng dưới không nhịn được nữa phải lên xem tình hình thế nào, thấy vậy bèn vội vàng tách hai cha con ra rồi gọi 120.

Từ Thuyền đứng một bên khóc ướt cả mặt, ôm Trì Nhuế Nhuế sắp ngất vì khóc tới bệnh viện với họ.

Trì Học Lương mất máu hôn mê, nhập viện theo dõi. Từ Thuyền ở cạnh Trì Việt, rơi nước mắt nhìn con mình đang ngồi lặng thinh, mặc cho bác sĩ khâu vết thương dữ tợn trên tay.

Vừa khâu xong mũi sau cuối, Từ Thuyền chợt nói.

"Hay là... mẹ con mình tạm rời Thiệu Giang?"

***

Tưởng Tự nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng thận trọng quyết định món quà sẽ tặng cho Trì Việt. Cậu định tặng Trì Việt một cây ghi-ta.

Cậu nhớ lần trước Trì Việt có nói cây ghi-ta của hắn đã gãy.

Xác định được loại quà, Tưởng Tự lại bắt đầu chọn mẫu mã. Dù cậu từng học một ít, nhưng do đã lâu không đụng vào nhạc cụ nên cậu không hiểu rõ thị trường. Dù vậy cậu vẫn rất nghiêm túc lên mạng tìm kiếm vô số bài đăng, so sánh thêm bớt hai ba chục cây ghi-ta vào giỏ hàng, còn mặt dày liên lạc với thầy dạy đàn đã tám trăm năm không gặp để nài nỉ người ta đề cử cho mình.

Cuối cùng cậu chọn một cây Eastman toàn thân đen nhánh, vừa đẹp vừa trang nhã. Đây là cây đàn tốt nhất mà Tưởng Tự có thể mua bằng tiền mừng tuổi của mình. Trên thị trường khó mà tìm được loại đàn này, thầy dạy đàn thấy cậu thực sự thành tâm nên đã nhờ bạn bè mua trung gian ở nước ngoài, vượt muôn trùng đại dương để mang về.

Cậu giấu Trì Việt mua đàn rồi trông ngóng mỗi ngày, cuối cùng cũng nhận được cây đàn trước thềm năm mới. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, xác nhận đàn không bị hỏng hóc gì, cậu lại cẩn thận từng tí một giấu nó trong tủ quần áo, đợi đến ngày sinh nhật của Trì Việt để tặng hắn.

Nhưng sinh nhật Trì Việt chưa đến mà tin tức phải về quê đã đến trước tiên.

Ông bà nội của Tưởng Tự đã mất từ lâu, chỉ còn lại ông bà ngoại. Mỗi khi được nghỉ, cả gia đình Tưởng Chính Hoa sẽ về quê thăm ông bà.

Còn ba ngày nữa là đến ngày 11 tháng 2 tức giao thừa, hiếm hoi lắm Tưởng Chính Hoa mới được nghỉ. Giao thừa năm trước Hứa Đình Nhu phải trực ca đêm, năm nay cô cũng được nghỉ bù. Hai vợ chồng bàn bạc chuẩn bị về quê sớm.

Nếu là trước đây chắc chắn Tưởng Tự sẽ vui vẻ đi ngay. Ở quê không tù túng như thành phố, cậu có thể rong chơi quậy phá khắp núi đồi bạt ngàn. Ông bà ngoại thương cháu nên gần như chiều cậu mọi thứ, thỉnh thoảng thấy Hứa Đình Nhu răn dạy cậu ông bà còn giận nữa cơ – Tết nhất mà, con cứ mặc thằng bé!

Nhưng giờ đây đã có Trì Việt, Tưởng Tự không vui nhiều nữa, cậu muốn ở lại thành phố thêm hai ngày. Nhưng Hứa Đình Nhu chẳng buồn quan tâm cậu, cứ dứt khoát thu dọn đồ đạc các thứ rồi đợi đến lúc đi.

Tưởng Tự cũng không dám nhiều lời, sợ Hứa Đình Nhu không vui lại rầy cậu một trận. Chỉ một ngày trước khi đi, lúc họ đang làm bài, cậu mới nói với Trì Việt một tiếng rằng ngày mai cậu phải về quê.

Trì Việt đang làm bài, cây bút của hắn chợt dừng lại. Lát sau, hắn hỏi: "Khi nào cậu về?"

Tưởng Tự cũng đang nhẩm đi tính lại ngày tháng. Ngày 11 là giao thừa, ngày 14 là mồng ba, tới lúc đó cậu ăn vạ, bị Hứa Đình Nhu mắng một trận thì chắc có thể về sớm.

Trước mặt Trì Việt, cậu lược bớt những chuyện này, chỉ nói: "Yên tâm, chắc chắn tôi sẽ về đón sinh nhật cậu."

Trì Việt cười khẽ song nét cười chỉ thoáng qua. Tưởng Tự hỏi hắn: "Gia đình cậu thì sao, ăn Tết ở thành phố Ninh hả?"

Trì Việt gật đầu, Tưởng Tự nương theo đó mà hỏi: "Cậu không về Thiệu Giang..."

Nói được một nửa, cậu choàng tỉnh — Mặc dù Trì Việt không kể rõ chuyện gia đình, nhưng có lẽ ba của cậu ấy đang ở Thiệu Giang, chắc Trì Việt không muốn về.

Cậu kịp thời dừng nói, chuẩn bị chuyển sang chuyện khác, chẳng ngờ Trì Việt lại trả lời nương theo lời cậu.

"Mẹ tôi và Trì Nhuế Nhuế không về." Trì Việt nói: "Tôi sẽ về một chuyến."

Tưởng Tự không gặng hỏi Trì Việt về đó làm gì, chỉ nghĩ hắn có việc riêng cần xử lý. Cậu gật đầu rồi giao hẹn với đối phương: "Vậy tụi mình..."

Cậu định nói "ngày 14 gặp nhé", nhưng nghe có vẻ bình thường quá. Cậu muốn nói là "hẹn Valentine gặp" nhưng lại ngượng. Sau rốt cậu vẫn nói: "Hẹn sinh nhật gặp."

Trì Việt cười, lặp lại lời đối phương.

"Hẹn sinh nhật gặp."

background
TrướcSau