1. Truyện chữ
Trăng Sáng Khó Gặp – Tử Lộc

Chương 48: Yêu đương đấy cậu có hiểu không?!

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Nụ hôn này không triền miên và dịu dàng như tối qua, tối nay Trì Việt hôn cậu rất đỗi mạnh bạo.

Lưng và gáy Tưởng Tự đều bị đè lên cửa. Cậu không nhịn được nữa, nhúc nhích định nhổm dậy thì bị Trì Việt siết chặt eo đè x.uống rồi hôn mạnh bạo hơn, hoàn toàn không thể cử động.

Một tay của hắn vẫn giữ chặt má Tưởng Tự, buộc cậu phải hé miệng. Đầu lưỡi càn quét khoang miệng thấm vị nước cam chua chua ngọt ngọt, cuốn theo cả hơi ấm độc nhất giữa răng môi.

Tiếng nói chuyện của đám đông ngoài cửa loáng thoáng truyền đến, cửa đang đóng nên nghe như tiếng thì thầm khi xa khi gần. Trì Việt tạm nghỉ nên quán bar phát một bản nhạc jazz chậm rãi, nhưng Tưởng Tự không nghe rõ.

Cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình với Trì Việt và tiếng nước khe khẽ hòa quyện, chẳng còn hơi sức đứng dậy, cả người mềm nhũn như giật điện vì được hôn. Tần suất tim đập và hít thở quá nhanh khiến cậu thiếu oxy, nhưng lại vô thức lại gần hôn đối phương như thể bị nghiện.

Cứ như thế, Trì Việt hôn dữ dội hơn, đôi môi đè nghiến thật mạnh như muốn cắn mất miếng thịt của Tưởng Tự rồi nuốt vào bụng.

Cả người Tưởng Tự dần trượt xuống, trong cơn mê man cậu cảm tưởng như hồn chuẩn bị lìa khỏi xác, một suy nghĩ lướt qua tâm trí: Thôi xong, chẳng nhẽ mình sẽ bị Trì Việt hôn tới chết?

May sao ngay lúc này, Trì Việt buông lơi bàn tay giam giữ cằm Tưởng Tự, rút luôn cả lưỡi ra ngoài.

Hắn duỗi tay giữ gáy cậu, từng chút một hôn lên trán và chóp mũi rồi dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng lau vệt nước trên khóe miệng Tưởng Tự. Hơi thở của hắn cũng không vững vàng là mấy.

"Cậu muốn ở đây đợi tớ hay ra ngoài đợi?"

Tưởng Tự được hôn tới nỗi mơ màng, hơi thở dồn dập, khóe mắt ươn ướt. Cậu vô thức hỏi lại một câu: "Hở?"

"Còn nửa tiếng nữa." Trì Việt nói.

Tưởng Tự dần tỉnh táo, cuối cùng cũng hiểu được ý của Trì Việt. Cậu hãy còn thở gấp, khi nói chuyện cũng nũng nịu: "Tớ muốn thấy cậu."

Trì Việt không nhịn được cười: "Thế thì ra ngoài."

Cửa phòng nhân viên lại mở, Tưởng Tự theo sau Trì Việt ra ngoài. Vừa mở cửa, tất cả âm thanh tức khắc rõ ràng. Suy cho cùng họ vẫn đang ở nơi công cộng, Tưởng Tự chột dạ như đang đi ăn trộm. Thế mà sợ cái gì là cái đó xảy đến, vừa ra ngoài được mấy bước thì chủ quán bar mang đôi giày cao gót mười phân bước sang đây.

Chị chủ Diệp liếc nhìn Trì Việt đang giữ nét mặt dửng dưng rồi nhìn sang Tưởng Tự đang gượng gạo với gương mặt phớt hồng đứng sau lưng hắn.

Chị cười khẽ, chào Tưởng Tự một tiếng.

"Gặp nhau nữa rồi nhóc đẹp trai. Tới đón... bạn của nhóc à?"

Chị dừng một lúc khá lâu trước khi thốt ra ba chữ "bạn của nhóc", tạo nên một khoảng trống kỳ quặc.

Cả tai và mặt Tưởng Tự đỏ bừng: "Dạ."

Trì Việt ngước mắt liếc chị chủ Diệp như diều hâu bảo vệ thức ăn. Chị nhún vai, tha cho cậu nhóc da mặt mỏng phía sau, rút một điếu thuốc thon dài màu đen trong hộp thuốc đưa cho Trì Việt.

"Tối nay nhóc đẹp trai uống gì chị mời. Cậu dẫn nhóc ấy ra quầy bar ngồi đi, chỗ đó gần sân khấu."

Trì Việt nhận thuốc lá nhét vào túi, đưa Tưởng Tự đến chỗ quầy bar. Sau vài bài hát, hắn tan làm. Hai người rời nobody, đứng bên đường bắt xe về nhà.

Gió đêm giữa tháng Hai không còn rét buốt, bóng cây đong đưa trên đường. Thấy gần đến khu dân cư, cuối cùng Tưởng Tự cũng bắt đầu lo sợ cho sự an nguy của mình lúc về nhà... Có khi nào ba mình tỉnh giấc giữa đêm ra ngoài uống nước thì chợt dâng trào tình cha, định đi vào tém mềm cho mình không?

Hiển nhiên Trì Việt cũng đoán được Tưởng Tự lẻn ra ngoài, hắn không về nhà mình mà theo Tưởng Tự lên tầng.

Càng gần cửa nhà Tưởng Tự bước càng nhẹ, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng. Lúc lấy chìa khoá cậu cũng lề mề như rùa bò, chỉ sợ vừa mở cửa ra là đèn đóm trong nhà sáng trưng, Tưởng Chính Hoa ngồi đợi trên sô pha liếc mắt nhìn sang.

May sao Tưởng Chính Hoa ngủ rất say. Cách cửa bị đẩy ra từ từ, trong nhà vẫn đen kịt giống lúc cậu đi.

Tưởng Tự thở phào, ngoảnh nhìn Trì Việt nhưng cũng không dám nói to mà nói bằng khẩu hình miệng với người trước cửa.

[Ngủ ngon].

Trì Việt gật đầu, vừa định đi thì Tưởng Tự kéo khuỷu tay hắn.

Hắn dừng chân, thấy Tưởng Tự nhấc vạt áo khoác của hắn lên, đưa tay vào mò mẫm một chốc. Cuối cùng cậu tìm được túi áo hoodie của hắn, với tay vào lấy thứ gì đó ra ngoài.

Trì Việt cúi đầu, là một điếu thuốc Lan Châu màu đen.

Tưởng Tự nói bằng khẩu hình miệng với Trì Việt, ba chữ.

[Bị tịch thu.]

Trì Việt: "..."

Hắn gật đầu, trông theo Tưởng Tự vào nhà với vẻ hài lòng mãn nguyện và vẫy tay tạm biệt hắn.

Một đêm bình an vô sự. Sáng hôm sau, Tưởng Tự dậy sớm, Tưởng Chính Hoa đã mua sẵn bánh quẩy sữa đậu nành. Sau khi vệ sinh cá nhân, cậu ngồi đối diện ăn sáng với thầy.

Hai cha con tuân theo nguyên tắc "ăn không nói ngủ không lời" nên bàn ăn rất yên tĩnh. Đến khi uống nốt ngụm sữa đậu sau cuối, Tưởng Chính Hoa mới thong dong nói hai câu.

Một là "ăn xong nhớ dọn chén đũa".

Hai là "lần sau về nhà buổi tối nhớ khóa cửa nha con".

Nói xong, thầy thản nhiên rời bàn với tư thế như đang trông xuống chúng sanh.

Tưởng Tự: "..."

Mặt ửng đỏ, cậu gục đầu vào chén sữa đậu hòng trốn tránh hiện thực.

May sao Tưởng Chính Hoa không kể chuyện này với Hứa Đình Nhu, bí mật ấy được giữ kín đến khi khai giảng, Trì Việt xin nghỉ làm ở quán bar. Có lẽ chị chủ Chu rất hài lòng với hắn, ngoài tiền lương chị còn tặng thêm lì xì nghỉ việc, bảo hắn hôm nào cần tìm việc cứ liên lạc với chị.

Tết Nguyên tiêu, Tưởng Tự và Trì Việt đi học lại.

Học kỳ mới nhưng cảnh tượng cũ, trong lớp vẫn gà bay chó sủa như trước. Người thì lo bổ sung bài tập kẻ thì mải tám chuyện, nhưng ai nấy đều đang tận hưởng bầu không khí náo nhiệt. Cũng có những người tay viết miệng nói không ngớt, như Kiều Hợp Nhất đang tường thuật tỉ mỉ chuyến du lịch Nhật Bản của mình. Cậu ta mang cả quà lưu niệm về cho Tưởng Tự và Trì Việt, mỗi người một mô hình One Piece mà cậu ta đã nhọc lòng mang từ Nhật về.

Tưởng Tự nhận quà, nhìn thử thì thấy trên bao bì có ghi made in china.

Dù gì cũng là tấm lòng của Kiều Hợp Nhất nên cả hai đều nhận quà. Khoe khoang xong, Kiều Hợp Nhất hỏi Tưởng Tự: "Nè bạn cùng bàn, nghỉ Tết cậu làm gì?"

Tưởng Tự trả lời theo lẽ thường: "Ăn tết, làm bài tập, chơi game, chờ khai giảng."

Nghe xong, Kiều Hợp Nhất vừa cạn lời vừa cảm thông: "Sao nghe chán dữ vậy?"

Chán? Tưởng Tự lườm cậu ta.

Khụ khụ, kỳ nghỉ đông của tớ phong phú tới nỗi tớ mà nói ra là cậu phải giật mình... Yêu đương đấy cậu có hiểu không?!

background
TrướcSau