1. Truyện chữ
Trăng Sáng Khó Gặp – Tử Lộc

Chương 88: Ngoại truyện 5

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Dựa theo vị trí Trì Việt gửi qua WeChat, Tưởng Tự vào thang máy, nhấn tầng 30.

Buổi chiều anh đến đồn công an để lấy tài liệu của một vụ án, bận bịu đến tận bây giờ, đúng lúc qua giờ tan làm. Công ty của Trì Việt ở gần đây, Tưởng Tự chợt nảy ra một ý, bèn gửi tin nhắn cho Trì Việt hỏi hắn có muốn về nhà chung không.

Một lúc sau Trì Việt mới trả lời tin nhắn. Hắn không có ý kiến gì trước đề nghị của Tưởng Tự, nhưng hắn đang họp chưa xong, có lẽ phải mất thêm nửa tiếng.

Tưởng Tự trả lời: Vậy em đợi anh dưới bãi đậu xe.

Lát sau, Trì Việt gọi điện thoại cho anh.

Có lẽ hắn ra ngoài giữa cuộc họp để gọi điện thoại, xung quanh rất yên tĩnh, tiếng nói chuyện cũng rất nhỏ. Tưởng Tự còn tưởng hắn có chuyện gì gấp, ai ngờ Trì Việt chỉ nói: "Bây giờ bên ngoài nắng lắm, em tới văn phòng anh ngồi đợi đi."

"..." Tưởng Tự phì cười: "Không sao, nửa tiếng thôi mà."

Trì Việt khăng khăng: "Anh báo trước với quầy lễ tân, em cứ lên thẳng."

Giờ này tầng 30 chẳng có ai, có lẽ Trì Việt đã đánh tiếng trước nên thư ký hành chính dẫn Tưởng Tự vào thẳng văn phòng của Trì Việt. Thư ký pha trà cho anh, nói quản lý Trì đang họp dưới tầng, mời anh ngồi đợi ở đây một lát. Chắc thư ký nghĩ anh là bạn của Trì Việt.

Tưởng Tự cảm ơn, đợi thư ký đi thì quan sát văn phòng của Trì Việt một lượt.

Phong cách văn phòng rất đơn giản, màu chủ đạo là trắng, trông rất thanh thoát. Ngoài máy tính và một chậu cây thì trên chiếc bàn làm việc rộng thênh thang còn đặt một khung ảnh.

Tưởng Tự sang đó xem thử, trong khung ảnh là bức ảnh chụp anh hồi cấp ba.

Anh hơi buồn cười, trái tim bỗng dưng nhói đau. Anh nghiêm túc suy nghĩ liệu có nên chụp lại một tấm khác cho Trì Việt hay không.

Chưa uống hết tách trà thì Tưởng Tự đã loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện lẻ tẻ bên ngoài. Anh đặt tách trà xuống, đứng dậy khỏi sô pha. Qua ô cửa sổ mành chưa khép, anh thấy vài người mặc âu phục vừa nói chuyện vừa đi về khu làm việc, có lẽ vừa tan họp.

Tưởng Tự đợi vài giây, sau khi nhóm người trước mặt tản đi thì thấy Trì Việt ở đằng sau đằng đang đi về phía bên này, một chàng trai trẻ đi bên cạnh hắn.

Đối phương mặc âu phục màu xám, đeo kính viền vàng, mặt mũi thanh tú, trông rất trẻ, đang cười nói gì đó với Trì Việt. Trì Việt chỉ mặc áo sơ mi đen, áo khoác âu phục vắt trên tay, thỉnh thoảng đáp lại đôi câu.

Lúc sắp đến trước cửa văn phòng, người nọ chợt vừa nói vừa giơ tay định chạm vào cổ áo sơ mi của Trì Việt.

Ngay giây sau, Trì Việt nghiêng nhẹ người tránh tay đối phương.

Hắn giữ nguyên gương mặt vô cảm để nói chuyện, Tưởng Tự không nghe thấy hắn nói gì, chỉ có thể thấy người kia cười gượng, thu tay về rồi gật đầu.

Lúc này hai người đã sắp đến cửa văn phòng, vốn dĩ Tưởng Tự có thể đợi tiếp một lúc là được, nhưng anh chọn kéo cửa ra ngoài.

Đúng lúc Trì Việt ngẩng đầu, thấy anh đi ra, hắn lập tức sải bước đi về phía anh.

Tưởng Tự hỏi: "Xong rồi?"

Trì Việt gật đầu: "Đi ngay đây."

Tưởng Tự không nói gì nữa mà nhìn người đàn ông bên cạnh Trì Việt, lúc này đối phương cũng đang quan sát Tưởng Tự. Hai người chạm mắt nhau, anh cười trước, nói với Trì Việt: "Anh không giới thiệu à?"

Bấy giờ Trì Việt mới nhớ sau lưng vẫn còn một người, hắn ngoảnh đầu nhìn rồi giới thiệu ngắn gọn: "Phó Du, đồng nghiệp của anh."

Nghe vậy, Tưởng Tự không đợi Trì Việt giới thiệu mình mà cười đưa tay ra trước, tự giới thiệu bản thân: "Chào anh, tôi là Tưởng Tự, bạn học của Trì Việt."

Nghe vậy, Trì Việt khẽ mím môi liếc nhìn anh.

Phó Du vội vàng giơ tay bắt tay anh, ngoài mặt nở nụ cười: "Chào anh, em là Phó Du."

Cậu ta cười nhìn Trì Việt: "Anh Trì đánh giá cao em quá, thực ra em chưa được xem là đồng nghiệp, em chỉ là thực tập sinh mới tới thôi."

Tưởng Tự đã hiểu: "Chẳng trách trông cậu trẻ thế."

Phó Du nhỏ tuổi nhưng rất biết ăn nói: "Dạ còn trẻ chưa đủ kinh nghiệm nên em theo anh Trì để học hỏi."

Hai người khách sáo đôi câu, trông rất hài hoà. Trì Việt dừng mắt trên bàn tay đang nắm của hai người, lạnh lùng mở miệng: "Chúng tôi có việc, cậu tan làm trước đi."

Nghe vậy Phó Du bèn buông tay, gật đầu với hắn: "Vậy em đi trước nhé anh Trì."

Đến khi Phó Du quay người rời đi, Trì Việt nhìn Tưởng Tự, chợt hỏi: "Trên cổ áo của anh có gì à?"

Tưởng Tự sửng sốt, cụp mắt nhìn. Quả nhiên trên cổ áo bên trái của Trì Việt có vết bụi nhỏ, chắc vô tình dính lên.

Tưởng Tự giơ tay phủi nhẹ giúp hắn hai cái, Trì Việt đứng im, cụp mắt chuyên tâm nhìn chăm chú gương mặt của anh cho đến khi anh buông tay.

"Xong rồi." Tưởng Tự liếc nhìn hắn, thốt ra một câu: "Mắt nhìn vẫn tốt đấy chứ."

Trì Việt khẽ nhướng mày nhìn anh. Có vẻ anh chỉ thuận miệng nói vậy, ngoài mặt chẳng có cảm xúc nào khác.

Hai người rời công ty, Tưởng Tự tiện đường lái xe của mình tới nên Trì Việt không lái xe của hắn nữa. Khác với trước kia, suốt chặng đường Tưởng Tự chẳng nói chẳng rằng, cho đến khi hai người về tới nhà, Tưởng Tự thay dép, ngoảnh đầu nhìn Trì Việt vừa bước vào, bỗng dưng gọi một tiếng.

"Anh Trì?"

Trì Việt: "..."

Hắn đặt chìa khoá mà Tưởng Tự tiện tay ném một bên về chỗ cũ, ngước mắt nhìn người trước mặt: "Em gọi anh là gì?"

"Em thấy cách gọi này nghe thân mật lắm ấy chứ." Tưởng Tự cười mỉm, nom rất đứng đắn: "Hình như còn thân mật hơn cách gọi cả họ lẫn tên của em. Anh không thấy vậy à?"

Trì Việt trả lời quả quyết: "Anh không."

Tưởng Tự không thèm quan tâm hắn, vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc bước ra thì thấy hắn đang đứng trước tủ lạnh, chuẩn bị lấy đồ ra ngoài.

Tưởng Tự lại gần phía sau hắn, nhìn vào tủ lạnh, hỏi: "Tối nay ăn gì vậy anh Trì?"

"..."

Trì Việt quay người nhìn anh vài giây, bỗng dưng cười khẽ.

"Sủi cảo nhé?"

Trì Việt nói, nghe chừng tâm trạng không tệ.

"Chấm em rồi ăn."

Tưởng Tự cũng không phản bác, nhìn hắn rồi từ tốn lên tiếng: "Đừng chọc em, xe của anh ở công ty, ngày mai anh còn phải xin em chở anh đi làm đó."

Nói rồi anh bổ sung thêm: "Anh Trì ạ."

Trì Việt bỗng khép cửa tủ lạnh, ôm bổng Tưởng Tự lên. Tưởng Tự không phòng bị, vô thức ôm cổ hắn. Đối phương ôm anh đặt xuống sô pha.

Tưởng Tự lún xuống sô pha, ngẩng đầu nhìn lên. Trì Việt đè hờ lên người anh, cúi đầu quan sát anh, duỗi tay vu.ốt ve mặt anh.

"Sinh viên chuyên ngành tài chính, tốt nghiệp thì thực tập ở phòng tụi anh."

Trì Việt giải thích, nét mặt và giọng điệu đều rất vô tư.

"Bình thường cậu ta toàn ở khu văn phòng, tụi anh chẳng nói năng gì với nhau. Hôm nay họp xong, cậu ta nói có vài vấn đề về công việc muốn hỏi anh nên mới nói thêm vài câu."

Tưởng Tự nghe hắn giải thích, "ồ" một tiếng, giữ bàn tay đang tác oai tác quái trên mặt mình.

Trì Việt dừng tay, cúi đầu hôn khoé môi Tưởng Tự, nói: "Sau này anh không nói chuyện với cậu ta nữa."

"... Không đến mức đó." Tưởng Tự không nhịn được cười: "Dù sao được thực tập ở công ty các anh thì chắc chắn thành tích rất tốt, có lẽ cậu ta chỉ muốn học hỏi thêm ở chỗ anh thôi."

Trì Việt liếc nhìn anh. Tưởng Tự nói tiếp: "Vả lại cậu ra lễ phép lắm, vẻ ngoài cũng... ssss."

Trì Việt nhéo mặt Tưởng Tự, cắt ngang lời anh, giọng điệu của hắn hơi lạnh đi: "Vẻ ngoài thế nào?"

Tưởng Tự thầm nhủ rốt cuộc ai đang ghen. Anh chỉ đành cứu chữa kịp thời, duỗi tay ôm mặt Trì Việt trả lời: "Không đẹp trai bằng anh."

Trì Việt không hài lòng lắm nên không nhấc người dậy. Tưởng Tự gọi một tiếng: "Anh Trì ơi..."

Trì Việt nhíu mày: "Không cho gọi anh như thế."

Tưởng Tự: "..." Trêu quá đà, không kìm được.

Anh ngẫm nghĩ, vùng vẫy nhổm người dậy, ôm mặt hắn hôn một cái, gọi lại lần nữa: "Chồng ơi."

Trì Việt cụp mắt nhìn anh, chợt nói: "Em đói lắm à?"

Tưởng Tự chớp mắt: "Cũng cũng."

Trì Việt ôm anh vào phòng ngủ: "Vậy lát nữa rồi ăn."

......

Sáng hôm sau, Tưởng Tự lái xe đưa Trì Việt đi làm. Đến dưới lầu, Trì Việt xuống xe, quay người nói với Tưởng Tự vài câu, trông theo đối phương rời đi mới vào công ty.

Đúng lúc Phó Du đến cổng công ty, lúc nhìn thấy thì ngớ người, vài bước đuổi theo Trì Việt, chủ động chào hỏi.

"Dạ em chào anh Trì."

Trì Việt thờ ơ nhìn cậu ta, chẳng nói năng gì. Phó Du tiếp tục làm thân: "Bạn anh đưa anh đi làm ạ?"

Lần này Trì Việt chịu mở miệng, giọng điệu thản nhiên.

"Đó là người thương của tôi."

Phó Du ngơ ngác, ngoảnh đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Trì Việt đã thu lại ánh nhìn, nói tiếp: "Dựa theo chức vụ, cậu nên gọi tôi là quản lý Trì."

Giọng điệu của hắn thật sự rất lạnh nhạt, Phó Du xấu hổ lùi lại một bước, chút tâm tư ban đầu trong tâm trí bay biến, lúng túng trả lời: "Dạ, quản lý Trì."

Về tới văn phòng, điện thoại Trì Việt reo hai lần, người được ghim lên đầu gửi tin nhắn.

"Em quên nói, tối nay em muốn đi xem phim, anh mua vé nhé."

Trì Việt trả lời: "Ừ."

Đến trưa, hắn mua vé xem phim, gửi tin nhắn cho Tưởng Tự mới nhận ra đối phương đã đổi ảnh đại diện từ bao giờ.

Ảnh đại diện cũ tài khoản riêng của Tưởng Tự là một tấm ảnh núi tuyết trắng xóa một vùng, bây giờ đã được đổi thành sắc xanh đậm nhạt, đó là ảnh cây thường xuân trên ban công mà anh từng dùng nhiều năm về trước. Đã quá lâu rồi, không biết anh tìm lại bằng cách nào.

Nhờ vậy, ảnh đại diện của hai người trông rất giống nhau, hệt như ảnh đại diện đôi.

Trì Việt im lặng nhìn hồi lâu, nhấn mở trang chủ của Tưởng Tự.

Biệt danh cũng được thay đổi theo ảnh đại diện.

Bên cạnh ảnh đại diện WeChat như năm nào là một dòng chữ ngắn gọn.

Biệt danh: Tầng trên.

***

Tử Lộc

Đến đây có lẽ phần ngoại truyện sẽ tạm kết thúc, cảm ơn mọi người đã đồng hành với tôi suốt chặng đường. Sau này nếu có cảm hứng thì cũng có thể tôi sẽ cập nhật, nếu không có thì... (nằm xõa luôn)

Phần trước đã được sửa lại một lượt, chủ yếu là lỗi chính tả và bug, mọi người có thể xoá rồi cập nhật lại. Vì tôi tranh thủ thời gian làm việc để sửa nên có thể có cá lọt lưới, mong mọi người đừng để ý.

Có một số độc giả muốn xem tuyến truyện nếu "ba Trì chết, hai người vào đại học cùng nhau", nhưng cũng có một số độc giả không thể chấp nhận tuyến truyện thế giới thay đổi quá nhiều, do vậy nếu có viết thì tôi sẽ không đăng ở đây mà đăng ở Đại Nhãn Tử. Mọi người muốn xem thì có thể tới xem, không muốn xem thì coi như nó không tồn tại. Dù là tuyến truyện nào đi nữa thì cặp tình nhân vẫn sẽ mãi bên nhau, trăm năm hoà hợp.

Một lần nữa cảm ơn tất cả độc giả!

***

Lời bạn Sa: Tác giả nói đăng tải ngoại truyện If ở nền tảng khác nhưng mình vẫn thấy tác giả đăng trên Trường Bội, do vậy vẫn có bản edit ngoại truyện If bình thường nha.

background
TrướcSau