1. Truyện chữ
Trục Tinh - Kháp Phùng Hạ

Chương 37: Chương 37

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Trời đã sáng rực, Nguyễn Trường Tinh ngủ một giấc thật sâu, đến khi tỉnh lại cũng không biết đã qua bao lâu.

 

Chỉ là, dư âm của giấc mộng hỗn độn đêm qua, nhịp tim rối loạn cùng cảm giác lạnh lẽo còn vương trên môi khiến cậu khi tỉnh dậy vẫn mang theo một chút cảm giác khác lạ. Cậu có chút không dám đối mặt với Lạc Đình Sương, nhưng vì sao lại như vậy, ngay cả bản thân cậu cũng không tìm được lý do.

 

Kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.

 

Lạc Đình Sương bước vào, trên tay bưng theo bữa sáng. Y vận một thân bạch y, mái tóc dài chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc cài gọn gàng.

 

Đặt khay thức ăn lên bàn, y đi về phía giường. Khi Nguyễn Trường Tinh nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, cậu lập tức trở mình, đưa lưng về phía Lạc Đình Sương, mắt mở trừng trừng nhìn vào vách tường.

 

"Có đói bụng không? Trước tiên ăn một chút đi." Giọng Lạc Đình Sương ôn hòa vang lên.

 

Nhưng dưới lớp chăn, người kia vẫn không hề lên tiếng đáp lại.

 

Lạc Đình Sương đưa tay luồn vào trong chăn, nhẹ nhàng kéo Nguyễn Trường Tinh ngồi dậy. Từ trong lớp chăn ấm áp, một thân thể mềm mại thoang thoảng hơi ấm hiện ra, tựa như chiếc bánh bao vừa mới hấp chín, mềm mại và thơm tho.

 

"Sao vậy?"

 

Nghe người kia hỏi, Nguyễn Trường Tinh lại cuộn mình trong chăn, xoay người quay lưng về phía Lạc Đình Sương. Mái tóc dài, đen nhánh xõa tràn trên lưng, đuôi tóc nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay Lạc Đình Sương.

 

Lạc Đình Sương kiên nhẫn chờ đợi. Một lát sau, y mới nghe thấy giọng nói ấm ức của người trong chăn:

 

"Sư tôn, con hình như bị bệnh rồi."

 

Lạc Đình Sương nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu, giọng ôn nhu hỏi: "Sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?"

 

Nguyễn Trường Tinh im lặng một lúc lâu, rồi có chút ngượng ngùng nói:

 

"Con bị bệnh... Không thể gặp mặt sư tôn."

 

Lạc Đình Sương mím môi cười khẽ. Thì ra là vì chuyện tối qua mà thẹn thùng.

 

Bọn họ ngồi sát nhau, Nguyễn Trường Tinh lập tức nghe thấy tiếng cười khẽ của y, liền tức giận quay đầu lại, đôi mắt long lanh đầy vẻ uất ức.

 

"Sư tôn còn cười! Tinh nhi đã bệnh rồi, sư tôn có phải hay không chẳng thương con chút nào?"

 

Một vài sợi tóc rũ xuống trán, kết hợp với giọng nói hờn dỗi của cậu, trông càng thêm sinh động, như một chú mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, cố gắng bày tỏ sự bất mãn của mình.

 

Lạc Đình Sương nhẹ nhàng vỗ về cậu, một tay nâng lấy gương mặt Nguyễn Trường Tinh, ngón tay cái khẽ lướt qua làn da mịn màng của cậu, giọng nói ôn hòa mà trầm thấp:

 

"Phải làm sao bây giờ đây? Sư tôn cũng bệnh rồi."

 

Nguyễn Trường Tinh ngẩn người, mở to mắt: "A? Sư tôn cũng bệnh sao?"

 

Ánh mắt Lạc Đình Sương như biển sâu phản chiếu muôn vì sao lấp lánh, y khẽ gật đầu:

 

"Ừm, sư tôn mắc bệnh... Không thể không nhìn thấy Tinh nhi."

 

Câu nói này lập tức khiến Nguyễn Trường Tinh nghẹn lời. Cậu chưa kịp nghĩ ra đối sách thì đã bị ánh mắt Lạc Đình Sương nhìn chằm chằm, khiến mặt càng lúc càng đỏ, hơi thở cũng trở nên rối loạn.

 

"Hả... Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"

 

Một người không thể nhìn, một người không thể không nhìn, vậy chẳng phải là bế tắc rồi sao? Cậu vắt óc suy nghĩ, không biết tam sư huynh từng xem mấy quyển sách kia có biện pháp giải quyết không... Nhưng mà tam sư huynh hiện tại không có ở đây.

 

Vậy cậu nên hỏi ai bây giờ?

 

Càng nghĩ, mặt càng nóng, trong lòng cũng thêm rầu rĩ.

 

Lạc Đình Sương chăm chú quan sát cậu, mỗi một biểu tình nhỏ nhặt đều không bỏ sót. Trong mắt y, người trước mặt thế nào cũng đều đáng yêu đến lạ.

 

Y chậm rãi tiến lại gần, nhẹ nhàng chạm trán với Nguyễn Trường Tinh. Đầu ngón tay y chạm vào làn da nóng rực kia, lại khẽ cười.

 

Hơi lạnh từ trán truyền đến, dường như cũng xoa dịu sự rối loạn trong lòng Nguyễn Trường Tinh, khiến tâm tư cậu dần ổn định lại.

 

"Tinh nhi, vĩnh viễn sẽ không rời xa ta, đúng không?"

 

Lạc Đình Sương thấp giọng hỏi.

 

Nguyễn Trường Tinh nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Lạc Đình Sương. Trong đó rõ ràng là bóng tối vô biên, thế nhưng vì cậu mà ngập tràn ánh trăng dịu dàng.

 

Từ nhỏ, cậu đã được Lạc Đình Sương nuôi lớn. Người đầu tiên cậu nhìn thấy khi mở mắt là sư tôn. Hai người cùng nhau trải qua từng ngày từng đêm trên Tinh Nguyệt phong, trăng tròn rồi lại khuyết, ngày nối tiếp đêm, nhưng bọn họ chưa từng rời xa nhau.

 

Có những lúc, Nguyễn Trường Tinh cảm thấy cuộc sống này vốn dĩ đã như vậy từ rất lâu, từ một kiếp trước nào đó, tựa như từ lúc bắt đầu, họ đã luôn ở bên nhau.

 

Cậu không hề do dự mà gật đầu thật mạnh: "Dạ."

 

Cậu đương nhiên sẽ không rời xa sư tôn. Tinh Nguyệt phong không có đệ tử nào khác, sau này sư tôn già rồi, cậu còn phải phụng dưỡng người. Một ngày làm thầy, cả đời như cha - đại sư huynh vẫn thường dạy bọn họ phải tôn sư trọng đạo.

 

Câu hỏi dường như đã có đáp án, nhưng cũng như chưa có, chỉ biết rằng trong lòng cậu giờ đây nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nguyễn Trường Tinh rúc vào lòng sư tôn, không muốn rời giường.

 

Lạc Đình Sương ôm trọn cậu ra khỏi chăn, dắt cậu đi rửa mặt, thay y phục. Nguyễn Trường Tinh chỉ tay chọn đúng bộ áo rộng tay màu hồng nhạt, vạt áo thêu đầy một vòng hoa đào.

 

Hôm nay, Nguyễn Trường Tinh muốn cùng Tần Phụng Dao đi đưa tin. Tần tỷ tỷ yêu thích màu đỏ rực rỡ, vậy nên cậu cũng muốn mặc áo đỏ.

 

Dùng xong bữa sáng, hai người kề vai rời khỏi Tinh Nguyệt phong, một đường thẳng đến Tần gia trang.

 

Nghe nói bọn họ tới chơi, Tần Phụng Dao vô cùng vui vẻ. Nhưng khi Nguyễn Trường Tinh vừa nhắc đến chuyện phải đi làm nhiệm vụ, nàng lại thoáng lộ vẻ cô đơn.

 

Nguyễn Trường Tinh nhẹ giọng an ủi: "Tần tỷ tỷ, Tinh nhi nhất định sẽ trở về. Hoa đăng ở Bình Thành đẹp lắm."

 

Tươi cười của cậu trong trẻo, thanh lệ xen lẫn chút nghịch ngợm, vô cùng cuốn hút. Tần Phụng Dao cũng mỉm cười, nắm lấy tay cậu: "Được, lần sau Tinh nhi đến, tỷ tỷ sẽ dẫn đệ đi dạo khắp Bình Thành."

 

Họ đứng trò chuyện một lát, rồi Nguyễn Trường Tinh lấy ra một chiếc bình sứ men xanh đưa cho nàng.

 

Tần Phụng Dao tò mò hỏi: "Đây là gì?"

 

"Là Trú Nhân Đan, tặng tỷ tỷ làm lễ vật." Nguyễn Trường Tinh giấu tay sau lưng, cười đến cong cả hàng mi. "Tần tỷ tỷ nhất định sẽ gặp lại ca ca."

 

Tần Phụng Dao chớp mắt, cảm giác chua xót dâng lên trong lòng. Nàng chỉ vô tình nói một câu về chuyện mình già rồi, vậy mà cậu lại ghi nhớ.

 

Nàng lau đi giọt nước mắt, khẽ gật đầu.

 

Nàng không ngừng mong mỏi ngày gặp lại ca ca, cũng trông đợi một ngày có thể gặp lại Nguyễn Trường Tinh.

 

Lúc này, Nguyễn Trường Tinh vui vẻ chạy đến bên sư tôn. Đến bước cuối cùng, cậu không kìm được mà nhảy bật lên, nhào vào lòng người kia: "Chúng ta đi thôi, sư tôn!"

 

Lạc Đình Sương tự nhiên mà nắm lấy tay cậy, siết chặt. Hai người xoay người rời đi, một đỏ một trắng, thân ảnh dần khuất xa.

 

Tần Phụng Dao đứng trước cửa sơn trang, siết chặt chiếc bình sứ xanh trong tay. Ân tình này, nàng chẳng có cách nào báo đáp, chỉ có thể chúc họ tiền đồ suôn sẻ, mọi chuyện bình an.

background
TrướcSau