Chương 31: Chương 31


Chương 31
Vài ngày sau, Tạ Phỉ và Sở Thanh Phong lần lượt đi công tác.
Hội thảo giao lưu học thuật của Bệnh viện Nhi thành phố S là diễn đàn học thuật hàng đầu trong lĩnh vực phẫu thuật thần kinh khoa nhi toàn cầu, quy tụ những chuyên gia hàng đầu trên thế giới. Có thể nói, đây là hội nghị quy mô lớn nhất trong ba năm gần đây của lĩnh vực này.
Lịch trình hai ngày đầu của hội nghị vô cùng dày đặc.
Chủ đề nghiên cứu mà Bệnh viện Nhi trực thuộc Đại học B lần này mang đến là "Điều trị u thần kinh đệm cấp thấp hố sau ở trẻ". Trưởng khoa, cũng là người dẫn dắt học thuật – Vương Minh Sanh, đã trình bày báo cáo kéo dài gần hai mươi lăm phút, kết hợp tiêu chuẩn phân loại mới nhất của WHO về khối u hệ thần kinh trung ương với các ca bệnh thực tế trong lâm sàng.
Là nhân tố mới xuất sắc của khoa, lần này Tạ Phỉ đi cùng Vương Minh Sanh, được mời tham gia nhiều buổi hội thảo nhỏ do các chuyên gia đầu ngành tổ chức, thu hoạch không ít.
Đi cùng anh còn có Đặng Tuấn Lâm. Cậu ta phát hiện Tạ Phỉ tranh thủ thời gian rảnh rỗi lấy điện thoại ra gõ chữ, hơn nữa còn vô thức nghiêng màn hình về phía mình như đang giấu giếm gì đó.
Chỉ nhìn thoáng qua cũng biết không phải tin nhắn công việc nghiêm túc gì.
Đặng Tuấn Lâm tò mò hỏi: "Anh dâu dính người đến vậy sao?"
Tạ Phỉ ngước mắt lên: "…Rõ ràng vậy à?"
Đặng Tuấn Lâm gật đầu chắc nịch: "Y như mấy cặp tình nhân nhỏ tuổi lén lút nhắn tin trong ngăn bàn ấy."
Tạ Phỉ ho nhẹ một tiếng, cất điện thoại đi, giọng điệu nghiêm túc không khác gì lúc thuyết trình ban nãy: "Cậu từng thấy tiểu yêu tinh nào không dính người chưa?"
Đặng Tuấn Lâm: "!!!"
Cậu ta còn định nói gì đó, nhưng bị một giọng nam trầm ổn, nho nhã phía sau cắt ngang: "Lâu rồi không gặp, Tạ Phỉ."
Tạ Phỉ quay lại, mỉm cười: "Đúng là lâu rồi không gặp, trùng hợp thật."
Đặng Tuấn Lâm cũng nhận ra người vừa đến – Phó chủ nhiệm khoa Ngoại thần kinh trẻ tuổi nhất của Bệnh viện Nhân dân số Một tỉnh G, Bùi Hãn Vũ.
Nghe anh ta gọi tên Tạ Phỉ một cách tự nhiên, Đặng Tuấn Lâm ngạc nhiên hỏi: "Hai người quen nhau sao?"
Tạ Phỉ gật đầu: "Chúng tôi học cùng lớp cấp ba."
Đặng Tuấn Lâm tặc lưỡi: "Đúng là trùng hợp thật."
Quả thực là rất trùng hợp. Nhưng còn trùng hợp hơn nữa là…
Sau kỳ thi đại học, Bùi Hãn Vũ từng tỏ tình với Tạ Phỉ.
Anh ta nhìn Tạ Phỉ, trong ánh mắt mang theo niềm vui vi diệu khi gặp lại người quen cũ: "Lần họp lớp để chúc mừng thầy Quách nghỉ hưu, tiếc là lúc đó tôi đang ở nước ngoài nên không về kịp. Dạo này sức khỏe thầy vẫn tốt chứ?"
Thầy Quách là giáo viên chủ nhiệm của họ suốt ba năm cấp ba. Ông dạy học rất tận tâm, cũng không phải kiểu giáo viên chỉ đánh giá học sinh qua điểm số.
Tạ Phỉ: “Vẫn tốt, năm ngoái thầy Quách lên chức ông rồi, nửa năm ở thành phố B, nửa năm ở miền Nam, tinh thần rất tốt.”
Trong buổi họp lớp, thầy Quách vỗ vai Tạ Phỉ, cảm thán không thôi. Hồi đó, anh thường xuyên ngủ gật trong tiết toán của thầy. Nếu hôm nào mắt anh tỉnh táo, thì chỉ có hai khả năng—một là thầy giảng sai, hai là anh đã tìm ra cách giải đơn giản hơn.
Cậu nhóc năm ấy, vừa thông minh vừa nghịch ngợm, từng bị thầy bắt gặp ngay trong lớp đang bắt chước thầy mắng học sinh. Vậy mà chớp mắt một cái, cậu học trò thi đứng trong top 50 toàn thành phố năm ấy đã trở thành một bác sĩ phẫu thuật thần kinh tài giỏi, đáng kính.
Điện thoại của Tạ Phỉ rung lên. Anh khẽ nói một tiếng xin lỗi, bước sang một bên nghe máy.
Bùi Hãn Vũ không rời đi mà trò chuyện với Đặng Tuấn Lâm, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Tạ Phỉ.
Hội nghị học thuật là một sự kiện trang trọng, Tạ Phỉ chuẩn bị ba bộ vest khác nhau. Phải nói rằng, một học giả trẻ tuổi đang ở đỉnh cao phong độ, khoác lên mình bộ vest trầm ổn, đứng trên bục diễn thuyết với phong thái ung dung tự tin, tỏa sáng đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Đặng Tuấn Lâm cũng nhìn theo ánh mắt Bùi Hãn Vũ, bỗng tò mò hỏi: “Anh ấy hồi đi học có phải kiểu học bá chính hiệu không anh?”
Bùi Hãn Vũ nhớ lại ngày hôm đó—ngày anh ta tỏ tình và nhận được một tấm "thẻ người tốt".
Tạ Phỉ thẳng thắn nói với anh ta: “Cậu không phải kiểu tôi thích.”
Niềm kiêu hãnh được bồi đắp suốt bao năm phút chốc tan thành tro bụi. Không cam tâm, anh ta hỏi tiếp: “Vậy cậu thích kiểu nào?”
Tạ Phỉ bình thản đáp: “Không biết, chưa từng nghĩ đến. Nhưng nếu thích, tôi nhất định sẽ chủ động.”
Nhiều năm trôi qua, nhưng hình ảnh thiếu niên ngông nghênh đầy tự tin ngày ấy vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí anh ta.
Bùi Hãn Vũ thu lại suy nghĩ, nhẹ nhàng nói: “Không hẳn, cậu ấy thiên phú rất cao, không cần học hành cực khổ như bọn tôi.”
Đặng Tuấn Lâm ghen tị ra mặt: “Vừa đẹp trai, vừa thông minh, học giỏi, sự nghiệp thành công, còn cưới được một ông chồng dính người nữa. Đúng là hack cuộc đời mà!”
Giọng Bùi Hãn Vũ hơi lạc đi: “Tạ Phỉ kết hôn rồi?”
“Kết hôn rồi, vừa nhận giấy chứng nhận trước Tết.”
*
Tần Thiên nhận ra rằng, ông chủ cuồng công việc của mình đã có nhiều thay đổi sau khi kết hôn.
Trước đây, Sở Thanh Phong có thể ngủ lại phòng nghỉ công ty ba, bốn ngày một tuần. Nhưng từ sau Tết đến nay, hắn chưa bao giờ làm việc quá bảy giờ tối. Tần Thiên làm việc ở công ty bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên thấy chuyện như vậy. Nếu không phải biết chắc rằng công ty vẫn hoạt động tốt, có khi anh ta còn tưởng nơi này sắp phá sản.
Tiếp theo, Sở Thanh Phong đã dọn vào căn hộ chung cư cũ để sống cùng chồng mới cưới. Ai có thể tin được chứ? Một người sinh ra đã ngậm thìa vàng, thậm chí thìa vàng còn được khảm kim cương, vậy mà đi công tác cũng chưa từng ở khách sạn nhỏ như vậy.
Cuối cùng, ông chủ luôn nổi tiếng với phong cách làm việc hiệu suất cao, công tư phân minh, cũng có chút khác biệt. Trước đây, trên đường đi công tác, hắn sẽ tận dụng từng giây từng phút để xử lý công việc. Hắn vốn dĩ thuộc kiểu người ngủ ít, thể chất tràn đầy năng lượng. Nhưng gần đây, nhịp độ làm việc của hắn trở nên cân bằng hơn, không còn căng như dây đàn nữa.
Thỉnh thoảng, giữa những giờ làm việc, hắn sẽ thư giãn một chút, lặng lẽ lấy điện thoại ra gọi hoặc nhắn tin, vẻ mặt thoáng qua một tia mềm mại.
Tần Thiên cảm thấy đây là một điều tốt.
Dù là máy móc chạy liên tục cũng cần bảo trì và sửa chữa, huống hồ là con người?
Có vẻ như một cuộc hôn nhân hạnh phúc thực sự có thể thay đổi thói quen của một người. Chỉ có điều—bà chủ rất thích cắn và cào.
Trước khi Tạ Phỉ đi công tác, Sở Thanh Phong cũng không nhận ra mình lại dính người đến vậy. Hắn bận rộn là thế, nhưng chỉ cần có một chút thời gian rảnh, trong đầu liền nghĩ đến Tạ Phỉ.
Hồi du học, hắn từng có một người bạn cùng phòng, mỗi tuần chỉ có thể gặp bạn gái vào cuối tuần vì họ học ở hai trường đại học khác nhau. Nếu là bạn gái đến thăm, cậu ấy luôn ra ga tàu điện ngầm chờ từ sớm. Sở Thanh Phong từng tò mò hỏi: “Chờ sớm mười mấy phút có gì khác sao?”
Bạn cùng phòng cười: “Có chứ, cảm giác chờ đợi đó rất hạnh phúc, không hề buồn chán chút nào. Cậu có thể đoán xem hôm nay cô ấy mặc màu gì, bây giờ đã đến trạm nào rồi, có lẽ chỉ còn năm phút nữa… Mỗi giây trôi qua đều tràn đầy mong đợi.”
Bây giờ, Sở Thanh Phong đã hiểu được cảm giác đó.
Hắn ép lịch trình ba ngày xuống còn hai ngày, sau đó bảo Tần Thiên đặt vé máy bay đi thành phố S.
Trong chiếc ví mỏng mang theo bên người, có thêm một tấm ảnh.
Trong ảnh, Tạ Phỉ được hắn ôm kiểu công chúa, cười dịu dàng tựa má vào mặt hắn. Dưới ánh đèn ấm áp, Tạ Phỉ trông thư thái, đôi mắt ánh lên ý cười. Sở Thanh Phong thì nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, sâu lắng.
Cả hai đều có ngoại hình xuất chúng, mỗi người một nét cuốn hút riêng. Dù không tạo dáng cầu kỳ, bức ảnh vẫn toát lên vẻ đẹp hài hòa, thoải mái. Không chỉnh sửa quá tay, không dùng bộ lọc lòe loẹt, hiệu ứng phơi sáng của máy ảnh chụp lấy liền lại càng làm tăng thêm nét hoài niệm cho bức hình.
Họ có thể chưa đến mức quấn quýt không rời như keo dính mật, nhưng đây đã là khoảnh khắc mà suốt mười năm qua, Sở Thanh Phong thậm chí không dám mơ đến.
Nhìn ra những đám mây trắng ngoài cửa sổ máy bay, lần đầu tiên sau nhiều năm, Sở Thanh Phong có một cảm giác mà hắn hiếm khi trải nghiệm—nôn nóng mong chờ.
---
Tối hôm kết thúc hội nghị học thuật, trưởng khoa Ngoại thần kinh của Bệnh viện Nhi thành phố S mời hơn mười đồng nghiệp đến ăn tối.
Trong ngành y, không phân biệt nam nữ, để trở thành một bác sĩ phẫu thuật chính xuất sắc, ai cũng phải trải qua một chặng đường dài gian khổ mới có thể đứng trước bệnh nhân.
Đối với nữ giới, nếu chọn một trong ba chuyên khoa ngoại có cường độ làm việc cao nhất—Ngoại thần kinh, Ngoại lồ ng ngực, Ngoại tổng quát—thì đúng là dùng cả mạng để liều. Thông thường, số bác sĩ nữ trong các khoa Ngoại chủ yếu tập trung vào Răng hàm mặt, Nhãn khoa, Phẫu thuật tuyến vú hoặc Thẩm mỹ.
Bữa tiệc tối này, từ lớp trụ cột đến thế hệ trẻ, tất cả người tham dự đều là nam, nên không tránh khỏi chuyện uống rượu.
Trưởng khoa Vương Minh Sanh có vấn đề về dạ dày, sau mấy ly đã không trụ nổi. Danh dự của khoa Ngoại thần kinh Bệnh viện Đại học B không thể để mất, vì vậy Tạ Phỉ và Đặng Tuấn Lâm phải đứng ra gánh vác.
Ngành nghề nào cũng có “văn hóa trên bàn rượu” của riêng nó, nhưng giới bác sĩ lại có phong cách rất khác biệt—trái ngược hoàn toàn với những gì họ khuyên bệnh nhân.
Ban ngày, họ liên tục nhắc nhở bệnh nhân kiêng rượu, thuốc lá. Ban đêm, họ lại trở thành những người uống khỏe nhất bàn.
Ngay cả cách trưởng khoa khuyến khích uống rượu cũng khác với ngành khác:
“Không biết uống cũng không sao, cứ rèn luyện dần dần. Nếu say thì về bệnh viện rửa dạ dày miễn phí, Naloxone cũng không bắt cậu trả tiền.”
“Dị ứng cồn à? Đừng lo, trong bệnh viện cậu thích để ai cấp cứu cho cậu thì tùy chọn.”
Nói đến tửu lượng, dường như nó tỷ lệ thuận với áp lực công việc. Bác sĩ Nội khoa uống không lại bác sĩ Cấp cứu và bác sĩ Ngoại khoa.
Tối nay, không chỉ phải uống, mà còn phải uống sao cho tất cả mọi người đều vui vẻ.
Tạ Phỉ tửu lượng khá ổn, lại có chút hiếu thắng, không thích thua kém ai. Cả bàn tiệc hầu hết đều đã uống đến mức mặt đỏ tía tai, ngả nghiêng lảo đảo, nhưng anh vẫn giữ được phong thái chỉn chu, quần áo ngay ngắn, tóc tai gọn gàng, dáng người cao ráo, phong độ. Mấy vị tiền bối vỗ vai anh, quay sang khen ngợi với Vương Minh Sanh:
“Có hậu bối kế thừa rồi.”
“Thế hệ trẻ thật đáng gờm.”
Nhà hàng cách khách sạn không xa, sau khi tiễn các vị tiền bối từ các bệnh viện lên xe, Tạ Phỉ mới thở phào một hơi, đôi mắt lộ ra chút men say.
Bên cạnh có người đưa cho anh một chai nước.
Là Bùi Hãn Vũ.
“Cảm ơn.”
Tạ Phỉ vặn nắp chai, uống mấy ngụm nước rồi nói:
“Cậu không có WeChat của thầy Quách đúng không? Tôi có thể gửi danh thiếp WeChat của thầy cho cậu.”
Bùi Hãn Vũ lấy điện thoại ra:
“Được.”
Hai người nhanh chóng kết bạn.
Vương Minh Sanh đang đỡ Đặng Tuấn Lâm—cậu ta đã ngà ngà say đến mức lơ mơ, quay sang gọi Tạ Phỉ:
“Cách có mấy bước, chúng ta đi bộ về thôi. Tiểu Bùi, cậu cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”
Bùi Hãn Vũ đáp:
“Không sao đâu, tôi không uống nhiều. Các thầy là khách, trưởng khoa của chúng tôi dặn tôi đưa mọi người về khách sạn an toàn.”
Nói rồi, anh ta quay sang nhìn Tạ Phỉ:
“Đi được không? Tôi dìu cậu.”
Hai người sóng vai đi khá gần, gần đến mức vạt áo vô tình chạm vào nhau theo từng nhịp bước.
Tạ Phỉ lập tức tăng tốc:
“Không cần, tôi đi được.”
Mùa xuân ở thành phố S đến sớm, những mầm xanh đã len lỏi trồi lên từ kẽ cành, trong không khí phảng phất hương thơm dịu nhẹ của cây cỏ sau cơn mưa.
Gió đêm lành lạnh, Tạ Phỉ hít sâu một hơi, để luồng không khí trong lành, ẩm ướt tràn vào lồ ng ngực.
Bùi Hãn Vũ khựng lại một giây, sau đó bước nhanh lên, đỡ lấy Đặng Tuấn Lâm từ tay Vương Minh Sanh.
Bùi Hãn Vũ không phải kiểu mỹ nam khiến người khác choáng ngợp ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ngũ quan của anh ta vốn dĩ khá bình thường, nhưng những năm tháng tích lũy kinh nghiệm đã khiến anh ta có thêm khí chất điềm đạm, chững chạc của một giảng viên. Khoảnh khắc ra tay vừa rồi, lại có chút gì đó rất đàn ông.
Khi đến sảnh khách sạn, đúng lúc một đoàn khách du lịch từ xe buýt bước xuống, kéo theo hành lý lỉnh kỉnh, tiếng nói chuyện ồn ào vang lên khắp nơi.
Tạ Phỉ cảm giác cơn say dâng lên, bước chân lâng lâng như đang giẫm trên bông. Đúng lúc ấy, đám đông xô đẩy khiến anh loạng choạng, suýt chút nữa ngã xuống.
Bùi Hãn Vũ kịp thời đỡ lấy anh. Vì tay bên kia còn đang dìu Đặng Tuấn Lâm, nên động tác của anh ta giống như một cái “ôm ngang eo” vậy.
Tình huống diễn ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
“Không sao chứ?”
Tạ Phỉ đứng vững lại, lắc đầu:
“Không sao, không sao, cảm ơn.”
Lại giương mắt, nhìn vào đám đông ồn ào kia, Tạ Phỉ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người này… trông giống chồng anh quá.
Anh cúi xuống nhặt điện thoại, nhưng có người nhanh hơn một bước.
Sở Thanh Phong nhặt chiếc điện thoại, khóe môi hơi cong, nhưng ánh mắt lại không mang chút ý cười nào. Hắn tự nhiên đưa mu bàn tay áp nhẹ lên mặt Tạ Phỉ, giọng trầm thấp:
“Khó chịu lắm không?”
Đặng Tuấn Lâm, người nãy giờ say bí tỉ đến mơ màng, đột nhiên như tỉnh rượu, mắt tròn xoe:
“Anh Tạ, anh đẹp trai này là ai thế?”
Tạ Phỉ bị cái chạm thân mật này làm cho huyết khí sôi trào, hơi nóng và men say cùng lúc bốc lên. Anh dường như vẫn chưa phản ứng kịp việc Sở Thanh Phong lại đột nhiên xuất hiện ở đây, vô thức đáp lại một cách ngơ ngác:
“Chồng tôi.”
Đặng Tuấn Lâm phấn khích đưa hai tay nắm chặt tay Sở Thanh Phong, vẻ mặt đầy kích động:
“Hóa ra anh chính là ‘tiểu yêu tinh’ dính người kia à!”
