1. Truyện chữ
Xem Mắt Gặp Phải Cậu Của Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 40: Chương 40

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Chương 40

 

Vào giờ nghỉ trưa, Tạ Phỉ vừa ăn suất cơm trưa mà Sở Thanh Phong đặt riêng cho anh, vừa xem buổi phát sóng trực tiếp từ hiện trường do Chu Lạc gửi đến.

 

Phải, Chu Lạc đã bị Hoắc Hành điều chỉnh vào danh sách đồng hành trong chuyến công tác của y.

 

---

 

Trong Media, hội trường chật kín người, màn hình chiếu hai tầng lầu hiển thị logo của Gia Gia Media cùng chủ đề bài diễn thuyết. Dưới ánh đèn sân khấu, Sở Thanh Phong không cần bản thảo, tự tin nói một cách lưu loát.

 

Suốt hơn hai mươi phút, hắn dùng từ ngữ đơn giản mà sắc bén, giải thích dễ hiểu nhưng vẫn sâu sắc, thi thoảng lại xen lẫn chút hài hước, thần thái rạng rỡ. Với chiều cao 1m88, dáng người thẳng tắp, phong thái tự nhiên mà tao nhã, hắn đứng đó như một bức tranh hoàn mỹ.

 

So với hàng ghế đầu toàn những nhân vật tầm cỡ trong ngành – người thì bụng phệ, người thì tóc đã lưa thưa – hắn thực sự nổi bật. Một câu thơ bất giác hiện lên trong đầu: 
"Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý.
Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị."

 

(Đá tảng như ngọc, hàng tùng xanh biếc.
Dung mạo tuyệt mỹ, đời khó ai bì.)

 

Chu Nhất Soái: 【Chồng cậu đúng là hạc giữa bầy gà】

 

Vận động viên thức đêm cấp quốc gia: 【Cái thành ngữ hay thế mà bị cậu nói một câu làm bay sạch khí chất rồi. Chồng tôi cao 1m88, tỷ lệ vàng, nhan sắc đủ sức đánh bại mọi sao nam trong giới giải trí, cả người toát lên khí thế mạnh mẽ, hormone ngập tràn】

 

Chu Nhất Soái: 【Yoooo○○○○○○○○】

 

Chu Nhất Soái: 【May mà chồng cậu đã kết hôn rồi đấy, đeo nhẫn cưới vẫn có người âm thầm gửi “rau muống mùa thu” cho cậu ta, chậc chậc】

 

Chu Nhất Soái: 【Yên tâm, tôi giúp cậu trông chừng, bao chắc】

 

Vận động viên thức đêm cấp quốc gia: 【Cảm ơn nhé, không dám phiền cậu đâu】

 

Trời muốn mưa, mẹ muốn tái giá, đàn ông mà đã muốn ngoại tình thì dù có theo sát 24/7 cũng vô ích.

 

Đúng lúc này, WeChat hiện tin nhắn mới. Dương Ngạn Trạch bảo anh tối nay tan làm qua nhà anh ta ăn cơm.

 

Hả?

 

Tạ Phỉ: 【Gửi nhầm người rồi à?】

 

Dương Ngạn Trạch: 【Không phải cậu đau dạ dày sao? Cậu tôi bảo tôi chăm sóc cậu】

 

Tạ Phỉ: 【Vậy tôi không khách sáo nữa nhé, cháu trai lớn ^^】

 

Dương Ngạn Trạch: 【.】

 

Tan làm buổi tối, Chu Giai Hàng khoác vai Tạ Phỉ một cái: “Tối đi ăn lẩu cá ếch cay không? Đối diện bệnh viện mới mở một quán buffet, tám mươi chín một người, đảm bảo không lỗ cũng không thiệt, tôi thèm lâu lắm rồi.”

 

Tạ Phỉ gạt tay hắn ra: “Không đi, tôi về nhà ăn cơm.”

 

“Hả? Chồng cậu đi công tác rồi, về nhà chẳng phải cũng chỉ gọi đồ ăn ngoài thôi sao?”

 

Tạ Phỉ cười ranh mãnh: “Ở nhà có Ốc sên cô nương.”

 

Chu Giai Hàng ngơ ngác: "Ốc sên cô nương?"

 

Chín giờ tối, Tạ Phỉ rời bệnh viện. Anh về nhà trước để cho Hàn Hàn ăn, thay quần áo rồi sang gõ cửa nhà bên cạnh.

 

Dương Ngạn Trạch mở cửa cho anh. Trên sống mũi anh ta đeo một cặp kính không gọng, ánh sáng từ chiếc laptop trên ghế sofa vẫn còn sáng.

 

Khoảnh khắc ấy, cả hai đều có vài giây ngượng ngùng.

 

Ngay cả khi còn đi học, trong các buổi tụ tập lớp, họ cũng luôn tránh ngồi vào tầm mắt của nhau. Bảo hai người này ngồi chung một bàn ăn uống hoà thuận, chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ nổi da gà.

 

Tạ Phỉ ho nhẹ một tiếng: "Tôi về nhà lấy bát mang qua ăn nhé. Cậu ăn chưa?"

 

Dương Ngạn Trạch: "Chưa, nhà có bát, tôi đóng hộp cho cậu."

 

Nói xong, anh ta đi vào bếp, mở nồi cơm điện, xới ra hai bát cơm nóng hổi. Hạt cơm trắng bóng, có điều hình như cho hơi nhiều nước nên bị mềm.

 

Tạ Phỉ đi theo sau, cố nhịn nhưng không nhịn được: "Cậu cho hơi nhiều nước rồi."

 

Dương Ngạn Trạch khẽ nhắm mắt, nghĩ đến số tiền chia cổ tức kếch xù mình được hưởng mỗi năm, nói: "Dạ dày cậu không tốt, ăn cơm cứng khó tiêu. Tôi còn nấu cả canh rau củ với khoai từ, tốt cho dạ dày đấy."

 

Tạ Phỉ thuộc kiểu người mềm nắn rắn buông, càng không phải dạng vô cảm trước sự quan tâm của người khác. Anh nhìn bát canh nóng hổi, hương thơm nhè nhẹ bốc lên, khẽ cười: "Nhìn ngon thật, hay tôi ăn luôn ở đây?"

 

"Cũng được."

 

Thế là Tạ Phỉ và Dương Ngạn Trạch ngồi đối diện nhau ăn cơm. Phải thừa nhận một điều rằng, con cháu nhà họ Sở đúng là có thiên phú nấu ăn. Món canh rau củ khoai từ dù không hề có thịt nhưng vẫn ngon đến bất ngờ, làm anh ăn liền hai bát đầy.

 

Ăn sạch thức ăn là sự tôn trọng lớn nhất đối với đồ ăn và người nấu. Sau bữa cơm, Tạ Phỉ giúp xếp bát đũa vào máy rửa bát rồi mới ra về.

 

"Cảm ơn nhé, cháu trai, ngon lắm."

 

Dương Ngạn Trạch hừ một tiếng: "Trưa mai tôi mang cơm, tiện thể chuẩn bị cho cậu một phần."

 

Tạ Phỉ giơ tay làm ký hiệu "OK", mở cửa về nhà.

 

Đêm đó, anh nhận được tin nhắn từ Tề Hoằng Mạc. Đối phương nói con trai út sắp cưới, cần mua nhà, hỏi anh xin tiền đặt cọc.

 

Tạ Phỉ từ chối ngay: 【Tôi dựa vào đâu mà phải bỏ tiền ra?】

 

Tề Hoằng Mạc: 【Mày là con tao, là anh trai của Thế Kiệt. Trong nhà có khó khăn, chẳng lẽ mày không nên giúp đỡ à?】

 

Từ sau khi dùng một tấm ảnh đổi lấy mười vạn, Tề Hoằng Mạc cũng lười diễn cảnh bố con tình thâm, mở miệng là đòi tiền.

 

Tạ Phỉ: 【50 vạn? Sao ông không đi cướp luôn đi?】

 

Tề Hoằng Mạc: 【Tao biết mỗi tháng mày kiếm bao nhiêu tiền, chẳng lẽ mấy năm qua không để dành được chút nào? Hơn nữa, mày cũng kết hôn rồi, hai thằng đàn ông thì có sinh con được đâu, giữ tiền lại cũng vô ích. Để chồng mày góp thêm ít đi. Chuyện mày bỏ tiền lo đám cưới cho em trai, tao sẽ bắt nó nhớ kỹ ơn của hai đứa. Sau này con nó cũng là con mày, đợi đến khi mày mất, cháu trai sẽ lo hương khói cho mày, tính ra mày không thiệt chút nào.】

 

Ba mươi năm qua chẳng nuôi nổi anh một ngày, vậy mà giờ gã lại dõng dạc xem anh như cái máy rút tiền.

 

Tạ Phỉ nhắc nhở bản thân không đáng để nổi giận với cặn bã, nhưng anh vẫn phải cố kìm nén cảm giác ghê tởm để đối phó với ông ta.

 

【Mơ đi.】

 

Tề Hoằng Mạc: 【Mày nghĩ tao chỉ có mỗi tấm ảnh của mẹ mày thôi sao? Dù sao tao cũng chẳng biết xấu hổ, còn mày thì sao? Mày là người có tiền đồ rộng mở, không muốn mấy bức ảnh đó đến tay đồng nghiệp trong bệnh viện chứ?】

 

Tạ Phỉ siết chặt điện thoại đến mức gần như muốn bóp nát nó: 【Đồ cặn bã! Đây là tống tiền!】

 

Tề Hoằng Mạc: 【Tao thừa nhận tao là cặn bã, nhưng dù mày có công nhận hay không, tao vẫn là bố mày. Mày có bản lĩnh, tao với em trai mày thì không, người một nhà giúp đỡ lẫn nhau, vui vẻ đôi bên, sao lại gọi là tống tiền? Cứ chuyển vào tài khoản cũ nhé.】

 

Tạ Phỉ lặng lẽ nhìn tin nhắn trên màn hình, hít một hơi thuốc. Khói thuốc đi vào phổi, tê tê chát chát.

 

Hàn Hàn vẫy đuôi, chậm rãi bước đến, cọ cọ vào chân anh đầy thân thiết, kêu một tiếng "meo" rồi cuộn mình bên chân anh.

 

Anh dụi thuốc, bật hệ thống lọc không khí, bế Hàn Hàn vào lòng mà hít một hơi, thì thầm: "Thế giới này xấu xa, chỉ có Hàn Hàn là tốt thôi."

 

---

 

Trước khi đi ngủ là khoảng thời gian hai vợ chồng anh nói chuyện riêng. Hôm nay anh không có ca đêm, nếu không gọi video, Sở Thanh Phong chắc chắn sẽ lo.

 

Tạ Phỉ nhìn điện thoại, mỉm cười, tự thấy mình không có gì khác thường, liền chủ động gọi video.

 

Sở Thanh Phong vừa tắm xong, mặc bộ đồ ngủ màu xanh đậm. Khóe mắt và gò má hắn vương chút đỏ bất thường, mái tóc đen mềm mại khiến đường nét sắc sảo có phần dịu lại, trông cứ như một sinh viên vừa tốt nghiệp.

 

"Em say rồi sao?" Tạ Phỉ nằm sấp trên giường, hai chân khẽ đung đưa.

 

Sở Thanh Phong "ừ" một tiếng, giọng trầm khàn, mềm nhũn: "Vợ ơi... khó chịu quá..."

 

Tạ Phỉ chưa từng thấy bộ dạng này của hắn bao giờ: "Vậy phải làm sao đây? Giá mà có ai có thể chạm vào điện thoại của em thì tốt rồi."

 

Hôm nay thấy Hoắc Hành dẫn Chu Lạc đi công tác cùng, lòng Sở Thanh Phong thoáng chua xót, nhưng cảm giác đó chỉ vụt qua trong giây lát.

 

Tạ Phỉ rất xuất sắc, bất kể theo định nghĩa thông thường hay giá trị xã hội, anh đều là một cá thể vô cùng ưu tú. Vì tư lợi cá nhân, hắn sẽ không bắt anh từ bỏ sự nghiệp mà anh yêu thích.

 

Hôn nhân có nhiều hình thức, không nên chỉ yêu cầu một bên hy sinh.

 

Điều đó là không hợp lý.

 

Hắn tự hào về những gì Tạ Phỉ đang làm.

 

Sở Thanh Phong hỏi: "Tối nay A Trạch nấu gì? Tay nghề cậu ấy cũng tốt lắm, anh ăn chưa?"

 

Tạ Phỉ gật đầu: "Cậu ta nói mai sẽ mang cơm trưa cho anh. Em làm sao thuyết phục được cậu ta vậy?"

 

Sở Thanh Phong cười: "Nhiều năm nay em giúp cậu ấy quản lý tài sản riêng, có thể nói, túi tiền của cậu ấy nằm trong tay em."

 

Nghe vậy, Tạ Phỉ cười đến mức đập cả xuống giường. Nếu đã thế, chẳng phải anh có thể mượn oai hổ để gọi món rồi sao?

 

Sở Thanh Phong nhìn anh chăm chú một lúc, rồi hỏi: "Vợ ơi, hôm nay có chuyện gì vậy?"
Nụ cười của Tạ Phỉ hơi khựng lại, nhưng anh nhanh chóng tỏ vẻ bình thản, đáp: "Sao em lại hỏi thế? Anh vẫn ổn mà, dạ dày cũng không còn đau nữa. Bệnh viện vẫn như mọi ngày, bận rộn nhưng có trật tự, cũng không có ca nào quá khó."

 

Lúc nói chuyện, anh hơi cụp mắt, tay xoa đầu Hàn Hàn.

 

Sở Thanh Phong khẽ nhíu mày.

 

---

 

Giờ cơm trưa hôm sau.

 

Tạ Phỉ lấy một hộp cơm ra, là do Dương Ngạn Trạch đưa cho anh trước khi đi làm buổi sáng.

 

Mở hộp cơm ra, bên trong có sườn kho tàu, tôm xào cần tây, trứng sốt cà chua, kèm theo một phần canh móng giò hầm kỹ. Hâm nóng trong lò vi sóng xong, cả phòng tràn ngập mùi thơm hấp dẫn.

 

Chu Giai Hàng ghé lại, không dám tin hỏi: "Chồng cậu đi công tác về rồi hả?"

 

Tạ Phỉ gắp một con tôm, vị ngọt thanh lan trong miệng: "Chồng tôi nấu ăn giỏi thật, nhưng đây không phải em ấy nấu."

 

Chu Giai Hàng đưa đũa gắp một miếng sườn: "Lão Tạ, cậu có cún bên ngoài đấy à?"

 

Tạ Phỉ: "Nói bậy! Đây là tay nghề của cháu trai em ấy!"

 

"Thật không?"

 

"Còn thật hơn cả luận văn trên CNS và bốn tạp chí hàng đầu."

 

Chu Giai Hàng cắn miếng sườn, ngay lập tức đập bàn tiếc nuối: "Lấy được ông chồng vừa đẹp trai vừa biết nấu ăn đã đủ tức rồi, giờ đến cả cháu trai nhà người ta cũng chiều cậu! Tạ Phỉ, tôi ghen tị với cậu đấy!"

 

Tạ Phỉ cắn đầu đũa cười: "Chứ còn gì nữa, ai ai cũng nói tôi gả được vào nhà tốt."

 

Ăn xong, Tạ Phỉ nhắn tin cho Dương Ngạn Trạch:【Cháu trai, mợ thích sườn chua ngọt hơn, lần sau đừng làm kho tàu nữa.】

 

Dương Ngạn Trạch bật cười vì tức: 【Cậu nghĩ tôi là đầu bếp riêng chắc?】

 

【Được thôi, đợi Thanh Phong về tôi sẽ nói với em ấy.】

 

【Khoan đã! Ý tôi là, cậu phải nói rõ muốn vị chua ngọt kiểu gì? Kiểu đường truyền thống hay kiểu sốt cà chua?】

 

【Thật ra tôi thích "guō bāo ròu" hơn, cậu biết làm không?】

 

Dương Ngạn Trạch nghiến răng gõ một chữ: 【Biết.】

 

Tạ Phỉ cười híp mắt, cất điện thoại đi.

 

---

 

Hai ngày sau.

 

Tạ Phỉ tan làm về nhà, vừa chạm tay vào khóa mật mã, cửa đột nhiên mở từ bên trong.

 

Lẽ ra còn một ngày nữa Sở Thanh Phong mới về, vậy mà hắn đã về sớm.

 

Trong nhà chưa bật đèn, chỉ có ánh trăng chiếu vào. Nếu không phải vì ngửi được mùi hương quen thuộc, Tạ Phỉ suýt tưởng có trộm.

 

Anh cảm thấy hốc mắt nóng lên.

 

"Mệt không?" Sở Thanh Phong hỏi.

 

Tạ Phỉ vùi mặt vào hõm cổ hắn, hít sâu một hơi, giọng khẽ khàng: "Sở Thanh Phong, anh rất nhớ em."

 

Con rồng tham lam kia, trong tim không còn chỉ có vàng bạc, mà còn biết dang cánh bay đến bên hắn, thẳng thắn bày tỏ nỗi nhớ.

 

Sở Thanh Phong yết hầu khẽ lăn, tim như mềm nhũn ra.

 

Tạ Phỉ ngẩng lên, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Chu Lạc nói ở hội nghị có nhiều nam nữ liếc mắt đưa tình với em lắm? Em có làm gì có lỗi với anh không? Khai báo thành khẩn thì sẽ được khoan hồng."

 

Sở Thanh Phong không biểu cảm, giữ chặt gáy anh, ấn trở lại lồ ng ngực mình: "Anh biết mà, em chỉ có cứng được với mỗi anh thôi."

 

Tạ Phỉ ngậm lấy làn da bên cổ hắn, cọ cọ như cún con: "Sao lại nghe lén bọn anh nói chuyện?"

 

"Không nghe lén, em đường hoàng đi qua nghe."

 

Tạ Phỉ bật cười mắng hắn "vô liêm sỉ," rồi lại hít hít người hắn như chú chó nhỏ, thì thầm: "Sở Thanh Phong, mùi của em thật dễ chịu."

 

"Mùi gì?"

 

"Chính là mùi của em."

 

"Mùi của em là mùi gì?"

 

"Im miệng!"

 

Sở Thanh Phong chống tay dưới đùi anh, bế bổng lên ép vào cánh cửa: "Sợ là không làm được."

 

Tạ Phỉ theo phản xạ quấn hai chân quanh eo hắn, cổ ngửa ra, lộ ra đường nét xương quai xanh tinh tế. Giọng nói lẫn chút thở d ốc: "Mẹ nó, đừng cắn!"

 

---

 

Dương Ngạn Trạch mấy hôm nay bận rộn, nào là trực ban, nào là tham gia hội chẩn trực tuyến với bệnh viện khác. Hôm nay cuối cùng cũng được tan làm đúng giờ, anh ta liền đến siêu thị mua thịt thăn ngon nhất về làm món "guō bāo ròu" cho Tạ Phỉ, rồi gọi điện thoại bảo anh sang ăn.

 

Không ngờ đối phương không nhắn tin trả lời, cũng không bắt máy.

 

Không yên tâm, anh ta đích thân sang gõ cửa.

 

Sau cánh cửa.

 

Sở Thanh Phong giữ chặt vòng eo mềm dẻo, đầu lưỡi nghiền qua vết bớt trên da anh—màu sắc nhàn nhạt, giống như cánh hoa anh đào đầu xuân, lại giống như một dấu ấn trời sinh.

background
TrướcSau