1. Truyện chữ
Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện

Chương 85

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

“Chàng ấy dạo này đang làm gì vậy?” Trần Ánh Trừng hỏi.

 

“Ai? Giang Tùy Sơn à? Gần đây bận bịu với trận pháp trong cấm địa, không biết giờ đã xong chưa. Tháng trước, hai thiếu gia của Tôn gia và Điền gia đánh nhau giữa đường, dùng cả binh khí, làm bị thương ba dân thường. Một người bên Điền gia còn bị chặt đứt chân. Giờ hai bên đang ầm ĩ đòi đối phương phải đưa ra lời giải thích, náo loạn tới tận Dân Tín Các, hình như chuyện đó cuối cùng cũng do hắn đứng ra giải quyết.”

 

Trần Ánh Trừng cau mày:

“Chuyện đó chẳng phải việc của Tạ Thông sao?”

 

“Đúng là việc của ông ta. Nhưng hai nhà kia đều yêu cầu chưởng môn ra mặt, nên Tạ Thông dứt khoát ném việc này cho hắn xử lý.”

 

“Chàng cứ thế mà nghe theo à?”

Giọng Trần Ánh Trừng lộ rõ sự bực bội.

“Việc của Tạ Thông mà cũng chịu gánh thay sao?”

 

“Lời này muội nên đi hỏi hắn mới phải.”

Trần Chính Triệt cười giễu,

“Dù sao thì hắn cũng là con rể Trần gia chúng ta. Nhìn hắn cứ nhịn nhục chịu đựng như vậy, ta cũng thấy bực thay đấy.”

 

Trần Ánh Trừng liếc mắt nhìn, Trần Chính Triệt liền cười hì hì sửa miệng:

 

“À… đúng hơn là đã từng là con rể nhà ta.”

 

“……”

 

Trần Ánh Trừng lười chẳng buồn tranh cãi, chỉ lạnh nhạt nói:

 

“Trời cũng không còn sớm, huynh không nên quay về học viện đi à?”

 

“Bữa nay ta không về đâu,” Trần Chính Triệt khoát tay, “Lần trước muội đến, ta chưa kịp tiếp đãi đàng hoàng. Nay tự nhiên phải làm tròn đạo chủ nhà.”

 

Trần Ánh Trừng khẽ cười:

“Ồ? Vậy huynh định đưa ta đi đâu, có nơi nào thú vị sao?”

 

“Nơi thì không có gì đặc biệt, nhưng người thì có một nhân vật đáng xem.”

 

Trần Chính Triệt cười bí hiểm:

“Hôm nay tiểu công tử Tạ gia định ra sân tỉ thí cung thuật ở trường săn thú, còn mời cả nhị công tử nhà Tần gia đến so tài nữa.”

 

“Là Tạ Nghị con trai của Tạ Thông?” Trần Ánh Trừng hỏi lại.

 

“Không sai, chính là hắn.”

 

Trần Ánh Trừng khẽ nhếch môi, nụ cười mang chút giễu cợt:

“Hắn chẳng phải chỉ là kẻ vô dụng hay sao? Còn bày đặt so tài cung tên với người khác, không sợ làm mất mặt phụ thân hắn à?”

 

Tạ Nghị trong sách vốn chẳng có nhiều đất diễn, đôi lần xuất hiện cũng chỉ để làm nền. Tính tình đại thiếu gia, ưa gây chuyện, bản lĩnh lại chẳng ra sao, từng được Giang Tùy Sơn giúp dọn dẹp hậu quả không ít lần.

 

Trong truyện, hắn là nhân vật phụ chẳng mấy ai quan tâm. Nhưng với Giang Tùy Sơn thì khác, Tạ Nghị là em cùng mẹ khác cha, lại từ nhỏ đã được mẫu thân nuông chiều yêu thương, sống an nhàn trái ngược hẳn với chàng.

 

Và vì thế, hắn vẫn luôn như một cái gai nhọn, cắm vào lòng Giang Tùy Sơn, mãi chẳng rút ra được.

 

Trần Ánh Trừng vốn chẳng có hứng thú gì với cảnh kẻ bất tài được tung hô như minh châu, chỉ khiến nàng nghĩ đến Giang Tùy Sơn từng phải chịu đủ loại ức chế, khổ luyện giữa nơi hoang dã lạnh lẽo.

 

“Ta không đi.” Nàng dứt khoát nói.

 

“Sao lại không đi?” Trần Chính Triệt lấy làm lạ, “Hắn là đệ đệ của Giang Tùy Sơn mà, muội không muốn xem xem huynh đệ bọn họ có điểm nào giống nhau sao?”

 

“Huynh cũng biết chuyện đó?” Trần Ánh Trừng nhướn mày kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, trong nhà Trần Nguyên Phúc đã điều tra được, thì người khác biết cũng chẳng phải chuyện lạ.

 

“Biết rồi nên ta mới không đi. Càng không muốn thấy hắn.”

 

Trần Chính Triệt bật cười:

“Xem ra ta còn kém mặt mũi hơn Hạ Hầu gia rồi, muội nỡ tới dự yến tiệc nhà hắn, lại không nể mặt ta đi xem trò vui.”

 

“Hắn có bản lĩnh gì đâu. So tài b.ắ.n cung còn chẳng ra sao, có gì đáng xem.”

 

“Thì hắn không ra gì, nhưng đối thủ của hắn thì không tệ đâu là nhị công tử nhà Tần gia, Tần Hướng Lật, cái tên muội chắc hẳn từng nghe rồi?”

 

Tần Hướng Lật?!

 

Trần Ánh Trừng giật mình. Vừa nghe “nhị công tử nhà Tần gia” còn chưa kịp phản ứng, nghe đến “Tần Hướng Lật” thì ánh mắt lập tức sáng rực.

 

Đó là cao thủ thần tiễn đệ nhất trong truyện, được xưng là Hậu Nghệ của lục địa Thanh Hà. Là vai chính trong nhóm nhân vật trung tâm, danh tiếng vang xa khắp nơi.

 

Mà nay hắn lại đi so tài cung thuật với cái kẻ chỉ biết gây chuyện như Tạ Nghị?

 

Chẳng phải là cao thủ vô địch thế giới đang bắt nạt trẻ nhỏ nhà trẻ hay sao?

 

Trần Ánh Trừng lập tức hứng thú hẳn lên:

“Tạ Nghị nghĩ gì vậy? Dám thách đấu với Tần Hướng Lật?”

 

“Nghe nói dạo trước trong lúc bao cả trường săn để đi săn, Tần Hướng Lật ở ngoài trăm dặm đã b.ắ.n hạ một con thú quý mà Tạ Nghị để mắt đến. Hắn còn tưởng mình b.ắ.n trúng, hí hửng chạy đến nhặt, ai ngờ phát hiện mũi tên cắm vào lại là của Tần gia. Lúc ấy tức đến phát khóc, cứ nằng nặc đòi Tần Hướng Lật phải ‘giải thích’, bám riết lấy mấy ngày, đến mức người ta chịu không nổi nữa mới nhận lời thi đấu.”

 

“Chậc, Tần Hướng Lật đúng là nhàn rỗi quá mức, đi trêu chọc làm gì cho mệt…”

 

“Cũng bởi Tạ công tử giàu có, lại ngang ngược, mấy hôm liền bao trọn cả trường săn, không cho ai khác vào. Tần công tử hẳn là muốn cho hắn một bài học.”

 

Trần Ánh Trừng bật cười:

“Nếu sớm biết chỉ một mũi tên sẽ khiến Tạ Nghị bám riết không buông, không chừng Tần Hướng Lật đã hối hận vì ra tay hôm ấy.”

 

“Nhìn dáng vẻ hắn thì chắc chắn là hối hận thật rồi.” Trần Chính Triệt nhún vai. “Thế nào? Muốn đi xem trận đấu không?”

 

“Vậy thì đi xem một chút.”

Nàng cũng muốn đích thân chứng kiến phong thái của vị thần xạ thủ truyền kỳ kia.

 

Trời còn chưa tối hẳn, bọn họ đã tới nơi, bên ngoài trường săn đã chen chúc như nêm.

 

Tin tức về trận tỉ thí cung thuật giữa hai công tử sớm đã lan khắp thành Xích Nhật. Dân chúng vốn ưa náo nhiệt, sáng sớm đã kéo nhau tới chờ, chỉ mong thấy cảnh Tần Hướng Lật “vả mặt” Tạ Nghị một cách đẹp mắt.

 

Tuy vậy, để vào được trường thú xem thi đấu phải tốn tiền. Chủ trường săn không bỏ qua cơ hội kiếm lời, tăng giá vé lên gấp năm lần. Đám đông vì thế bị đẩy lùi, chỉ còn lại những kẻ tò mò và… chịu chơi.

 

Điều đó lại tạo cơ hội tốt cho Trần Ánh Trừng và Trần Chính Triệt. Hắn không tiếc tiền mua ngay vị trí quan sát tốt nhất, còn gọi thêm cả một bàn đồ ăn đêm.

 

Nghe hắn báo giá vé, Trần Ánh Trừng không khỏi líu lưỡi:

“Tuy nhà chúng ta chẳng thiếu bạc, nhưng huynh làm vậy cũng quá phung phí. Chẳng phải chỉ là trận đấu giữa đại thiếu gia với đứa trẻ nhà trẻ thôi sao?”

 

Trần Chính Triệt cười nói:

Nam Cung Tư Uyển

“Tiền đã bỏ ra rồi, thì phải xem cho đáng.”

 

Trần Ánh Trừng nhìn quanh các dãy khán đài trống hoác, bất giác lắc đầu:

“Bên ngoài nhìn vào, chắc cho rằng chúng ta coi tiền như cỏ rác.”

 

“Coi tiền như cỏ rác cũng chẳng ngăn nổi hứng thú của chúng ta.”

 

Vừa dứt lời, ngoài trường vang lên một trận ồn ào. Một đám thiếu niên mặc áo xanh tay dài, toàn thân đen tuyền, tay cầm cung nỏ, hò hét kéo đến, ngồi xuống gần bọn họ.

 

Trần Ánh Trừng cau mày hỏi:

“Đám người này là ai? Chẳng lẽ đều là người Tần gia?”

 

“Không phải,” Trần Chính Triệt lắc đầu, “Toàn là bạn bè của Tạ Nghị đấy. Cũng là mấy kẻ thích b.ắ.n cung chơi trò cho vui. Nhìn cây cung trong tay bọn họ đi thợ rèn Ngô đúc đấy, một cây ba ngàn lượng, hắn đặt làm hơn hai chục cái, xong rồi còn nói muốn về hưu dưỡng lão.”

 

“Bọn họ b.ắ.n cung giỏi lắm sao?”

 

“Cũng chỉ ngang với Tạ Nghị thôi.”

Trần Chính Triệt nhún vai, ánh mắt tràn ý cười mỉa.

 

Thức ăn gọi tới, tiếng cười vang khắp khán đài. Trần Ánh Trừng vốn định mỉa mai vài câu, nhưng lòng nàng lại nặng trĩu như bị đè bởi thiên cân thạch.

background
TrướcSau