1. Truyện chữ
Xuyên Vào Mary Sue Bỏ Trốn Với Nam Hai

Chương 21: Ngươi cũng xuyên?

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

"Lầu năm gian Nguyệt Nữ lại đưa đến một bài thơ nữa."

Các học giả châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán: "Chưa đến nửa khắc, thứ nữ nhà Giang đại nhân đã ba lần liên tiếp giành vị trí đầu bảng, tài văn chương giỏi quá!"

"Còn không phải à, cô gái này tài hoa hơn người, mỹ mạo khuynh thành, tối nay xuất đầu lộ diện khoa trương như vậy, ta nghe tin từ trong nội cung truyền ra là dạo gần đây thái tử đã nói trước mặt thánh thượng, nếu không phải nàng ta sẽ không thành hôn, thật là giống y như trong mơ vậy."

Giang Ứng Liên nghe âm thanh truyền đến từ bốn phương tám hướng, nhìn quần chúng đông đảo dưới lầu, ánh mắt lóe lên, khóe môi khẽ cong.

Ngưỡng mộ, tán thưởng, đố kị, mùi vị được tất cả mọi người ngửa mặt trông lên thật không phải vui sướng thông thường, nó giống như thuốc độc vậy, có thể khiến người ta nghiện đến chết.

Nàng ta nâng cằm, nghe những âm thanh thoáng qua bên tai, mặt mày ánh mắt càng thêm dễ chịu.

Đây chính là sức mạnh của thiên đạo, chỉ cần nhìn một cái liền có vô số đàn ông quỳ mọp dưới gấu quần nàng ta. Chỉ cần nàng ta nguyện ý, nàng ta có thể là tài nữ vang danh khắp kinh thành.

Một đời này ai cũng hòng được như nàng ta.

"Bài thơ này… hình như ta nghe qua ở đâu đó rồi?"

Đột nhiên có một âm thanh cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng ta, nàng ta quay đầu, thái tử có thái độ khác thường, hai tay nắm chặt góc bàn nhìn chằm chằm hai câu thơ vừa được viết để trên mặt bàn, chân mày vặn vẹo.

Trong đầu hắn ta tựa hồ hiện lên hình ảnh một nữ tử nằm dưới ánh đèn nhưng khi hắn muốn lại gần nhìn cho kĩ dung mạo của nữ tử kia thì đầu óc lại ngày càng đau.

Cảnh tượng trong trí nhớ giống như bị một bức tường ngăn cách, nhìn không thấy chút ánh sáng nào.

Trong nháy mắt cả người Giang Ứng Liên cứng đơ, ánh mắt xoẹt qua tia bối rối nhưng nhanh chóng ổn định lại, nàng ta bước nhanh đến bên cạnh thái tử, cúi người xuống, dùng chất giọng nhỏ nhẹ, ôn tồn gọi: "Thái tử, thái tử."

Thái tử nghe thấy lời này cảm thấy đầu mình càng đau hơn, có một loại cảm giác muốn đẩy người bên cạnh mình ra xa.

Hắn ta không nên ở đây, hắn ta, hắn ta...

"Thái tử, ngài có chỗ nào không thoải mái sao, để Ứng Liên xem xem."

Giọng nữ nhân mềm mại như nước tựa như truyền đến từ phía xa, nhẹ nhàng gọi hắn ta hai tiếng.

Hắn ta ngẩng đầu nhìn đôi mắt thu thủy phía đối diện, bất chợt đầu óc trống rỗng một mảng, tâm dần tĩnh lại, hết thảy phiền muộn huyên náo lại trôi đi thật xa.

Giang Ứng Liên chỉ thấy vẻ hoảng hốt trong mắt thái tử dần lui đi, lúc nhìn về phía nàng ta lại thâm tình tựa như biển cả: "Ta, ta mới vừa rồi lại mê sảng sao? Gần đây ta thường xuyên cảm thấy đau đầu vô cùng, ta có nói gì tổn thương đến nàng không?"

Trong mắt nàng ta nổi lên hơi nước, trẩu môi, ủy khuất, rụt rè nói: "Ứng Liên sao cũng được, chỉ là lo lắng cho thân thể thái tử."

"Phi Hoa lệnh ~"

Âm thanh của người ngầu trà lại vang vọng, tiếng trống lại nổi lên. Trong âm thanh huyên náo, thái tử thở dài một hơi, nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn vương ở khóe mắt nàng ta.

"Sao nàng không làm thơ tiếp đi, vừa nãy làm tốt lắm, chớ bị ta quấy rối làm mất hứng. Tối nay nếu nàng đạt được vị trí đầu bảng, ta sẽ ở trước mặt phụ hoàng khẩn cầu chuyện sắc phong thái tử phi, thế nào?"

Giang Ứng Liên liếc trộm vẻ mặt thái tử, gò má đỏ bừng, cắn môi nói: "Thái tử chỉ biết dỗ ta mà thôi."

Nàng ta nghiêng đầu nhấc bút, đầu bút chấm trên giấy, chấm ra một vết mực tròn.

"Khách vô danh đưa thơ ~ Tuyết nguyệt hoa thì tối hồi quân, đẳng nhàn phi lạc dị sầu nhân."

Người hầu trà kéo dài giọng điệu, thanh âm vang vọng khắp tòa lầu, kéo theo một trận reo hò.

Giang Ứng Liên đột ngột ngẩng đầu lên, trong phút chốc hai mắt mở to, bàn tay cầm bút dừng lại, chữ "nhân" trên giấy bị quệt ngang quệt dọc.

"Sao vậy?" Thái tử thấy nàng ta hoảng hốt, ân cần hỏi thăm.

Giang Ứng Liên thu hồi nét mặt thất thố vừa rồi, vội vàng vo tờ giấy vừa viết xong thành một cục: "Vừa, vừa nãy nóng vội quá, tay không vững nên viết sai chữ thôi."

Nói rồi lại nhấc bút lần nữa...

"Khách lại đưa thơ tới ~ Do khủng nga mi bất thắng nhân, trùng nhân sấn chẩm noãn vu xuân~"

"Cái này không thể nào!"

Giang Ứng Liên vèo một cái đứng bật dậy, trên mặt không còn chút huyết sắc, vịn vào lan can của phòng bao ngó xuống dưới cẩn thận quan sát một vòng, tựa như đang muốn phân biệt rõ cái gì.

Nhưng không thấy được cái gì, ngón tay bấu vào lan can trở lên trắng bệch, quay đầu hung hãn nhìn người bên cạnh: "Khách vô danh đấy là ai?"

Người hầu trà ở bên cạnh bị dọa đánh rơi khay trà trên mặt đất, trong lòng lạnh toát, đôi mắt đẹp như vậy sao giờ phút này lại giống hệt như ác quỷ, ông ta khom người nói: "Tiểu thư làm khó cho ta quá, hôm nay là ngày hội lớn của Phàn Lâu, khách đến tham gia hội thơ có đến hàng trăm hàng nghìn người, tiểu nhân cũng không biết người đưa thơ đến là ai."

Đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở ngoài cửa phòng bao: "Giang tiểu thư, ta là tì nữa đưa hoa quả, có người nhờ ta chuyển lời đến tiểu thư."

Gianh Ứng Liên hô hấp hơi chậm lại, liếc nhìn đôi mắt có vẻ hơi nghi ngờ của thái tử, cứng đờ nói: "Vào đi."

Tì nữ đến bẩm báo cúi thấp đầu, che dấu thân hình trong bóng tối chậm rãi đi vào, sát gần lại nói nhỏ bên tai nàng ta: "Có người ở dưới lầu chờ cô nương."

Nói xong lại khôi phục dáng vẻ cúi thấp đầu.

Vẻ mặt Giang Ứng Liên chấn động, ngón tay nắm chặt lại với nhau.

Nhìn xuống dưới lầu, ánh mắt lạnh lẽo lộ ra ngoài, chỉ là kiêng kị còn có người ở đây nên nàng ta cố dùng lý trí áp cái lạnh này xuống, cong khóe môi, quay ra chỗ thái tử nở nụ cười: "Điện hạ, có lẽ là do chỗ này đông người quá, Ứng Liên cảm thấy trong lồng ng.ực có chút nôn nao, muốn đi xuống dưới lầu hóng mát một chút."

Thái tử gật đầu, trong mắt lộ ra chút ân cần: "Hôm nay là ngày lễ, người đông hỗn loạn, để ta bảo cận vệ đưa nàng đi."

"Ứng Liên không muốn gây thêm phiền phức cho điện hạ, mang theo hộ vệ cũng có chút rêu rao, hơn nữa ta chỉ là đi tản bộ chút thôi, không phải chuyện gì lớn, thái tử có thể đợi ta không?"

Thái tử gật đầu, khẽ rũ mắt xuống.

Thấy thái tử gật đầu, nàng ta liền lập tức xoay người đi ra khỏi cửa.

Chỉ là do quá nóng lòng mà bước chân không vững còn lảo đảo mấy bước khiến cho tì nữ bên cạnh phải lao ra đỡ lấy, lúc này mới đi ra ngoài được.

Thái tử nhìn theo bóng dáng kia mãi đến khi không thấy đâu nữa mới vỗ nhè nhẹ lên mặt bàn.

Cận vệ của thái tử xuất hiện từ các nơi bao vây lầu các, ánh mắt hắn quét đến tì nữ trước mặt.

"Đây là lần đầu cô thấy tì nữ có bàn tay mềm mại trơn nhẵn như vậy đấy, nói đi ngươi là do ai phái tới?"

Thẩm Tương Nghi giả làm tì nữ lúc này mới ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn ta, chậm rãi nói: "Thái tử, ta quả thực là được người khác nhờ vả, chỉ là...có một món đồ muốn đưa cho ngài."

Thái tử không nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng quan sát nàng: "Thơ ban nãy cũng là do ngươi đưa tới?"

"Là ta."

Thái tử nâng mày, lạnh lùng nói: "Trăm phương ngàn kế, bụng dạ mưu mô, đưa đến phủ Kinh Triệu."

"Đợi đã."

Thẩm Tương Nghi hô to một tiếng, trán rịn mồ hôi, quỳ xuống trước mặt thái tử, từ trong ngực rút ta miếng ngọc bội kia, hai tay giơ nó qua đỉnh đầu.

"Thái tử, ngài có còn nhớ… Tô Ngôn không?"

Con ngươi thái tử hơi co lại, giống như kí ức ở nơi sâu thẳm được thức tỉnh. Năm đó hắn ta mười sáu, vừa mới được sắc phong thái tử, phụ hoàng lệnh cho hắn ta đi tu sửa sông Hoài.

Đó là lần đầu tiên hắn ta phụng mệnh rời khỏi kinh thành, trong lòng nhớ nhung Tô Ngôn vạn phần, viết rất nhiều thư gửi cho nàng ấy nhưng qua rất lâu sau Tô Ngôn chỉ gửi lại cho hắn ta một phong thư.

Thái tử, hoa hải đường ở Hương Đình đã nở chưa?

Thoáng cái hắn ta đã hiểu được ý của Tô Ngôn.

Lòng quân tựa như lòng ta, người hãy yên tâm xử lí đại sự, ta rất nhớ người nhưng cảnh sắc bên ngoài cũng rất đẹp, người giúp ta đi xem một chút, người là thái tử mà.

Sau đó hắn ta bèn gửi lại cho nàng ấy một miếng ngọc bội, đó là do thân mẫu của hắn ta Châu hoàng hậu để lại.

Thần sắc thái tử hoảng hốt, Tô Ngôn, Tô Ngôn...

Hắn ta tựa hồ rất lâu rồi không nhớ đến cái tên này, trong lúc nhất thời đầu hắn ta bỗng đau như sắp nứt ra, phải dùng tay đỡ đầu mình.

Thẩm Tương Nghi không ngờ tới kết quả sẽ như này, thái tử ôm đầu, dường như đang rơi vào thống khổ cực hạn.

Cận vệ bốn phía của thái tử thấy vậy, đồng loạt rút binh khí, trong nhất thời hàn quang lóe ra khắp nơi, giương cung bạt kiếm.

Ngay tại lúc này, bên ngoài phòng bao đã có người trở lại: "Người ở bên trong nói chuyện với thái tử là ai?"

Trong nháy mắt Thẩm Tương Nghi nghe thấy giọng nói của Giang Ứng Liên, đồng tử liền mở to, tiếng trống gõ lên mặt da trâu tựa như cũng đang gõ vào lòng nàng, nhịp tim đập vừa nhanh vừa loạn.

"Là nữ nhân?"

Ngoài khe cửa có ánh mắt dòm vào trong phòng, thái tử vẫn ngồi ở gường nhỏ, tay đỡ trán, hai hàng lông mày nhíu chặt, thần trí không rõ.

Tay Thẩm Tương Nghi nắm chặt mép váy, ánh mắt xoay chuyển, trong lòng điên cuồng nghĩ nếu như thật sự phải đối mặt với Giang Ứng Liên thì nàng nên ứng phó như thế nào đây.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa đã bị đẩy ra.

"Ngươi...!"

Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, giữa một mảng mịt mù, một tiếng thét chói tai phá vỡ cảnh huyên náo ở Phàn Lâu.

"Có kẻ gian!"

Không biết tiếng kinh hô này đến từ đâu, Thẩm Tương Nghi cũng bị đẩy đến trong góc phòng.

Một bóng đen vọt ra ngoài hành lang tửu các, trong một đám người xô đẩy chen lấn, tiếng thét chói tai vang lên khắp bốn phía, có người kéo kẻ gian kia nhưng lại bảo hắn nếu muốn thoát ra thì hãy xông về phía bọn họ.

"Bảo vệ thái tử!"

Chỉ thấy cấm vệ nối đuôi nhau xuất hiện, vây quanh lầu các của thái tử, kẻ gian kia thấy phía trước không còn đường chạy, chợt lách người, trở tay túm lấy Giang Ứng Liên cạnh cửa, rút ra con dao nhọn kề sát cổ nàng ta.

Chưởng quầy ở đối diện mang theo thủ hạ và người hầu trà xông đến nhưng lại bị kẻ gian quát nạt: "Đứng yên ở đấy! Các ngươi không được qua đây, nếu các ngươi dám qua đây ta sẽ lấy mạng nữ nhân này!"

Giang Ứng Liên mặt cắt không còn không còn giọt máu, nhìn về hướng quan binh hô lớn: "Thái tử cứu ta."

Thẩm Tương Nghi đứng ngây trong góc, nhìn cảnh tượng trước mắt mà ngu người luôn, trong sách không có những tình tiết này.

Bởi vì nàng lừa Giang Ứng Liên ra ngoài mà Giang Ứng Liên lại vì chột dạ mà không đem theo hộ vệ, quay qua quay lại mới dẫn đến tình tiết Giang Ứng Liên chật vật bị bắt làm con tin?

Bởi vì trong tay tên kia có dao lại đang uy hiếp con tin nên cấm vệ không dám lại gần, bóng dáng kẻ gian cực nhanh, mắt nhìn Giang Ứng Liên, muốn lôi nàng ta xuống lầu.

Chỉ là có một con dao găm xuyên qua không trung cắm thẳng vào chính giữa mi tâm kẻ gian, tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong đám người vang lên một tiếng hét kinh hãi. Đầu tiên là kinh hãi vì lực tay của người phi dao găm, thứ hai là bởi vì tử trạng của kẻ gian này quá đáng sợ.

Cả người Giang Ứng Liên bị máu bắn lên, mặt mày tái nhợt, há miệng run rẩy trượt xuống mặt đất, có một người đứng trước mặt nàng ta.

Thẩm Tương Nghi núp trong đám người, nhìn bóng hình kia mà mai mắt mở to.

Tam, tam hoàng tử?

Tình hình phát triển ngày càng hỗn loạn rồi, một Giang Ứng Liên thôi đã đủ quá rồi, giờ lại thêm một Tam hoàng tử nữa.

Da đầu Thẩm Tương Nghi tê dại, chỉ muốn lập tức chạy khỏi đây nhưng lại bị một cánh tay ngăn lại: "Ta còn tưởng nhận nhầm người chứ, hóa ra đúng là cô nương."

Thẩm Tương Nghi khựng lại, ngẩng đầu nhìn tên chỉ có vẻ bề ngoài tuấn tú này, miễn cưỡng bản thân lịch sự cong khóe môi: "Trùng hợp, thật trùng hợp quá, Tam hoàng tử."

Lời còn chưa dứt, người trong lầu các đã chen chúc nhau lao ra ngoài, Thẩm Tương Nghi thấy thái tử đỡ Giang Ứng Liên dậy rồi đi thẳng qua bên này.

Muốn trốn cũng không kịp nữa rồi, Thẩm Tương Nghi thấy vậy cúi thấp đầu, tỉnh bơ trốn ra đằng sau lưng tam hoàng tử.

"Hoàng huynh! Trùng hợp quá!"

"Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Ánh mắt thái tử lạnh tanh, chân mày nhíu chặt.

Từ sau khi cung biến lão nhị tự sát, thường thì hoàng tử chỉ có thể ở trong đất phong không được vào kinh thành.

Hiện giờ Thần Tông bệnh lâu không khỏi, lão tam lại im hơi lặng tiếng về Biện Kinh, khó tránh khỏi khiến cho người khác nghĩ nhiều.

"Phụ hoàng chưa nói với huynh sao? Kính phi quá nhung nhớ ta nên đã cho ta về kinh một thời gian ngắn. Aiya, hoàng huynh, đây là nữ nhân của huynh à."

"Tiểu nữ Giang Ứng Liên, đa tạ Tam hoàng tử cứu giúp."

Giang Ứng Liên mới thoát khỏi cơn hoảng loạn, dằn xuống nỗi khiếp sợ vừa rồi tập trung quan sát Tam hoàng tử, không đúng, Tam hoàng tử lớn lên là cái bộ dạng này sao?

Anh tuấn như vậy, hoàn toàn không kém cạnh thái tử, thông qua chuyện vừa rồi có thể nhìn ra được thân thủ cũng rất tốt, võ công cao cường, một vị Tam hoàng tử như này vậy mà lại không phải là một nam phụ?

Nghĩ đến đậy nàng ta vén tóc ra sau tai, từ từ đứng dậy, mỉm cười khả ái, nâng đôi mắt long lanh ngấn nước lên nhìn Tam hoàng tử.

Bị một ánh mắt như vậy nhìn, Tam hoàng tử đương nhiên cũng chú ý đến Giang Ứng Liên.

Y nhìn Giang Ứng Liên, duyên dáng mỹ mạo, rất có tư thái câu hồn đoạt phách, trong chớp mắt có chút hoảng hốt nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, sắc mặt hơi trầm xuống: "Ngươi..."

Giang Ứng Liên nhìn hắn, thu lại nụ cười, khóe môi hạ xuống.

Trong lòng Thẩm Tương Nghi cả kinh, Tam hoàng tử này hình như không bị đầu độc bởi hào quang Mary Sue của Giang Ứng Liên, nhanh như vậy đã tỉnh táo lại rồi?

"Kinh thành đệ nhất mỹ nhân Giang Ứng Liên?"

"Tam hoàng tử quá lời rồi, tiểu nữ chẳng qua chỉ tư sắc bình thường, mấy thứ hư danh kia đều là giả cả."

"Nói thật nhé, ngươi nhìn ta như vậy có phải là đã nhìn trúng ta rồi không? Cũng phải, ta vừa anh tuấn vừa lợi hại, có mỹ nhân nào không động lòng chứ? Nam trang này của ngươi cũng được lắm, đủ ngon."

Giang Ứng Liên sửng sốt một chút, lúc này mới kịp phản ứng lại, Tam hoàng tử này vậy mà, vậy mà dám trước mặt bao nhiêu người...

"Hoàng đệ tự trọng." Sắc mặt thái tử tái xanh, kéo Giang Ứng Liên ra sau lưng bảo vệ.

Còn Giang Ứng Liên thì tức đến mức bờ môi run rẩy, bỗng dưng muốn khóc.

Thẩm Tương Nghi trong lòng than thầm, không hổ là Tam hoàng tử.

Không ngờ nàng còn sống được đến ngày này, còn có thể thấy cảnh Giang Ứng Liên câu dẫn người khác không thành ngược lại còn bị người kia công khai đùa giỡn.

Xem ra Giang Ứng Liên thật sự không biết Tam hoàng tử đứng trước mặt nàng ta là mặt hàng tuyệt đối không nên dây vào.

Hai người này, ngươi đừng nói, thật sự tụ lại với nhau thật không biết ai cao hơn ai.

Dường như muốn tìm cho mình bậc thang đi xuống, ánh mắt Giang Ứng Liên lướt qua phía sau y: "Người ở đằng sau Tam hoàng tử là ai vậy? Hình như có chút quen mắt?"

Thẩm Tương Nghi rụt người lại, hi vọng áp cảm giác tồn tại của chính mình xuống mức thấp nhất.

Lúc này ai cũng không ngờ tới được, thái tử lại lạnh lùng nói: "Đi thôi, cô cũng mệt rồi."

Sắc mặc Giang Ứng Liên sửng sốt, quay đầu nhìn thái tử, chỉ thấy thần sắc thái tử uể oải. Lúc này mới cắn môi, hai mắt quét qua tam hoàng tử và người trốn sau lưng y mấy lần rồi mới đuổi theo sau thái tử rời đi.

Thấy đám người tản đi, Thẩm Tương Nghi mới xem như là thở phào nhẹ nhõm, đang định chuẩn bị chuồn đi thì bị tì nữ bên cạnh giữ lại, cả người bị đẩy vào sâu trong phòng bao.

Tam hoàng tử nhìn nàng một cái, quay đầu nói với những người còn lại trong phòng: "Các ngươi lui xuống hết cả đi."

Tì nữ hộ vệ khép cửa lại rồi rời đi, con ngươi Thẩm Tương Nghi khẽ dao động, bàn tay nắm lấy mép váy, "Ồ" một tiếng rồi đứng lên: "Sắc trời không còn sớm nữa rồi, ta cũng phải về nhà đây."

Tam hoàng tử khinh miệt cười một tiếng, ngồi bên bàn thấp, một chân gác lên mặt bàn, ánh mắt liếc nàng: "Này, bớt giả bộ đi, nói, ngươi rốt cuộc là ai?"

Cả người Thẩm Tương Nghi cứng đơ đứng nguyên tại chỗ, nhịp tim trong chớp mắt nhảy vọt: "Tam, tam hoàng tử, chẳng lẽ tối nay ngài uống say rồi, ngài đang nói cái gì vậy?"

Tam hoảng tử thu lại vẻ mặt, đứng thẳng người lên, chậm rãi tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Nói cái gì? Trong nguyên tác trong chuyến đi Thọ Châu, bên cạnh Bùi Nhị nào có cô đường muội nào? Sau khi ngươi xuất hiện, Bùi Vấn An vốn phải bị trọng thương ở thành Thọ Châu giờ lại chẳng bị gì. Còn có tối nay, trong sách vốn là đệ nhất mĩ nữ kinh thành Giang Ứng Liên sẽ chiếm hết sự chú ý nhưng ngươi lại đến quấy rối nàng ta và thái tử. Ta nói cái gì, trong lòng ngươi đoán chừng đã rõ nhưng lại giả bộ hồ đồ."

Sách?

Đổng tử Thẩm Tương Nghi mở to, cả người cơ hồ đứng không vững, nàng lùi về sau hai bước: "Ngươi… ngươi..."

"Sợ cái gì? Nói không chừng chúng ta còn là đồng hương đấy."

Y từng bước ép sát, ánh mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới: "Nói đi, ngươi là xuyên hồn hay là xuyên xác?"

Xuyên? Xuyên là cái gì.

Thẩm Tương Nghi có chút mê man, sao những gì y nói nàng tựa như đều biết nhưng một chữ cũng không nghe hiểu.

Nàng liếc nhìn người trước mặt, thấy y đang đợi nàng trả lời, nàng lại không thể nói mình nghe không hiểu, suy xét một chút rồi thử dò xét hỏi lại: "Ngươi… ngươi cũng là xuyên sao?"

"Phí lời." Tam hoàng tử đứng thẳng người, trợn trắng mắt: "Ta chính là nhân vật chính xuyên hồn, nguyên bản Tam hoàng tử chính là một tên bỏ đi, may là có ta nỗ lực thay đổi mới có ngày hôm nay đấy."

Đến đây, Thẩm Tương Nghi tựa hồ đã nghe hiểu được chút ít.

Người trước mặt này, tuy rằng thân xác là Tam hoàng tử nhưng bên trong đã đổi thành một người khác.

Nhưng… y nói trong sách y đọc y là nhân vật chính nhưng nhân vật chính trong cuốn sách này rõ ràng là Mary Sue Giang Ứng Liên mà.

Rốt cuộc người trước mắt này thật sự là ai?

Thẩm Tương Nghi trong lòng hoài nghi: "Võ công của ngươi cũng là thiên đạo cho?"

Tam hoàng tử nghe đến chỗ này, nhíu mày, nghi ngờ quan sát nàng: "Sao ngươi cái gì cũng không biết thế? Ta là nam chính tất nhiên phải có dị năng rồi, chẳng lẽ lúc ngươi xuyên sách không có ai nói với ngươi? Ngươi..."

Thẩm Tương Nghi ngậm miệng, trên trán toát mồ hôi, nàng nói sai rồi.

Tam hoàng tử này hình như có hiểu lầm về lai lịch của nàng, có khả năng y cho rằng nàng đã đọc qua sách, nên có thể là đến từ cùng một nơi với y.

Giờ phút này nàng có một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Không thể nói.

Cái gì cũng không thể nói.

Không được để Tam hoàng tử biết quyển sách nàng đọc hoàn toàn khác với quyển y đọc.

Sắc mặt Tam hoàng tử tỏa ra sự u ám, ánh mắt lóe lên, nàng lại không lo được nhiều như vậy, lên tiếng nói: "Cái đó… ta… ta tỉnh lại thì đã ở chỗ này rồi, sau đó thì không nhớ gì hết."

"Ồ, mất trí nhớ." Tam hoàng tử nhìn nàng một cái, ý vị thâm trường nói: "Ngươi tốt nhất đừng lừa ta..."

Thẩm Tương Nghi lắc đầu như trống bỏi, nhìn Tam hoàng tử, ánh mắt kiên định nói: "Ta không lừa ngươi, ta thực sự là cái gì cũng không biết."

"Bỏ đi, cứ cho là ngươi xuyên đi thì ngươi chẳng qua cũng chỉ là một vai phụ, đương nhiên không có cách nào so sánh được với ta, ta sẽ là chúa tể của thế giới này."

Hai tay Tam hoàng tử ôm ngực, nửa mặt hướng ra ngoài cửa sổ, khẽ nâng cằm.

Thẩm Tương Nghi hít sâu một hơi, đại ca, ngay lúc căng thẳng rồi nói chuyện phải giữ chừng mực chứ, nếu để người ta sinh nghi là toi đời đấy có hiểu không?

"Tam hoàng tử, vậy rốt cuộc ngươi là..."

"Ở rất nhiều thế giới khác nhau ta có một tên gọi chung, bọn họ đều gọi ta là --- nam, chính, ngựa, đực."

background
TrướcSau