Chương 26: Núi sông vạn dặm


"Đại nhân, đại phu đã đến rồi." Tiếng gõ cửa của tì nữ vang lên.
Từ trong phòng vọng ra một âm thanh lạnh thấu xương: "Cho ông ta vào."
Cửa bị đẩy ra, theo sự chỉ dẫn của tì nữ một lão đại phu tóc bạc hoa râm xách theo hòm thuốc tiến vào.
Ngay từ khi còn nhỏ mỗi khi sinh bệnh Thẩm Tương Nghi luôn cảm thấy như là bản thân mình chắc đã mắc phải nan y nào đó không chữa được. Vậy nên lúc này nhìn lão đại phu kia tâm trạng có chút khẩn trương.
Không biết vị đại phu này có phải cũng bị vẻ mặt của Thẩm Tương Nghi làm cho căng thẳng theo hay không mà ngồi bắt mạch cả nửa ngày cũng không đưa ra được nguyên do gì.
Bùi Vấn An không khỏi khẽ nhíu mày, nghiêng người ngồi xuống bên mép giường, cũng giương mắt chăm chú nhìn ông ta.
Như này làm cho lão đại phu càng thêm căng thẳng, ông ta vốn tưởng rằng nhận được lời mời của Bùi thị nhất định là chuyện tốt. Nhưng sao vừa tới nơi bầu không khí có vẻ là lạ, hại ông ta bắt mạch cũng không yên.
Nhìn vị đại phu tuổi tác có vẻ còn lớn hơn cả cha nàng run cầm cập, Thẩm Tương Nghi quả thực không nhịn nổi nữa, lên tiếng hỏi: "Đại phu, ta sao rồi?"
"Tiểu thư đây là..."
Đại phu không buông tay nàng ra, Thẩm Tương Nghi đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, nàng học theo khẩu hình miệng của đại phu: "Đây là..."
Đột nhiên linh quang chợt lóe, Thẩm Tương Nghi bật thốt lên: "Có rồi?"
"Á."
Trong nháy mắt, sắc mặt của tất cả mọi người trong phòng đều cực kỳ đặc sắc.
Thẩm Tương Nghi mặt đầy khiếp sợ, ánh mắt của Tiểu Đào đang đứng cạnh cửa cũng lập tức chuyển đến bụng Thẩm Tương Nghi, tì nữ đứng ngây ra tại chỗ, Bùi Vấn An rơi vào trầm mặc, tựa như đang nỗ lực hồi tưởng lại chuyện gì.
"Không, không phải." Đại phu vội vàng móc ra một cái khăn để lau mồ hôi.
"Tiểu thư cô làm lão phu cũng hồ đồ theo luôn rồi, cái gì mà có rồi chứ. Cô đây là bị nhiễm phong hàn, thân thể suy yếu, trúng gió cảm mạo dẫn đến phát sốt. Ta có mang sẵn thuốc theo rồi, chỉ cần sắc lên uống là được."
Nghe đại phu nói như vậy, mọi người ở trong phòng dường như thở phào nhẹ nhõm, Bùi Nhị dùng đầu ngón tay xoa xoa huyệt thái dương: "Cho người đi sắc thuốc cùng đại phu đi."
Bệnh này lúc lên lúc xuống, Thẩm Tương Nghi lúc này cũng cảm thấy khô miệng, bèn xoay người qua một bên bưng ly trà bên cạnh lên há miệng uống một ngụm, ai ngờ được rằng nước trong ly là nước sôi.
"Nóng nóng nóng."
Bùi Vấn An đứng dậy lấy ly trà trong tay nàng đi, đợi đến khi nàng kịp phản ứng lại thì đã có một bàn tay đưa tới trước mặt.
"Ngậm vào."
Hả?
Đây là sở thích gì vậy, bảo nàng ngậm ngón tay hắn, Thẩm Tương Nghi chần chừ một chút rồi ngơ ngác ngậm ngón tay hắn, chẳng có mùi vị gì nhưng rất ấm áp.
Bùi Nhị nhìn đôi môi ướt át mềm mại của nàng, vẻ mặt nghiền ngẫm: "Ta không bảo cô ngậm ngón tay ta mà là ngậm viên thuốc trong tay."
Mặt Thẩm Tương Nghi lập tức bốc cháy, nàng lặng lẽ nhả ngón tay Bùi Nhị ra, cầm lấy viên thuốc từ trong tay hắn cho vào miệng, khoang miệng bỗng mát rượi, đầu lưỡi vừa bị kí.ch th.ích cũng dễ chịu hơn nhiều.
Bùi Nhị thong dong nhìn nàng, cầm khăn lên tỉ mỉ lau ngón tay.
Chẳng qua là ánh mắt kia quá mức câu nhân, tựa như hành động lau ngón tay này còn mang một hàm ý khác, khiến cho nhiệt độ trên mặt nàng lại tăng lên, giống như bị đốt cháy vậy.
Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, hắng giọng nói: "Bùi đại nhân, trang viên này là sản nghiệp của ngài sao?"
"Ừ, trang viên cũ này là nơi trước kia phụ thân ta ở lúc còn đi học."
Bùi Nhị đặt khăn xuống, lại đổ đầy nước vào ly đưa cho nàng.
Thẩm Tương Nghi nhận lấy cái ly rồi hơi sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên nàng nghe Bùi Vấn An nhắc đến cha hắn.
Nàng nghe nói cha Bùi Nhị năm đó kinh tài tuyệt diễm, liên tục đậu Tam Nguyên cả chuyện vào tết Thượng Nguyên ông đi ngang qua Cảnh Minh phường rồi gặp Vinh An công chúa, đến tận bây giờ vẫn còn thoại bản lưu hành ở thành Biện Kinh kìa.
Chẳng qua sau đó đến năm Kiến Nguyên đầu tiên, giặc Hồ tới xâm lược, Bùi trạng nguyên bị phái đến tiền tuyến ở phương Bắc, trấn thủ biên cương.
Không đến hai năm sau thì bỏ mạng nơi sa trường, Vinh An công chúa bèn dẫn theo Bùi Vấn An đến Giang Châu, mãi cho đến tận sau khi Vinh An công chúa qua đời, Bùi Vấn An mới trở lại thành Biện Kinh.
"Bùi đại nhân, ta, ta không phải cố ý nhắc đến chuyện làm ngài thương tâm." Thẩm Tương Nghi cảm thấy nói lời này có chút không thích hợp, vội vàng nói: "Con người ta ý mà, chính là nói chuyện không để ý sắc mặt người khác, đều tại ta."
Nói rồi nàng giống như nhớ ra chuyện gì, thanh âm dần dần hạ thấp xuống: "Không làm cho người ta yêu thích, nói chuyện không biết lựa lời, cha ta thường nói ta như vậy."
Bùi Vấn An nghe những lời này, mím môi nhìn đôi con ngươi như biết nói chuyện của nàng.
Thẩm Tương Nghi toét miệng cười một cái: "Ngài đừng nhìn ta như vậy. Ta không giống ngài, ta không để tâm người khác nói cái gì. Ngài nhìn cha ta, khỏi phải nói ta là con gái ông ấy, dù có là mẹ ta thì ông ấy cũng không thích. Mẹ ta cũng coi như là con gái nhà quan nhỏ. Cùng cha ta đồng cam cộng khổ bao năm, người ta thường nói vợ chồng thời trẻ tri kỷ về già nhưng khi mẹ ta chỉ vừa mới mất không lâu, cha ta đã cưới một người khác. Ngài nói xem tim ông ấy làm bằng xương bằng thịt sao? Ta nhìn không thấu, có người trái tim họ như làm từ sắt đá vậy, không có nhiệt độ, cũng chẳng thể tan chảy."
"Cô đang nói ta à?"
Hắn nhẹ nhàng hỏi, hắn tựa như cũng chưa từng hiểu rõ nàng, nhìn thì giống như người không tim không phổi nhưng lại nghiêm túc chân thành hơn bất kì ai.
"Ngài, Bùi đại nhân, ngài không giống vậy."
"Sao lại không giống?"
Thẩm Tương Nghi nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, mỉm cười nói: "Ngài là một người mềm lòng."
Bùi Nhị chế nhạo: "Ở sau lưng thì sợ ta mắng mỏ ta nhưng đây cũng là lần đầu tiên ta nghe có người nói ta là người mềm lòng."
Nói rồi hắn rút từ trong ngực ra một cái hộp: "Ta có thứ này cho cô."
"Thứ gì?"
Hai mắt Thẩm Tương Nghi sáng lên, nghiêng người về phía trước dựa sát vào bả vai hắn. Bùi Nhị tặng quà, vậy nhất định là đồ tốt.
Vừa mở ra, bên trong hộp là một cây trâm, đây là một cây trâm hoa bạc phổ thông đến không thể phổ thông hơn được nữa, các góc được mài sáng bóng, kiểu dáng cũng không phải mẫu thịnh hành hiện nay.
Nhưng nàng nhìn cây trâm này, im lặng không nói câu nào.
Tựa như muốn mở miệng nói cái gì nhưng lời muốn nói và tình cảm quá nhiều, trào dâng trong cổ họng lại không biết phải nói cái nào trước.
"Cũng không biết cô lấy can đảm ở đâu mà dám cả người không mang theo chút tiền nào mà chạy đến Giang Châu, lần sau chớ có làm ra chuyện hoang đường như vậy nữa."
Bùi Nhị lấy cây trâm ra, nâng tay lên búi tóc nàng lại sau đó cẩn thận cài cây trâm kia lên đầu nàng.
Thẩm Tương Nghi không có gương, chỉ đành nhờ đôi mắt Bùi Nhị: "Đẹp không?"
Dưới ánh nến lay động, tuy rằng chỉ là một cây trâm bạc hết sức mộc mạc nhưng nàng vẫn rất xinh đẹp, hắn cười nhẹ, khóe mắt đuôi mày hơi nhướng lên: "Đẹp lắm."
Thẩm Tương Nghi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt chứa ý cười của hắn, trái tim đập bịch bịch, bên ngoài mưa rơi xuống lá chuối tây, đụng phải ánh mắt ấy tựa như sa vào núi sông vạn dặm.
