1. Truyện chữ
Xuyên Vào Mary Sue Bỏ Trốn Với Nam Hai

Chương 32: Ham mê sắc đẹp

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Một chân Thẩm Tương Nghi vừa bước vào thành Giang Châu, phóng tầm mắt nhìn qua, khắp các cửa tiệm trong thành đều phô tấm cờ vải có chữ Bùi, lớn lớn bé bé, so le đan xen.

Lúc này mới hiểu rõ lời của Bùi Hành không phóng đại chút nào, Giang Châu này quả đúng là Giang Châu của Bùi thị nhà hắn ta.

“Tới rồi.”

Thẩm Tương Nghi nhìn cửa lớn mái cong trùng điệp, nuốt nuốt nước miếng.

Tha thứ cho nàng xuất thân gia đình bình dân, hai đời ngay cả vách thế gia cũng chưa sờ qua, tưởng tượng bản thân vào đó ở trong lòng có hơi hoảng loạn.

Bùi Hành xoay người xuống ngựa, miệng nhếch một cái: “Tốt xấu gì cũng là từ Biện Kinh đến, nhìn dáng vẻ chưa trải sự đời của ngươi này.”

Bùi Hành này thật là đứng nói chuyện không đau eo.

Thẩm Tương Nghi nhướng mày, ngồi bên cạnh xe không nhúc nhích: “Ai ui, tay căng đau không mở nổi dù rồi.”

Bùi Hành nhíu mày: “Không phải có nha hoàn sao?”

“Nha hoàn nào có làm giỏi như Bùi thiếu gia.” Thẩm Tương Nghi thở dài.

“Ngươi!…”

Thẩm Tương Nghi cắt ngang hắn ta, như thể lơ đãng mở miệng: “Chao ôi, lúc đi Bùi đại nhân nói gì nhỉ, hình như là cẩn thận...”

Lời còn chưa dứt, Bùi Hành nhận cây dù từ trong tay nha hoàn, mở ra che ở trước xe: “Có thể đi rồi nhỉ.”

Thẩm Tương Nghi cười cười, đứng lên, phủi phủi vạt váy: “Ui cha, để Bùi thiếu gia trải sự đời bung dù cho ta, vất vả rồi.”

Bùi Hành nghiến răng nghiến lợi nói: “Nào có, ngươi đi cẩn thận, nhị, thẩm.”

Thẩm Tương Nghi: “……”

Ngươi không gọi tiếng nhị thẩm kia ta sẽ càng vui vẻ.

Nhà tổ của Bùi phủ khác với cảnh tượng lũ lụt náo loạn trong thành, bất kể sự đời bên ngoài rung chuyển trong nhà đèn đuốc lại sáng trưng, năm tháng yên bình. Đám gia nhân trong nhà đi lại có trật tự, cách một cánh cửa cũng cảm thấy quy củ nghiêm minh bên trong.

Thẩm Tương Nghi đứng ở cửa hồi lâu không nhấc chân lên, quay đầu nghiêm túc hỏi Bùi Hành: “Nhà các ngươi nhiều người không?”

Bùi Hành nhìn nàng một cái: “Bổn gia dòng chính trực hệ có hai phòng, tộc nhánh cũng là mười mấy phòng, còn có mấy thúc công, bá phụ...”

“Ngừng, ngừng!”

Thẩm Tương Nghi nghe đến sọ não cũng đau, bây giờ nàng chạy trốn còn kịp không?

Bùi Hành liếc nàng một cái, lành lạnh nói: “Ngươi không cần lo lắng mù quáng, cho dù là thái phu nhân hay đại phu nhân ngươi đều không cần để ý. Bây giờ làm chủ trong nhà là thúc phụ của ta, bọn họ cũng không dậy nổi chút sóng gió gì.”

Thẩm Tương Nghi nghe thế, đột nhiên nghi hoặc nói: “Ngươi vì sao lại gọi là đại phu nhân, ngươi không phải là đại công tử sao?”

Theo lý thuyết kêu đại phu nhân, kia chẳng phải là mẹ ruột của Bùi Hành hắn ta ư?

“Chỉ là một bà vợ kế thấp kém thôi, dựa vào đâu ta phải gọi bà ta là mẫu thân.”

“Mẫu thân ngươi…”

“Mẫu thân ta là Lý thị Vinh Dương, khó sinh mà chết.”

Thẩm Tương Nghi khựng lại, tự biết mình hơi lắm miệng: “Xin lỗi.”

Nhưng thật ra Bùi Hành lại làm như không để trong lòng: “Không sao, thế gia chính là như vậy. Nhìn ngăn nắp tươi đẹp thật ra bên trong chướng khí mù mịt. Thúc phụ từng dặn dò ta không cần nhọc lòng những thứ đó, ta kêu người dẫn ngươi đi nghỉ ngơi.”

Nghe thấy lời này trong lòng Thẩm Tương Nghi lại thắt lại một cái.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Thẩm Tương Nghi đang xắn tay áo uống một hớp cháo, cháo này quá thơm, gạo được nấu đến nhuyễn, bên trên còn có một lớp dầu mè, lúc nàng đang li.ếm chén.

Đột nhiên một nha hoàn ở cạnh cửa hành lễ, nàng xấu hổ giơ chén buông cũng không được mà tiếp tục liế.m cũng không xong.

Chỉ là nha hoàn dường như không chú ý tới hành động của nàng, cụp mi rũ mắt nói

“Cô nương, lão phu nhân cho mời.”

Lão phu nhân?

Thẩm Tương Nghi theo nha hoàn ra cửa.

Ngoài hành lang mưa to trút xuống, toàn bộ tòa nhà ngoài tiếng mưa rơi không còn động tĩnh gì khác, khiến người đi lại có chút sợ hãi.

Nha hoàn cầm một ngọn đèn sáng ở phía trước, thướt tha lả lướt cả đoạn đường tận đến bên ngoài Phật đường mới dừng lại.

“Lão phu nhân.”

Bên trong cánh cửa truyền đến giọng nói già nua: “Tiến vào.”

Cửa nhẹ nhàng đẩy ra, ập vào mặt là mùi đàn hương nồng nặc, điện thờ Phật có tượng Quan Âm, cười như không cười. Không giống như thấu sự đời phổ độ chúng sinh ngược lại giống như châm biếm thế nhân.

“Ngươi từ đâu tới đây?”

Một tia chớp xẹt qua, Thẩm Tương Nghi rùng mình một cái.

Một lão thái thái khom người, đang quỳ gối trên thảm hoa sen cúi đầu tụng kinh.

Nhà có tiền đều yêu thích cái gì vậy? Chẳng lẽ dậy sớm ngủ sớm không sống lâu bằng bái Phật à?

Thẩm Tương Nghi khe khẽ trả lời: “Biện Kinh.”

Tay lão thái thái dừng lại, giọng nói tuổi già quẩn ở Phật đường: “À, Biện Kinh, lại là người từ Biện Kinh tới.”

Nàng nheo mắt, còn có ai là từ Biện Kinh tới?

Thẩm Tương Nghi nghe tiếng lần tràng hạt kia, như tiếng đập vào xương cốt trên người, khiến người hoảng sợ.

“Lúc ngươi tới mưa to không?”

“Mưa rất lớn, đều ngập mấy chỗ.”

“Lớn tốt hơn, đem những kẻ không nên tới đi, trả lại cho ta một Giang Châu yên tĩnh.”

Thẩm Tương Nghi sửng sốt, không biết lời của lão phu nhân này nói không nên tới là chỉ cái gì.

Quản gia từ trong viện đi đến: “Đây là Thẩm tiểu thư à, đến giờ rồi, lão phu nhân mệt mỏi, ngài nghỉ ngơi đi thôi.”

Thẩm Tương Nghi cũng nhẹ nhàng thở ra, lão phu nhân này lải nhà lải nhải làm người khác đoán không ra.

Nhìn Thẩm Tương Nghi ra sân, quản gia xoay người khép cửa lại, đi đến trước mặt lão giả, cúi người thấp giọng nói:

“Lão phu nhân, đại gia kêu ta truyền lời, Bùi nhị lang hắn muốn sửa đê, còn hỏi Lý thị chúng ta đòi tiền đòi lương thực, nếu như không cho...”

Tay Bùi thái phu nhân khựng lại: “Hắn muốn như thế nào?”

Quản gia liếc nhìn sắc mặt của bà nói: “Hắn muốn xây đê ở cửa sông, cửa đê đập nối với ruộng tốt ở thành đông của Lý gia, để Lý gia đưa tiền đưa lương làm đê, nếu không thì...”

Chuỗi tràng hạt tử đàn lá nhỏ ở trong tay bà phát ra tiếng va chạm thánh thót.

Sau một hồi im lặng, âm thanh già nua quanh quẩn trước án: “Nếu để Bùi Nhị tùy ý làm đê đập ở cửa sông của Giang Châu này, thì ai cũng không chèn ép nổi hắn. Huống hồ hắn là phe của thái tử, thái tử có ý gì người sáng suốt ai mà không nhận ra. Hắn là không thuận mắt nhìn đám phe cánh thế gia cũ cấu kết diễn kịch, lúc này mới đề xuất tên Bùi Nhị tàn nhẫn. Bùi Nhị hắn là một cây đao, một cây đao treo trên đầu Giang Châu.”

Quản gia nghe thấy lời này không lên tiếng, thấy lão phu nhân không nhịn được kíc.h thí.ch lần chuỗi tràng hạt kia trong lòng cười lạnh.

Biết được người lớn tuổi sẽ hay sợ hãi, nhưng có một số việc đã làm thì không thể quay đầu lại, bây giờ ăn chay niệm Phật có ích gì.

Hắn nhìn mắt lão phu nhân: “Lão phu nhân, đại gia còn giao đãi với ta một câu… Bùi Vấn An và Bùi Dịch Chi giống nhau, không thể giữ lại.”

Lão phu nhân nghe thấy câu này, cuối cùng sắc mặt cũng biến đổi, chuỗi tràng hạt trong tay rơi xuống đất.

Vẻ mặt quản sự không thay đổi, tiến sát lại nhặt chuỗi tràng hạt kia lên đặt vào tay thái phu nhân: “Đại gia biết ngài tin Phật, không cần ô uế tay của ngài… Chỉ cần ngài nói một câu, đổi lại những kẻ này, đại gia có thể khiến những ân oán cũ hoàn toàn biến mất trong cơn hồng thủy ngập trời tại Giang Châu này, khiến chuyện quá khứ và hiện tại đều rõ ràng, khiến Giang Châu này thanh thanh bạch bạch như ngài mong muốn.”

Thẩm Tương Nghi không biết có phải do đêm qua thấy thái phu nhân âm khí dày đặc kia không hay là do nhiều ngày mỏi mệt, một đêm này ngủ miên miên man man.

Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng động, nàng sợ đến mức giật mình, vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng sột soạt sột soạt, còn có tiếng hít thở, nàng vung một cú đấm móc ngang sang.

Một tiếng kêu r.ên phát ra, đôi tay bị người ta giữ chặt, chỉ thấy kẻ nọ không phải Bùi Nhị thì còn ai, chỉ thấy quần áo hắn nửa cởi, vai ngọc lộ hờ ra.

“Chàng, chàng sao lại ở đây.” Mặt Thẩm Tương Nghi đỏ bừng cầm chăn che chắn bản thân: “Chàng, chàng không thể ỷ vào bản thân mình đẹp rồi muốn làm gì thì làm, muốn làm mấy chuyện không thể làm với ta.”

Bùi Nhị cũng dứt khoát không kéo vạt áo trên, vạt áo nửa buông ngồi trước giường, vỗ vỗ mép giường: “Đây là phòng của ta.”

Thẩm Tương Nghi sửng sốt: “Ta không biết, có một nha hoàn dẫn ta tới chỗ này.”

Nói tới nói lui, ánh mắt nàng ánh quét tới vạt áo mở rộng của Bùi Nhị thì không rời nổi mắt nữa.

Chắc là người trong phủ cho rằng nàng và Bùi Nhị có quan hệ không chính đáng gì đó, mới để nàng ở phòng của hắn, đây không phải là ép nàng phạm sai lầm à?

Nàng hắng giọng, dời tầm mắt đi: “Chàng mới trở về?”

“Ừm.”

Bùi Nhị lấy khăn lau tay, giương mắt nhìn nàng: “Ta nghe nói nàng bị kêu đến Phật đường.”

Nói đến cái này, vẻ mặt Thẩm Tương Nghi buồn bực: “Lão phu nhân này của nhà các chàng thật sự ăn chay niệm Phật à?”

Nghe thấy lão phu nhân, trong mắt Bùi Nhị tràn đầy hơi lạnh: “Niệm Phật cái gì, không có việc gì mà cậu Phật, trong lòng có quỷ thôi, Bùi Hành không nói với nàng là không cần phản ứng bọn họ à.”

“Nói, Bùi Hành còn không thích vị đại phu nhân kia, nói đại phu nhân này là vợ kế thấp kém.”

Bùi Nhị ngồi xuống mép giường, liếc nhìn nàng một cái:

“Hắn còn nói với nàng rất nhiều? Không chỉ có Bùi Hành không phải do đại phu nhân sinh ra, cha ta cũng không phải nhi tử thân sinh của thái phu nhân.”

Thẩm Tương Nghi mở to hai mắt, nghe bí mật xa xưa này:

“Cha ta là người sáng dạ, được dòng chính nhận làm con thừa tự.”

Tri thức thay đổi vận mệnh mà.

Đột nhiên thấy Bùi Nhị ho khan, nàng quan tâm tiến đến gần: “Chàng đột nhiên c.ởi quần áo bị lạnh nhỉ, hay là bị phong hàn đó.”

Bùi Nhị dừng lại, nhìn vào mắt nàng, ngón tay đụng tới vành tai của nàng, dịu dàng nói: “Không có việc gì đâu.”

“Bùi đại nhân.”

Mặt Thẩm Tương Nghi ửng đỏ lên, nắm lấy tay hắn, ngượng ngùng hỏi: “Năm đó cha chàng được chọn đến dòng chính thật sự không phải vì nhan sắc à?”

Bùi đại nhân đang ho khan nghẹn lại, chầm chậm nhìn nàng một cái: “Ta biết nàng vẫn luôn ham mê sắc đẹp của ta mà.”

Thẩm Tương Nghi: “…”

Hắn đứng dậy, tùy tiện khoác cái áo ngoài: “Thơ văn kia của Giang Ứng Liên đã tìm được tác giả rồi.”

“Là ai?”

Thẩm Tương Nghi ngẩng đầu, hồi hộp hỏi.

Môi Bùi Nhị khẽ động đậy, nói ra một cái tên quen thuộc: “Tô Ngôn.”

background
TrướcSau