1. Truyện chữ
Xuyên Vào Mary Sue Bỏ Trốn Với Nam Hai

Chương 8: Giặc cỏ (Thượng)

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Vào thời điểm Thẩm Tương Nghi sáu tuổi, người mù đoán mệnh ở phố tây nhất quyết kéo tay nàng, nói nàng có số khắc phu.

Đương nhiên lời này với việc lúc ấy cha nàng không tình nguyện móc ra hai đồng tiền khó thoát khỏi liên quan.

Nhưng xem những gì nàng trải qua sau đó thì người mù kia nói không hề sai.

Năm mười lăm tuổi, nàng đính hôn cùng công tử nhà Công bộ Tôn thị lang, chẳng bao lâu sau lúc vị công tử kia cưỡi ngựa đi chơi ngoài thành thì ngã ngựa mà chết.

Năm mười sáu tuổi, con trai lớn nhà Lý Thượng thư muốn lấy nàng làm vợ kế. Nàng nghĩ hơi lớn tuổi thì hơi lớn tuổi, lớn tuổi sẽ biết yêu thương thê tử. Kết quả là qua năm đó, cả nhà Lý Thượng thư đều bởi vì nhận hối lộ mà bị tịch thu tài sản, cả nhà bị chém.

Đoạn thời gian sau ngừng nghỉ mấy năm, khó khăn lắm tới năm nàng mười tám tuổi, định một mối là Lệ thuộc lang Thất phẩm xuất thân nhà nghèo. Chuyện này nói ra có vẻ mệnh số hơi miễn cưỡng. Chờ khi Thẩm Tương Nghi cuối cùng cũng kèn trống rình rang được lên kiệu hoa thì không ngờ rằng mẫu thân hắn tạ thế, hắn phải trở về để tang.

Khéo làm sao, quốc gia tiêu rồi.

Sự thật chứng minh, cơm có thể ăn nhiều, lời nói không thể nói bậy.

Thẩm Tương Nghi tuy chưa từng cùng nam tử có tư tình gì nhưng từ sau khi mẫu thân nàng mất, không lâu sau cha nàng liền lập tức cưới một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp về làm vợ kế.

Nàng tin tưởng vững chắc vào một câu cách ngôn - miệng nam nhân là quỷ gạt người.

Lời này hôm nay đặt ở trên người Bùi Vấn An là lại càng thích hợp vô cùng.

Nếu Thẩm Tương Nghi biết rằng hai lượng bạc đổi lấy một chuyến đi đến Thọ Châu, nàng nhất định sẽ trở lại lúc ấy nói với Bùi Nhị rằng, có tiền hay không không sao cả, cái chính là nàng muốn sống lâu một chút.

Mới sáng sớm, chân trời còn chưa hiện ra tia sáng nào, gà ở hậu viện cũng chưa gáy.

Thẩm Tương Nghi đang lúc mơ thấy Chu Công, vài nha hoàn tay chân lanh lẹ đã kéo nàng từ trong ổ chăn ra, sau khi rửa mặt chải đầu nàng lại mơ mơ hồ hồ bị ném lên một chiếc xe ngựa.

Chờ đầu óc thanh tỉnh hơn chút nàng nhìn ngoài cửa sổ, tim đã lạnh nửa phần.

Xe chạy ở trên quan đạo, quay đầu lại đến cái cổng thành Biện Kinh cũng không nhìn rõ, hai bên chỉ có đồng ruộng mênh mông.

Nếu không phải nàng biết cốt truyện phía sau, nàng sẽ cho rằng là cha nàng ở trên triều đắc tội ai đó còn chính mình đây là bị cha bán cho tài chủ làm vợ bé để trả nợ.

Bên ngoài mã phu kia thân hình cao lớn, sắc mặt hung ác, một thân sức lực phảng phất như là không biết mệt, đánh xe ngựa chạy nhanh như bay.

Nàng chỉ ngồi không nhưng cũng đã điên đảo tới đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa ói chỗ cơm ăn đêm qua ra hết.

Khó khăn lắm đến giữa trưa, xe ngựa cuối cùng dừng lại ở một chỗ trên đường ngoài thành Biện Kinh.

Nàng xốc màn xe lên nhìn, ha, ngồi trong trà lâu ngoài khách điếm kia, còn vui vẻ nhàn nhã uống trà không phải Bùi Nhị thì là ai.

Thẩm Tương Nghi chân trái vấp vào chân phải, lung la lung lay leo xuống xe, nằm liệt trên ghế trong trà lâu, hữu khí vô lực nói: “Bùi đại nhân, xa phu này là ngài tìm nơi nào tới?”

“Ngươi nói Đỗ Lại?” lão thần Bùi Nhị phủi phủi vạt áo, nâng chén trà: “Hắn lúc trước là quan coi ngục cho Đại Lý Tự chuyên môn áp giải tử tù.”

Thẩm Tương Nghi “…”

Tử tù?

Nếu nói như vậy, nàng ngồi chuyến này vẫn còn sống quả là rất đáng để ăn mừng.

Nàng đi bước nhỏ di chuyển đến trước mặt Bùi Nhị, cầm lấy một bát trà lớn một hơi uống cạn, dùng tay áo xoa xoa miệng, nhấm nháp ít lá trà khô, quan sát bốn phía.

Gần đó, bảy tám chiếc xe thái bình chỉnh trang xong xuôi đang đợi xuất phát. Cách đó không xa còn có mười mấy con ngựa đi theo, đang nghỉ ngơi ăn cỏ. Ước chừng cả đoàn xe có hơn trăm người, vừa nhìn đã biết sắp đi xa, nàng không khỏi thắc mắc:

“Bùi đại nhân, ngài làm gì vậy?”

“Đi Thọ Châu đó.”

Bùi Vấn An thong dong nói, hắn đứng dậy đi tới chuồng ngựa, vỗ vỗ lưng ngựa.

Thẩm Tương Nghi cũng đứng dậy đuổi theo, nàng biết Bùi Nhị muốn đi Thọ Châu.

“Không phải, ta không phải hỏi cái này, Bùi đại nhân, ngài đi Thọ Châu là do có nhiệm vụ quan trọng phải làm, mới sáng tinh mơ lôi ta tới làm cái gì? Chẳng lẽ... muốn ta đi đưa tiễn ngài?”

Bùi Nhị cười nhẹ: “Cô nương nói đùa rồi, đương nhiên là cô nương cũng đi cùng Bùi mỗ.”

Thẩm Tương Nghi kinh ngạc, đây rõ ràng là đang xa rời cốt truyện của nguyên tác khiến nàng nhất thời không biết nói cái gì, run run nửa ngày, chỉ lặp lại nói:

“Ngài, ngài...”

Bùi Nhị cúi đầu, với lấy một khối bánh đậu đặt trong lòng bàn tay rồi bóp vụn thành bột, cúi người xuống đưa qua cho ngựa li.ếm láp, nhàn nhạt nói:

“Cô nương không cần kinh ngạc, Bùi mỗ chỉ là cảm thấy cô nương có tài kinh thế tế dân (coi đời, giúp dân), ngây ngốc ở hậu viện trong bốn bức tường không khỏi đáng tiếc.”

Thẩm Tương Nghi nhìn Bùi Vấn An nói dối không chớp mắt.

Bùi Nhị, người đang nói cái vẹo gì vậy, nàng không thấy đáng tiếc, một chút cũng không đáng tiếc!

Nàng rất vui lòng được ngồi không trong nhà, ít nhất sẽ không nguy hiểm tới tính mạng!

Đây rõ ràng là Bùi Nhị muốn kéo nàng lên thuyền giặc.

“Bùi, Bùi đại nhân, ngài làm như vậy hình như… Có phần… hơi không hợp tình hợp lý.”

Thẩm Tương Nghi sắp xếp lại ngôn ngữ, lúc này mới châm chước nói. Dù sao hắn cũng là vai phản diện, không dễ đắc tội.

Bùi Nhị ngẩng đầu nhìn về phía nàng, dường như rất chăm chú lắng nghe, nàng li.ếm li.ếm môi nói:

“Nam chưa thành thân, nữ chưa xuất giá, đường đến Thọ Châu xa xôi, hai ta ngày đêm ở chung như vậy không thích hợp, truyền ra ngoài ta có muốn gả cũng không gả đi được.”

Bùi Nhị nhướng mày, chậm rì rì nói: “Cô nương yên tâm, chuyến này Bùi mỗ dẫn theo chính là cấm vệ xuất sắc của Biện Kinh, đao kề trên cổ cũng không ai dám tiết lộ nửa lời, còn về chuyện ngày đêm ở chung...”

Hắn quét mắt nhìn Thẩm Tương Nghi một lượt, ung dung cười:

“Cô nương nghĩ nhiều rồi.”

“…”

Thẩm Tương Nghi có cảm giác bản thân bị sỉ nhục, nhưng xem xét kỹ lưỡng thì đúng là vậy. Hạng thế gia công tử như Bùi Vấn An, "quất ngựa dựa vạt hồng" đó là chuyện thường tình. Phỏng chừng đã quá quen phong nguyệt sớm tối, kiểu ba đồng một mớ như nàng sợ là không lọt được vào mắt của kẻ lão luyện.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nàng chỉ là thiếu ngực thiếu mông chút thôi, tốt xấu cũng được coi là một giai nhân thanh tú, lời ấy của Bùi Nhị cùng ánh mắt đó là có ý gì, xem thường ai chứ?

Dù sao hiện giờ cũng không phải lúc nói chuyện này, nàng nhịn.

Thẩm Tương Nghi hít một hơi thật sâu:

“Aizz, Bùi đại nhân lời này lầm lẫn rồi, chẳng may người nhà của ta biết thì làm sao bây giờ?”

“À, Thẩm biên tu biết.”

“Hả? Cha ta biết?”

Sao có thể?

Thẩm Tương Nghi hoài nghi phương thức ngủ của chính mình không đúng, bằng không làm sao mà ngủ một giấc tỉnh dậy lại gặp nhiều chuyện không thể tưởng tượng như vậy.

Cha nàng Thẩm Học Tu là người thế nào?

Đó là người đọc sách đọc đến choáng váng đầu óc - một kinh quan nghèo túng, là chủ nhân ngôi nhà mà cháy đến nóc cũng vẫn lẩm nhẩm đạo Khổng Mạnh một lượt mới chạy ra ngoài.

Đừng nói đến chuyện giữa nam nữ phải đề phòng, tám tuổi không chung chiếu, trong mắt Thẩm Học Tu, cô nương chưa xuất giá nếu như bị nam nhân nhìn một cái thì việc theo sau đó chính là đặt tên cho đứa nhỏ.

Vậy mà Bùi Nhị nói, Thẩm Học Tu cho nàng xuất phủ theo hắn đi Thọ Châu.

"Cô nương không cần lo lắng, Thẩm đại nhân không biết ngươi đi Thọ Châu. Ông ấy cho rằng trưởng công chúa từ lần trước với ngươi vừa gặp đã quen, mời ngươi đến biệt trang ở chơi ba tháng.”

Khoan đã, trưởng công chúa với nàng vừa gặp đã quen?

Gặp trong mộng chắc?

Đúng là một người dám nói, một người dám tin.

Thẩm Tương Nghi cảm thấy có phần tuyệt vọng, chẳng lẽ nàng thật sự đi Thọ Châu cùng Bùi Nhị, dẹp phản loạn, trừ phản tặc, nghe chút đi đây là việc mà nữ phụ trong Mary Sue nên làm sao?

Nàng cuối cùng không cam tâm mà giãy giụa nói:

“Bùi đại nhân, ta, ta tay không tấc sắt, chỉ thêm phiền toái, lại còn ăn nhiều...”

“Thẩm tiểu thư.” Bùi Nhị cắt ngang lời nàng, đứng ở trước mặt nàng, trên người khoác trường y trắng ngà, gió thổi đong đưa sợi tóc đen, chỉ thấy hắn ung dung cười. Nụ cười kia phảng phất rực rỡ như hoa đào trong sắc trời tháng ba tươi đẹp.

“Thẩm tiểu thư khiêm tốn rồi, ngươi và ta có duyên.”

Hả?

Sao nghe quen tai dữ vậy.

Thẩm Tương Nghi ngồi ở trên xe ngựa, nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh đồng ruộng, lúc này mới phản ứng lại, hừ, đây chẳng phải lời mà lúc ở sương phòng chùa Phật Quốc nàng dùng để đánh lừa Bùi Nhị đó sao.

Thằng nhãi Bùi Nhị này dùng lời nàng nói mà đi bắt bài nàng?

Thẩm Tương Nghi thở dài, ôi nghiệt duyên, báo ứng mà.

Trách nàng, nàng sớm nên nhớ đến lúc Bùi Nhị hỏi nàng tranh gì đó mà cảm thấy bất an.

Đây không phải là lên thuyền giặc sao?

Thẩm Tương Nghi vốc cạn nước mắt, thôi vậy, tới cũng tới rồi.

Bùi Nhị cái người này tốt xấu cũng là vai ác sống đến cuối cùng, đi theo hắn còn có thể sống thêm mấy ngày.

Khiêm mình mà nói, thật sự xảy ra chuyện gì nàng còn có thể dựa theo cốt truyện trước kia chạy trốn không phải sao?

Thẩm Tương Nghi là người rộng lượng, chuyện phiền lòng không để qua đêm, nghĩ thông suốt là quên.

Hơn nữa Bùi Nhị bận rộn công vụ không rảnh để ý nàng, dọc theo đường đi phong tục vùng miền khác nhau, phong cảnh núi sông bất đồng, ăn được uống được, nàng nhìn mà hứng thú bừng bừng, giống như dã ngoại ngày xuân, nào còn có tâm tư phát sầu.

Một ngày này đúng lúc hoàng hôn, đoàn xe tiến vào núi.

“Tiểu thư dùng cơm ni.”

Trong lúc nói chuyện, nha hoàn Tiểu Đào cầm theo hộp đồ ăn lên xe.

Tiểu Đào là Bùi Nhị phái tới chăm sóc cuộc sống hàng ngày của nàng, vóc người nàng ấy so với nữ tử bình thường cao hơn rất nhiều, mặt tròn mũi tẹt, lúc cười có hai cái má lúm đồng tiền, nói chuyện còn hoà lẫn chút khẩu âm phương bắc.

Thẩm Tương Nghi lần đầu gặp Tiểu Đào có hơi bất ngờ.

Không nói đến cái khác, mà là hiện giờ thành Biện Kinh lưu hành tìm kiểu nha hoàn tướng mạo dễ nhìn, liễu yếu đào tơ, như vậy lúc đãi khách cũng có chút mặt mũi.

Tiểu Đào rõ ràng có phần vượt qua tiêu chuẩn chọn người thông thường.

Vừa không da trắng dáng xinh, thân hình lại cao lớn, còn thao thao suốt một tràng tiếng Tây Bắc.

“Tiểu Đào, em ăn chưa?”

“Ăn rồi, hôm nay ăn bánh bao thịt.”

Tiểu Đào nói như vậy, ánh mắt lại không ngừng ngó vào chân thỏ trong hộp cơm.

“Cùng ăn không?” Thẩm Tương Nghi đẩy hộp cơm đến trước mặt nàng.

Tiểu Đào do dự mãi, nghĩ nghĩ, cuối cùng li.ếm li.ếm môi.

“Được, tiểu thư, vậy ta chỉ ăn một cái.”

Đôi mắt Thẩm Tương Nghi cong thành trăng non, nàng thật ra rất thích Tiểu Đào, không có mấy cái tâm tư vụn vặt đằng sau, sống rất chân thật.

Đảo mắt một cái Thẩm Tương Nghi cùng Tiểu Đào mỗi người ôm một cái chân thỏ nướng, gặm mà tay đầy dầu.

Có nên nói rằng Bùi Nhị mang theo vị đầu bếp này thật là hăng hái quá.

Thời buổi này đầu bếp mà vương công nuôi trong nhà, bên ngoài đều không nuôi nổi, thức ăn được làm vừa tinh tế vừa tỉ mỉ.

Thịt thỏ là thịt thỏ hoang săn được, bên ngoài phết một lớp mật ong nướng vàng ruộm, rắc thêm vài hạt muối, mới vừa bỏ vào trong miệng vẫn nóng hôi hổi, ăn đến nỗi miệng cũng nở hoa, hương vị kia quả thực rất hưởng thụ.

Chẳng qua là bỗng nhiên xe ngựa đột ngột dừng lại, Thẩm Tương Nghi nhào người nghiêng về phía trước, chỉ nghe bên ngoài có người hô lên:

“Không hay rồi, có thổ phỉ đột kích!”

“Thổ phỉ?”

Thẩm Tương Nghi trong lòng có chút thấp thỏm.

Cũng không có gì khác, thực sự là năm ấy bị thổ phỉ dọa sợ, thời buổi này, gặp thổ phỉ chính là đường bỏ mạng, nếu không phải năm đó gặp đại quân bắc phạt của Bùi Nhị, nàng có bất tử cũng mất nửa cái mạng.

Nàng quýnh lên, xém chút nữa bị mắc nghẹn trong cổ họng, Tiểu Đào vội vàng vỗ vỗ lưng Thẩm Tương Nghi, bộp bộp hai ba cái, Thẩm Tương Nghi chỉ biết trợn trắng mắt.

“Tiểu thư đỡ chút nào chưa?”

"Đỡ, đỡ hơn nhiều rồi.”

Thẩm Tương Nghi ho khan hai cái, nằm rạp xuống tránh xa Tiểu Đào một khoảng, phòng hờ nàng ấy lại đến cho một chưởng khiến nàng có thể được đi gặp người mẹ ruột chết sớm của mình.

Ngay khi nàng lại nói, Tiểu Đào đột nhiên vén rèm lên, nhanh nhẹn mà xoay người xuống xe.

Không xong! Bên ngoài có thổ phỉ!

Nàng vội vàng leo đến bên cạnh xe, hướng về phía Tiểu Đào kêu:

“Ai, Tiểu Đào! Mau…”

Thẩm Tương Nghi bước chân còn chưa kịp nhấc, ngốc ngay tại chỗ.

Chỉ thấy Tiểu Đào cầm hoành đao chém trên cổ một người, vết đao thẳng xuống phía dưới một đường, người nọ máu chảy như trút càng không kịp nức nở.

Rất nhanh, lại có một người xông tới, Tiểu Đào vừa quay người, đột ngột nhảy lên nhấc một chân gạt ngã người nọ trên mặt đất, nhặt lấy mũi đao nhuốm máu, hung hăng mà đạp chân lên trên mặt người nọ. Trong một khoảnh khắc, chỉ nghe người nọ kêu gào thảm thiết không ngừng, luôn miệng xin tha.

Tiểu Đào cầm theo hoành đao dài ba thước, một chấp hai, so ra khá giống với trọi gà.

Đánh xong, Tiểu Đào như tựa hồ mới nhớ tới điều gì.

Nàng ấy gạt hết bọt máu dính trên tay, cầm theo đao, quay đầu lại cao giọng gọi:

“Tiểu thư! Cô vừa mới nói cái gì ni?”

“Tiểu Đào, em, em ngày thường đều làm cái gì vậy?”

Thì thể của bọn thổ phỉ tập kích bị kéo đi, Tiểu Đào mới vừa bò lên trên xe, đã bị Thẩm Tương Nghi bắt lấy.

Nàng ấy đặt mông ngồi xuống, lắc lắc đầu, nghiêm túc mà bẻ đầu ngón tay nói,

“Hầu hạ tiểu thư, đánh xe, còn có giúp đầu bếp gánh nước ni.”

Thẩm Tương Nghi sau khi nghe xong, mắt nhìn hoành đao sáng chói lẫm liệt trên tay nàng ấy.

Nàng từng nghe người ta nói rằng, loại hoành đao này càng dài càng nặng, đao này của Tiểu Đào dài chừng ba thước vậy là hơn sáu cân.

Hơn sáu cân đó.

Nha hoàn nhà ai có thể nhấc đại đao nặng hơn sáu cân chứ!

“Kia, vậy em là sức lực trời sinh sao? Hay là từng luyện qua?”

“Nào có luyện qua, tiểu thư nói giỡn ni.” Nàng ấy gãi gãi đầu, “Tiểu Đào xuất thân con nhà nông, đầu năm Kiến Nguyên đại hạn, cha mẹ chết đói, phải cùng đại huynh dựa vào một mẫu đất ba cây dẻ đá sống qua ngày.”

Aizz, Thẩm Tương Nghi gật gật đầu, nghề nghiệp đứng đắn, bá tánh thuần phác.

Ai ngờ Tiểu Đào nói tới đây, đột nhiên cắm thanh đao xuống dưới, lực xuyên ván xe, oán giận nói:

“Sau đó tên chó Huyện thừa một hai đòi thu đất nhà ta, ngày ngày sống không nổi thì làm phản luôn!”

Thẩm Tương Nghi: “… ”

Rốt cuộc là, một nhà bọn họ đều là phản tặc ư!

Tiểu Đào thấy vẻ mặt nàng dại ra, hình như có chút ngượng ngùng: “Sau nữa tên đầu sỏ tạo phản bị Bùi đại nhân chém rồi, Bùi đại nhân cho a huynh ta đi theo ngài, a huynh không bỏ lại ta được, liền cầu xin đại nhân cho ta có miếng cơm ăn.”

“Đại huynh của em là… ” Thẩm Tương Nghi chờ đợi hỏi, không biết vì cái gì luôn cảm thấy không hỏi không an tâm.

“Tiểu thư cô đã gặp qua, lúc ấy đưa cô tới, Đỗ Lại đánh xe ngựa kia chính là ca của ta, hắn bị đại nhân đưa vào Đại Lý Tự làm gần hai năm, hiện tại ăn lương nhà nước đó!”

Thẩm Tương Nghi: “… ”

Khó trách, xem ra sức lực này của Tiểu Đào nhà bọn họ là tổ truyền.

Đột nhiên ngoài xe ngựa nghe được một trận tiếng vó ngựa, chỉ thấy khói bụi nổi lên bốn phía, thám tử dò đường nhanh nhẹn mà xoay người xuống ngựa, trước đoàn xe hành lễ với Bùi Nhị, nói:

“Báo! Đại nhân, thuộc hạ đuổi theo bọn thổ phỉ, trên núi này có sơn trại, gần một ngàn người, vốn là lưu dân phía bắc chạy nạn lại đây.”

Bùi Nhị phóng tầm mắt trông về phía xa, tường thành nguy nga mênh mang, khối gạch cực lớn như thành trì chồng chất đè ở trong lòng, hắn nhíu mày:

“Hiện giờ cách thành Thọ Châu còn bao xa.”

“Băng qua núi, hơn hai mươi dặm.”

Lời nói truyền tới đằng sau, Thẩm Tương Nghi âm thầm tính toán.

Còn hơn hai mươi dặm mới có thể đến thành Thọ Châu, phía trước còn có thổ phỉ chặn đường, đêm nay ắt phải ngoảnh trở lại trạm dịch phía trước nghỉ ngơi chỉnh đốn...

“Truyền lệnh xuống, toàn bộ ngựa xe ở nguyên tại chỗ, đi bộ lên sườn núi.”

Thẩm Tương Nghi nghi ngờ chính mình nghe lầm, nhìn người dẫn đầu đoàn xe...

“Bày binh bố trận, đánh.”

Thẩm Tương Nghi: “…”

“Tiểu thư, tiểu thư, cô đi đâu?”

Thẩm Tương Nghi vừa xoay người xuống xe, mặt đầy vẻ gấp gáp.

“Ta về nhà trước, thời gian qua đa tạ chiếu cố, Tiểu Đào em bảo trọng, chúng ta ngày sau gặp lại.”

Tiểu Đào một phen giữ chặt cổ áo Thẩm Tương Nghi, hai tay vừa nhấc thẳng tắp mà kéo nàng trở lại trên xe.

“Tiểu thư, đại nhân nói rồi, không để người chạy loạn.”

Thẩm Tương Nghi chết trong lòng ngửa mặt hướng lên trời, nàng thật khờ, thật sự quá khờ.

Tại làm sao lại theo Bùi Nhị lên chiếc thuyền giặc này.

Bọn họ mang theo tùy tùng nhiều nhất không đến hai trăm người, kiểu gì cùng bị cả nghìn tên thổ phỉ đánh.

Muốn gọi viện binh cũng là điều không thể, thái thú Thọ Châu chính là loạn đảng lòng dạ hiểm độc, chỉ ước người của triều đình chết ở trên đường.

Không có tiếp viện, không có đường lui, địch đông ta thưa, lành ít dữ nhiều, nếu là ai khác đều sẽ chọn lui trước rồi tính sau.

Nhưng Bùi Nhị nếu là người khác thì đã không gọi là Bùi Nhị.

Tựa hồ rốt cuộc nghe được động tĩnh bên này, người ngồi trên lưng ngựa phía trước quay đầu.

Thẩm Tương Nghi giãy giụa bò dậy, lay ở bên cạnh xe, bóng đêm mờ tối, trong cơn gió lạnh, thê thê thảm thảm, run run rẩy rẩy hỏi:

“Bùi đại nhân, thật, thật sự đánh sao.”

Hoàng hôn rút đi nhập vào bóng đêm.

Những ngọn đèn dầu của vạn nhà dưới chân núi như đầy sao điểm xuyết.

Tiếng vang giáp trụ binh khí chạm vào nhau theo gió mơ hồ truyền đến.

Nét mặt Bùi Nhị nghiêm trang, phảng phất như Diêm Vương gia từ âm phủ bò ra sống sờ sờ trước mặt.

“Đánh.”

background
TrướcSau