1. Truyện chữ
Xuyên về 1980 Làm Học Bá

Chương 31: Nguyện Vọng

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

“Có tin tốt đây!” Thầy hiệu trưởng dù vẻ mặt mệt mỏi, nhưng khóe mắt khóe miệng đều tràn đầy niềm vui.

Lâm Cảnh Lan hỏi: “Liên quan đến em à?”

Hiệu trưởng gật đầu: “Tất nhiên là tin tốt của em rồi. Không thì tôi đến tìm em làm gì?” Thấy vẻ mặt cô điềm tĩnh như nước, thầy hiệu trưởng lập tức bỏ luôn ý định úp mở, nói thẳng: “Danh hiệu Học sinh gương mẫu cấp tỉnh!”

“Em được chọn là học sinh gương mẫu cấp tỉnh ạ?” Lâm Cảnh Lan ngẩn ra một chút, liếc nhìn dáng vẻ mệt mỏi của thầy hiệu trưởng, lập tức hiểu ra, cười nói: “Cực cho thầy rồi! Chắc là thầy đã phải vất vả chạy đôn chạy đáo giúp em chứ gì?”

“Danh hiệu này có một nửa công lao là của thầy đấy,” cô cười nói, “Nếu không có thầy cố công giúp em tranh thủ, em làm sao giành được danh hiệu này.”

Thầy hiệu trưởng nghe xong, người cứ như được gãi đúng chỗ ngứa, khoát tay nói: “Cũng nhờ thành tích của em đủ vững. Chỉ riêng hai bài luận đó thôi, đã không ai sánh kịp rồi. Thành phố lớn thì có nhiều tài nguyên thật đấy, học sinh cũng giỏi, nhưng có ai từng đăng hai bài luận trên tạp chí học thuật hạng nhất chưa?”

“So với em, mấy thành tích của bọn họ toàn là sáo rỗng.” Thầy hiệu trưởng cười ha hả, “Dù tôi có cố gắng giúp em đi nữa, thì cũng phải bản thân em có bản lĩnh trước đã.”

Lâm Cảnh Lan cười gật đầu.

Thầy hiệu trưởng nói: “Giấy chứng nhận sẽ gửi về sau. Danh hiệu học sinh gương mẫu cấp tỉnh mà, em phải phát biểu một bài ở trường mình, rồi có khi còn được mời đi mấy trường xung quanh để nói chuyện.”

“Còn trường ở thành phố thì chắc sẽ không mời. Một là xa, hai là học sinh gương mẫu cấp tỉnh mấy năm nay toàn là từ trường họ ra, họ chả coi trọng nữa. Năm nay không đến lượt họ, chắc cũng chẳng muốn mời em, mất mặt.”

“Em chuẩn bị trước đi, mấy hôm nữa viết bài phát biểu rồi mang đến cho tôi xem trước.” Thầy căn dặn.

Lâm Cảnh Lan cười khổ gật đầu: “Vâng.”

Thầy liếc cô một cái: “Nhiều người mong còn không được, đến lượt em lại thấy như gánh nặng.”

Cô vội vàng xua tay cười: “Không có đâu ạ, thầy giúp em giành được danh hiệu này, em cảm kích còn không hết.”

Danh hiệu học sinh gương mẫu cấp tỉnh chính thức được công bố. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử của trường THPT Thanh Sơn, tất nhiên phải quảng bá rầm rộ.

Một tấm băng rôn đỏ to treo chình ình phía trên cổng trường – chuyện này còn bình thường, mấy chục năm sau trường nào có thành tích gì cũng đều treo băng rôn.

Nhưng điều khiến Lâm Cảnh Lan không thể chịu nổi là hai bên băng rôn, một bên treo hai cái lồng đèn đỏ chót, bên kia còn treo một tràng pháo giấy dài ngoằng.

Lần đầu tiên trong đời cô thấy pháo không phải để đốt mà là để treo làm cảnh...

Bị Triệu Ngọc Mai kéo ra cổng trường xem băng rôn, nhìn tràng pháo đỏ dài gần chấm đất kia, Lâm Cảnh Lan vô cùng lo lắng ai đó bất cẩn giẫm trúng, ma sát từ đế giày châm lửa rồi nổ cái đùng.

May mà cô ở ký túc xá, không phải đi ra vào cổng mỗi ngày.

Ngoài cổng trường, người qua đường ai đi ngang cũng chỉ trỏ trầm trồ vài câu. Có người tò mò, trong trường đứng không ít học sinh cũng đang ngó nghiêng băng rôn, bèn lớn tiếng hỏi vọng vào: “Lâm Cảnh Lan là ai thế? Giỏi dữ vậy à?”

Học sinh trong trường ai cũng biết cô là ai, thấy cô cũng đang đứng xem băng rôn, tất cả đều tự động đứng cách cô vài bước.

Thế là phía trước chỉ còn hai người là cô và Triệu Ngọc Mai.

Triệu Ngọc Mai mắt sáng lên, vừa định mở miệng thì đã bị Lâm Cảnh Lan cấu cho một cái đau điếng.

Cô cười nói: “Chắc cũng giỏi lắm đấy ạ? Mỗi lần thi đều đứng nhất, nhưng chỉ nghe tên chứ chưa gặp bao giờ.”

Người ngoài nghe cô nói thế cũng không hỏi nữa, bỏ đi.

Triệu Ngọc Mai ngơ ngác quay sang hỏi: “Sao cậu không nói luôn, là người ta hỏi cậu đấy?”

Lâm Cảnh Lan tưởng tượng ra một đoạn hội thoại:

Người qua đường: “Lâm Cảnh Lan là ai vậy?”

Cô bước lên một bước, ưỡn ngực ngẩng đầu: “Chính là tôi!”

=口=

Không được… Quá là xấu hổ…

Cô thậm chí có thể tưởng tượng được, nếu nói ra mình là Lâm Cảnh Lan, kiểu gì người ta cũng sẽ tò mò hỏi cả đống câu sau đó.

Cuối cùng cô đã hiểu vì sao ở kiếp trước, mỗi lần đi chơi với bạn học ở Thanh Hoa hay Bắc Đại, bị hỏi học trường nào, mấy người kia đều úp mở nói “một trường ở Bắc Kinh”, mà nếu bị truy hỏi tiếp, thì dứt khoát nói bừa “một trường tư hạng ba” luôn…

Bị hỏi dồn dập phiền muốn chết.

Thầy hiệu trưởng cầm bài phát biểu của cô, nhíu mày không hài lòng: “Đừng chỉ khen trường khen thầy cô mãi thế. Điểm sáng lớn nhất của em là hai bài luận và vị trí thủ khoa trong kỳ thi thử – phải nói kỹ về cái này.”

“Đừng ngại, đây không phải là khoe khoang mà là chia sẻ kinh nghiệm. Nói chi tiết vào, ý tưởng viết luận văn đến từ đâu? Học cách viết như thế nào? Trong quá trình gặp những khó khăn gì, vượt qua thế nào để cuối cùng đăng được bài?”

Lâm Cảnh Lan cắn răng đồng ý, “Vâng.” Cô quyết định lấy lại trải nghiệm lần đầu tiên nộp bài SCI ở kiếp trước, bị sửa tới mức muốn ói máu, rồi sửa lại một chút để dùng.

Chuyện làm diễn giả thì cô quá rành rồi. Đầu tiên nói chuyện trước toàn thể thầy cô và học sinh trường mình, sau đó chạy liên tục mấy trường xung quanh làm khách mời, đến nỗi gầy hẳn đi.

Cô đau lòng xoa xoa má, chỗ thịt mới dưỡng được lên một chút đã bay sạch rồi.

Sau mùa “diễn thuyết” bận rộn, ánh hào quang của danh hiệu học sinh gương mẫu cấp tỉnh cũng dần lắng xuống.

Trời càng lúc càng oi bức, ngày thi đại học cũng tới gần, Lâm Cảnh Lan cảm thấy không khí xung quanh bắt đầu căng thẳng.

“Còn chưa đầy ba tháng nữa là thi đại học, các em nên bắt đầu suy nghĩ về việc chọn nguyện vọng.”

Một câu của cô Hàn như thả quả bom vào mặt nước vốn đã không yên, lập tức dấy lên vô số gợn sóng.

Liên tục mấy ngày sau, dù ở ký túc, trong lớp hay cả căn tin, xung quanh cô đều râm ran chuyện chọn trường đại học.

Triệu Ngọc Mai mặt mày khổ sở hỏi: “Cậu chắc sẽ vào Thanh Hoa nhỉ? Vậy mình cũng chọn trường ở Bắc Kinh.”

Lâm Cảnh Lan đáp: “Câu này cậu nói ít nhất hai chục lần rồi đấy.”

“Cậu đừng lo chỗ mình học, hãy chọn theo năng lực và sở thích của cậu. Sau này giao thông sẽ càng lúc càng tiện, khoảng cách không thành vấn đề đâu.” Lâm Cảnh Lan thở dài, câu này cô cũng nói ít nhất hai chục lần rồi.

Triệu Ngọc Mai phớt lờ, “Vậy cậu thấy mình có thể đậu trường nào ở Bắc Kinh?”

Lâm Cảnh Lan nhíu mày. Tình hình tuyển sinh bây giờ cô đâu nắm rõ, không dám nói bừa: “Cậu đi hỏi cô Hàn thì hơn.”

Sau một hồi lăn tăn, cuối cùng Triệu Ngọc Mai cũng chọn được một trường ở Bắc Kinh – Đại học Sư phạm Bắc Kinh.

Cuối tháng Sáu.

Trong lớp, cô Hàn nhắc nhở:
“Ba giờ chiều nay, toàn bộ học sinh khối 12 phải họp, nội dung là hướng dẫn điền nguyện vọng và động viên trước kỳ thi. Tuyệt đối không được đến muộn.”

Nhà ăn lớn đã được dọn sạch sẽ, không còn bóng dáng xoong nồi bát đĩa nào, chỉ còn những hàng bàn ghế dài trông trống trải và xa lạ.

Triệu Ngọc Mai nắm lấy tay Lâm Cảnh Lan, rõ ràng là đang căng thẳng. Lâm Cảnh Lan cũng siết tay lại, trong lòng bất giác cũng dâng lên một cảm giác hồi hộp lạ lẫm.

Từng học sinh yên lặng ngồi xuống hàng ghế.

Lâm Cảnh Lan vừa ngồi yên thì đã thấy cô Hàn vội vàng chạy tới, cúi xuống nói nhỏ bên tai:
“Em theo cô ra ngoài một lát.”

Lâm Cảnh Lan đi theo cô Hàn ra khỏi nhà ăn, đứng dưới tán cây lớn bên ngoài.

Trên mặt cô Hàn lộ rõ niềm vui:
“Cảnh Lan, hiệu trưởng không chỉ giúp em xin được danh hiệu học sinh gương mẫu cấp tỉnh, mấy hôm nay còn luôn liên hệ các trường đại học cho em.”

“Giờ có vài lựa chọn: Đại học Nam Kinh có thể cộng thêm 20 điểm khi xét tuyển và ưu tiên nhận em. Đại học Sư phạm Nam Kinh và Đại học Tô Châu thì có thể đặc cách miễn thi.”

Cô Hàn nhìn Lâm Cảnh Lan, nói tiếp:
“Trước đây chưa chắc chắn nên cô và hiệu trưởng không dám nói sớm, sợ ảnh hưởng đến việc ôn thi của em.”

Trên gương mặt cô Hàn không giấu nổi sự phấn khởi:
“Cuối cùng cũng chốt được vào phút chót. Em suy nghĩ kỹ nhé, họp xong phải cho cô biết quyết định để cô báo lại với nhà trường.”

Lâm Cảnh Lan im lặng suy nghĩ một lúc, rồi nói:
“Không cần đợi đến sau buổi họp, em có thể nói ngay bây giờ.”

“Mấy lựa chọn đó, em không chọn cái nào hết. Em muốn thi vào Đại học Thanh Hoa.”

Sắc mặt cô Hàn lập tức thay đổi, kinh ngạc thốt lên:
“Em chắc chứ? Cô biết em học giỏi, nhưng muốn đỗ Thanh Hoa là phải chấp nhận rủi ro rất lớn đấy!”

“Nếu nghe cô, thì tốt nhất là nên chọn diện đặc cách, chọn giữa Đại học Sư phạm Nam Kinh và Đại học Tô Châu, an toàn nhất! Hai trường đó cũng không tệ đâu, quan trọng nhất là có thể chuyển hộ khẩu, học đại học chẳng phải cũng vì muốn được chuyển hộ khẩu để ‘ăn cơm nhà nước’ hay sao?”
Cô Hàn càng nói càng gấp, đến mức có phần lỡ lời.

“Còn nếu em thật sự không vừa ý hai trường đó, chọn Đại học Nam Kinh cũng rất ổn. Cộng thêm 20 điểm, với thành tích của em, gần như chắc chắn đỗ.”

Cô Hàn kiên trì khuyên nhủ:
“Em nghĩ kỹ đi. Đại học Nam Kinh là trường thế nào? Trước đây là Đại học trung ương đấy! Bỏ qua trường như thế thì đúng là dại lắm.”

Lâm Cảnh Lan vẫn kiên quyết:
“Cô không cần khuyên nữa đâu ạ, em suy nghĩ kỹ rồi. Em từ chối tất cả các suất tiến cử và đặc cách.”

Cô Hàn nhíu mày:
“Cô nói không lại em nữa rồi, phải để hiệu trưởng nói chuyện với em thôi. Em có biết là để xin được các suất đó, hiệu trưởng đã tốn bao nhiêu công sức không?”

background
TrướcSau