Chương 12


Cánh cửa ngăn phòng đóng lại.
Dưới sân khấu, tiếng hát mềm mại vừa ngân nga đến câu 「Núi lạnh nào nỡ chẳng tiễn đưa, khiến thiếp lệ sầu tuôn chẳng ngơi.」
Là đang diễn cảnh ly biệt, nắm tay tương đối lệ nhòa.
Ta nhìn sân khấu xuất thần, Cố Độ cũng không nói gì.
Ta hỏi: 「Thiếu niên ấy là chàng phải không? Người trong lòng của chàng, là ta sao?」
Ta không nhìn sân khấu rực rỡ sắc màu nữa, quay người nhìn hắn.
Cố Độ một thân bạch y, thanh nhã và tinh khiết.
Hắn chăm chú nhìn ta, nói: 「Phải, vẫn luôn là nàng.」
Ta cảm thấy gò má mình nóng bừng.
Khương Tiểu Chu ơi, có chút bản lĩnh đi chứ!
Đây là trượng phu của ngươi, từ đầu đến chân đều là của ngươi cả đấy.
Có gì đáng mà phải đỏ mặt chứ, hả?
Song ta vẫn không sao kìm lại được mà đỏ bừng đến tận mang tai.
Ôi, Khương Tiểu Chu nàng đúng là không có chút bản lĩnh nào mà.
Rõ ràng ta nên phê bình hắn im hơi lặng tiếng tính kế đưa ta vào hôn nhân của hắn, song ta lại nghe thấy bản thân lắp bắp hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn nhất.
「Là chuyện xảy ra từ khi nào thế?」
Hắn đưa tay xoa xoa đỉnh đầu ta, nhìn ta một lúc, rất lâu sau mới bất đắc dĩ nói: 「Đạm Đài Tinh Dao nói không sai, là ta đơn phương tình nguyện, tiểu cô nương ấy sớm đã không nhớ ta là ai rồi.」
Tiếng hát dưới sân khấu nhẹ nhàng trôi đi như dòng nước, Cố Độ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta không chịu buông.
Cứ như sợ ta chạy mất vậy.
Hắn rất ít khi như vậy, trong lòng ta lại khó hiểu có chút áy náy, mặc dù ta cảm thấy việc mình không có ấn tượng về hắn thực sự không thể trách ta được.
Cố Độ rót một chén trà cho ta, ta cứ thế ghé vào cổ tay hắn uống mấy ngụm cho ấm.
Hương trà lan tỏa khắp gian nhỏ, xuyên qua làn hơi nước lãng đãng, mày mắt hắn ôn nhu.
「Vậy rốt cuộc chàng là ai thế?」 ta hỏi.
Cố Độ tập trung tinh thần sắp xếp lại lời nói một lát, rồi lại kể cho ta một câu chuyện.
Câu chuyện này có thể liên kết được với câu chuyện về A Tùy.
Cố lão phu nhân hành sự nhanh như chớp giật, đã sắp xếp xong thân phận cho cháu gái nhỏ, tự nhiên cũng sẽ không bỏ sót trưởng tôn.
Bà lặng lẽ đưa Cố Độ về tộc Vũ Nghĩa, sắp xếp cho một thân phận chi thứ, cho hắn khai m.ô.n.g ở đó.
Lúc đó Cố Độ mới tám tuổi, tuổi còn nhỏ, nhưng đã học được không ít.
Tộc học Vũ Nghĩa không có thầy dạy giỏi, tộc trưởng bèn đưa hắn vào tộc học nhà họ Đường láng giềng.
Nhà họ Đường ở Vũ Nghĩa cũng nổi tiếng.
Vừa sinh ra tướng quân, cũng sinh ra văn quan, tộc học bồi dưỡng ra rất nhiều tiến sĩ.
Cố Độ với thân phận con cháu chi thứ nhà họ Cố vào tộc học nhà họ Đường, tự nhiên là sẽ bị xa lánh.
Trẻ con ấy mà, nào phải "nhân chi sơ tính bản thiện".
Thường là tấm gương của bậc làm cha làm mẹ, chiếu ra mặt "nâng cao đạp thấp".
Cố Độ chịu không ít sự bắt nạt.
Nhưng con người hắn từ nhỏ đã có tính cách ẩn nhẫn.
Nói hay thì gọi là mưu định hậu động, nói khó nghe chút thì là kìm nén đến mức muốn phát điên.
Hắn tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại biết nhà mình gặp phải biến cố gì, biết mẫu thân vì sao nhỏ lệ, tổ mẫu vì sao đưa hắn đến cố hương mười mấy năm không từng quay về.
Hắn chịu sự bắt nạt, lại không kêu ca không oán trách.
Vì không muốn thêm phiền phức cho người nhà.
Hắn nhẫn nhịn, nhẫn nhịn rất lâu, cho đến khi một tiểu cô nương đến đi học.
Tiểu cô nương cũng không mang họ Đường, lại vô cùng được cưng chiều.
Nàng là con gái của cô nương nhà họ Đường, phụ thân là Trạng nguyên được Kim Thượng đích thân điểm danh, cả nhà thế lực vô song.
Tiểu cô nương tên là Tiểu Chu, tính cách giống mẫu thân, dũng cảm lại bá đạo; tính cách lại cũng có phần giống phụ thân, chính trực và thiện lương.
Tóm lại, nàng không thể nhìn người khác bắt nạt kẻ yếu.
Cố Độ hồi nhỏ phấn điêu ngọc trác, đẹp cực kỳ, Tiểu Chu cô nương bẩm sinh thích cái đẹp tự nhiên nghĩa bất dung từ làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Rõ ràng bản thân còn là đứa bé tí teo, đ.ấ.m người ta lại mạnh mẽ đến vậy chứ.
Chỗ ngồi của Cố Độ ở hàng cuối cùng, bị những người lớn phía trước che khuất kín mít.
Nàng bèn bê đồ đạc của hắn đến bên cạnh nàng, chống cằm cười híp mắt với hắn.
Phu tử nói cần xem sách lược gì đó, nàng rõ ràng ngay cả chữ cũng nhận không hết, lại xin sách vở từ huynh trưởng và phụ thân đưa cho hắn xem.
Phu tử nhìn ra hắn là người trong số đó có ngộ tính nhất cũng cần mẫn nhất, đối với hắn chiếu cố thêm.
Dần dần, không ai còn cố ý bắt nạt hắn nữa.
Xét cho cùng, những đứa nhóc nghịch ngợm nhà họ Đường này còn trông cậy vào bài tập của Cố Tử An ( tên bấy giờ của Cố Độ) để chép đấy mà.
Cứ như vậy, sự thiên vị nàng dành cho hắn khiến hắn nhận được sự thiên vị của nhiều người hơn.
Tiểu Chu bá đạo, thật đáng yêu.
