1. Truyện chữ
Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy

Chương 1

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

“Anh Ba, đại hội cổ đông đang chờ mỗi anh thôi đó, chừng nào anh mới đến được vậy…”

 

Bùi Lâm Lộ thì thầm gửi tin nhắn thoại qua, cậu lo lắng ngượng ngùng ngồi trên ghế dựa, lặng lẽ quan sát sắc mặt của mấy vị đại biểu.

 

Trên bàn họp im ắng không một tiếng động, có gã bụng béo đang xoay bụng, có kẻ lại thừa cơ híp mắt gà gật, không có ai là không phải đang “chờ đợi” cậu Ba nhà họ Bùi đến.

 

Bởi vì khi cụ Bùi qua đời đã viết di chúc để lại toàn bộ cổ phần mà mình sở hữu cho Bùi Dư Yến, đại hội cổ đông đương nhiên cũng được triệu tập một lần nữa.

 

Có điều ai nấy đều biết Bùi Dư Yến là một gã ngang ngược phóng túng, hoàn toàn không hề tập trung vào sự nghiệp. Song, thứ mà vị “lãng tử” này không thiếu chính là tấm lòng hiếu thảo, bình thường anh thân thiết với ông cụ nhất, cũng chỉ có anh là có thể khiến ông cụ vui vẻ.

 

Vào những năm cuối đời, ông cụ đã có sự nghiệp thành công, nhiều con nhiều cháu, phúc lộc dồi dào, song con cái lại bôn ba vì sự nghiệp, hiếm khi bầu bạn, vì thế khi lập di chúc, ông cụ đã trao toàn bộ cổ phần cho Bùi Dư Yến.

 

Trong gia tộc chắc chắn có người cảm thấy thật hời cho thằng nhãi này, lại có thêm một khoản vốn để tiêu xài thoải mái. Nhưng đã tiếp nhận gia tài thì dù sao cũng phải đến công ty lộ mặt một cái, đi qua đi lại một phen, bằng không thì mấy cổ đông khác để mặt mũi vào đâu?

 

Âm báo tin nhắn trả lời vang lên, Bùi Lâm Lộ nghiêng người, đưa điện thoại xuống dưới bàn liếc nhìn, hai chữ “Không đi” lạnh như băng đột ngột đập thẳng vào mắt cậu.

 

Cậu giận đến mức suýt ném điện thoại đi, nhưng vẫn phải ra vẻ bình tĩnh, giải thích với các vị đại biểu: “Anh Bùi Dư Yến hôm nay thật sự không khỏe, không thể tham dự đại hội cổ đông được, mong các vị thông cảm.”

 

Lúc này, vị Bùi Dư Yến bị Bùi Lâm Lộ chửi rủa thậm tệ ấy đang lái xe trên đường vành đai Năm, bài hát “Ngũ Hoàn Chi Ca” phát trên xe có vẻ rất hợp hoàn cảnh.

 

Sau khi thoái thác tham gia đại hội cổ đông, Bùi Dư Yến vừa định “tập trung vào năm vành đai” thì lại có cuộc gọi tụ tập từ anh em chí cốt.

 

Giọng nói ở đầu dây bên kia rất sỗ sàng: “Anh Ba, hôm nay đến câu lạc bộ đi, em giới thiệu một người bạn mới cho anh làm quen.”

 

Không sai, sở thích hàng ngày lớn nhất của Bùi Dư Yến chính là đua xe, anh cũng là nhà tài trợ chính của câu lạc bộ đua xe Yến Ninh.

 

Còn đám anh em ở Yến Ninh đã lớn lên cùng nhau trong một khu nhà tứ hợp viện, trước khi căn nhà ở con hẻm của ông cụ được bán đi, bọn họ đã quen biết nhau, có thể nói là giao tình chí cốt.

 

Bùi Dư Yến trả lời bằng chất giọng Bắc Kinh đặc sệt: “Xui thế, hôm nay không rảnh.”

 

“Ôi, anh Ba lại đi hò hẹn cùng người đẹp nào thế, có ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, chẳng trách ai kia thấy sắc quên nghĩa, chẳng màng huynh đệ gì!” Đối phương cố ý dài giọng, trong lời nói mang đầy ý trêu chọc.

 

“Xéo đi. Tao nói tao đi hẹn hò với một lão già, mày tin không?” Vừa nhớ đến chuyện này, Bùi Dư Yến không khỏi đau đầu, nhìn xuống định vị, thấy đã sắp đến nơi, anh chỉ giải thích qua loa vài câu rồi cúp máy.

 

Mang theo món quà thăm hỏi trị giá mấy nghìn tệ, nhưng trong lòng Bùi Dư Yến chỉ lo lắng cho “trân phẩm” của ông cụ ở trong túi, sợ mình vô tình gây ra hư hại.

 

Giáo sư Dương thích yên tĩnh, sau khi về hưu, ông không nhận căn hộ được phân bổ trong khu vực vành đai Ba, mà vẫn sống ở ngoại ô vành đai Năm, cuộc sống cũng khá vui vẻ tự tại.

 

Tuy cửa chỉ khép hờ, song Bùi Dư Yến vẫn lịch sự gõ cửa: “Giáo sư Dương có nhà không ạ?”

 

Ông đeo kính viễn, đôi mắt nheo lại thành một khe nhỏ, mở miệng hỏi: “Cậu là ai?”

 

Bùi Dư Yến đặt quà ở sảnh vào, lễ phép trả lời: “Ông nội của cháu là Bùi Kính Tuyên, chắc hẳn giáo sư quen biết cụ.”

 

Giáo sư Dương đẩy gọng kính, đôi mắt lúc này mới mở to: “Là anh Bùi Kính Tuyên ấy à, đã lâu lắm rồi không gặp anh ấy, lúc ông đến nhà họ Bùi chơi, cháu nội của anh ấy còn là một thằng nhóc, chớp mắt một cái, người đã lớn đến từng này rồi, đúng là năm tháng chẳng tha cho một ai.”

 

“Thằng bé này, đừng đứng nữa, vào nhà ngồi đi. Ông nội của cậu đâu, có khỏe không?” Giáo sư Dương chống quải trượng đi tới một chiếc ghế ngồi xuống, ông chủ động hỏi han, pha hai ly trà.

 

Không gian phòng mang vẻ cổ kính, trên tường treo rất nhiều bức tranh chữ, trong lồ ng chim còn có một con chim anh vũ.

 

Bùi Dư Yến cúi đầu, căng thẳng đáp: “Không dám gạt giáo sư, ông nội vừa mất mấy ngày trước, di nguyện duy nhất là nhờ giáo sư giúp đỡ, sửa một bức tranh chữ.”

 

Ông cụ Dương khiếp sợ, lắc đầu thở dài: “Đời người vô thường, bạn bè ngày xưa đều đi cả rồi, ngay cả Bùi Kính Tuyên cũng bỏ ông mà đi.”

 

“Ông nội nói năm xưa hai người rất thân thiết với nhau, cho nên không muốn mời giáo sư đến dự lễ tang, sợ giáo sư biết chuyện lại buồn lòng.” Bùi Dư Yến tốt bụng an ủi ông, trong mắt người ngoài không hiểu về anh, dựa vào vẻ bề ngoài thế này, đã có không ít người cho rằng anh là một nhân vật tuổi trẻ tài cao.

 

“Nếu là di nguyện của anh ấy, ông già này sao có thể không giúp được? Có điều ông cũng lớn tuổi, mấy năm gần đây đôi mắt nhìn đồ này cũng càng ngày càng mờ, e rằng một mình sức của ông không thể sửa bức tranh chữ này được.”

 

Cụ Bùi khởi nghiệp trong lĩnh vực kinh doanh trang sức, vô cùng yêu thích cổ vật thư họa, cất giữ không ít hiện vật. Chỉ có duy nhất món đồ mà Bùi Dư Yến mang theo hôm nay là nỗi nuối tiếc trong lòng ông cụ.

 

Ngày ấy mưa bom bão đạn liên miên, phần tử trí thức “về Nam ra Bắc” để giữ gìn ngọn lửa tri thức, bức tranh này tuy được bảo tồn, song khi truyền đến tay cụ Bùi đã bị tổn hại, khiến ông cụ tiếc hận muôn phần.

 

Giáo sư Dương giở quyển trục, mở bức tranh ra, không khỏi lẩm bẩm: “Ông không thể sửa chữa chi tiết của bức họa được, mặc dù đã có tỳ vết hư tổn, nhưng cũng có thể nhận ra đây là một tuyệt tác, không thể sửa chữa thì đúng là đáng tiếc.”

 

Bùi Dư Yến đút hai tay vào trong túi quần tây, lộ ra mu bàn tay trắng nõn, nổi rõ khớp xương: “Vậy giáo sư Dương còn cách nào giúp ông nội cháu đạt được tâm nguyện hay không, là bậc con cháu, cháu sẽ không tính toán tiêu tốn bao nhiêu, chỉ mong được như ý nguyện, để ông cụ ở thiên đường cũng có thể nhắm mắt xuôi tay.”

 

“Thôi thì, ông có một đứa học trò rất giỏi, ông nghĩ con bé đó có thể giúp cậu sửa lại thứ này, đợi một lát, để ông cho cậu liên hệ của nó, cậu thấy sao?”

 

Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy xin nhờ giáo sư.”

 

“Đúng là hậu sinh khả úy mà, thằng nhóc này quả là có phong phạm y hệt ông nội cậu năm đó.”

 

“Làm gì được thế, giáo sư Dương quá lời rồi.” Bùi Dư Yến tự nhủ, nếu ông cụ nghe được mình giống ông cụ hồi còn trẻ, ắt sẽ nhảy dựng khỏi quan tài mà đánh anh mấy gậy.

 

Lúc nhận được thông báo có hóa đơn mới, Kỳ Trừng đang cuộn người trong chăn, trên màn hình máy tính vẫn còn sáng đèn, hiển thị bảng thống kê khoản vay cô phải trả sau khi mua nhà, cô không còn đếm nổi có bao nhiêu con số không nữa, đủ để cô phải trả cả đời luôn rồi.

 

Người ta thường nói thành phố Yến Ninh không giữ được chân ai. Người ở thành phố này thì muốn rời đi, người bên ngoài thì mang theo khát vọng tiến vào. Giá nhà đất khiến ai nấy đều lo lắng, năm sáu giờ sáng đã là giờ cao điểm, giới trẻ ngày nay đều thức rất khuya rồi thoa loại kem trị thâm quầng mắt đắt đỏ nhất, nếu một ngày nào đó đột tử trước máy tính, sẽ không có ai khen ta làm việc nỗ lực, mà chỉ tự trách mình không xem trọng sức khỏe.

 

“Dù cho đồng sáu xu có phủ đầy mặt đất, vẫn luôn có người ngẩng đầu nhìn ánh trăng.”

 

Mấy lời này quả thật là nói hươu nói vượn với một kẻ đang phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày như Kỳ Trừng.

 

Cao ốc chọc trời, tiệc tùng xa hoa, còn có mấy ai có thể ung dung ngắm vầng trăng mơ hồ khuất sau màn sương chứ? Dưới đất toàn là đồng sáu xu, cô bị ngu hay sao mà không nhặt?

 

Huống hồ tháng này cô còn chưa có tiền thanh toán khoản vay mua nhà :) 

 

Mua nhà là quyết định trong nhất thời của cô, trước đó chủ nhà lấy lý do nếu bọn họ không thuê nữa thì sẽ cho người khác thuê, tăng tiền thuê nhà mỗi quý. Bạn cùng phòng của cô thì đêm nào cũng xách mấy chiếc túi fake dạo phố, uống đến say mèm rồi về nhà say xỉn điên cuồng.

 

Cuộc sống không dễ dàng, cô chẳng buồn than thở, quyến định đầu quân vào “đội ngũ mua nhà”, ngoại trừ khoản vay mua nhà thì mọi thứ đều ổn.

 

Gối ôm hình mèo đặt bên bậu cửa sổ bị cô vuốt nhiều đến mức mòn cả lông, nghĩ đến chuyện mua nhà mà đường chân tóc càng ngày càng lộ rõ, Kỳ Trừng thu lại bàn tay không yên phận, tiếp tục nằm dài trên giường.

 

Một cuộc điện thoại quấy nhiễu giấc mộng làm giàu của cô: “Xin chào, cho hỏi có phải là cô giáo Kỳ hay không?”

 

Bên đầu dây kia là một giọng trầm thấp quyến rũ, giống như móng vuốt mèo cào lên trên gối, khiến lòng người không khỏi rung động, mặc dù là một kẻ dễ động lòng vì giọng nói, Kỳ Trừng vẫn đùa cợt: “Xin lỗi, tôi không dạy học.”

 

Giọng của cô nhỏ nhẹ, giống như vừa mới tỉnh ngủ, mà câu trả lời của cô cũng khiến anh bối rối. Bùi Dư Yến vẫn luôn cho rằng học trò được giáo sư Dương khen ngợi phải là người tuổi tác không nhỏ, giáo sư Dương cũng đã ngoài tám mươi, là nhân tài kiệt xuất trong ngành giáo dục, dạy dỗ không ít học trò.

 

Huống hồ chuyên ngành phục chế hiện vật rất xem trọng kinh nghiệm, giáo sư Dương hiển nhiên là rất xem trọng cô gái trẻ tuổi này.

 

Bùi Dư Yến nhẫn nại nói: “Mong cô đừng đùa. Là giáo sư Dương đề cử cô cho tôi.”

 

Sau đó, anh từ từ châm điếu thuốc trên tay, làn khói cuộn tròn dưới ánh đèn nhợt nhạt, mắt anh khép hờ, tuy không nhìn rõ thần sắc, song đường nét quai hàm lại cực kỳ quyến rũ, vừa có phần biếng nhác lại mang theo phong tình, môi anh chạm vào nơi nào, nơi ấy đều bùng cháy nụ hôn.

background
TrướcSau