1. Truyện chữ
Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy

Chương 10

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Dường như Kỳ Trừng nghe được lời than phiền của anh, cô nghiêng người rồi lăn trở lại, chu môi duỗi thẳng hai cánh tay, tạo dáng như đang đòi ôm. 

 

Bùi Dư Yến đặt ly nước lên tủ đầu giường, khàn giọng nói: "Cô dậy uống nước đi." 

 

Cô càng duỗi thẳng tay ra, đợi anh mang ly nước đến tận tay mình, giống như “Đại Ca” đang nũng nĩu, khiến người khác phải chào thua.

 

Mơ mơ màng màng thiếp đi một lúc, trong đầu Kỳ Trừng tự động phát lại cảnh tượng mình uống xong ly nước cam thì ngất xỉu, cô muốn mở to mắt để thấy rõ người đang đi đến là ai, nhưng trước mắt luôn có một lớp sương mù, mãi đến khi môi chạm thành ly, cô mới nghiêng đầu tránh đi, lè nhè: “Không uống… Nước cam anh cho tôi uống có vấn đề. Đồ xấu xa, tránh xa tôi ra…”

 

“Tin tôi nào, không sao đâu.” Anh dịu dàng dỗ dành, bình thường đã phải vuốt v e “Đại Ca”, bây giờ còn phải chiều bà cố tổ này cả đêm, Bùi Dư Yến cảm thấy bản thân đã hoàn toàn trở thành một anh chàng tình nguyện viên mất rồi.

 

Kỳ Trừng liều mạng kháng cự, mặt mày nhăn nhó: “Có vấn đề, nếu không anh uống trước đi.”

 

Nhìn đôi má hây đỏ, khóe mắt cũng vì gió lạnh thổi mà lèm nhèm đi, Bùi Dư Yến không thể cãi lý, chỉ đành uống một ngụm nước, thở dài: “Cô thấy tôi uống rồi đó, hiện giờ cô tin tôi không phải người xấu rồi chứ? Cô muốn uống…”

 

Không đợi anh nói dứt câu, Kỳ Trừng đã giật lấy ly nước, ngửa cổ tu ừng ựng.

 

Bùi Dư Yến sững sờ nhìn bàn tay trống rỗng, miễn cưỡng thốt được hai tiếng: “Từ từ…”

 

Ngay sau đó, đã thấy cô thè lưỡi li3m môi, hài lòng nói: "Hết khát rồi." Sau đó cơ thể cũng lún vào chiếc giường mềm mại, phát ra tiếng thở nhẹ. 

 

Bùi Dư Yến tưởng cô cuối cùng đã ngủ, đang chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, sửa soạn đi tắm thì hai chiếc cúc áo trên cổ cũng vô tình bung ra, cô đột ngột lật người, nhìn anh cười tươi nói: "Anh biết tôi là ai không?" 

 

Nghe giọng nói ngọt ngào, Bùi Dư Yến hoàn toàn xem Kỳ Trừng bây giờ như một cô nhóc bằng tuổi Nam Nam, anh ngại ngùng né tránh ánh mắt nóng bỏng của cô, hắng giọng: “Không biết.”

 

Đôi mày cô rõ ràng cau lại vài lần, nhưng cô lại nhanh chóng nhoẻn miệng cười rạng rỡ với anh: “Tôi là! Một quả cam rất to! Ban ngày tôi giống như mọi người, nhưng vào buổi tối, tôi sẽ biến hình, trở thành một quả cam to bay trên bầu trời thành phố…”

 

Vậy nên, Bùi Dư Yến chỉ có thể rút ra một kết luận —— Chà, lúc Kỳ Trừng không tỉnh táo thì đầu óc cũng rất phong phú.

 

Bùi Dư Yến chưa từng chăm sóc ai, anh quấn Kỳ Trừng kín mít như gói bánh chưng, sợ rằng trong lúc mình đi tắm, cô sẽ cựa quậy rồi lặn xuống gầm giường, đau đớn choáng váng.

 

Lúc anh tắm xong bước ra, trong phòng khách vang lên những tiếng lách cách, phá vỡ sự yên tĩnh của đêm khuya. Bùi Dư Yến nhíu mày, những giọt nước chưa lau khô chảy dọc theo những sợi tóc ẩm ướt, tụ lại trên ngực, là kiểu người mặc đồ thì gầy, c ởi đồ thì có thịt. 

 

Nguyên nhân và hậu quả rất nhanh sáng tỏ.

 

"Thủ phạm" đang ngồi xổm trước mặt Đại Ca, biểu diễn dị năng có thể biến thành một quả cam to, Đại Ca vô tình bị hành vi kỳ quái này dọa sợ, cái đuôi mèo dựng đứng như bị điện giạt, móng vuốt cào vào chiếc đèn bàn kiểu Bắc Âu ở bên cạnh, nhìn thấy đèn bàn lắc lư sắp rơi xuống đầu Kỳ Trừng vẫn đang ngồi yên, Bùi Dư Yến nhanh trí, một tay ôm lấy Kỳ Trừng chưa kịp phản ứng, chiếc đèn đập mạnh xuống đất, bóng đèn cũng vỡ, trở thành một đống hóa chất vô dụng.

 

Kỳ Trừng co rúm trong lòng anh, vùi đầu vào cổ anh, gần như không thở nổi, nhưng hơi thở nóng bỏng của anh lại vờn quanh đỉnh đầu, cả tiếng tim đập cũng rõ ràng hơn bao giờ hết. 

 

Sau một lúc, cả hai ngẩng đầu nhìn nhau, Bùi Dư Yến theo quán tính mà va lưng vào tủ, phát ra một tiếng trầm vang, thân hình mềm mại vẫn đang sà vào lòng anh, hai khuỷu tay cô đặt trên vai anh, tư thế rất mập mờ.

 

Chẳng mấy chốc, Kỳ Trừng ngửi thấy mùi sữa tắm dễ chịu thì lùi lại một bước, ngơ ngác nhìn ngón chân của mình, Đại Ca ở bên cạnh cũng huơ móng mèo, chứng minh mình "vô tội".

 

Bùi Dư Yến lại dỗ lại dụ để thuyết phục Kỳ Trừng quay về phòng, nhưng trong giấc mơ, những chuyện xảy ra trong căn buồng kia lại hiện lên, Kỳ Trừng cảm thấy như mình rơi vào đáy biển sâu nhất, không ngừng chìm xuống, hơi thở yếu ớt, vô thức lẩm bẩm: "Anh Ba, tôi sợ..." 

 

Bùi Dư Yến ngồi bên cạnh trấn an, giọng nói anh rất mê hoặc: "Đừng sợ, tôi ở đây này." 

 

Một câu “Tôi ở đây này” trở thành lá bùa trấn an lòng hiệu quả nhất, những kẻ xấu xa, những chuyện không vui lập tức tan thành mây khó, bay biến xa tám trăm dặm, không thấy tung tích dưới sự trấn an của anh.

 

Đêm nay, gió thu bên ngoài thổi vù vù, như thể việc chuyển mùa chỉ là một khoảnh khắc, lá cây ngọc lan hai bên đường dần chuyển màu, vàng hoe cuộn lại. Một cơn gió mạnh ập đến, chiếc lá đầu tiên rơi xuống, xoay một vòng trên không rồi trở về với bụi đất, hoàn thành sứ mệnh. 

 

Động tĩnh cuối cùng trong căn nhà là Đại Ca trở về ổ của mình, Kỳ Trừng đã ngủ say. Bùi Dư Yến nằm trên chiếc sofa không rộng rãi lắm, tay chân khó mà duỗi thẳng, anh ngẩng đầu lên, chỉ có thể thấy trần nhà, những vì sao đã bị che khuất, song anh vẫn muốn dang tay ôm lấy.

 

Dù bị bê tông cốt thép che khuất, giơ tay không thể với được, nhưng khi tiến đến, nó sẽ là tia sáng chiếu lên vùng đất hoang vu, thắp sáng một vùng núi sông rực rỡ.

 

Đến tận giữa trưa hôm sau, Kỳ Trừng mới mơ màng mở mắt, cô như thấy sương mù đã tan, một luồng sáng yếu ớt rọi vào, soi tỏ đường đi phía trước.

 

Thấy đồng hồ trên điện thoại hiển thị mười hai giờ, cô còn tưởng mình hoa mắt, sau khi xác nhận vài lần không sai, cô lại hoảng hốt xốc chăn lên, nhìn ngó quanh phòng, trong tủ quần áo treo đầy quần áo của đàn ông, phòng không có nhiều nội thất, sạch sẽ gọn gàng.

 

Không tìm thấy giày của mình, Kỳ Trừng chỉ có thể đi chân trần ra phòng khách, nhìn thấy bố cục quen thuộc, rối rắm trong lòng mới lắng xuống, hóa ra vẫn là Bùi Dư Yến đến cứu cô.

 

Nếu như anh không tới, cô không dám nghĩ tới hậu quả.

 

"Meo ——”

 

Đại Ca ngáp một cái, cúi xuống duỗi người, bước những bước nhàn nhã đến gần cô, bắt đầu đi vòng quanh cô, đôi mắt xanh lục nhìn cô chằm chằm.

 

Kỳ Trừng hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra tối qua, đương nhiên cô cũng không biết hành động ngu ngốc mình đã làm với Đại Ca, chỉ là lần trước cô đến sửa bức tranh thì không nhìn thấy con mèo béo này, thế mà bây giờ nó lại xuất hiện với phong thái “chủ nhân”.

 

Tiếng chìa khóa mở cửa đặc biệt rõ ràng, Bùi Dư Yến cởi chiếc mũ lưỡi trai màu đen xuống, tay xách theo ít rau và thịt, Kỳ Trừng nhìn thấy thì không khỏi sửng sốt, khó tin hỏi: "Anh Ba... Anh biết nấu ăn à?"

 

Đôi mắt đào hoa của Bùi Dư Yến ngơ ngác: “Tôi biết nấu mì gói.”

 

Thôi, cứ coi như cô chưa hỏi đi.

 

Có vẻ Kỳ Trừng đã lường trước được chuyện này, nhưng cô vẫn không kìm được tò mò: “Vậy anh mua những nguyên liệu nấu ăn làm gì?"

 

"Đây, chị Quả Cam đứng bếp đi, tôi sẽ phụ cô." Bùi Dự Yến tự nhận rằng suốt mấy năm qua, từ khi ra nước ngoài rồi trở về, anh hầu như không ăn được mấy bữa cơm nhà, bàn ăn gần như chỉ để trang trí. Lần trước trò chuyện, anh biết cô có thể hầm canh, lần này bày ra xem như lấy việc công làm lợi cho mình, vừa có lộc ăn, vừa xóa nợ chuyện đêm qua.

 

Kỳ Trừng rửa mặt sơ qua, mặc chiếc tạp dề màu hồng nhạt vừa mua, không khỏi cảm thán, may là cô cũng có sự chuẩn bị trước.

 

Quê ngoại của cô ở Quảng Đông, mẹ đã học được tay nghề hầm canh từ chính bà ngoại, vào lúc Kỳ Trừng đến tuổi vào bếp, mẹ đã truyền thụ tuyệt chiêu cho cô. Những lúc không bận rộn công việc, Kỳ Trừng cũng sẽ nấu một nồi canh khi giao mùa, giữa chốn thị thành ồn ào náo nhiệt, cô muốn tìm về một mảnh đất thanh tịnh trong mùi khói lửa nhân gian.

 

Hầm canh quan trọng nhất chính là độ lửa và nguyên liệu, những yếu tố này liên quan trực tiếp đến nồng độ của nước canh, đương nhiên cũng mất nhiều thời gian và công sức hơn.

 

Đến khi mở nắp nồi, mùi thơm xộc ra, khiến Bùi Dư Yến vừa rửa bát xong, đang nghỉ ngơi trên ghế sofa lập tức tỉnh táo, anh men theo mùi hương đi vào phòng bếp, dựa vào tường, nhìn Kỳ Trừng đang bận bịu trong bếp, khác hoàn toàn với trạng thái đêm qua, anh không khỏi bật cười.

 

“Anh cười gì vậy?” Kỳ Trừng hoàn thành những bước cuối, cô tắt bếp, mím môi thắc mắc.

 

Bản năng sinh tồn của Bùi Dư Yến lần nữa trỗi dậy, anh hoàn toàn không hó hé về chuyện tối qua, thu lại nụ cười rồi đi tới nói: "Tôi thích..." 

 

Anh kéo dài âm cuối, rồi tiếp tục nói: "Thích canh của cô, không được sao?"

 

Kỳ Trừng trợn mắt với anh, biểu cảm giống như nhìn một đứa nhóc thiểu năng: “Vậy anh liệu mà uống cho sạch, không thừa giọt nào đấy, tôi sẽ coi chừng anh.”

 

Nhìn bọt khí trong nồi sôi liu riu, hơi nước trắng bốc lên rồi tan ngay, Bùi Dư Yến đứng thẳng người, trong lòng cảm thấy có một khát vọng gì đó bị hơi ấm đánh thức, đã lâu, rất lâu rồi anh không có cảm giác này.

 

 

Sau khi Kinh Nhiên biết chuyện đã thất bại, anh ta bực bội châm một điếu thuốc, hút mấy hơi liền, vốn cho rằng trong chuyện này không hề để lại chứng cứ, kế hoạch đã hoàn mỹ không có kẻ hở, nhưng ai ngờ nửa đường nhảy ra tên “Trình Giảo Kim”* đưa người đi mất.

*Thành ngữ ý chỉ những chuyện xảy ra bất ngờ, đương sự hoàn toàn không liệu trước được.

 

Đối với Kỳ Trừng, anh ta không hẳn là thích, loại con gái có tính tình như cô không dễ khống chế. Nhưng tưởng tượng bộ dạng kiêu căng ngạo mạn của đối phương, anh ta liền nảy sinh ý nghĩ muốn phá hủy, đặc biệt là thái độ của cô đối với anh ta lần trước khiến anh ta cảm thấy bản thân rất thất bại.

 

Từng làn khói thuốc lượn lờ trong bãi đỗ xe dưới hầm, Kinh Nhiên hạ cửa sổ xuống, vứt mẩu thuốc xuống đất, nhưng mãi vẫn chưa khởi động xe.

 

Giữa trưa, người giúp việc trong nhà đã gọi điện báo tình hình: “Anh Kinh, không thấy mẹ anh nữa rồi. Từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy bà trở về." 

 

Đập tay xuống ghế, Kinh Nhiên nhíu mày nói: "Cô làm việc kiểu gì vậy? Người mất tích mà không biết đi tìm ngay sao?"

 

Mẹ của Kinh Nhiên phát điên sau khi cha của anh ta bị bỏ tù, từ đó về sau, tình trạng của bà ấy càng lúc càng nặng, hơn nữa còn mắc chứng Alzheimer, Kinh Nhiên chỉ đành thuê hộ lý chăm sóc. Ngày thường, bà ấy được hộ lý quản lý rất chặt, không thể ra ngoài một mình, nếu không tự bản rất khó tìm đường về nhà, cũng dễ xảy ra chuyện.

 

Cũng không biết hôm nay thế nào mà hộ lý lại để một mình bà ấy ra ngoài, bây giờ vẫn chưa tìm được.

 

Vầng trán của anh ta đổ đầy mồ hôi, bên kia đầu dây, hộ lý hoảng hốt nói: “Chiều nay tôi ra ngoài đi chợ, đã khóa kỹ cửa nhà rồi, bà ấy lại dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa, bây giờ tôi cũng không biết bà ấy đã đi đâu.”

 

Mặc dù Kinh Nhiên vẫn luôn không chấp nhận gia đình này, nhưng nếu bà ấy đi lạc, trong lòng anh ta cũng sốt ruột thấp thỏm không thôi: “Có hỏi bảo vệ ở khu dân cư chưa? Có ai thấy bà ấy không? Hay có camera nào ghi hình lại bà ấy đi theo hướng nào không?”

 

“Tôi có xem camera rồi, bà ấy đi tới một ngã tư thì mất dấu, không thể điều tra tiếp. Bảo vệ có thấy bà ấy ra khỏi cổng vào khoảng chín giờ sáng, lúc đó bà ấy còn hỏi đường bảo vệ, cho nên bảo vệ vẫn nhớ kỹ.”

 

Anh ta bắt được tin tức mấu chốt, lần này mẹ anh ta có kế hoạch mới đi ra ngoài, cho nên mới dùng chìa khóa dự phòng, hơn nữa còn hỏi đường bảo vệ, anh ta vội vàng hỏi lại: “Bà ấy hỏi đường tới đâu?”

 

“Tôi chưa hỏi, bây giờ tôi qua hỏi bảo vệ khu dân cư ngay.” Một lát sau, hộ lý mới ấp úng trả lời. “Bà ấy đi tới trường Tiểu học số Hai.”

 

Kinh Nhiên cảm thấy đầu óc mình như nổ tung, trong lòng tức khắc đủ mọi cảm xúc, có một tâm trạng khó nói thành lời.

 

Trường Tiểu học số Hai là nơi anh ta từng học, lúc đó mẹ anh ta chưa bị bệnh, vẫn đi làm ở một xí nghiệp nhà nước bình thường, mỗi ngày đưa anh ta đến trường.

 

Nhiều năm trôi qua, bà ấy đã quên đi rất nhiều thứ, đôi khi anh ta đứng trước mặt, bà ấy cũng chưa chắc đã nhận ra, cứ e dè sợ sệt hỏi anh ta là ai, rõ ràng con trai đã đứng trước mặt, vậy mà bà ấy cứ khăng khăng: “Tôi muốn đi tìm con trai tôi, Nhiên Nhiên của tôi, tôi còn chưa đón nó tan học.”

 

Bác sĩ nói trí nhớ của bà ấy đã dừng lại ở khoảng thời gian trước đó, kết hợp với những thông tin này, Kinh Nhiên tin chắc vào phán đoán này, ắt hẳn bà ấy đã đi đến trường Tiểu học số Hai.

background
TrướcSau