Chương 11


Ánh đèn ấm áp rọi xuống đỉnh đầu cô, khiến gương mặt trang điểm nhẹ nhàng vẫn trở nên nõn nà, đứng từ góc này, có thể nhìn thấy hàng mi dài giống như cánh bướm dập dờn, cô múc một muỗng, nhấm nháp mùi vị, giống như đang giám định phục hồi một bức danh họa trên đời, cả quả trình như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.
Kỳ Trừng là một người không thịt không vui, lúc Bùi Dư Yến dùng đũa gắp miếng thịt cuối cùng, cô đã vươn đũa ra, nhanh chóng gắp vào bát của mình trước.
Chiếc đũa của Bùi Dư Yến dừng giữa không trung, muốn nói lại thôi: “...”
Kỳ Trừng đang sung sướng ăn thịt: “...”
Ăn uống say sưa xong, Kỳ Trừng đột nhiên trở nên nghiêm túc, mặt đối mặt, mở miệng thăm dò anh: “Chuyện tối qua…”
Bùi Dư Yến đoán được cô muốn nói gì, anh dựa lưng vào ghế gỗ, khoanh tay trước ngực: “Không cần cảm ơn tôi đâu, trong tình huống đó, tôi không thể thấy cô chết mà không màng.” Sau đó lại tìm đường chết mà nói thêm: “Tối qua đưa cô về đây, tôi cũng chẳng phiền hà gì.”
Giọng anh càng về sau càng yếu ớt, mặc dù bề ngoài Bùi Dư Yến là một người không hề dao động, những lời nói trước cứ như là sự thật vậy, nhưng cơ thể anh rõ ràng lại hơi nghiêng về phía đối diện với Kỳ Trừng.
Là nhà phục chế hiện vật, dĩ nhiên Kỳ Trừng cũng có một vài kiến thức tâm lý học, sau khi nhìn thấy phản ứng của Bùi Dư Yến, đôi mắt cô tự động rà soát đồ vật trong nhà —— Đèn bàn Bắc Âu mà lần trước cô thấy đã không còn. Bởi vì đó là một món đồ rất lớn, cho nên cô nhớ rất rõ, cô nhìn thùng rác cách đó không xa, những mảnh vỡ của bóng đèn và sợi vonfram đều yên bình bất động nằm trong đó.
Kỳ Trừng kinh ngạc chỉ vào thùng rác, dò hỏi: “Tôi không nhớ rõ những chuyện xảy ra tối qua, nhưng cái này không phải do tôi làm vỡ chứ?”
Bùi Dư Yến nhắm đôi mắt phượng, nghiến răng quyết định ném nồi: “Không phải, là mèo trong nhà xô ngã.”
Đại Ca đột nhiên cảm thấy cái nồi này hơi nặng, từ trong ổ mèo nhảy dựng lên, giương đôi móng vuốt cào loạt xoạt vào ống quần Bùi Dư Yến, biểu hiện sự tức giận đạt giá trị tối đa.
Bùi Dư Yến nhặt mấy sợi lông mèo rơi trên mặt đất lên rồi đặt trước mặt nó, ngụ ý rõ ràng, cái nồi này mi không muốn đội cũng phải đội, nếu không sau này tao sẽ cạo trọc mi.
Đại Ca biết sợ, định đi qua chỗ Kỳ Trừng ngồi, mới đi được vài bước đã bị chủ nhân trừng mắt, đành ủ rũ trở về ổ của mình.
Kỳ Trừng miễn cưỡng tin, hậm hực liếc nhìn Bùi Dư Yến đang nằm dài trên bàn, tự vỗ về mình, có lẽ cô cũng không phải là người quậy điên người ta khi không tỉnh táo. Đại Ca đột nhiên kêu “meo”, giống như phản đối suy nghĩ ngây thơ của cô.
Trong mắt Bùi Dư Yến, Kỳ Trừng không phải là người dễ dãi hay có ý thức phòng bị thấp, chuyện ngất xỉu này khả năng cao là do người quen ra tay, thế là hỏi thẳng: “Cô có biết nguyên nhân mình ngất xỉu không?”
“Tôi cứ cảm thấy là ly nước cam đó có vấn đề, nhưng mà tôi không tìm được chứng cứ.” Sau khi bữa tiệc sinh nhật bắt đầu, Kỳ Trừng cũng ăn vài món lót dạ, nhưng chỉ khi uống nước cam xong, cơ thể cô mới không thể khống chế, mất ý thức rồi ngất xỉu.
Anh dùng thân phận của người ngoài cuộc, đưa ra một lời khuyên đúng trọng tâm: “Vậy chắc cô đã có đối tượng tình nghi rồi. Chuyện này càng nghĩ càng thấy sợ, tôi nghĩ cô vẫn nên điều tra cho rõ thì tốt hơn.”
Nhưng mà cô có thể làm gì Kinh Nhiên đây? Nếu đối mặt chất vấn, nhưng chuyện không có chứng cứ thì chính là vu oan giá họa, cô không dám tưởng tượng sau đó sẽ có hậu quả thế nào, lòng người khó đoán, có đôi khi chỉ cần tà niệm trỗi dậy thì khó mà dừng tay.
Cô không muốn Bùi Dư Yến vướng vào chuyện tranh cãi giữa mình và Kinh Nhiên, cho nên bây giờ tránh xa Kinh Nhiên vẫn là thượng sách.
Có điều xưa giờ Kỳ Trừng không phải người dễ bị bắt nạt, cô đối đãi thật thà với mọi người, nhưng cũng không kìm nén cơn giận, dễ dàng buông tha cho những người mưu toan tính toán, món nợ này ngày sau lại tính cũng không muộn.
Nhìn bàn ăn lộn xộn, Kỳ Trừng buông tay, nói: “Tôi nấu ăn rồi, anh rửa bát đi, vậy mới công bằng.”
Bùi Dư Yến: “...” Làm sao mới kháng nghị được đây? Ra tín hiệu SOS.
Kỳ Trừng tặng anh một nụ cười vô hiệu kháng nghị, vén mái tóc rối bời ra sau tai, vành tai vẫn còn hơi đỏ.
Khó lắm mới được nghỉ ngơi, lúc này cô mới chú ý đến điện thoại của mình sắp nổ tung, có giáo sư Dương, giáo viên chủ nhiệm của Kỳ Triệt, người nào cũng gọi mười mấy cuộc, có điều cô để chế độ im lặng, đến giờ mới tỉnh, bèn vội vàng gọi lại báo tình hình cho giáo sư Dương biết, kẻo thầy lại lo lắng.
Kết quả vừa mới bắt máy, thầy Dương đã cho cô một trận, nhưng không phải trách cứ cô về mà không báo, chỉ là ông lo cho an toàn của cô, cô lại không bắt máy, làm cả đêm qua ông không ngủ được.
Giáo sư Dương tuy có thanh danh hiển hách, nhưng cũng có chuyện tiếc nuối, mọi người đều biết nhưng tránh nhắc đến. Con trai lớn của ông đã hy sinh khi tham gia bộ đội gìn giữ hòa bình, thầy Dương chỉ có một đứa con, cả vợ ông cũng buông tay nhân gian trước ông một bước, giáo sư Dương cứ vậy mà lẻ loi một mình, kiên trì truyền thụ ngón nghề, cất hết ảnh chụp trong nhà, tránh cho nhìn vật nhớ người, tâm trạng buồn thương.
Nhiều năm làm việc, công bằng mà nói, ông đối xử với Kỳ Trừng giống như con gái ruột vậy, dạy cô kiến thức phục chế hiện vật, giáo dục cô cách sống, cũng từng có lúc tự hào vì cô, lo lắng cho cô.
Cô phì cười, xin thầy tha tội, che giấu sự thật đáng sợ vì không muốn thầy lo lắng: “Thầy Dương, em sai rồi, hôm nào rảnh em sẽ tới nhà thầy tạ tội, tối qua em còn chưa kịp tặng thầy quà sinh nhật, hay thầy đoán thử xem, em tặng thầy món gì?”
Thầy Dương ở đầu bên kia điện thoại cười híp cả mắt: “Trong số học trò của thầy, em là cái đứa quỷ ma lắm trò nhất đấy. Thầy đã tám mươi lăm tuổi rồi, đi hết một đời người, thỏa thê mọi điều trên thế gian, chẳng còn lưu luyến gì, đâu có bận tâm quà cáp của mấy đứa đắt đỏ hay không?”
Câu tiếp theo thì Kỳ Trừng đã thuộc nằm lòng, cô nhại lại giọng điệu của ông: “Mấy đứa thật lòng yêu thích công việc phục chế hiện vật này, chân thành lắng nghe tiếng nói của văn vật chính là món quà lớn nhất dành cho thầy.”
“Thầy không muốn biết thật sao?” Kỳ Trừng giống như một đứa nhóc nghịch ngợm, cố ý khơi gợi lòng hiếu kỳ của thầy Dương.
Cô lại nói tiếp: “Thôi, em không úp mở nữa đâu. Thầy Dương, em nghe được tung tích của Toái Tâm Tỏa Thạch, ở gần biên giới, mấy hộ dân tưởng là đá vụn nên dùng để kê chân giường.”
Vài thập niên trước, thầy Dương vừa mới bắt đầu tiếp xúc công việc phục chế hiện vật, khi đó, kỹ thuật này còn khá mới mẻ, không quá thành thạo ở Trung Quốc, cũng không có nền tảng cơ sở, toàn bộ thao tác đều men theo con đường của người đi trước.
Rất nhiều nhà khoa học, chuyên gia phục chế hiện vật đã đi tới vùng đất Tây Bắc của tổ quốc, trong điều kiện khô hạn thiếu nước, gian khổ khó khăn, giáo sư Dương và đội nhóm của ông đã làm việc vất vả cần cù, hết ngày đến đêm, cuối cùng đã tìm ra tung tích của Toái Tâm Tỏa Thạch.
Song bởi vì kỹ thuật phân tích hậu kỳ không tốt, đội nhóm đã gặp sự cố, sau đó đường ai nấy đi, Toái Tâm Tỏa Thạch cũng không còn tung tích, vì thế, thầy Dương vẫn luôn tự trách không thôi, hy vọng có thể khôi phục Toái Tâm Tỏa Thạch một cách trọn vẹn khi còn sống.
Những năm gần đây, Kỳ Trừng biết được tâm nguyện của thầy Dương, cho nên đã tìm hiểu đủ loại sách báo, hỏi thăm bạn bè khắp nơi, mấy tháng trước, cô có được bản thảo riêng của một tờ báo, chỉ ra Toái Tâm Tỏa Thạch đang ở đâu.
Cô không vội nói cho giáo sư Dương biết ngày, mà muốn tặng cho thầy Dương một bất ngờ lớn vào ngày sinh nhật.
Giáo sư Dương vui mừng ra mặt, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy vì kích động, đối với một nhà phục chế hiện vật, không gì vui hơn bằng việc hoàn thành được sơ tâm thuở ban đầu và lòng kiên trì của bản thân.
Bùi Dư Yến thu dọn bát đũa, mặc chiếc tạp dề màu hồng nhạt, bộ dạng cực kỳ buồn cười, để chắc chắn mình không nghe lầm, anh hỏi lại Kỳ Trừng một lần nữa: “Toái Tâm Tỏa Thạch à?”
Cô mím môi cười trộm, ra vẻ nghiêm túc: “Là Toái Tâm Tỏa Thạch, sao vậy?”
Anh suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Ông nội của tôi khởi nghiệp từ nghề buôn bán châu báu, mặc dù tôi không kinh doanh, nhưng vẫn có hiểu biết về châu báu. Tôi từng nghe ông nội và người lớn trong nhà nhắc đến, Toái Tâm Tỏa Thạch là một loại nguyên liệu cực kỳ quý giá hiếm có, hiện nay cũng không có cửa hàng châu báu nào tìm được nguyên liệu này mà sản xuất.”
Quả thực là thế, Toái Tâm Tỏa Thạch quý đến mức được khen là “Kỳ Lân trong ngọc”, ấy là vì không cần tạo hình, toàn thân tự nhiên trong veo sáng láng, gần như không có tạp chất. Nhưng vào thời kỳ đầu xây dựng đất nước, nhóm thương gia vì lợi ích mà khai thác bốn bề Toái Tâm Tỏa Thạch vốn đã hiếm hoi, khiến những người sau muốn thăm dò lại không tìm được tung tích, thất vọng quay về.
“Đối với nhà phục chế hiện vật đương thời, biết nó có tồn tại đã là niềm vui bất ngờ rồi, tuy tôi không hề tham gia khảo sát, nhưng lòng hứng thú với nó chưa bao giờ vơi. Nhưng thanh kiếm hai lưỡi đáng sợ ở điểm này, đối với đám thương gia xem trọng lợi ích mà nói, cơ hội làm ăn lớn như vậy sẽ mang đến một vòng xoáy tranh chấp tài nguyên dữ dội, thậm chí thị trường sẽ nhanh chóng biến động.” Kỳ Trừng nói năng đầu đuôi rõ ràng, dùng hết lý lẽ và lập luận để phân tích.
Bùi Dư Yến nhỏ giọng: “Cô Kỳ yên tâm, nhà tôi làm ăn đàng hoàng, không dính líu tới những việc ấy đâu.”
“Thế là tốt, vậy nhờ anh Bùi rửa bát cho đàng hoàng nhé, cái bát kia chưa sạch đâu.” Kỳ Trừng nhìn Bùi Dư Yến làm mình làm mẩy, đang mặc chiếc tạp dề hồng nhạt nhỏ hơn một cỡ đi ra hóng hớt, thật sự có cảm giác không nói nên lời.
Đại Ca nhẹ nhàng lướt qua, mấy sợi lông mèo rơi vào trong cốc cà phê latte mà Bùi Dư Yến đặt ở một bên, sợi lông trắng cực kỳ nổi bật trên nền cà phê nâu, tuy đã cật lực bảo vệ hình tượng tốt tính cho mình, Bùi Dư Yến cũng không nhịn nổi mà tóm lấy Đại Ca đang làm loạn, gằn giọng nói từng chữ: “Nếu rụng một sợi lông mèo nào nữa, tao sẽ cho mi ngủ ở ngoài đường, uống gió tây bắc.”
Đại Ca chán ghét lắc lư cái đuôi, nhìn thời thế rồi chạy ngay đến dưới chân Kỳ Trừng, bám chặt vào chân cô không rời, thái độ trước sau thay đổi một trăm tám mươi độ.
Nhìn chuyện vừa rồi, có lẽ cũng đã rõ ai là người có địa vị tối cao trong cái nhà này, nó đã có tính toán trong lòng, quyết định ôm đùi vị này, một đời thuận buồm xuôi gió.
Kỳ Trừng vuốt lông cho nó, ánh mắt dịu dàng, cũng không biết phải dùng giọng điệu gì: “Ngoan nào, đừng có giống ai kia, cả bát còn không rửa sạch nổi, không chừng muốn uống gió tây bắc thật mà.”
Bùi Dư Yến thấy vậy thì hoảng đến run tay, cái bát trên tay anh thuận thế rơi xuống mặt đất, tạo thành một đợt tiếp xúc thân mật với sàn nhà, phát ra tiếng giòn vang.
Anh cảm thấy chắc chắn gần đây mình có thù oán với mấy thứ dễ vỡ, ngại ngùng lấp li3m: “Khụ khụ… Không sao đâu, trộm vía trộm vía*.”
*Câu gốc là “toái toái bình an”, chữ “toái” (vỡ) đồng âm với chữ “tuế” (tuổi), nghĩa là năm mới bình an. Người Trung Quốc khi chẳng may làm rơi vỡ đồ sẽ thường nói câu này.
Giúp anh dọn dẹp mảnh vỡ xong, Kỳ Trừng xoa huyệt thái dương, lại vội vàng giải quyết chuyện của Kỳ Triệt: “Xin chào, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Kỳ Triệt. Chị là chị gái của em ấy đúng không?”
“Phải, lần trước tôi có gặp cô giáo ở trường học rồi.” Lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi, thằng nhóc này lại gây họa gì nữa rồi?
“Là thế này, hiện giờ có một tình huống khẩn cấp phải báo cho chị, mười hai giờ trưa nay Kỳ Trừng rời khỏi cổng trường, cho tới giờ vẫn chưa đi học về, em ấy có chuyện gì cấp bách à?”
Cô siết chặt di động bên tai, tâm trạng không khỏi rơi xuống đấy, mất một lát mới dần dần bình tĩnh: “Không có đâu, không có chuyện gì mà nó không về nhà được.”
Sợ là cậu bé thực hiện một kế hoạch riêng nào đó mà không nói cho cô biết, Kỳ Trừng không bỏ cuộc, hỏi tiếp: “Chỉ có một mình em ấy à? Trong trường còn bạn học nào cũng vắng mặt như vậy không?”
“Tôi đã liên hệ với mấy giáo viên chủ nhiệm lớp khác, ngoại trừ xin nghỉ bệnh, những bạn học còn lại đều đi học đầy đủ.”
Mặc dù Kỳ Triệt nghịch ngợm, nhưng có về nhà hay không thì đều báo trước với cô một tiếng, huống hồ cậu bé luôn ăn cơm ở canteen trường, cho dù có đến nhà bạn chơi, cũng sẽ không chơi đến mức quên cả giờ đến trường, hiện giờ còn ở trạng thái trốn học không phép như thế này. Kỳ Trừng lập tức gọi vào di động của học sinh mà mẹ vừa mua cho cậu bé, nhưng điện thoại đã tắt máy, không thể định vị địa điểm cụ thể.
Thấy cô mặt ủ mày chau, Bùi Dư Yến dừng tay hỏi han: “Có chuyện gì vậy? Kỳ Triệt có chuyện gì à?”
“Em trai tôi, Kỳ Triệt, mất tích rồi…” Kỳ Trừng lắp bắp đáp lại từng chữ một, đầu óc cô hoàn toàn ngừng trệ, nếu Kỳ Triệt không ở trường, cũng không về nhà, cậu bé còn có thể đi đâu?
