Chương 12


Phản ứng đầu tiên của Kỳ Trừng là nhanh chóng đến trường hỏi han tình hình cụ thể, trong đầu cô hiện ra một vạn khả năng, nhưng cô nỗ lực xóa đi những suy đoán vô dụng này, giống như dùng một cục tẩy xóa đi các ý tưởng đáng sợ, vầng trán cô không ngừng đổ mồ hôi lạnh, đông cứng khuôn mặt bây giờ của cô.
Đúng là sóng trước chưa yên, sóng sau đã đến.
Trong phòng khách rộng rãi, bầu không khí trở nên yên tĩnh, ấm nước sôi ùng ục ở bên cạnh nổi bọt khí, âm thanh lùng bùng giống như công tắc thần kỳ khiến Kỳ Trừng tỉnh táo lại, lúc này cô mới có cảm giác rõ ràng vừa uống xong một bát canh, lại miệng đắng lưỡi khô đến không chịu được.
Gần như cùng một thời điểm khi Bùi Dư Yến lấy ấm nước trên bàn, Kỳ Trừng cũng chạm vào quai ấm, tay anh chạm vào cổ tay cô, ve vuốt rồi dừng lại, bởi đã luyện tập quanh năm, lòng bàn tay anh hơi chai sạn, mềm mại tê dại, khiến lòng người nổi sóng.
Cổ họng anh hơi nhúc nhích, Kỳ Trừng vì chuyện của Kỳ Triệt mà mất hồn mất vía, mãi hồi lâu mới quẫn bách rụt tay lại, tay kia lại rót hay cốc nước ấm, khói trắng bốc lên quẩn quanh.
Phòng khách ở hướng nam, ánh sáng đầy đủ nên nhiệt độ trong phòng cũng khá là ấm áp, nhưng Bùi Dư Yến lại cảm thấy làn da của cô vô cùng lạnh lẽo.
Anh thầm mường tượng trong đầu, ngón tay cô thon dài, bàn tay không lớn, chắc chỉ dùng một bàn tay của anh là có thể nắm trọn.
Bùi Dư Yến bị ý tưởng nguy hiểm của chính mình đánh úp, một cảm xúc không tên dần dấy lên trong bóng tối, giống như nếu không kìm được nó sẽ khiến sóng to gió lớn, sau đó cầm lòng không đậu mà trở nên vỡ đê.
“Anh...”
“Cô…”
Hai tiếng gọi chồng lên nhau, động tác trăm miệng một lời khiến cả hai vô thức nhìn nhau, bầu không khí trở nên mập mờ, trêu ghẹo lòng người.
“Đến trường Tiểu học số Hai xem thử trước đã, hỏi thử mấy bạn học hay chơi với em ấy có biết hành tung của em ấy không.” Bùi Dư Yến né tránh ánh mắt trong trẻo của cô, vẫn giữ sự bình tĩnh thường ngày để phân tích suy đoán trong tình huống cấp bách.
Chuyện khó bề phân biệt, giống như sương mù dày đặc cuốn quanh người cô, Kỳ Trừng cảm thấy khi đỉnh núi sụp xuống, rơi vào vực sâu, lại có một bàn tay dìu cô dậy, nắm chặt không để cô rơi xuống, dù cô không phải người thiếu cảm giác an toàn, nhưng não bộ cũng tự động xếp Bùi Dư Yến vào đầu danh sách những người đáng tin cậy.
Giống như một người kiên cường nhất gỡ bỏ áo giáp cũng sẽ có điểm yếu, cái cảm giác có thể khiến trái tim bên dưới lồ ng ngực đập thình thịch, hẳn là điểm yếu nhỉ?
Anh mặc thêm áo khoác, không nói hai lời, cầm chìa khóa xe xuống lầu, mở cửa xe bên phía ghế phụ, đợi Kỳ Trừng ngồi ngay ngắn rồi lái xe rời khỏi khu dân cư.
Kỳ Trừng xoắn ngón tay, anh không nói lời nào, chỉ hành động thẳng thừng, khiến cô càng thêm ngơ ngác, cô cố thuyết phục bản thân, để cõi lòng nôn nao bình tĩnh trở lại.
Lúc đến trường học, Bùi Dư Yến gọi Nam Nam ra ngoài, dò hỏi thằng bé trước, Nam Nam không biết Kỳ Triệt xảy ra chuyện gì, không khỏi lo lắng, gương mặt núc ních lập tức nhăn nhúm, nước mắt không ngừng tuôn rơi, từng được Bùi Dư Yến dạy dỗ “nam nhi không dễ rơi lệ”, Nam Nam bèn trốn ra sau lưng Bùi Dư Yến, luống cuống kéo vạt áo vạt quần của mình, nước mắt nước mũi tèm lem, lặng lẽ khóc thút thít.
Vào ngày thứ sáu, trường Tiểu học số Hai sẽ tan học sớm, bây giờ là đúng giờ tan học, đám đông ồ ạt chạy ra, mà Kỳ Triệt thì vẫn chưa quay về trường.
Bảo vệ trường học bước tới, trình bày rõ tình hình đã điều tra, nghiêm túc nói: “Cô Kỳ, nhà trường đã tìm được đoạn băng ghi hình có hình ảnh gần nhất của em Kỳ Triệt, sau đó thì camera không ghi lại được tung tích của em ấy nữa. Hiện giờ có một số giả thiết thế này, có thể em Kỳ biến mất gần đó, hoặc em ấy tránh camera để di chuyển đến một nơi khác.”
Hai giả thiết này tương ứng với hai tuyến đường đi cũng vô cùng rõ ràng, nếu không phải Kỳ Triệt cố ý rời khỏi trường, vậy thì cậu bé đã không đi đến ngã tư gần nhất có camera giám sát, nếu như đã lên kế hoạch từ trước, một mình cậu bé di chuyển đến nơi khác cũng không phải là không thể.
Mấu chốt là Kỳ Triệt cũng đã mười tuổi, bất kể ở trường học hay trong nhà đều nhắc nhở rất kỹ về vấn đề an toàn, kể cả có bị trói đi, nhưng ban ngày ban mặt, kẻ bắt cóc cũng rất khó tránh tầm mắt của mọi người để mà phạm tội.
Nguyên nhân mất tích thật sự không thể lập tức kết luận.
“Khu phố đó ở đâu?” Bùi Dư Yến quay lưng mở bật lửa, nhưng mãi không châm điếu thuốc trong tay, mãi đến khi ngọn lửa yếu dần, anh mới hơi thả lỏng ngón tay.
Bảo vệ khúm núm trả lời: “Là khu phố cũ ở hẻm sau.”
Bùi Dư Yến cực kỳ quen thuộc khu vực này, đấy là nhà cũ của cụ Bùi, cũng là nơi bắt đầu tình bạn của đám anh em Yến Ninh, bây giờ trở thành một khu phố cũ, đã phá bỏ di dời một phần, nhưng nhà cửa mà ông nội anh bán đi thì vẫn còn.
Ngõ hẻm ở đấy rắc rối phức tạp, người vừa tới Yến Ninh mà lỡ đi vào thì phải mất bảy, tám phút mới đi ra được, bởi vì là khu phố cũ, tình hình dân cư tương đối rắc rối phức tạp, khó mà hỏi han cặn kẽ được.
Bởi vì trường hợp mất tích chưa đủ thời gian quy định để lập án, nhưng không liên hệ với Kỳ Triệt được, trong lòng cô rất lo lắng, đương nhiên phải đi xem thế nào. Vì thế, Bùi Dư Yến lái xe đến bãi đỗ xe cạnh khu phố cũ thì dừng lại, xoay đầu nhìn Kỳ Trừng, dù không nói nhiều nhưng bên trong lại có vô số hàm ý khác: “Cô đợi tôi một lát.”
Cô ngơ ngác gật đầu, không biết Bùi Dư Yến muốn làm gì.
“Xuống xe.”
Anh dùng khẩu hình qua lớp cửa kính, ngón tay gõ nhẹ lên cửa kính, rồi xoay người dựa vào cửa xe phía sau.
Kỳ Trừng sắp xếp đồ đạc trong túi, đẩy cửa xe ra, chỉ thấy “cool guy” anh Ba đang ngồi trên chiếc “Erba Dagang*” cũ kỹ, giày da màu đen sang trọng đạp lên bàn đáp, tay trái buông thõng khiến tay lái hơi nghiêng một bên, anh bấm chuông xe gỉ sắt phía trước, không có tiếng chuông, đúng là hỏng rồi.
*Erba Dagang là kiểu xe đạp phổ biến trong những năm 1960, 1970, từng là một trong những phương tiện di chuyển quan trọng nhất của người dân Trung Quốc.
Bị bộ dạng dân dã của Bùi Dư Yến dọa sợ, Kỳ Trừng méo miệng, bán tín bán nghi hỏi: “Tôi ngồi sau được không đó?”
Anh vỗ yên sau, không bẩn không bụi, nhưng đúng là quá cũ rồi, lạnh nhạt trả lời: “Vị trí trời chọn đã thuộc về cô.”
Kỳ Trừng cũng không ra vẻ, nhanh nhẹn bước tới ngồi vào yên sau, Bùi Dư Yến hoảng hốt đỡ lấy tay lái, thầm thì: “Lúc trước đã biết không nhẹ cân rồi.”
Những lời này lọt vào tai Kỳ Trừng không sót một chữ, tuy cô không có tâm trạng đùa giỡn, nhưng vẫn lắc lư ở yên sau tỏ vẻ bất mãn, Bùi Dư Yến đột ngột phanh gấp, thử xoay đầu xe đạp nặng trịch rồi lên đường.
Lúc trước ư?
Cho nên, chắc là đêm qua khi xảy ra chuyện, Bùi Dư Yến đã cõng cô về lại khu dân cư.
Áo sơ mi phác họa bả vai rộng lớn và vòng eo thon gọn của anh, khi anh cố đạp xe phía trước càng khiến quần áo hiện lên nếp gấp, cho dù có đạp “con ngựa quèn” cũng gợi cảm muốn chết.
Cô đột nhiên cảm thấy vóc dáng và diện mạo của Bùi Dư Yến mà lại ở trong xe đua quanh năm, không lộ mặt ra đúng là đáng tiếc.
Suy nghĩ miên man của cô bị lời dặn dò của anh cắt ngang: “Nắm chặt vào.”
Kỳ Trừng ngoan ngoãn nắm chặt vạt áo sơ mi của anh, xe đã rẽ vào ngõ nhỏ, có không ít ngõ hẽm, Bùi Dư Yến đạp “con ngựa quèn” mà y hệt lái xe đua, cua quanh vài bận, khiến Kỳ Trừng ngồi yên sau không khỏi run rẩy, mặc dù tin tưởng anh, nhưng thân thể vẫn không thể khống chế mà nghiêng ngả theo quán tính, trán cô đập vào sống lưng anh.
Anh bật cười, Kỳ Trừng ở đằng sau cũng nghe thấy tiếng cười xuyên qua bờ lưng, chắc anh đang cười cô nhát gan đây mà.
Bánh xe di chuyển liên tục về phía trước, từng vòng xe nghiền qua nền xi măng có vài ổ gà, đi qua những con hẻm đã từng vô cùng huyên náo. Nắng chiều xuyên qua kẽ lá, rọi lên mặt hai người từng mảng sáng loang lổ, Kỳ Trừng chợt cảm thấy mình và Bùi Dư Yến trong giây phút này giống như hai đứa nhóc hẹn nhau trốn học, tự do tự tại giương oai, nhìn ánh hoàng hôn lộng lẫy vô hạn.
Một ông cụ mặc áo bào tay ngắn màu xám đi ngang qua, tay phải giữ khư khư cây quạt xếp vẽ tranh thủy mặc, quạt như có như không, cũng chẳng có chút gió nào. Tay trái buông thõng, nhìn kỹ, thì ra ông cụ đang cầm một cái lồ ng chim, có vài sợi lông vẹt rơi trong lồ ng, còn chính chủ thì vừa tò mò vừa nhìn chằm chằm Kỳ Trừng đang co rúm lại.
Ông cụ vừa quay lại, thoáng thấy Bùi Dư Yến thì vui vẻ hớn hở chào hỏi: “A Yến, lâu rồi không thấy cháu về đây chơi.”
Con vẹt trong lồ ng ắt hẳn đã được huấn luyện, chủ nhân vừa mở miệng thì nó lập tức lặp lại: “A Yến, lâu rồi không thấy cháu về đây chơi.”
Ông cụ trừng mắt, con vẹt biết mình lên tiếng không đúng lúc, bèn cúi xuống mổ thức ăn.
Bùi Dư Yến không dừng xe lại, chỉ nghiêng một bên, lễ phép trả lời: “Chào chú Lưu, dạo này chú khỏe không?”
Chú Lưu mở cây quạt vừa xếp lại, thẳng sống lưng lên: “Cháu thấy rồi đó, ngày nào chú cũng dẫn chim đi dạo được, đương nhiên là khỏe rồi.”
Chú Lưu là tầng lớp “lão pháo nhi”* điển hình, lúc còn trẻ cũng lăn lộn đủ đường, kết giao đủ mọi hạng người, rồi đi tù cải tạo, sau khi ra ngoài thì làm ăn nhỏ, khắp hẻm này không có ai là ông cụ không quen.
*Lão pháo nhi là một thuật ngữ lóng của Bắc Kinh, dùng để chỉ tầng lớp ra tù vào tội thường xuyên, trại giam ban đầu của Bắc Kinh là ở Pháo cục Hồng Đồng, những người thường gây rối, hay vào khám sẽ tự xưng mình đến từ “Pháo sở”, về sau mới có thuật ngữ “lão pháo nhi”.
Bùi Dư Yến đưa hộp thuốc lá qua, viền vàng khảm quanh hộp khiến chú Lưu vui đến mức không khép miệng được, nhưng ông cụ vẫn xua tay từ chối: “Vô công bất thụ lộc, ai cũng biết đạo lý này, đồ vật của người khác, sao chú nhận không được?”
“Sao lại không? Cháu cố tình tìm tới cửa nhờ vả chú đây mà?” Anh bật cười trêu lại, có vẻ rất quen thuộc với những hạng người này.
Chú Lưu nhoẻn miệng, lộ ra chiếc răng cửa mẻ đôi, là dấu tích của tuổi trẻ hư hỏng quậy phá, ông cụ mò mẫm vuốt v e hộp thuốc vừa nhận lấy.
“Chà, bạn gái à?” Chú Lưu tò mò dò hỏi, ngón tay cầm điếu thuốc trỏ về sau, vừa nhìn đã biết là “con nghiện”, đốt ngón tay của ông ấy hơi ố vàng, do bị cây thuốc lá hun.
Kỳ Trừng đột ngột bị điểm danh thì xấu hổ xua tay: “Không phải, không phải ạ.”
Chú Lưu vờ như không biết dáng vẻ yêu đương của người trẻ, thầm nghĩ, đã ở bên nhau rồi mà còn bày đặt mập mờ à?
Bùi Dư Yến cản lại ánh mắt tò mò của chú Lưu, cười mỉm chi: “Chú hiểu lầm rồi.”
Kỳ Trừng đã từng thấy nụ cười này, là “chiêu bài” điển hình của anh Bùi, chỉ mím môi, khóe mắt không nhấc lên, chỉ ra vẻ lễ phép có lệ.
“Ở khu này, chú là người đức cao vọng trọng nhất đấy, cháu định hỏi chú có thấy một cậu bé mặc đồng phục của trường Tiểu học số Hai, cao cao gầy gầy, trắng trẻo, nó cao tầm này…” Nói xong, Bùi Dư Yến chỉ trỏ một chút, miêu tả độ cao của cậu bé.
Chú Lưu ngắt lời anh: “Không có, thằng nhóc mất tích ở đây à?”
“Camera ghi hình mất dấu em ấy ở đây.”
“Chậc, chú bảo này.” Chú Lưu nheo mắt lại. “Dạo gần đây khu này loạn lắm, tại vì chính sách phá bỏ di dời, cho nên rất nhiều nhà đã dọn đi. Những ai không có tiền thuê nhà chỉ đành ở trong mấy dãy nhà sắp dỡ bỏ.”
Ông cụ chỉ tay về tòa nhà cao tầng sơn đỏ: “Chỗ đó đấy, cháu nhìn xem.”
