1. Truyện chữ
Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy

Chương 13

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Bùi Dư Yến nhìn theo hướng mà chú Lưu chỉ, trong lòng cũng hiểu: “Chú có biết bên trong có những ai không?”

 

Chú Lưu lắc đầu, đưa ra một câu trả lời rất mơ hồ, chẳng cái gì ra cái gì: “Tam giáo cửu lưu*, đủ mọi hạng người, phần lớn là tầng lớp ký sinh sống dưới đáy xã hội.”

*Tam giáo cửu lưu là thành ngữ chỉ đủ các hạng người trong xã hội, từ cao quý, giàu sang, tri thức đến kẻ nghèo nàn, thấp hèn, tù tội.

 

Nghe những lời ví von của chú Lưu, Bùi Dư Yến vẫn chưa từ bỏ hy vọng: “Cũng phải có ai đó tương đối đặc biệt chứ, ví dụ như gần đây có gia đình nào vừa chuyển đến, có vẻ đáng ngờ không?”

 

Nhà cửa ở Yến Ninh chia ra làm hai thái cực rõ rệt, một bên là trung tâm thành phố phồn hoa nhất, bên kia là xóm nghèo phố cũ, bây giờ cuối cùng cũng được động thổ, phá bỏ di dời, người dân ở đây sẽ được đền bù nhà cửa ở vòng ngoài, trong thời đại “tấc đất tấc vàng”, chỉ cần ngồi im thì giá trị bất động sản cũng tăng, ai nấy đều cảm thấy giá trị bản thân cũng tăng theo.

 

Khu phố cũ có quy mô lớn và diện tích rộng, việc giải tỏa cũng được chia thành các giai đoạn, vì vậy đa phần những tòa nhà được xây dựng ở giai đoạn sau thường bị bỏ trống, cư dân cũ trực tiếp cho thuê lại những ngôi nhà cũ cho những người cần nhà gấp, đó cũng là lý do tại sao an ninh ở khu vực này không được tốt lắm.

 

Chú Lưu bất động như núi, miệng như dán băng keo, chỉ nhúc nhích một chút nhưng không mở miệng, lộ ra nếp nhăn, ánh mắt lờ đờ.

 

Bùi Dư Yến biết năm xưa chú Lưu đã từng ngồi tù, không có gì phải e ngại. Chỉ là đến tuổi này, dù là "lão pháo nhi" đi chăng nữa thì cũng không muốn dính líu đến rắc rối, vì thế anh thuận nước đẩy thuyền, đánh vào tình cảm: "Năm xưa chú Lưu ngồi tù, đi một mạch mấy năm không về. Ông nội của cháu là người quen biết rộng rãi, không nói nhiều lời, lập tức lấy một phần tiền của công ty để giúp đỡ vợ và con gái của chú, dù đã nhiều năm không gặp, nhưng cũng nghe nói chú Lưu đã ra tù, cuộc sống cũng không tệ lắm."

 

Đoạn lịch sử này rất ít khi được cụ Bùi nhắc đến, trong mấy năm lăn lộn khi xưa, Bùi Kính Tuyên đã từng bỏ nhà ra đi, lang bạt đường phố, suýt nữa không giữ được mạng, rồi gây dựng sự nghiệp thất bại, cuộc đời chìm xuống tận đáy, mất hết nghìn vàng. Mỗi khi nhắc tới chuyện này, ông cụ chỉ nhẹ nhàng thuật lại bâng quơ mấy câu, không hề nói nhiều. Bây giờ sự nghiệp trang sức của nhà họ Bùi phát triển lớn mạnh, ấy là nhờ từng bước chân đi về phía trước, từng bước đặt nền móng chứng tỏ của cụ Bùi, có thể nói là một tấm gương gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng.

 

Bùi Kính Tuyên chỉ tình cờ nhắc chuyện của chú Lưu trước mặt Bùi Dư Yến một lần, khi đó Bùi Dư Yến cũng trạc tuổi Kỳ Triệt, không hiểu sao anh còn nhớ đến bây giờ.

 

Giới giang hồ Yến Ninh xem trọng nhất không phải là “tạm phú quý”, mà là “chớ tương vong”, món nợ tình người phải ghi nhớ suốt đời.

 

Vẻ mặt chú Lưu trở nên nghiêm túc, trang trọng nói: “Gần đây có vài gia đình vừa dọn vào, nghe giọng nói chắc hẳn là người ở nơi khác đến. Bọn họ có vẻ rất thiếu tiền, chủ nhà nói với chú bọn họ không định ở lâu, chỉ ở vài tuần rồi sẽ trả phòng.”

 

Giống như có thứ gì đó đã sắp sáng tỏ, mặt trời ló dạng sau mây, Bùi Dư Yến nói: “Chỉ ở vài tuần là trả phòng à? Bọn họ có công việc đàng hoàng không?”

 

Chú Lưu híp mắt suy nghĩ chốc lát, vỗ đầu: “Ngày nào cũng chơi bời lêu lổng hết, hình như… Bán thực phẩm chức năng gì đó.”

 

*

 

Trong tòa nhà.

 

Gã đầu trọc nhổ nước bọt xuống đất, siết chặt dây thừng đang trói tay Kỳ Triệt, lấy một chiếc di động nắp gập ném lên tấm đệm trước mặt cậu bé, nói: “Gọi điện cho người nhà của mày đi, trong vòng một tiếng đồng hồ nữa mà không có tiền, đừng trách tụi tao không khách sáo.”

 

“Bắt máy rồi thì mày muốn nói gì cứ nói, bọn tao chỉ cần tiền thôi.” Tên mập cầm một bát mì sợi không có nước súp, ngồi xổm trên ghế, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói, thành thử lời nói cứ mơ hồ không rõ tiếng.

 

Kỳ Triệt nhìn chằm chằm bát mì chay không có miếng thịt nào của tên mập, cái bụng đột nhiên kêu lên, từ giữa trưa đến giờ cậu bé chưa được ăn gì, chỉ đành nuốt nước bọt nói: “Em đói bụng.”

 

Hiện giờ Kỳ Triệt bị ép dựa vào tường bẩn, phía sau lưng áo và quần đều dính đầy bụi, thoạt nhìn rất là dơ dáy.

 

Tên mập nghe vậy thì quay sang nhìn gã đầu trọc: “Lão đại, thằng nhóc này đói rồi, sao đây? Có cho nó ăn không?”

 

Gã đầu trọc cười lạnh, dùng di động nắp gập gõ nhẹ vào mặt Kỳ Triệt: “Hừ, mày đợi chúng nó đem tiền đến đây, mày cũng không chịu đói nữa.”

 

Gã lại nói tiếp: “Đừng tưởng tao không biết mày bày trò gì, muốn kéo dài thời gian, thừa cơ chạy trốn à, đừng hòng. Ngoan ngoãn gọi điện cho tao, nếu có vấn đề gì, mày không yên đâu.”

 

Ở ngoài cửa, thuộc hạ đột nhiên lên tiếng: “Lão đại, còn bà già này thì sao? Lỡ như bà…”

 

“Bà già đó bị lú lẩn rồi, không nhớ cái gì đâu, cho bà ta biến càng nhanh càng tốt.” Gã đầu trọc nói bằng giọng địa phương, mài mũi dao ngắn, ánh sáng lạnh lóe lên, phản chiếu thẳng vào đôi mắt của Kỳ Triệt.

 

Kỳ Triệt nảy ra một kế, to gan hỏi: “Nếu có tiền thì các anh sẽ thả em đi đúng không?”

 

“Bọn tao cần tiền thôi, một tay… Giao tiền, một tay giao người. Đừng hòng… Thừa cơ báo nguy, nếu ép quá, tao tao tao cho mày mất mạng.” Tên mập lắp bắp uy hiếp Kỳ Triệt, cố tình la lớn để gia tăng khí thế của mình.

 

“Được, em sẽ gọi điện bảo chị của em mang tiền đến, các anh, các anh đừng đánh em.” Kỳ Triệt cúi đầu, giả vờ như bị uy hiếp, ngoan ngoãn thuận theo.

 

Kỳ Trừng đang ngồi yên sau của “con ngựa quèn”, theo lộ trình của Bùi Dư Yến, chạy xuyên qua những tòa nhà nguy hiểm, những căn nhà thấp bé, góc tường ẩm ướt phủ đầy rêu xanh, song những bông rêu nhỏ li ti vẫn tranh nhau nở rộ, báo hiệu rằng con hẻm tồi tàn vẫn còn sức sống.

 

"Chị ơi."

 

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Kỳ Triệt, Kỳ Trừng lập tức nhảy xuống khỏi yên sau, giữ vững thế ngồi để duy trì sự cân bằng phía trước.

 

Kỳ Triệt nắm chặt chiếc di động second-hand, tay đổ mồ hôi lạnh, cố gắng giữu giọng mình bình tĩnh, nhưng vẫn không thể tránh khỏi run rẩy.

 

Sau khi gọi một tiếng chị, đầu dây bên kia không còn phát ra âm thanh nào, chỉ có sự im lặng đến kỳ lạ. Kỳ Trừng nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi, rõ ràng là số điện thoại gọi từ nơi khác, trong lòng lập tức căng thẳng, lo lắng.

 

Bùi Dư Yến dừng “con ngựa quèn” mà anh mượn được ở một góc, khóa lại, để xe dựa vào tường, cụp mắt nghiêm túc lắng nghe cuộc đối thoại lúc này.

 

"Kỳ Triệt, bây giờ em ở đâu?" Kỳ Trừng nhanh chóng dò hỏi, quay một vòng tại chỗ, ánh mắt tìm kiếm xung quanh các tòa nhà, gần như là muốn nhìn xuyên qua.

 

Gã đầu trọc dùng khẩu hình nói với Kỳ Triệt, ý bảo Kỳ Triệt nói theo ý mình,  Kỳ Triệt nghiêng người về phía trước, nói với di động đặt trên bàn: "Em, em không biết."

 

Cậu bé đảo mắt một vòng rồi nói tiếp: “Chị… Mấy người này bảo chị lập tức mang tiền đến ngân hàng dưới trường Tiểu học số Hai, sau đó chuyển tiền chuộc vào số tài khoản được chỉ định.”

 

"Chị ơi, cứu em, em sợ lắm, nếu chị đưa tiền cho bọn họ, họ sẽ thả em ra."

 

Kỳ Trừng lắng nghe cẩn thận động tĩnh bên kia đầu dây, bật chức năng ghi âm, bắt lấy thông tin mấu chốt, lanh lảnh nói: “Từ từ, bọn họ là ai? Cần bao nhiêu tiền?"

 

Tia nắng hoàng hôn cuối cùng lặn xuống, những tòa nhà cũ kỹ chìm vào bóng đêm, còn vài khu nhà tàn tạ luôn phát ra tiếng meo meo của lũ mèo hoang. Trong thời khắc giao ngày mờ mịt, Bùi Dư Yến trêu chọc con mèo đen "như hổ rình mồi" ở phía đối diện, cúi người dụ nó lại gần.

 

Nói đến tiền chuộc, gã đầu trọc đưa tay lên, ra hiệu “năm mươi” với Kỳ Triệt, Kỳ Triệt cố tình giả ngu, lớn tiếng nói: "Năm mươi đồng."

 

"..."

 

Năm mươi đồng đổi lấy em trai, ai cần thì lấy!

 

Tên mập không kìm được mà quát: "Ông đây muốn mày nói là năm mươi vạn!”

 

Nghe thấy giọng nói của tên bắt cóc, xem ra đây cũng là chiêu trò của thằng nhóc Kỳ Triệt này, năm mươi vạn cũng đã đủ để cô trả mấy kỳ khoản vay mua nhà, cô bèn từ tốn nói như thể mình không hề liên quan đến chuyện này: "Ôi, thế thì chịu rồi, cứ giết con tin đi.”

 

Giây tiếp theo, Kỳ Trừng liền cúp máy.

 

Cứ giết con tin đi?

 

Trước một loạt hành động này, gã đầu trọc và tên mập cũng chưa từ bỏ, gã đầu trọc hung dữ liếc mắt Kỳ Triệt một cái, cũng không biết thằng nhóc này khờ thật hay là giả ngu.

 

Mặc dù có đôi lúc Kỳ Trừng muốn thoát khỏi thằng nhóc hư đốn này, nhưng dựa vào sự ăn ý của cô và Kỳ Triệt, ý tứ của cậu bé cũng rất rõ ràng —— Bọn bắt cóc cực kỳ cực kỳ thiếu tiền, chỉ cần chưa có tiền, bọn chúng sẽ không dám giết con tin.

 

Lợi dụng khoảng thời gian này, cô và Bùi Dư Yến có thể xác định vị trí cụ thể của Kỳ Triệt, thuận tiện nghĩ cách nhờ giúp đỡ cứu viện.

 

Bùi Dư Yến không biết từ đâu lấy ra cá khô nhỏ, đút từng miếng một cho con mèo hoang đen đang lang thang, con mèo vốn rất hung dữ bỗng nhiên ngoan ngoãn nằm bên chân anh, cọ vào bắp chân cong của anh.

 

"Nội ứng ngoại hợp, phối hợp rất tốt." Anh đứng dậy khen ngợi, để lại cho con mèo hoang một ít thức ăn.

 

Cảm xúc vững vàng lại tràn ngập lòng cô, mặc dù lúc Kỳ Trừng nói ra câu “cứ giết con tin”, cô cảm thấy mình đang lơ lửng, cõi lòng hoàn toàn sợ hãi, nhưng giờ đây khi bình tĩnh phân tích cục diện, mau mau nghĩ cách cứu viện, nỗi khủng hoảng vừa nãy cũng tan đi.

 

Gã đầu trọc tát vào mặt tên mập, hận rèn sắt không thành thép mà mắng: “Sao tao phải để cho thằng nhóc này tự nói hả? Là vì không muốn làm lộ thông tin của chúng ta đấy! Bây giờ mày lên tiếng rồi, tức là cung cấp chứng cứ cho người nhà của nó, thằng đần này!”

 

Dựa theo thông tin mà chú Lưu cung cấp, hai người đã tìm thấy địa điểm khả nghi của vụ bắt cóc, cách tòa nhà một chút, điện thoại từ phía bọn bắt cóc lại gọi đến, Bùi Dư Yến ra hiệu cho Kỳ Trừng đưa điện thoại cho anh, cô không biết Bùi Dư Yến sắp làm gì, từng hành động của anh đều khiến cô không thể đoán trước, giống như “con ngựa quèn” cũ kỹ kia vậy, luôn có thể khiến cô mắt tròn mắt dẹt, có một cái nhìn khác về Bùi Dư Yến.

 

Bùi Dư Yến hỏi một câu giống như trần thuật: “Mấy người chưa giết con tin chứ?”

 

“Sao hả? Tưởng tụi tao, tụi tao không dám à, tao cho mày biết, trong vòng nửa tiếng, nếu không thấy được tiền, thằng nhóc này sẽ tiêu đời.” Tên mập lắp bắp nói hết câu thì dùng băng dính dán kín miệng Kỳ Triệt, không lọt kẽ hở.

 

Bùi Dư Yến chỉnh lại cổ áo, làm phẳng những nếp nhăn trên đó, nói dối mà không chớp mắt: "Tôi đã đến ngân hàng rồi, sắp chuyển tiền cho các người, nhưng tôi phải cử người qua đón, nếu không thì tôi chuyển tiền qua, các người không thả người thì sao?"

 

Gã đầu trọc nảy sinh nghi ngờ, hai lời nói trước sau chênh lệch quá lớn, có được tiền hay không vẫn còn là một câu hỏi.

 

Tên mập ấp úng nói: "Lão đại, thằng… Thằng này có phải cảnh sát không vậy?”

 

“Mày im mồm đi.” Gã đầu trọc cũng có dự cảm không tốt, nhưng bảo hắn làm ra chuyện bí quá hóa liều, giết cả con tin thì gã lại không có can đảm.

 

Ngay từ đầu, mấy người bọn họ chỉ dự định lấy tiền cho nhanh rồi trốn đến một làng nhỏ không người, một khi cảnh sát tham gia điều gia, kế hoạch lấy tiền rồi đi ngay hôm nay sẽ hoàn toàn đổ bể.

 

"Người đang ở trong tay tụi tao, mày không có tư cách để thương lượng. Vẫn câu nói đó, trong vòng nửa tiếng, tao phải thấy tiền. Nếu dám báo cảnh sát, tụi tao sẽ không tha cho con tin.”

 

Chưa lấy được địa chỉ, nên Bùi Dư Yến lại chuẩn bị một cái bẫy khác, anh nói tiếp: "Tôi còn một khoản là tiền mặt, đều là vay mượn từ chỗ bạn bè, tôi đưa cho mấy người kiểu gì? Chỉ cần tiền cộng lại đủ năm mươi vạn, mấy người sẽ thả Kỳ Triệt ra, đúng không?”

 

Nghe vậy, bọn bắt cóc liền nói địa chỉ giao nhận là ở bên cạnh một thùng rác nào đó, Bùi Dư Yến dùng tay còn lại lướt tìm danh bạ, nhấn vào cái tên “đàn em” ở trên cùng, gửi tin nhắn hỏi thăm: “Cảnh sát Tôn, chào buổi tối.”

 

Đàn em lập tức trả lời —— “Sao vậy? Định rủ anh đi ăn à?” Suy nghĩ thêm, lại nhắn tiếp: “Cậu Ba có chuyện gì cần anh giúp à?”

background
TrướcSau