Chương 14


Bùi Dư Yến là kiểu người có nhiều bạn bè và mối quan hệ phức tạp, khi anh nhờ Tôn Dật Kiệt hỗ trợ, Tôn Dật Kiệt liền có dự cảm “cậu Ba trên muôn người” có việc cần nhờ, hơn nữa bọn họ đã quen biết mười mấy năm, cũng không có gì phải kiêng dè.
Rõ ràng Tôn Dật Kiệt lớn hơn anh bốn, năm tuổi, khi mà Bùi Dư Yến còn là một cậu nhóc, Tôn Dật Kiệt đã hô mưa gọi gió ở trường trung học, lúc đó Bùi Dư Yến còn ngày ngày bám đuôi anh ta, gọi một tiếng "anh Dật Kiệt".
Sau này, vì Bùi Dư Yến đứng thứ ba trong gia tộc, lại nổi tiếng với tài năng xuất chúng, cái danh "cậu Ba" được sử dụng liên tục cho đến bây giờ, Tôn Dật Kiệt cũng nhường vị trí “bề trên”, vô thức gọi đối phương là cậu Ba.
Tôn Dật Kiệt sau khi tan ca thì mặc thường phục, cạo sạch râu mới mọc, gu thời trang của trai thẳng cũng không quá tỉ mỉ, nhưng vẫn toát ra khí chất thoải mái tươi mới sạch sẽ. Qua tuổi ba mươi, anh ta sợ nhất bị người ta chê là “èo uột”, huống hồ sắp có cuộc hẹn, ấn tượng đầu tiên rất là quan trọng.
Thường ngày anh ta không dùng nước hoa nam, không biết sao hôm nay lại nhìn thấy chai nước hoa cổ điển mà Bùi Dư Yến tặng vào sinh nhật, thấy cũng khá vừa mắt, nên cũng học theo xịt lên áo, xịt xong liền cảm thấy gu của thằng nhóc này…
Quá sành điệu. . .
Nửa đoạn sau, Tôn Dật Kiệt không thể kiềm chế được mà hắt hơi, hoàn toàn không nghe rõ Bùi Dư Yến đang nói gì.
Bùi Dư Yến nói một hồi lâu bằng lời lẽ nhẹ nhàng, nhưng bị một tràng hắt hơi của Tôn Dật Kiệt làm ngắt quãng, không hiểu hỏi: "Vừa nãy còn khỏe như rồng cuộn hổ gầm mà, sao lại bệnh rồi?"
Tôn Dật Kiệt cũng ngại ngùng không dám nói ra sự thật mình bị dị ứng với nước hoa, chỉ ấp úng cho qua, rồi tò mò hỏi: "Có chuyện gì nghiêm trọng không?"
Ôi, hóa ra vừa nãy không nghe được một chữ nào.
Bùi Dư Yến chuyển sang chế độ nói ngắn gọn: "Công việc mới đã sắp xếp cho anh xong rồi. Bên chỗ khu phố cũ vừa xảy ra một vụ bắt cóc nghiêm trọng.”
Tôn Dật Kiệt là một cảnh sát phụ trách khu phố cũ, từ tội phạm ác ý đến những chuyện lông gà vỏ tỏi, công việc khiến anh ta phải chạy đôn chạy đáo, nhưng mức lương không tương xứng khiến “thiếu niên xưng bá” thời trung học cũng chuyển sang chế độ “anh chàng thư giãn”.
Thoáng cái đã đến tuổi lập gia đình, trong nhà khó tránh sốt ruột, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là không thể né chuyện mai mối.
Nhưng hôm nay thì khác. Tôn Dật Kiệt không còn cảm thấy mệt mỏi như mấy lần xem mắt đối phó lúc trước, trạng thái thường thấy là đầu tóc rối bù như vừa ngủ dậy, mặc bộ đồng phục cảnh sát rồi gặp gỡ đối phương, hỏi qua hỏi lại, vừa nghe anh ta nói chưa có tiền đặt cọc mua nhà, hàng ngày cưỡi ngựa quèn đi làm, hầu hết đối phương đều vào phòng vệ sinh rồi chẳng thấy mặt nữa.
Vừa gặp đã yêu là một chuyện rất kỳ lạ. Sau khi gặp cô gái này, Tôn Dật Kiệt đã sống ba mươi năm cũng lần đầu cảm nhận được nhịp tim tăng nhanh, xúc động khi thấy đối phương.
Cho dù đối phương hoàn toàn không phải là kiểu "cô gái nhà bên" mà anh ta thích vào tuổi dậy thì. Sự xa cách, nổi loạn và tự tin thể hiện là những đặc điểm tính cách nổi bật của cô ấy, giống như một bông hồng rực rỡ, hấp dẫn chết người, cũng sẽ không vì tình yêu với ai mà từ bỏ gai nhọn của mình, chỉ cần lơ là, ắt sẽ dùng máu tươi để nuôi dưỡng nó.
Lấy cớ đền đáp sự giúp đỡ của cô ấy, bước đầu tiên Tôn Dật Kiệt đã mời cô ấy đi ăn, ban đầu không hy vọng gì vào việc cô ấy sẽ đồng ý, không ngờ đối phương lại thoải mái nhận lời, khiến Tôn Dật Kiệt nhất thời luống cuống tay chân.
Sắp đến giờ hẹn thì lại nhận được thông báo khu vực quản lý có vụ bắt cóc nghiêm trọng, Tôn Dật Kiệt nhếch môi, nửa tin nửa ngờ: “Cậu Ba, cậu không đùa anh chứ?”
Bùi Dư Yến híp mắt, lắc đầu: "Mấy chuyện thế này mà đùa được à?”
Lần này Kỳ Trừng nhận ra, khi anh nghiêm túc, ánh mắt của anh rất sắc bén, lạnh lẽo không giảm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Phong đỏ là loài cây phổ biến ở đây, gió thu chợt nổi lên, tạo ra một đợt xào xạc. Trong lúc này, Bùi Dư Yến nhấc cổ tay lên xem giờ, xoa mi tâm: “Cảnh sát Tôn, mệnh người hơn trời, từ nhà anh đến địa chỉ em gửi không quá năm phút đâu.”
Ý tứ rõ ràng, Tôn Dật Kiệt phải tới trong vòng năm phút.
Thân là cảnh sát nhân dân, phải có ý thức trách nhiệm cao hơn núi, đặc biệt là đối với vụ án nghiêm trọng, sự được mất của cá nhân cũng không còn quan trọng nữa.
Tôn Dật Kiệt vội vàng cởi áo sơ mi mới, không biết sao mà lúc này cởi cúc tay như bị đông cứng, ngón tay luẩn quẩn quanh một cúc ở giữa, cuối cùng cúc bị tuột ra, rơi xuống như núi đổ, phát ra tiếng động lạch cạch, một cúc lăn về phía gầm giường.
Không kịp tiếc nuối chiếc áo sơ mi đã tốn nhiều tiền, dù sao cúc cũng đã hỏng, khiến sự sụp đổ trở nên tan biến. Anh ta lấy bừa một bộ đồng phục trong tủ quần áo, chỉnh lại mũ, cảm giác quen thuộc giúp anh ta nhanh nhẹn hoàn thành tiêu chuẩn.
Khi Tôn Dật Kiệt đến địa điểm đã chỉ định, Bùi Dư Yến đang nhàn nhã tựa vào cây phong đỏ, cầm hai chiếc lá phong trong tay nghịch ngợm, giống hệt như hồi nhỏ. Khi ánh mắt di chuyển sang bên phải, Tôn Dật Kiệt mới thấy một cô gái đứng ở phía bên kia cây, dáng vẻ giống hệt thằng nhóc này.
Dù có hơi mơ hồ, nhưng Tôn Dật Kiệt không dám lại gần, phá vỡ không khí yên ắng đẹp đẽ này, anh ta bước ba bước thành hai, đứng ở một góc không xa, gọi Bùi Dư Yến: “Giám đốc Bùi.”
Bùi Dư Yến không thèm để ý đến anh ta.
"Em trai à…”
Bùi Dư Yến thậm chí không buồn nâng mí mắt lên.
"Cậu. . ." Tôn Dật Kiệt còn chưa kịp nói hết "Đến đây" thì đã bị Bùi Dư Yến chặn lại bằng một tiếng "Này ——" kéo dài, chỉ có thể âm thầm nuốt vào bụng.
Quả thật không nên cãi với thằng nhóc này.
Kỳ Trừng cầm một chiếc lá phong, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẫn đau ruột xót gan vì sự an toàn của Kỳ Triệt. Khi ngẩng đầu lên, cô thấy ánh mắt tò mò của Tôn Dật Kiệt, tuy nhiên ngay khi cô nhìn qua, Tôn Dật Kiệt đã thu ánh mắt lại, lên tiếng hỏi: "Không giới thiệu một chút à?”
“Vị này chính là… Người nhà…”
Tôn Dật Kiệt vừa chuẩn bị tinh thần chó độc thân bị đả kích, nhưng vẫn bị hai chữ “người nhà” đánh một cú đau, thì Bùi Dư Yến lại bổ sung: “Người nhà của nạn nhân bị bắt cóc.”
Tôn Dật Kiệt: "..."
Uổng công đau thương.
Công việc là công việc. Sau khi hiểu rõ tình hình, Tôn Dật Kiệt cùng với các cảnh sát khác trong cục bàn bạc tổ chức hoạt động cứu viện, trước tiên là thăm dò thực hư của bọn bắt cóc.
Chú Lưu đi gõ cửa, những người khác đứng xung quanh chờ lệnh.
Sau khi hoàn tất việc bố trí, chú Lưu mang theo thiết bị nghe lén đi thăm dò, là tên mập ra mở cửa, khi thấy chú Lưu, cả thân hình mập mạp chui ra từ khe cửa, lưng đè chặt cửa lại.
Bên trong cánh cửa, Kỳ Triệt đang cọ sát với dây thừng trói tay, sử dụng vật sắc nhọn ở phía sau để cắt đứt, gã đầu trọc nghiền nát đầu thuốc lá, phái vài người đứng canh ở phía sau cửa.
Tên mập buông thõng tay, khom lưng, cúi đầu nói: "Chú Lưu, chào chú.”
"Ừ." Chú Lưu nửa mở nửa nhắm mắt, thuận miệng hỏi. "Chủ nhà bảo chú đến kiểm tra xem đồ đạc có bị hỏng không."
Tên mập giật mình, ánh mắt lảng tránh, tay lau mồ hôi trên trán, bước chân không tự nhiên lùi lại: "Hợp đồng thuê nhà của bọn cháu sắp hết hạn rồi, chú yên tâm, đồ đạc vẫn còn nguyên, sẽ không bị hỏng đâu."
"Nhưng chú cũng phải vào kiểm tra mới được." Chú Lưu đưa tay định đẩy cửa thì bị thân hình mập mạp của đối phương chắn lại. “Chú à, mấy chuyện vặt vãnh này không cần chú đích thân làm đâu.”
“Ông đây muốn kiểm tra ngay bây giờ.” Lời nói của chú Lưu rất có khí phách, không giận tự uy, thể hiện bản chất “lão pháo nhi” cực kỳ rõ ràng.
Tên mập không ngăn được, vừa mở cửa đã nháy mắt ra hiệu cho người đứng sau cửa, rồi vội vàng ân cần chạy đi rót nước: "Chú Lưu, chú uống đi, nghỉ ngơi xong rồi hãy kiểm tra."
Người trong giới giang hồ đều hiểu, lời không thể nói bừa, nước không thể uống bậy, tên mập nhìn chú Lưu uống nước có pha thuốc, không khỏi lộ ra vẻ tàn nhẫn, kết quả ngay giây sau chú Lưu đã phun nước trong miệng ra, ly nước vừa cầm lấy đập mạnh xuống bàn, nước trào ra tung tóe.
“Nước nóng như vậy, tụi bây muốn ở đây nữa không vậy?”
Tên mập vội vàng xin lỗi: "Để cháu đổi nước lạnh cho chú.”
Kỳ Triệt vẫn chưa cắt đứt sợi dây, đã bị ba bốn người đàn ông vạm vỡ chuyển đến một căn phòng khác, nhìn quanh một lượt, thấy giống như là kho chứa đồ, nhiều hộp chất đống trước mặt, cao gần chạm đầu, chỉ cần không bước vào trong, hoàn toàn không chú ý đến ở đây có người.
Hiện tại cậu bé bị nhốt trong một căn phòng kín mít, không có ai trông coi bên cạnh, nhìn vào kệ hàng phía trên, Kỳ Triệt nảy ra một kế, đứng dậy húc vào kệ rồi nhanh chóng rút lui, hàng loạt chai thực phẩm chức năng rơi xuống đất, những viên thuốc đủ màu sắc văng ra, tạo ra một tiếng động lớn.
Nhân lúc tên mập rời đi, chú Lưu bắt đầu đi quanh phòng khách và khu vực xung quanh, tiếng động này khiến ông cụ nghi ngờ, bèn đi đến trước cửa phòng gõ gõ rồi lắng nghe, gã đầu trọc tình cờ đi qua ngăn lại: "Chắc là kệ hàng bên trong ngã thôi, không có gì đâu chú.”
Chú Lưu nắm chặt tay nắm cửa: "Hàng hóa của mấy cậu ở trong à, kệ ngã rồi, hay là mở cửa xem thử đi."
Gã đầu trọc biết không thể giấu giếm được nữa, đột nhiên mấy gã đàn ông to lớn vừa rồi đều lao ra ngoài, chú Lưu hét lên: "Ở đây."
Tôn Dật Kiệt và vài cảnh sát nghe thấy tín hiệu liền phá cửa xông vào, nhanh chóng khống chế mấy tên canh gác, tên mập và gã đầu trọc thấy tình hình không ổn, lập tức chạy ra ban công, từ tầng hai xuống mặt đất nói cao không cao, nói thấp không thấp, phía sau lại có một bãi cỏ, hai người nghiến răng cúi người nhảy xuống, lăn vài vòng, chuẩn bị lao ra khỏi vòng vây.
Bùi Dư Yến trong lúc hỗn loạn dùng kẹp giấy cạy khóa kho, Tôn Dật Kiệt thấy vậy không khỏi châm chọc: "Này, trước đây cậu từng làm trộm à? Kỹ năng thành thạo quá."
Bùi Dư Yến cất kẹp giấy đi, liếc nhìn anh ta: "Tay nghề truyền qua ba đời, không thể bỏ.”
"Thật à?" Tôn Dật Kiệt quen biết Bùi Dư Yến từ nhỏ, không khỏi lộ ra vẻ mặt “sao tôi lại không biết vậy.”
Giọng anh mang chút lười biếng: "Giả."
Nhưng trò cạy khóa này thật sự là truyền lại, hồi còn trẻ, cụ Bùi đã làm đủ thứ nghề ngỗng linh tinh, từng làm cả thợ sửa khóa, Bùi Dư Yến cũng học lỏm đủ thứ thượng vàng hạ cám khi còn ở con ngõ nhỏ này.
Kỳ Triệt nhìn thấy Bùi Dư Yến tiến vào cứu mình, ngạc nhiên một lúc, mãi đến khi Tôn Dật Kiệt cởi dây thừng phía sau, gỡ băng keo trên miệng thì cậu bé mới òa khóc. Tôn Dật Kiệt kiên nhẫn an ủi: "Không sao không sao mà, cậu nhóc à, em dũng cảm lắm.”
Lúc này Kỳ Triệt mới thôi nức nở, nín khóc mỉm cười: “Anh rể, anh giỏi quá.”
Anh rể?!
Tôn Dật Kiệt lùi lại một bước, điên cuồng chửi rủa trong bụng: Bùi Dư Yến ơi là Bùi Dư Yến, em trai người ta đã gọi mày là anh rể rồi, mày còn không thừa nhận!
Bùi Dư Yến nghe câu này trong lòng có chút vui vẻ, ngượng ngùng xoa đầu Kỳ Triệt: "Nói cái gì vậy? Bị dọa ngốc rồi à?"
Tôn Dật Kiệt hừ lạnh, người khác không nhìn ra, nhưng anh ta thì rất rõ ràng —— Cái tên Bùi Dư Yến này đang âm thầm thích thú đây mà.
Chú Lưu hoảng hốt chạy đến: "Có chuyện rồi, hai tên bắt cóc cầm đầu đã nhảy khỏi ban công, bỏ trốn rồi.”
Kỳ Triệt được các cảnh sát khác đưa về nghỉ ngơi, Bùi Dư Yến nghe xong thì bước chân khựng lại, bởi vì Kỳ Trừng không lên lầu, còn đang ở dưới chờ bọn họ.
