Chương 15


Kỳ Trừng thấy gã đầu trọc và tên mập nhảy từ trên lầu hai xuống thì lập tức dùng di động chụp chính diện hai người, ghi nhớ đường chạy trốn của bọn họ, cô đang chuẩn bị liên lạc với Bùi Dư Yến thì gã đầu trọc quay lại, thoáng nhìn qua động tác của Kỳ Trừng, vì đề phòng đối phương báo tin, gã đầu trọc liền nháy mắt với tên mập, hai người lập tức đổi hướng, hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm cho tới cùng, chuẩn bị chạy tới cướp điện thoại di động của cô.
Tiếng chuông di động vang lên, là anh Ba gọi tới. Kỳ Trừng nhanh nhẹn phản ứng, tránh được cú đập mạnh gã đầu trọc, có điều tên mập đã đứng sẵn ở phía sau cô, hai người một trước một sau, chặn cho cô không có đường thoát.
Cô sờ túi ở sau lưng, may là vẫn còn.
Tuy không biết có hiệu quả hay không, song Kỳ Trừng vẫn dùng “bình xịt phòng sói” mà lần trước Nghê San San tự chế cho cô, điên cuồng xịt về phía hai người.
“Khụ khụ ——”
Cái gọi là “bình xịt phòng sói” tự chế chính là nước ớt, mùi vị sặc sụa khiến Kỳ Trừng còn không kìm được mà ho khan, gã đầu trọc và tên mập lại bị nước ớt xịt vào mắt, đau đớn đến mức ngồi bệt xuống gào khóc rống to.
Kỳ Trừng nhắm chuẩn thời cơ rồi chạy về phía xa, vừa lúc gặp Tôn Dật Kiệt đang xuống lầu, cô chạy đến mức thở hồng hộc, chỉ tay báo hiệu cho Tôn Dật Kiệt: “Hai người kia... Ở bên đó...”
Bùi Dư Yến dẫn đầu đoàn người, khống chế tay chân tên mập, Tôn Dật Kiệt cũng chạy tới sau, nhưng gã đầu trọc đã vòng ra sau cây, nhặt một khối gạch rơi ra từ tòa nhã cũ đã bị phá bỏ và di dời, chuẩn bị ném Bùi Dư Yến đang lơ là phòng bị.
Khoảng cách quá gần, Tôn Dật Kiệt không kịp kéo tay gã đầu trọc cầm gạch ra, anh ta vừa xoay người, lưng đã bị gạch đập vào.
Kỳ Trừng và Bùi Dư Yến đều kinh hãi, Bùi Dư Yến đã từng học chút quyền pháp, anh dùng dây thừng trói Kỳ Triệt trước đó để trói tay tên mập lại, chân đạp vào đầu gối đối phương, tên mập bị đá vào khớp xương thì lập tức quỳ xuống, không đứng dậy nổi.
Gã đầu trọc ở bên cạnh vẫn còn muốn thừa cơ tẩu thoát, song Bùi Dư Yến đã dùng còn tay mà Tôn Dật Kiệt đưa cho, trực tiếp còng gã đầu trọc lại, bây giờ cả hai đều lăn lộn tên mặt đất, không thể động đậy.
Tôn Dật Kiệt và những cảnh sát khác bắt giữ và thẩm vấn toàn bộ những người có liên quan. Hóa ra những người này đều là người từ tỉnh ngoài tới làm công, lớn lên trong cùng một thôn, trong thôn có một người bán thực phẩm chức năng, kiếm lời không ít, tuyên bố muốn dẫn vài người đi theo làm ăn, mấy anh em này không nghĩ ngợi nhiều, đâm đầu tới Yến Ninh, đi theo cái người gọi là đại ca đó, thực hiện giấc mộng làm giàu.
Tiền không kiếm được, cái người gọi là đại ca cũng bị lập án điều tra vì bị tình nghi mua thực phẩm chức năng giả kém chất lượng, hiện giờ đang ở trong cục cảnh sát. Đàn em dưới trướng đều tan đàn xẻ nghé, phân chia thành năm bè bảy mảng.
Ở nơi trời xa đất lạ như thành phố Yến Ninh, chẳng có bằng cấp, không có quan hệ, mấy người bọn họ cũng không muốn mất mặt về quê, thế là bí quá hóa liều.
Người ta thường nói: “Lưới trời lồ ng lộng, tuy thưa khó thoát.”
Vốn tưởng rằng vụ án bắt cóc cứ kết thúc như vậy, không ngờ rằng lúc chạng vạng lại có một bà cụ tìm tới cục cảnh sát.
Tôn Dật Kiệt vừa viết xong báo cáo, cẩn thận hỏi han bà ấy: “Bà tới báo án hay là có việc gì?”
Nghĩ đến chuyện gần đây thường bị những ông bà lão này tìm tới, Tôn Dật Kiệt bổ sung thêm: “Hàng xóm láng giềng đi chợ cân kém thì bà không cần tới đây đâu, có thể tìm ban quản lý ở khu xã là được.”
Bà cụ như thể không nghe rõ lời anh ta nói, vẫn cứ lải nha lải nhải, nhắc mãi một cái tên.
Tôn Dật Kiệt không nghe rõ, hỏi: “Bà nói gì ạ?”
Bà cụ sốt ruột gõ mạnh gậy chống: “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên của bà... Bà muốn đón Nhiên Nhiên của bà tan học...”
Một cảnh sát khác hỏi địa chỉ nhà bà ấy, số điện thoại liên lạc của người trong nhà, bà ấy lại không biết cái gì, chỉ nhắc tới cái tên “Nhiên Nhiên” này.
Nữ cảnh sát kết luận: “Chắc là bà cụ già rồi nên lẩm cẩm, bà ấy cứ nói mãi là muốn đón Nhiên Nhiên tan học, có lẽ Nhiên Nhiên là người nhà của bà ấy.”
Tôn Dật Kiệt thở dài: “Ôi, tội nghiệp bà cụ, cứ để bà ấy ngồi chờ đâu đó, xem có người nhà đến tìm người không. Để ý tin tức một chút.”
Kinh Nhiên đến trường Tiểu học số Hai nhưng không thấy tung tích của mẹ, lại nghe nói bà ấy đang ở đồn cảnh sát của khu phố cũ, thế là rời khỏi bàn tiệc, vội vàng đi qua.
“Đồng chí cảnh sát, xin chào, tôi tới tìm mẹ tôi, bà ấy bị bệnh lẫn của người cao tuổi, đến bây giờ vẫn chưa về, tôi rất lo lắng.” Sau đó Kinh Nhiên miêu tả diện mạo và đặc điểm nổi bật của bà cụ, Tôn Dật Kiệt so sánh xong thì nhận định khá trùng khớp, nói với Kinh Nhiên: “Lại đây, bà cụ đang chờ ở bên này.”
Kinh Nhiên đi qua nhìn bà cụ vẫn đang ngờ nghệch ngơ ngác, mặc dù trong lòng cực kỳ chán ghét, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ là một người con ruột rất quan tâm: “Mẹ... Con là Nhiên Nhiên, mẹ về nhà nhé, được không? Nào, đi theo con về…”
Không biết tại sao mà bà ấy lại khóc rống lên giữa cục cảnh sát: “Không phải, không phải... Cậu không phải Nhiên Nhiên của bà, Nhiên Nhiên của bà còn đang học tiểu học, hôm nay nó bị người khác bắt đi, bây giờ vẫn chưa trả lại cho bà...”
Nghe bà cụ miêu tả, Tôn Dật Kiệt cảm thấy chuyện này có một sự liên hệ đặc biệt và khác thường, bèn ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt bà cụ, hỏi: “Con trai của bà, Nhiên Nhiên, học ở trường tiểu học nào vậy?”
Bà cụ bình tĩnh lại, sửng sốt nói: “Trường Tiểu học số Hai, hôm nay bà còn tới trường Tiểu học số Hai đón nó.”
Tôn Dật Kiệt từ từ dẫn dắt: “Vậy sau đó thì sao? Bà nói bà không thấy cậu bé nữa, đúng không?”
Kinh Nhiên vọt tới trước mặt bà cụ, ngắt lời: “Mẹ của tôi đã được chẩn đoán mắc chứng Alzheimer, những lời bà nói, đồng chí cảnh sát đâu thể đảm bảo là đúng được?”
Lúc trước bà cụ đã từng làm chuyện như vậy, lầm tưởng con nhà người ta là anh ta khi còn bé, thật sự dắt về nhà mình, đợi đến khi người nhà và cảnh sát tìm tới cửa, bọn họ còn cho rằng bà ấy là kẻ buôn người, còn bắt bà ấy, mỗi khi có chuyện, Kinh Nhiên cảm thấy cực kỳ đau đầu, liên tục giải thích rằng bà ấy không cố ý, chỉ là khi mắc bệnh này thì không thể tự khống chế được.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, khó lắm anh ta lắm mới tìm được một người giúp việc, giờ bà ấy lại gây ra chuyện phiền toái như vậy, anh ta chỉ có thể cố gắng phủ nhận.
Kỳ Trừng vừa mới ghi biên bản ở cục cảnh sát xong, trái tim đang treo lơ lửng mới hạ xuống, đã thấy mặt Tôn Dật Kiệt ở ngoài hành lang, còn có… Kinh Nhiên.
Khoảnh khắc nhìn thấy Kinh Nhiên, sắc mặt của cô thay đổi rõ rệt. Cô không khỏi cảm thán, thế giới này thật nhỏ bé.
Vốn định trốn đi, kết quả Tôn Dật Kiệt vừa liếc qua đã thấy cô, bèn gọi cô lại: “Kỳ Trừng, lại đây một chút. Chuyện của em trai cô hẳn là có tình tiết khác, chưa giải quyết xong.”
Cảnh sát không muốn chuyện này tạo thành bóng ma tâm lý cho Kỳ Triệt, cho nên mọi điểm đều điều tra từ phía bọn bắt cóc, còn biên bản bên này sẽ do Kỳ Trừng ra mặt nói thay.
Trong lúc làm việc, Tôn Dật Kiệt chính là loại người hỏi đến tận cùng, quyết không buông tha, anh ta không hề nhận ra bầu không khí trở nên ngại ngần, ngay lúc này, anh ta càng tuân theo nguyên tắc này cực kỳ trọn vẹn: “Trong di động của cô có ảnh chụp của em trai cô không?”
“Sao vậy?” Kỳ Trừng không rõ Kinh Nhiên tới đây làm gì, lấy di động ra đưa cho Tôn Dật Kiệt.
Không ngờ rằng bà cụ lập tức giật lấy di động, hai mắt mơ màng bỗng nhiên lóe sáng: “Nhiên Nhiên của bà, nó chính là Nhiên Nhiên của bà...”
Trong lòng Tôn Dật Kiệt đã có kết luận, giữa trưa Kỳ Triệt rời khỏi trường Tiểu học, đụng mặt mẹ của Kinh Nhiên, bà ấy cho rằng Kỳ Triệt là con của mình, muốn đưa Kỳ Triệt về nhà. Kết quả lại bị đám bắt cóc theo dõi, đuổi bà ấy sang một bên rồi bắt cóc Kỳ Triệt.
Kỳ Trừng cũng hiểu ra, tuy Kỳ Triệt nghịch ngợm nhưng bụng dạ lại tốt, bà cụ cứ đeo theo cậu bé, chắc chắn cậu bé cho rằng cứ đưa bà cụ về nhà là được, ai ngờ sau đó lại xảy ra chuyện như vậy?
Tinh thần của mẹ Kinh Nhiên hơi không bình thường vốn là tin đồn, dù gì thì trong thời gian học đại học cũng chưa có ai từng gặp mẹ cỉa Kinh Nhiên, nhưng hôm nay cô đã được chứng kiến, không phải lời đồn nào cũng là vô căn cứ.
Tôn Dật Kiệt bận rộn cả ngày, ngay từ đầu anh ta đã cảm thấy sau lưng hơi nhói đau, vừa rồi lại cảm giác được xương sống bị gạch đập vào, đau đớn dữ dội, bèn ra hiệu kết thúc: “Mọi chuyện cũng rõ ràng rồi, mọi người về hết đi, bà cụ mắc chứng bệnh này, người nhà phải quan tâm nhiều hơn.”
Kinh Nhiên liên tục nói đồng ý, nhưng trên mặt đã thực sự không nhịn được, nhất là khi đối mặt với Kỳ Trừng, lần trước kế hoạch thất bại, để cô trốn thoát, khiến cảm giác nôn nao trong lòng anh ta càng thêm dữ dội.
Kỳ Trừng hết sức đề phòng Kinh Nhiên, mặc dù cô không chắc chuyện đó là do Kinh Nhiên gây ra, nhưng cô không dám tưởng tượng hay muốn nếm trải cảm giác nguy hiểm ngày ấy thêm một lần nào nữa.
Tôn Dật Kiệt thấy Kỳ Trừng còn chưa đi, nhịn đau nói đùa: “Cô chuẩn bị qua đêm ở cục cảnh sát luôn à?”
Kỳ Trừng không biết nói tiếp thế nào, chỉ lắc đầu.
Sau đó, anh ta như hiểu ra điều gì, nói một câu đầy ẩn ý: “Đợi đã.”
Cô không hiểu ý Tôn Dật Kiệt, đứng ngẩn người tại chỗ. Cho đến Kinh Nhiên quay lại, nở một nụ cười điển hình của “kỳ đà cản mũi”: “Tôi nói với thằng Ba rồi, để con gái về nhà một mình nửa đêm nguy hiểm lắm…”
“Không, không cần... Hôm nay tôi đã làm phiền anh ấy nhiều lắm rồi.”
Không đợi cô từ chối xong, Tôn Dật Kiệt đã ngắt lời: “Không sao, người ta đang lái xe qua đây rồi…”
Kỳ Trừng: “...”
Kinh Nhiên lại nhích đến gần cô, khua môi múa mép: “Đàn em, đã trễ thế này rồi, để anh đưa em về nhà, lần trước anh cũng đưa em về mà, so với người ngoài, đi cùng anh vẫn an toàn hơn.”
Tôn Dật Kiệt ở một bên nhìn mà trợn mắt há mồm, chẳng trách tên Bùi Dư Yến đó cứ im lìm, nói Kỳ Trừng không phải bạn gái, giờ tình địch tìm tới cửa rồi mà cũng không biết sốt ruột là gì, may là anh ta đã báo cho anh một tiếng. Anh ta không khỏi chửi thầm trong bụng, cứ luôn mồm bảo xe đua là bạn gái của mình, vậy thì theo đuổi người ta kiểu gì?
Cô còn chưa quyết định thì Bùi Dư Yến đã xuất hiện trước mặt, Kỳ Trừng kinh ngạc hỏi Bùi Dư Yến: “Anh ngồi máy bay tới à? Hay anh biết phép thuật dịch chuyển tức thời? Sao mà nhanh vậy…”
Có vẻ tâm trạng của Bùi Dư Yến không tệ, đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên, như thể hút hồn đoạt phách người khác, giọng nói lại cực kỳ bất đắc dĩ: “Đầu óc cô… Suốt ngày nghĩ cái gì đâu vậy?”
Thật ra anh đang đạp Erba Dagang, hóng gió vòng vòng quanh đây.
“Thì nghĩ về anh đó.” Cô chỉ định trêu đùa Bùi Dư Yến một chút, kết quả bầu không khí giữa hai người lại dần dần mập mờ, đối thoại giống như không có ai xung quanh, khiến trong lòng Bùi Dư Yến không kìm được mà dấy lên một cơn sóng.
