1. Truyện chữ
Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy

Chương 16

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Tôn Dật Kiệt lặng lẽ rút lui khỏi sân đấu tình yêu, để lại ba người đứng trước cửa cục cảnh sát.

 

Vừa nãy Bùi Dư Yến đã để ý đến Kinh Nhiên đang xun xoe lấy lòng, nhưng vẫn vờ vịt như không phát hiện, trực tiếp bỏ qua.

 

Mãi đến khi Kinh Nhiên quay đầu lại, nhìn Kỳ Trừng cười nói: “Đàn em, lên xe đi.”

 

Chân cô giống như đổ chì, mãi không bước được một bước, dùng ánh mắt đáng thương ý bảo Bùi Dư Yến giúp mình giải vây.

 

Chậc, lúc này Kỳ Trừng lại trông có vẻ quyến rũ như “Đại Ca”, nhất là “Đại Ca” vào những thời khắc cảm thấy mình sắp bị cạo lông.

 

Cục cảnh sát khu phố cũ cách chợ đêm không xa, hiện tại mùi thịt nướng tràn ngập miệng mũi, mặc kệ vệ sinh hay không vệ sinh, bụng Kỳ Trừng vẫn kiên cường reo lên biểu tình, vừa vặn có cớ từ chối qua loa: “Đàn anh, em đói bụng rồi, định ra chợ đêm ăn một chút, anh cứ về nhà trước đi.”

 

Bùi Dư Yến tiếp lời: “Tôi cũng đói bụng.”

 

Kinh Nhiên nhìn Bùi Dư Yến đang đắc chí, bèn thu hồi chìa khóa xe, hùa theo: “Anh cũng thèm thịt nướng, không bằng cùng đi đi.”

 

Vì thế, tình cảnh càng thêm xấu hổ.

 

Hai người đàn ông một trái một phải đi phía sau cô, giống như tả hữu hộ pháp đi theo cô vậy.

 

Kỳ Trừng vươn vai, lộ ra một nụ cười thỏa mãn: “Ông chủ, cho hai mươi xâu thịt dê nướng, mười xâu cà tím nướng, mười xâu cánh gà nướng...”

 

Ông chủ tiệm thịt nướng vừa nghe giọng đã dừng công việc trên tay lại: “Ơ kìa, khách quen đến rồi. Lần này chú tặng cháu năm xâu tim gà nướng nhé.”

 

Giờ là lúc người dân còn ở khu phố cũ đến ăn khuya, ai cũng mặc quần cộc, đi dép lào, vô cùng lung tung. Ông chủ tiệm thịt nướng dừng vài giây trước người khách mà cô dẫn đến, quần áo, khí chất của người nọ hoàn toàn không thuộc về quán thịt nướng này.

 

Khói dầu bốc lên, biến mất trong bóng đêm.

 

Kỳ Trừng thích đến cửa tiệm này, nó không phải cửa hàng nổi tiếng ở khu trung tâm, chỉ là một cửa tiệm ven đường bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng từ ông chủ cho đến bầu không khí của buổi ăn luôn mang đậm hương vị khói lửa như cô yêu thích.

 

Ông chủ cao giọng: “Có rắc bột ớt không?”

 

Bùi Dư Yến và Kinh Nhiên trăm miệng một lời: “Có.”

 

Sau khi Kỳ Trừng biết thì lại kéo theo âm cuối: “Không rắc.”

 

Tay ông chủ cứng giữa không trung, không biết có nên rắc hay không, Kinh Nhiên bèn đề nghị: “Đàn em không ăn cay được thì không rắc.”

 

Bữa cơm này, Kỳ Trừng chỉ một mực ăn no uống đủ, không biết mạch nước ngầm trong đó đã bắt đầu khởi động, tạo thành bầu không khí quỷ dị, sau khi tính tiền, hôm nay ông chủ tiệm thịt nướng cũng không tới tìm cô hàn huyên nữa.

 

Kinh Nhiên mở cửa ghế phụ, Bùi Dư Yến thuận thế chui vào, Kỳ Trừng nghĩ nếu xuất phát từ khu phố cũ thì vẫn tới nhà của mình trước, sẽ không có chuyện ở một mình với Kinh Nhiên nên lập tức xoay người lên xe.

 

Mỗi lần Kinh Nhiên muốn tìm đề tài để nói thì đều bị Bùi Dư Yến phá hỏng, vẫn là cái kiểu ăn nói không khiến người khác tức chết thì không thôi.

 

Kỳ Trừng ra vẻ vạn sự không liên quan tôi, cắm tai nghe mở bài “Bảo bối”, trong lòng giống như có vô số bong bóng màu hồng bay lên bầu trời.

 

Cô vừa xuống xe, trong xe chỉ còn lại Bùi Dư Yến và Kinh Nhiên, hai người từ đầu tới cuối lại chưa hề nói chuyện.

 

Kinh Nhiên cũng phải khâm phục “da mặt” của Bùi Dư Yến, không chút khách khí ngồi lên xe anh ta mà còn xem anh ta như tài xế riêng.

 

Xe dừng bên ngoài khu nhà của Bùi Dư Yến, Kinh Nhiên đột nhiên mở miệng nói: “Tránh xa em ấy ra.”

 

Bùi Dư Yến hừ lạnh, khí thế khiến người ta không rét mà run: “Tôi thấy anh chưa đủ tư cách đâu.”

 

Kỳ Trừng hắt xì một cái, đã trễ thế này mà ai còn nhắc tới cô vậy. Sau khi giảng dạy cho Kỳ Triệt một bài học về ý thức an toàn, cô lại không ngủ được, trong đầu luôn có một đôi mắt yêu mị khiến cô mê mẩn tâm thần.

 

*

 

Đã vào cuối thu.

 

Thân cây trụi lủi chiếm lấy đường phố giữa thành phố, thời tiết u ám xám xịt, như thể tuyên bố mùa đông giá rét đã đến.

 

Trạng thái của Kỳ Trừng không tính là tốt, mắt cô hơi thâm đen nên sáng sớm phải bôi chút kem chống nắng lên rồi ra quán cà phê gần đó, xa xỉ gọi một ly “London Fog*” nâng cao tinh thần, lúc đi ra, mắt nhìn ví tiền trống rỗng rồi lại ngẩng đầu nhìn trời, cô cắn răng nghĩ thầm, một tháng chỉ xa xỉ một lần, chỉ một lần thôi.

*London Fog là một loại đồ uống được sáng tạo bởi người Canada, nguyên liệu chính là trà Earl Grey đặc trưng của nước Anh cùng với sữa tươi đánh bọt. Nhấp một ngụm sẽ cảm nhận ngay hương vị sâu lắng, thanh tao của trà đen và tinh dầu cam Bergamot, cùng vị thơm ngậy của sữa tươi.

 

Đột nhiên cô cảm thấy ly “London Fog” kia cực kỳ thừa thãi, gió lạnh trực tiếp thổi cho cô giật thót, còn nâng cao tinh thần hiệu quả hơn cà phê nhiều.

 

Tay phải cô xách một giỏ trái cây cực lớn, tay trái cầm bó hoa baby màu hồng nhạt, rẽ qua đường, hàng quán đã bắt đầu một ngày mới bận rộn từ lúc sáng sớm, mùi bánh rán cháo quẩy hòa lẫn với mùi hạt dẻ rang bay tới, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể tìm được một chút ấm áp giữa chốn thành thị cốt thép rét lạnh này.

 

“Ông chủ, cho cháu một phần hạt dẻ rang đường.”

 

Ông chủ trả lời bằng giọng Bắc Kinh đặc sệt: “Được, cô chờ một chút.”

 

Nhận hạt dẻ được gói kỹ trong giấy kraft, mùi thơm phả vào mặt, ôm vào trong ngực cũng làm cho cơ thể ấm lên không ít, trong trời đông giá rét luôn có vài thứ có vẻ cực kỳ trân quý.

 

Y tá trước quầy mỉm cười có lệ, giọng nói ngọt ngào xao xuyến: “Xin chào, xin hỏi cô tới thăm bệnh nhân ở tại phòng bệnh số mấy?”

 

Kỳ Trừng ép bản thân nặn ra một nụ cười: “1507, bệnh nhân họ Dương.”

 

Nơi cô sợ nhất chính là bệnh viện, sinh ly tử biệt là chuyện thường tình của con người, nhưng đi vào trong thế giới bao vây bởi nước sát trùng, tâm trạng của cô luôn sa sút, không còn dũng khí để đối mặt với những chuyện đã qua.

 

Từ xa nhìn lại, từng hàng cửa màu trắng sắp xếp giống như tường cao của ngục giam, cách ly thế giới bên ngoài. Kỳ Trừng đẩy cửa phòng 1507 ra, đặt giỏ trái cây xuống, rửa táo sạch sẽ rồi gọt thành từng miếng, cắm bó hoa baby vào trong bình hoa trơ trọi, coi như là tăng thêm một vệt sáng trong phòng bệnh trắng bệch.

 

Giáo sư Dương vừa qua đại thọ 85, tình trạng sức khỏe lại chuyển biến đột ngột, hai ngày trước vừa được đưa vào cấp cứu, tối hôm qua vừa xong ca phẫu thuật trị liệu hồi phục đầu tiên, hiện giờ, giáo sư Dương đang dùng bình dưỡng khí, mái tóc hoa râm lấm tấm màu bạc, hai mắt khép chặt.

 

Giữa người với người không thể cảm thông được, bởi vì bạn vĩnh viễn không phải là đối phương, tất cả tâm tình đều sẽ sinh ra sự sai lệch mang tính gián đoạn.

 

Nhưng Kỳ Trừng luôn kiên cường, đối mặt với áp lực của nghìn vàng cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, khi nhìn thấy thầy Dương thật sự nằm trên giường bệnh, cô không nhịn được mà thấy sống mũi cay cay, nghĩ đến bầu không khí yên tĩnh của bệnh viện, cô chỉ có thể cố nén nghẹn ngào, khóc đến khi khản giọng, mới lắp bắp nói: “Giáo sư Dương, em đến thăm thầy đây.”

 

Có vẻ giáo sư Dương cảm nhận được sự xuất hiện của cô, ngón tay hơi động đậy, hơi thở từ yếu ớt trở nên dồn dập. Kỳ Trừng nắm chặt bàn tay già nua của giáo sư Dương, dùng ngón tay thon dài bao bọc, chậm rãi truyền nhiệt độ vào bàn tay lạnh lẽo kia.

 

Đôi tay này đã từng phục chế những hiện vật quan trọng của đất nước, xuyên qua các triều đại các thời kỳ trong lịch sử, là khởi điểm sống lại của vô số văn vật, hiện giờ lại chỉ có thể đặt ở hai bên giường bệnh lạnh như băng, khó mà cầm nắm bất cứ dụng cụ phục chế hiện vật nào nữa.

 

Hồi lâu, giáo sư Dương khó khăn nói mấy chữ: “Trò à... Đừng khóc...”

 

Cuối cùng, Kỳ Trừng vẫn khóc đến mức đỏ hết mắt, cô lấy tay che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt mơ màng như sương mù.

 

Giáo sư Dương nhúc nhích bàn tay còn đang cắm kim tiêm, dùng ngón tay viết chữ trên tay Kỳ Trừng, cô mấp máy môi đánh vần: “Toái Tâm Tỏa Thạch.”

 

“Thầy vẫn không bỏ xuống được, đúng không?” Kỳ Trừng nhẹ giọng hỏi, nhưng trong lòng đã có đáp án chắc chắn.

 

Giáo sư Dương dùng ngón tay gõ nhẹ vài cái, tỏ vẻ đồng ý.

 

Nghĩ đến con trai lớn của giáo sư Dương hy sinh vì công, vợ cũng đi trước một bước, giờ Kỳ Trừng chính là người thân cận nhất của ông, chuyện Toái Tâm Tỏa Thạch dù thế nào cô cũng phải giải quyết thay ông.

 

Kỳ Trừng kiên định nói: “Thầy yên tâm, nhất định em sẽ mang Toái Tâm Tỏa Thạch về, bảo quản thật tốt.”

 

Trong lúc có muôn vàn suy nghĩ, Kỳ Trừng muốn ra ngoài hít thở một hơi, cô đóng cửa phòng bệnh, tựa vào bên cạnh tường, nhìn chằm chằm mũi chân rồi ngẩn người, trong túi áo khoác còn cất hạt dẻ rang đường nóng hổi.

 

Lúc Bùi Dư Yến tới bệnh viện đã nhìn thấy cô, bởi vì vẻ mặt rầu rĩ không vui của cô, anh do dự rồi đi tới dựa vào tường cách đó không xa, Kỳ Trừng ngẩn người rất lâu, mãi không nhận ra là Bùi Dư Yến tới.

 

Một lát sau, Bùi Dư Yến đi tới trước mặt cô, vươn tay ra.

 

Kỳ Trừng không ngờ rằng mình lại tình cờ gặp anh ở bệnh viện, lại thấy Bùi Dư Yến trưng ra vẻ mặt như mình nợ anh năm trăm vạn, càng thêm khó hiểu: “Sao vậy?”

 

Anh nhìn chằm chằm hạt dẻ trong túi Kỳ Trừng, không hề e dè: “Tôi muốn ăn.”

 

Cô lấy hạt dẻ bọc trong giấy da kraft ra, hỏi: “Cái này? Hạt dẻ rang?”

 

Bùi Dư Yến giống như một đứa trẻ, liên tục gật đầu.

 

Kỳ Trừng lấy mấy viên ra đặt trên tay anh: “Lấy đi, tự lấy.”

 

Nhìn Bùi Dư Yến ăn hăng hái, Kỳ Trừng không hiểu nguyên nhân anh cũng xuất hiện ở đây, bèn dò hỏi: “Anh đến bệnh viện... Thăm bệnh à?”

 

“Ừ, tôi đưa Tôn Dật Kiệt đến thay thuốc.” Trong miệng nhai hạt dẻ nên giọng Bùi Dư Yến mơ hồ không rõ.

 

Kỳ Trừng mở to hai mắt, gằn từng chữ hỏi: “Tôn Dật Kiệt? Vết thương lần trước rất nghiêm trọng sao?”

 

Bùi Dư Yến suỵt một tiếng: “Vốn dĩ anh ta chỉ bị thương ngoài da, kết quả vị trí gạch đập vừa đúng chỗ xương, cho nên cách vài ngày phải tới bệnh viện thay thuốc.”

 

Nghe những lời này, Kỳ Trừng cũng cảm thấy có chút tự trách: “Lát nữa tôi đi thăm anh ta, cũng hy vọng cảnh sát Tôn có thể sớm ngày bình phục.”

 

“Cô thì sao? Đến bệnh viện làm gì?”

 

Kỳ Trừng gục mặt xuống: “Giáo sư Dương bị bệnh, nghiêm trọng lắm.” Rồi cô hít sâu một hơi: “Bùi Dư Yến, có lẽ tôi phải rời Yến Ninh một thời gian.”

background
TrướcSau