Chương 17


Mùa thu ở Yến Ninh rất hanh khô, khi cảm thấy môi hơi khô, Kỳ Trừng lập tức dùng đầu lưỡi li3m môi, ăn chút thành phần hóa học của son môi.
Bình thường cô gọi Bùi Dư Yến là “anh Bùi hoặc anh Ba” khá nhiều, thình lình cô gọi thẳng tên và nói mình muốn rời đi khiến Bùi Dư Yến luôn luôn trầm ổn trở tay không kịp, cứng đờ tại chỗ, vì cố gắng che giấu gì đó, vỏ hạt dẻ đặt trong tay bị anh bóp vỡ.
“Sau đó thì sao, đi đâu?” Bùi Dư Yến hỏi thẳng, lòng bàn tay nắm vỏ hạt dẻ lại rỉ ra một ít mồ hôi, hòa trộn với cảm giác dinh dính của đường nóng mùa đông.
Cô ngẩng đầu không nhìn mặt anh: “Chắc là đến vùng Thanh Hải.”
Anh chậm rãi nói mấy chữ, truy hỏi: “Cô đi công tác à?”
Kỳ Trừng im lặng hồi lâu, rồi mới thổ lộ tình cảm chân thành trong lòng: “một nửa vì công việc, một nửa vì cuộc sống, với tình huống của giáo sư bây giờ, tôi không muốn khiến thầy Dương thất vọng, đồng thời, Toái Tâm Tỏa Thạch cũng là đề cử trọng điểm gần đây của bảo tàng quốc gia.”
Nếu đã biết tung tích thì càng phải phòng ngừa một số phần tử hám lợi thừa cơ đầu cơ trục lợi hiện vật, mặc dù rời khỏi Yến Ninh một thời gian ngắn không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng là lựa chọn duy nhất của cô bây giờ.
Bùi Dư Yến biết cô đã hạ quyết tâm thì không quay đầu lại, gật đầu nói: “Khi nào cô đi?”
Kỳ Trừng mở giao diện đặt vé ra, dùng tốc độ không nhanh không chậm trình bày: “Tôi đặt vé máy bay ngày mai.”
Dù biết đây là chuyện sớm muộn, nhưng anh không ngờ nó tới sẽ nhanh như vậy.
Thấy Bùi Dư Yến không nói tiếp, Kỳ Trừng bèn thất thần nhìn chằm chằm mũi chân của mình, trong lòng trống rỗng, như đã rút ra được một điều gì đó rất quan trọng, hai chân cô như nhũn ra, dựa vào tường rồi nhỏ giọng nói: “Anh Ba, tôi...”
“Không cần nói thêm đâu...” Bùi Dư Yến đột ngột ngắt lời Kỳ Trừng, xoay người đưa lưng về phía cô, cố gắng nhẫn nhịn.
Có lẽ cơ thể Kỳ Trừng đã sa vào hầm băng nên cô mới cảm thấy nhiệt độ ở bệnh viện như sắp đóng băng, không thì sao lại lạnh vậy chứ?
Hành lang yên tĩnh như không còn sự sống, nhìn ra ngoài bệnh viện, Yến Ninh vẫn xe cộ nườm nượp như nước, di chuyển không ngừng, giống như một nhà xưởng khổng lồ, chỉ một cánh bướm cũng không đủ tạo hiệu ứng.
Cô và Bùi Dư Yến cứ đứng ở cửa chính như vậy, không biết đang chờ đợi cái gì, cả hai người đều không bước trước một bước.
“Nhường đường, nhường đường.” Y tá cấp cứu sơ tán đám đông trước bệnh viện, đẩy cáng cứu thương chạy tới, Kỳ Trừng lui vào sảnh lớn đăng ký của bệnh viện.
Giọng nói của những người xung quanh rơi vào trong tai cô: “Tôi thấy trên vòng bạn bè của tôi... Ở CBD có người nhảy lầu, suýt chút nữa đập vào người qua đường...”
“Thật hay giả vậy? Muốn chết thì cũng đừng kéo người khác xuống nước chứ, thất đức quá đi...”
Bác sĩ nhanh chóng bước qua sảnh lớn bên cạnh cô, dặn dò người phụ trách: “Tim người bị thương đang rất yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sốc, nhảy lầu tổn thương đến sọ não nên chuẩn bị phẫu thuật trước.”
Đám người chia ngả, Kỳ Trừng lập tức không nghe thấy âm thanh xung quanh nữa, tòa nhà CBD xa xa dị hóa thành quái vật cắn người, miệng máu há to, mà có vài người đã định chạy trời không khỏi nắng.
Lúc đèn xanh đèn đỏ luân phiên, cô đã ra khỏi bệnh viện, xách túi đứng ở ngã tư đường, nơi này là khu vực ngược gió, gió lớn thổi xộc vào áo khoác của cô, sau khi bị thổi phồng giống như bong bóng, nó lại nhanh chóng trở về như thường, mái tóc dài xõa xuống, bay tán loạn trên mặt cô vì không có mũ che chắn, tới tới lui lui mấy hiệp, khiến cho cô cực kỳ chật vật.
Mắt không mở ra được, Kỳ Trừng đành phải nheo mắt, khóe mắt đỏ hoe, phía trước là bóng lưng Bùi Dư Yến, anh đứng thẳng tắp, chỉ là tốc độ đi đã chậm hơn trước, bước chân nặng nề.
Ông chủ bán hạt dẻ rang đường bên đường vẫn mời gọi: “Hạt dẻ rang đường, ăn xong miệng ngọt tim cũng ngọt...”
Kỳ Trừng bỗng thấy hơi hối hận.
Cô rất muốn vọt tới trước mặt ông chủ để vạch trần “lời nói dối” này, rõ ràng hạt dẻ rang đường chẳng ngọt chút nào.
Ít nhất bây giờ cô không cảm thấy như vậy.
Trong lòng Kỳ Trừng giống như núi lửa có dung nham sắp phun trào, cô chạy đến đối diện khi đèn đường chuyển sang màu xanh, bất chấp còn thở hổn hển, cô ngồi xổm xuống cách xa nửa mét, nghiêm túc nói: “Anh Ba —— Anh sẽ tới tiễn tôi chứ?”
Dường như anh bị tiếng “anh Ba” này làm cho dừng lại, cũng không biết sợi dây thần kinh nào bị dòng điện đánh trúng, đờ đẫn nghiêng đầu nói từng chữ một: “Cô đoán xem.”
Lại là cặp mắt hoa đào quyến rũ kia.
Chỉ là lần này anh không cười, khuôn mặt không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng trong ánh mắt rõ ràng có tình cảm nghìn năm.
Giọng anh trầm thấp thuần hậu, dù cách một khoảng nhưng lại giống như đang nhẹ nhàng nói bên tai cô.
Đặt cược sao?
Kỳ Trừng không dám đặt cược, cô sợ mình không chiếm được bất kỳ một con đường nào, nhưng trong lòng lại loáng thoáng để lộ ra chút chờ mong.
Kỳ Trừng trở lại phòng mình để thu dọn quần áo và đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, kéo vali cồng kềnh đi tới cửa ra vào, tắt đèn chùm, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thật may, cuối cùng cũng có một khoảng thời gian có thể rời xa khoản vay thế chấp.
Cô nằm trên chiếc giường lớn quen thuộc, nhưng tối nay cô trằn trọc trở mình.
Mất ngủ, lại là một đêm mất ngủ.
Đồng hồ báo thức nhỏ đáng yêu cứ trôi qua theo thời gian, kim giây kim phút cùng phát ra âm thanh k1ch thích, kim giờ lại như bị mật đường dính chặt, cô bật lên vài lần mới phát hiện nó hoàn toàn không nhúc nhích.
Trước kia cô luôn cảm thấy lướt di động trước khi ngủ sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ, cho tới bây giờ, trước khi ngủ cô cũng sẽ cố ý để điện thoại di động ở xa. Nếu không ngủ được, cô sẽ ngồi dậy, xỏ dép rồi đi đến trước bàn mở khóa điện thoại di động.
Vòng bạn bè đã nổ tung.
Bạn cùng phòng đại học tám trăm năm không liên lạc với cô hôm nay lại gửi tin nhắn cho cô: “Sáng nay người nhảy lầu ở CBD là Thiệu Lệ, sau khi đưa đến bệnh viện gần đó cấp cứu nhưng không có ích gì, giờ đã mất rồi.”
Trong đầu cô bùm một cái, không khỏi hiện ra cuộc đối thoại của những người qua đường ở cửa bệnh viện lúc ban sáng, bác sĩ nâng cáng cứu thương và vết máu với trên cáng dùng vải trắng cũng che lấp không được...
Tất cả mọi thứ đã để lại dấu ấn thật sâu cho cô.
Tiền căn hậu quả rõ ràng, chỉ là cô không bao giờ ngờ rằng người nhảy lầu lại là Thiệu Lệ.
Cô nàng kiêu căng như vậy, đường hoàng không hề làm bộ, tuổi tác cũng trạc cô mà lại bị cuộc sống rút đi cọng rơm cuối cùng, lựa chọn rơi xuống vực sâu không đáy.
Kỳ Trừng không biết tình hình mấy năm gần đây của Thiệu Lệ, chỉ là lần trước Kinh Nhiên nói cho cô biết mình và Thiệu Lệ chia tay, cô mới cố ý nói một câu —— “Ắt hẳn Thiệu Lệ hận anh thấu xương.”
Người còn nhắc tới trong miệng, nói mất là mất.
Đối phương tiếp tục kể: “Cha của Thiệu Lệ bị cấp trên điều tra nghiêm ngặt bởi vì tham ô nhận hối lộ, Kinh Nhiên lại lựa chọn chia tay với cô ấy vào khoảng thời gian đó. Sau đó cô ấy kết hôn, nhưng cuộc sống cũng không hạnh phúc, lần nhảy lầu này là do chồng cô ấy ngoại tình, bị cô ấy bắt được.”
Yến Ninh thật sự rất nhỏ.
Nhỏ đến mức tất cả mọi người và mọi chuyện ở nhiều năm sau lại dùng một loại phương thức khác để trở về, tuyên bố kết cục cuối cùng, để cho tất cả tranh chấp kết thúc như bụi vàng trần ai lạc định. Tất cả mọi người cũng bị cuốn vào trong vòng xoáy của các phương hướng, chẳng qua lúc này đây cô lại lựa chọn đồng hoang.
*
“Chị, thuận buồm xuôi gió nhé. Chị phải chú ý giữ ấm, nghe nói bên kia rất lạnh, chắc là lạnh gấp đôi Yến Ninh lận...”
Nghe lời dặn ấm áp của em trai ngốc nhà mình, Kỳ Trừng đoán cậu bé còn chưa rời giường, hẳn là bị bà Lâm kéo dậy để gọi điện thoại cho cô.
Kỳ Trừng chạy tới sân bay tàu điện ngầm, kẹp di động bên tai, nói: “Được, lúc chị không ở đây không ai cho em tiền lì xì, không ai mang đồ ăn vặt cho em, không được nghịch ngợm trong trường học, biết chưa?”
Cậu bé ngoan ngoãn trả lời: “Em biết rồi.” Sau đó lại nói. “Vậy em có thể chơi với Nam Nam và chú của cậu ấy không?”
Bùi Dư Yến à.
Cô hít sâu một hơi, nhất thời không nói nên lời, bị đám người đẩy về phía trước, bèn vội vàng đáp: “Chị sắp lên máy bay rồi, nhớ báo bình an cho mẹ hộ chị nhé. Nhóc con, gặp sau nhé.”
Sau khi đến sân bay, chỉ thấy Nghê San San tháo cặp kính râm chiếm hơn phân nửa khuôn mặt xuống, trong thời tiết rét lạnh mà cô ấy vẫn không thay đổi tác phong, muốn mặc như thế nào thì mặc thế đó, chiếc váy mỏng manh giống như váy ngủ, giày xăng đan cao gót lộ ra ngón chân trơn bóng, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Kỳ Trừng mỉm cười kiêu ngạo: “Biết ngay là cậu sẽ luyến tiếc tớ mà.”
Nghê San San trợn trắng mắt, khoanh hai tay: “Chị à, gần đây tôi cảm thấy sắp yêu rồi, tâm trạng tốt nên tới tiễn chị thôi.”
Kỳ Trừng: “...” Ồ.
Kỳ Trừng bất ngờ bị nhét cơm chó, cô không tò mò đối phương mà Nghê San San nhắc tới là ai, nhưng nghĩ đến người thần bí này có thể làm cho tính cách chán đời của Nghê San San có chút thay đổi, chắc chắn đối phương có sự dịu dàng mà người thường không sánh bằng.
Lần này rời, cô cũng chỉ nói cho người nhà và mấy người bạn, Nghê San San tới tiễn cô đúng là chuyện ngoài dự đoán.
“Kỳ Trừng.” Nghê San San thì thào gọi tên cô. “Lần trước cậu nói muốn mời tớ ăn cơm, còn chưa mời đấy, tớ đợi cậu về trả tiền.”
Nghê San San không biết nói lời hay, chẳng thể bộc lộ lời ngon tiếng ngọt được, mặc dù những lời vừa rồi thật vô tâm vô phế, song Kỳ Trừng vẫn nhận ra, nghĩa là Nghê San San đã phá vỡ vòng vây khép kín của mình, mở cái miệng nghìn vàng vì cô, để chút ánh nắng lọt vào.
Tiếng thông báo lên máy bay vang lên, Kỳ Trừng nhìn xung quanh một vòng, mọi người rộn ràng nhốn nháo, ánh mắt nhanh chóng lướt qua từng khuôn mặt phía sau, nhưng mãi vẫn không nhìn thấy bóng dáng mà cô muốn nhìn thấy.
Lần đặt cược này, hình như cô thua cả bàn cờ rồi.
Tảng đá trong lòng cô cứ rơi xuống đất như vậy, chạm vào mặt hồ không sâu không cạn, dập dờn nổi lên từng gợn sóng.
Tối hôm qua Kỳ Trừng ngủ không ngon, vừa lên máy bay, cô đã đeo bịt mắt để bắt đầu ngủ bù, lúc tỉnh lại, tay chân đều tê dại, ánh mắt nhèm nhẹp.
Tiếng phát thanh vừa vặn vang lên: “Thưa quý vị, máy bay dự kiến sẽ đến sân bay Cách Nhĩ Mộc Thanh Hải trong năm phút nữa, nhiệt độ mặt đất là 10 độ C.”
Từ Yến Ninh đến Thanh Hải, từ mệt mỏi đến xa lạ, từ quen thuộc đến sợ hãi, một người trèo đèo lội suối, một người không hỏi tây đông.
Lộ trình gần hai nghìn km, độ cao so với mực nước biển không ngừng tăng lên, cảnh quan không ngừng biến hóa, ngồi ở trên máy bay mà không thưởng thức được thì thật là chuyện rất đáng tiếc.
Sau khi đến sân bay Cách Nhĩ Mộc, Kỳ Trừng cảm thấy vẫn chịu được độ cao hơn mực nước biển này, nhất là không khí trong lành hơn Yến Ninh một chút.
Cô giống như một con gấu nhỏ ngốc nghếch, mang hành lý nặng nề tập tễnh đi lại, hơi không chú ý sẽ ngã trái ngã phải sang bên cạnh.
Ngay sau khi ra khỏi sân bay, có rất nhiều chiếc xe mui trần đậu ở cửa, một người đàn ông da ngăm chạy đến, nói bằng tiếng địa phương: “Đưa đón tận khách sạn, năm mươi tệ một lần.”
Cô nghe không rõ nhưng cũng có thể hiểu được ý của người đàn ông, cô còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã đoạt lấy hành lý của cô rồi đặt lên xe mình, vẫy tay với cô: “Lại đây đi. Bằng không lát nữa sẽ hết chỗ đó.”
Chuyện ép mua ép bán như vậy, Kỳ Trừng rất không đồng tình, vội xua tay từ chối: “Không cần, tôi sẽ tự đi.”
Người đàn ông và những chủ xe khác ra hiệu, chỉ thấy mấy người đàn ông nhất thời vây quanh, lẩm bẩm miêu tả với cô tiền xe rẻ cỡ nào, Kỳ Trừng lui về phía sau để né tránh bàn tay bọn họ cố gắng khoác lên vai mình.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí yên tĩnh trở lại, một giọng quen thuộc xuyên qua sau đầu truyền đến: “Lên xe đi, đỡ chen lấn.”
Cô không thể nào quên giọng nói của anh.
Ngay lúc này, e là cả đời cô cũng không quên được.
