1. Truyện chữ
Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy

Chương 18

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Tim Kỳ Trừng đập hụt một nhịp, cô khó tin xoay đầu, hai chân như chết lặng, mãi một hồi lâu mới ngước mắt lên, nhìn thấy kết cấu phức tạp của cả chiếc xe máy, vẻ ngoài rất lóa mắt nhưng lại chẳng có vẻ cồng kềnh, rõ ràng hơn hẳn xe đua bình thường mấy bậc.

 

Mà người cô từng mơ thấy trên máy bay kia, giờ phút này lại đang đội mũ bảo hiểm xe máy, chỉ lộ ra một đôi mắt, khóe mắt cụp xuống, nhìn không rõ vẻ mặt.

 

Một tay Bùi Dư Yến thoải mái buông thõng, tay kia đeo bao tay da giữ thăng bằng xe máy, đúng là, bình thường lúc anh không lái xe đua, cả người anh luôn tỏa ra khí chất dịu dàng như ngọc, như cách Tôn Dật Kiệt hay nói chính là một “tinh anh danh giá thượng lưu”, nhưng chỉ cần vừa đụng tới xe đua, khí chất tàn nhẫn lập tức toát ra ngoài, như có thể hình thành một lớp từ trường mạnh mẽ, khiến những chủ xe vừa rồi chen chúc tới lập tức im bặt, tự biết mất mặt mà giải tán.

 

Cô còn chưa kịp hỏi nguyên nhân thì một chiếc mũ bảo hiểm xe máy khác đã đưa đến trước mắt, găng tay da giằng co trên không trung, chờ đợi câu trả lời của cô.

 

Trong lúc nhất thời, những ấm ức kia hóa thành bọt nước, mặc kệ có phải cô tự mình đa tình hay không, nhưng sau câu “Cô đoán xem” kia đã là đáp án khẳng định.

 

Kỳ Trừng chậm rãi thở ra một hơi, cúi đầu tự cười với mình, cắn nhẹ môi dưới, trong lòng có đủ cung bậc cảm xúc, song vẫn chần chừ đội mũ bảo hiểm lên đầu. Thấy thế, Bùi Dư Yến đặt mũ bảo hiểm xuống, cố định dây lưng hai bên, nghiêng thân xe về phía cô.

 

Trước khi đến, cô đã kiểm tra dự báo thời tiết hôm nay, trời trong xanh không mây. Bầu trời xanh thẳm quét đi sương mù của thành phố, con đường nơi này không giống Yến Ninh, tất cả đều là kiến trúc thành phố che chắn, xuyên qua căn phòng thấp bé bằng phẳng, xa xa là loáng thoáng núi tuyết, khảm vào bầu trời, hòa làm một thể với chân trời.

 

Dưới điều kiện như vậy, tốc độ xe chạy lại càng nhanh, gió lạnh lùa vào cổ họng khiến tóc của Kỳ Trừng theo gió bay về phía cổ Bùi Dư Yến, làm cho lòng anh ngứa ngáy.

 

Thấy xe ngày càng rời xa khu dân cư thành thị, Kỳ Trừng nhỏ giọng hỏi: “Anh Ba, chúng ta đi đâu vậy?”

 

Vì đội mũ bảo hiểm nên giọng Kỳ Trừng khá nhỏ, Bùi Dư Yến không nghe rõ, lớn tiếng hỏi ngược lại: “Cái gì?”

 

Cô đành phải gào lên: “Tôi nói, chúng ta đi đâu vậy?”

 

Ngay từ đầu Kỳ Trừng đã không nói cho Bùi Dư Yến địa điểm đặt khách sạn, vậy nên hiện tại cô hoàn toàn không biết mình đang đi đâu cả. Mặc dù như vậy, cô cũng không cảm thấy sợ hãi, cho dù lái về phía trước không có điểm cuối như vậy, cô cũng chấp nhận.

 

“Đến rồi cô sẽ biết.” Bùi Dư Yến giữ lại cảm giác thần bí cuối cùng, vừa dứt lời, anh lập tức tăng tốc, tốc độ xe chạy khiến tim cô đập cực nhanh, thoát khỏi áp lực của thành phố, hiện tại đầu óc cô đang trong trạng thái trống rỗng, nhất thời buông hai tay nắm chặt ra rồi căng tay đón gió, cảm nhận gió mát phả vào người.

 

“Đến rồi.”

 

Kỳ Trừng cởi mũ bảo hiểm, hất tóc, mắt thấy tất cả đều là đường đua, bên cạnh mảnh đất hoang được phân chia thành các khu vực, hiện tại có xe đua chạy như bay, phát ra âm thanh chấn động.

 

Bùi Dư Yến liếc mắt giải thích: “Nơi này là chỗ luyện tập cho giải đấu F1. Tôi định nửa tháng sau mới tới đây, rốt cuộc lại đến sớm.”

 

Về phần tại sao lại đến sớm, anh không cần nói cô cũng biết.

 

Kỳ Trừng lúc nào cũng mồm mép nhanh nhảu lại lắp bắp: “Anh... Tôi...” Cuối cùng lại ấm ức: “Đồ lừa đảo.”

 

Vừa nghe thấy, lại có mùi vị giống như dỗi hờn người yêu.

 

Bùi Dư Yến ôm mũ bảo hiểm xe máy, nhìn cô bằng ánh mắt kiên định, song vẫn cố tình bông đùa: “Phải, tôi là bậc thầy lừa đảo mà, chưa ăn hạt dẻ rang đường của chị Quả Cam no bụng, cho nên tôi tới tìm cô đòi nợ đấy.”

 

Anh lặp lại động tác lần trước làm với cô ở bệnh viện, tháo găng tay da xuống, vươn lòng bàn tay dày rộng đến trước mặt cô, giống như đang đưa ra lời mời chân thành nào đó.

 

Kỳ Trừng sờ s0ạng trong túi, lấy ra một viên kẹo bạc hà mang theo trước khi lên máy bay, nhẹ nhàng đặt lên lòng bàn tay anh, híp mắt cười nói: “Đây, cho anh.”

 

Không có hạt dẻ rang đường, nhưng cô vẫn có kẹo ngọt.

 

Bùi Dư Yến nắm chặt viên kẹo bạc hà, khi Kỳ Trừng xoay người thì lặng lẽ bỏ vào trong túi áo, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh lén giấu đồ ăn vặt.

 

Trùng hợp là khách sạn Kỳ Trừng đặt cách bãi đua xe rất gần, Bùi Dư Yến cũng ngấm ngầm đăng ký thủ tục tạm trú, ký mấy chữ “Bùi Dư Yến” rồng bay phượng múa trước quầy lễ tân.

 

Chữ viết của anh uyển chuyển mà không rối, cứng cáp mạnh mẽ, khiến Kỳ Trừng cảm nhận được sự khảng khái của những con chữ.

 

Dọc theo cầu thang lên lầu, Kỳ Trừng mới phát hiện cô và Bùi Dư Yến ở hai phòng đơn, còn là hai phòng đối diện.

 

Kỳ Trừng đứng ở cửa, mãi không đi vào, xoay người nói với Bùi Dư Yến đang quẹt thẻ phòng: “Anh Ba, nghỉ ngơi sớm nhé. Cũng không cần dông dài đâu, tôi thấy tình yêu cuồng nhiệt trong mắt anh rồi, tôi nhất định sẽ đến xem giải đấu F1.”

 

Nói ra miệng mới cảm thấy câu nói này rất trẻ trâu, nhưng trong mắt Kỳ Trừng, Bùi Dư Yến cực kỳ thành thục, không ai địch được, như thiếu niên nhiệt huyết nhất, không sợ bất kỳ khiêu chiến nào, luôn luôn mang khí phách hăng hái, không hề lùi bước.

 

Bùi Dư Yến khàn giọng đáp: “Được.”

 

Thế là một lời đã định.

 

Lần này, bậc thầy lừa đảo nhất định sẽ không gạt cô.

 

Kỳ Trừng gội đầu xong nhưng không dùng máy sấy tóc, mái tóc ướt sũng rũ xuống phía sau, nhỏ lấm tấm xuống váy ngủ giống như những bông hoa nhỏ li ti, cô mở di động ra, tìm trong danh bạ: “Cô là phóng viên của Tạp Chí Mới đúng không? Tôi là Kỳ Trừng, nhà phục chế hiện vật đã liên hệ với cô lúc trước, về manh mối của Toái Tâm Tỏa Thạch, không biết lúc nào cô có thời gian rảnh, chúng ta gặp riêng nhau nói chuyện một phen?”

 

“Ngày mai nhé, tôi sẽ gửi địa chỉ gặp mặt cụ thể cho cô, đương nhiên, cô Kỳ có thể yên tâm, trước mắt người biết đều là nhân viên nội bộ của chúng tôi, chúng tôi sẽ phong tỏa tin tức lại trước, xét thấy cô có kinh nghiệm phục chế ở phương diện này, chúng tôi đồng ý ưu tiên chuyển giao hiện vật cho cô.”

 

Tạp Chí Mới là tờ báo có sức ảnh hưởng rất lớn trong nước, cũng có một chuyên mục gọi là “Vẻ Đẹp Mất Dấu”, chuyên đưa tin kỳ văn dị sự ở địa phương xa xôi. Tuy rằng trên báo không nói hiện vật phát hiện là Toái Tâm Tỏa Thạch, nhưng kết hợp với miêu tả lúc trước của giáo sư Dương với cô, Kỳ Trừng vẫn gửi email nói muốn có hình ảnh cụ thể, người hiểu nghề vừa nhìn đã biết đây chính là hiện vật đã biến mất từ lâu —— Toái Tâm Tỏa Thạch.

 

Kỳ Trừng ngắm nghía công cụ mang tới, sắp xếp lại rồi cất vào hộp dụng cụ, nhìn bóng đêm vô hạn: “Được, mong mọi người sẽ làm đúng lời hứa, đưa hiện vật trở về nơi nó vốn thuộc về.”

 

Nói thật, trái tim cô vẫn treo lơ lửng. Dù gì thì nếu phóng viên đối phương đổi ý, tạm thời muốn nói chuyện này cho người khác vì lợi ích, cô cũng không có cách nào đi ngăn cản, thậm chí còn phải trơ mắt nhìn hiện vật trân quý lưu lạc vào trong tay những kẻ đó.

 

Đây không phải là vấn đề pháp lý, mà là vấn đề đạo đức khó lường tra tấn nội tâm mỗi người, cô không thể yêu cầu mọi người có lựa chọn đạo đức giống mình.

 

Ngôi sao trải rộng trên trời cao, từng vì sao dần gộp thành hình, rồi lại tản ra, lặng lẽ báo hiệu gió lốc đang đến trong đêm.

 

*

 

Sáng sớm hôm sau, Kỳ Trừng đã chứng kiến được khí hậu cao nguyên thất thường thế nào, hôm qua mặt trời còn treo cao, tia cực tím không giảm, hôm nay đã đổ tuyết lớn. Gió tuyết lan tràn thổi đến phòng đơn, cửa sổ vù vù rung lắc, tuyết lớn và sương mù phủ bên ngoài cửa sổ, che khuất tầm mắt phía xa của cô.

 

Kỳ Trừng lười biếng nằm trong chăn, lấy bừa một bộ quần áo giữ ấm, lộ ra cổ chân thon dài trắng nõn. Cô lại sờ sờ cái gáy hơi lạnh của mình, lục lọi tìm được khăn quàng cổ ở dưới cùng, trên khăn quàng cổ thêu hình hươu sao, sừng hươu giống như cành cây khô đan chéo rối ren, chiếm một nửa diện tích khăn quàng cổ.

 

Đẩy cửa phòng ra, khí lạnh từ trên hành lang len vào khe hở khăn quàng cổ, khiến cô phải giật mình vì rét, chậm chạp rút tay từ túi áo ấm áp ra để kéo khăn quàng cổ lên trên chút, che đến phía dưới mũi, hơi thở ấm áp lập tức hóa thành khói trắng.

 

Bùi Dư Yến đang đứng ở góc rẽ, áo gió màu đen cài kín mít, rất giống một con động vật nhỏ buồn ngủ. Nhưng từ ánh nhìn sang đây, đôi mắt phía trên khẩu trang chống gió lại rõ ràng sắc bén như chim ưng, lạnh lẽo như nước.

 

“Cậu Ba, Đại Ca nhà cậu làm vỡ bình thủy tinh nhà tôi rồi, ba trăm tệ.” Sau khi Tôn Dật Kiệt tan ca thì mở máy sưởi trong nhà lên, vừa hay chứng kiến thảm trạng vô số mảnh vỡ trong nhà mình.

 

Bùi Dư Yến đùa bằng giọng mũi: “Cái thứ đồ cổ ba trăm năm không đổi nhà anh, ba tệ là cao rồi.”

 

Tôn Dật Kiệt ngồi xổm xuống, nhe răng trợn mắt với Đại Ca nhưng cũng không thể làm gì, thở dài: “Biết vậy thì tao đã không đồng ý chứa chấp đồ phiền toái nhà mi rồi.”

 

Dường như Đại Ca rất không hài lòng với cách xưng hô “đồ phiền toái” này, nó vểnh đuôi lên, giống như muốn đấu một trận.

 

Tôn Dật Kiệt mở hộp cá đặt dưới bàn trà ra, đặt trước mặt nó, hết lòng hầu hạ miêu đại gia, tay lại khựng giữa không trung, không dám vuốt lông cho nó. Nếu Bùi Dư Yến đứng bên cạnh nhìn thấy, nhất định sẽ châm chọc: “Chậc, miệng nói không nhưng cơ thể lại rất thành thật.”

 

Đại Ca nhanh chóng ngoan ngoãn, Tôn Dật Kiệt nhìn ánh mắt dịu dàng của nó thì quay về chính sự: “Tình hình bên cậu sao rồi?”

 

“Vẫn ổn.”

 

Nghe Bùi Dư Yến nhẹ nhàng đáp lại, Tôn Dật Kiệt hừ lạnh: “Chà, anh còn tưởng là công tử nhà giàu lưu đày chứ. Tự nhiên chú mày nói với anh là muốn rời khỏi Yến Ninh một thời gian, chạy tới Thanh Hải cách xa mười vạn tám ngàn dặm chỉ vì giải F1 nhé?”

 

Tôn Dật Kiệt tiếp tục châm chọc: “Nếu chị của cậu biết chắc là điên mất?”

 

Bùi Dư Yến dường như nhớ ra gì đó, lục lọi túi, mở giấy gói kẹo bạc hà ra, nói: “Ừ, chị ấy biết rồi.”

 

Tôn Dật Kiệt: “...” Coi như anh ta không hỏi đi.

 

Kẹo bạc hà vốn đã lạnh, ăn một viên kẹo bạc hà trong thời tiết rét lạnh, Bùi Dư Yến cảm thấy ngay cả không khí trong phổi cũng lạnh, hoàn toàn lạnh đến thấu tim.

 

Tôn Dật Kiệt biết, người nhà Bùi Dư Yến không ủng hộ anh chơi đua xe, song cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành dặn dò: “Đừng có mắng anh dông dài đấy, nhớ để ý cẩn thận, đợi cậu về đấy.”

 

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Wechat của Tôn Dật Kiệt “Ting ——” lên, là “thông báo tiền lì xì”.

 

Chần chờ vài giây, Tôn Dật Kiệt nhìn bao lì xì Bùi Dư Yến gửi tới, đoán chừng nhiều lắm là ba tệ.

 

Đến khi mở ra là ba trăm tệ.

 

Nụ cười trên mặt Tôn Dật Kiệt cứng đờ: “...”

 

Thằng phá gia chi tử Bùi Dư Yến này, tự lưu đày mình còn không thay đổi tác phong tí nào.

 

Một lát sau, Bùi Dư Yến gửi một hàng chữ tới  —— “Phí thuê người dọn phân”.

 

Tôn Dật Kiệt: “Vậy phải tăng giá.”

 

Bùi Dư Yến: “Miễn bàn.”

 

Quả nhiên người trong nhà đã đóng băng tiền của anh, bạc làm bằng sắt cũng không thể tiêu xài được.

 

Thấy tuyết rơi không hề dừng lại, lông mày Kỳ Trừng vô thức cau mày, lộc cộc đi xuống cầu thang.

 

Bà chủ đứng ở chỗ đăng ký trước quầy lễ tân đang nấu trà đặc sản của địa phương, trong nhất thời, mùi thơm khuếch tán, quanh quẩn trong không trung, xua đi rét lạnh.

 

Kỳ Trừng nhướng mày, chỉ vào ấm trà đang bốc khói trắng hỏi: “Đây là trà gì ạ?”

 

Bà chủ có thể hiểu nhưng không nói được vài từ tiếng phổ thông, đành phải trả lời bằng tiếng địa phương: “Nao Ca.”

 

Kỳ Trừng ngơ ngác, không hiểu lắm, tiếng Bùi Dư Yến sau lưng truyền đến: “Bà ấy nói đây là sao trà.”

 

Bà chủ liếc mắt tán đồng với anh, đôi tay tiếp tục bận rộn với bước tiếp theo.

 

Gió tuyết bay vào trong phòng, mê hoặc ánh nhìn, bà chủ vội vàng đóng cánh cửa sổ kia lại, quét hạt tuyết vừa bay vào.

 

Bùi Dư Yến đứng ở góc cầu thang, nhìn ấm trà đang bốc hơi nghi ngút: “Trong trà bỏ muối mặn, phấn hoa tiêu, thảo dược nên có mùi thuốc nhẹ.”

 

Nghe xong, Kỳ Trừng lại ngửi thử, quả nhiên trong không khí có mùi thuốc, nhưng khá nhạt, không ngửi kĩ thì sẽ không cảm nhận được.

 

Trước khi ra khỏi cửa phòng, Kỳ Trừng sợ khí hậu không thích hợp nên đã ăn một ít bánh quy lót dạ, bà chủ tưởng rằng cô và Bùi Dư Yến là người yêu nên vội vàng kêu bọn họ ngồi xuống ăn điểm tâm.

 

Thấy Kỳ Trừng liên tục nhìn ra tuyết rơi ở bên ngoài, Bùi Dư Yến nhấp một ngụm trà nhỏ, hỏi: “Tuyết lớn như vậy, cô muốn ra ngoài sao?”

 

Kỳ Trừng vốn không muốn làm phiền anh nên vẫn giấu chuyện muốn ra ngoài, giờ giấu không được đành phải gật đầu thừa nhận, sắc mặt cũng không thoải mái.

 

Cô và phóng viên báo chí đã xác nhận địa điểm lúc sáng sớm, địa điểm đối phương đặt ngay gần tòa báo chí, lái xe từ nơi này qua cũng tốn chút thời gian, giờ tuyết lớn đóng kín cửa, muốn đi ra ngoài cũng không thoải mái, thậm chí còn có thể tính là làm nhiệm vụ gian khổ.

 

Kỳ Trừng suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho đối phương: “Xin chào, tôi là Kỳ Trừng đây. Hôm nay tuyết lớn quá, xin hỏi có thể đổi lại thời gian hẹn gặp không?”

 

Phóng viên nghe điện thoại dường như đột nhiên trở mặt, lạnh nhạt đáp: “Cô Kỳ, cô biết chúng tôi cũng bề bộn nhiều việc mà, ngoại trừ cô cũng có người khác muốn nói chuyện với chúng tôi về Toái Tâm Tỏa Thạch đấy.”

 

Kỳ Trừng đau đầu đồng ý: “Được, tôi sẽ qua đó ngay.”

 

Cô cúp điện thoại, bữa sáng bà chủ tự mình tỉ mỉ chuẩn bị đã mang lên bàn, Kỳ Trừng mãi không vươn đũa động vào bữa sáng, chấp nhận số phận mà cầm lấy một miếng “bánh hoa hồng” có vẻ ngoài không tệ, cắn một miếng lớn.

 

Thái độ ác liệt như vậy, nhưng chỉ cần có hy vọng, cô cũng phải khúm núm liều mạng. Con đường phía trước mịt mờ như vậy, ở nơi đất khách quê người, bản thân như cỏ lau nhỏ bé, Kỳ Trừng cũng chỉ có thể cười tự giễu, không phải cô đã sớm lường trước rồi sao?

 

Chuyện duy nhất vượt qua dự đoán của cô chính là gặp được Bùi Dư Yến ở đây.

background
TrướcSau