Chương 19


Không lâu sau, một chiếc xe tải ầm ầm dừng lại trước cửa khách sạn, tài xế bận rộn dỡ hàng, từng thùng hàng chứa đầy thực phẩm và đồ dùng thiết yếu hàng của khách sạn.
Kỳ Trừng nhai miếng bánh hoa hồng vô vị, thuận miệng hỏi: "Bà chủ, chiếc xe này đến khách sạn hàng ngày luôn à?”
Bà chủ đang dọn dẹp bát đũa bèn dừng tay lại, gật đầu, không hiểu Kỳ Trừng muốn làm gì tiếp theo.
Nếu cô không đoán sai, tuyến đường di chuyển của xe tải là từ khách sạn đến thị trấn trung tâm, nơi này mua sắm không tiện, các đồ dùng sinh hoạt hàng ngày đều nhờ xe tải vận chuyển qua lại. Kỳ Trừng lảng ra một bên, nhặt những vốc tuyết chất đống bên cửa sổ, rồi lại rải xuống, ánh mắt lướt về phía chân trời vô tận rồi nhanh chóng thu lại, xoay người hỏi: "Xe này có thể chở người không?"
Bà chủ giơ một ngón rồi hai ngón, Kỳ Trừng nhíu mày, thử giải nghĩa: " Là một hai người à?"
Chưa kịp nhận được câu trả lời, một cô gái đeo kính đen ngại ngùng gọi Kỳ Trừng lại: "À… Em, em cũng muốn ra ngoài một chuyến, em có thể đi cùng chị không?"
Thấy tình hình này, sắc mặt Bùi Dư Yến không tốt lắm, anh đặt ly trà đang cầm trên tay xuống, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, không nói một lời.
Đã gần đến giờ hẹn, Kỳ Trừng nghĩ có bạn nữ đi cùng mình, ra ngoài cũng tiện hỏi han làm quen hơn thì đáp lại bằng ánh mắt dò hỏi của cô ấy, quyết đoán trả lời: "Được."
Lúc này đối phương không còn ngại ngùng nữa, chủ động giới thiệu: "Chào chị, em tên Ôn Nam, Ôn trong dịu dàng, Nam trong thì thầm."
Thì thầm dịu dàng.
Vừa mới nghe qua, cái tên này đã gợi cho người ta cảm giác muốn bảo vệ. Người cũng như tên. Đối phương có khuôn mặt nhỏ, nên cặp kính đen và kiểu tóc đầu nấm đã che đi phần lớn khuôn mặt, dáng người cũng nhỏ nhắn, chỉ cao đến vai Kỳ Trừng.
Kỳ Trừng không dễ thân thiết với người lạ, chỉ chào hỏi một cách ngắn gọn, trên mặt không lộ vẻ gì khác: "Chào cô, tôi là Kỳ Trừng."
Ôn Nam gật đầu ngoan ngoãn như một chú nai con, ngón tay nắm chặt vạt áo, theo sát Kỳ Trừng, chuẩn bị đến chỗ xe tải đang đỗ.
"Kỳ Trừng." Bùi Dư Yến gọi tên cô từng chữ một, giọng nói quyến rũ, ánh mắt đen như màn đêm không thấy đáy. "Đi đường cẩn thận."
Cô ngơ ngác quay lại nhìn, từ cổ họng phát ra một âm thanh lí nhí: "Ừm."
Không dừng lại lâu, cô và Ôn Nam cùng ngồi ở ghế sau xe tải, sau khi xác nhận với tài xế sẽ đi qua địa điểm đã hẹn, Kỳ Trừng cứ nghiêng người không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cảnh tuyết bên ngoài.
Giữa cơn bão tuyết, chiếc xe tải màu lam như đánh bậy đánh bạ đi vào trong màn tuyết, tạo thành một vòng luẩn quẩn. Tuyết che khuất các biển chỉ đường, tuyết tích tụ làm cong cành cây khô, đến giới hạn, cành cây bỗng gãy rụng xuống đất, may mắn là tài xế đã đi qua con đường này nhiều năm, nếu không thì không phân biệt được đông tây nam bắc, càng không nói đến việc ra khỏi vòng luẩn quẩn này.
Sương mù từ từ bốc lên, cửa sổ xe mờ mịt, cảm giác chật chội khiến người ta không thoải mái.
Ôn Nam liếc nhìn gương mặt gầy gò của Kỳ Trừng, có thể thấy cô chỉ đánh một lớp phấn nền, thậm chí không thoa son môi, nhưng chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ thu hút ánh nhìn, cô ấy mấp máy môi, do dự lên tiếng: "Chị Kỳ Trừng, người vừa nói chuyện với chị là bạn trai của chị à?"
Chiếc xe tải ngay lập tức vào một khúc cua gấp, Ôn Nam hoảng hốt, cả người ngã về phía Kỳ Trừng, "Bịch" một tiếng, Kỳ Trừng đập thẳng vào cửa sổ bên cạnh, lớp sương mù trên đó lập tức bị xóa đi một nửa.
Ôn Nam nghe thấy tiếng va đập nặng nề, mắt mở to, một lúc lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
"Ui ——" Kỳ Trừng nhịn đau lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào Ôn Nam, cười như không cười, tránh nặng tìm nhẹ. "Chưa chắc tôi đã già hơn cô đâu."
Rõ ràng, tiếng "chị Kỳ Trừng" mà Ôn Nam gọi khiến cô không vui.
Kỳ Trừng không phải là người nhỏ mọn, nhìn thấy Ôn Nam ngượng ngùng đỏ mặt, cô thẳng thắn trả lời: "Không phải."
Kể từ khi gặp Bùi Dư Yến, mỗi lần ở bên anh, cô đều phải chịu đựng việc bị người khác hỏi han như vậy.
Ánh mắt Ôn Nam sáng lên, lắc tay Kỳ Trừng: "Thật sao? Vậy chị có thể cho em số liên lạc của anh ấy không?"
Sắc mặt Kỳ Trừng trở nên mất tự nhiên, cô rút tay khỏi vòng ôm ấm áp của Ôn Nam, lập tức hỏi: "Cô không cảm thấy anh ấy đã có bạn gái rồi sao?"
"Làm sao có thể chứ? Nếu anh ấy có bạn gái, chắc chắn vừa nãy sẽ không nói những lời đó với chị đâu."
Kỳ Trừng: "...”
Lời của Ôn Nam như một mũi kim, chọc thủng quả bóng mơ mộng đẹp đẽ của cô, di chứng khiến cô ù tai, nửa ngày không nói nên lời.
"Hai người đến đây du lịch à?" Ôn Nam hoàn toàn bỏ qua sự ngại ngùng lần đầu gặp mặt, thoải mái "kiểm tra hộ khẩu".
Kỳ Trừng biết cô ấy muốn nghe câu trả lời gì, một nam một nữ không phải là bạn trai bạn gái cùng nhau đi du lịch thì có chút kỳ lạ, suy nghĩ một chút rồi đưa ra câu trả lời mơ hồ: "Chúng tôi đến đây đều vì công việc riêng."
Ôn Nam mở miệng nói, rõ ràng không có ý định dễ dàng bỏ qua, hỏi tiếp: "Vậy hôm nay chị ra ngoài làm gì? Tuyết lớn như vậy mà còn phải làm việc sao?"
Cô bị hạ đường huyết, luôn mang theo một ít kẹo, rảnh tay lại lấy ra viên kẹo bạc hà còn lại trong túi, bỏ một viên vào miệng, vừa giết thời gian khó chịu, lại từ tốn trả lời: "Tôi cố một cuộc hẹn quan trọng, không thể thất hẹn.”
Ôn Nam không quan tâm đ ến việc Kỳ Trừng có đang nghe mình hay không, tự nói: "Ôi. Em thì đến đâu du lịch, không ngờ tuyết rơi lớn như vậy, mà phải đến ngân hàng rút tiền cứu nguy.”
Kỳ Trừng không hỏi tiền cứu nguy có nghĩa là gì, trong tiếng phanh xe, xe tải đã đến địa điểm đã hẹn, cô vịn vào ghế, duỗi chân ra, nhảy xuống tuyết, để lại hai dấu chân không sâu không cạn.
Tuyết rơi thật sự rất dày.
Kỳ Trừng đạp lên nền tuyết mềm xốp, như thể có thể bị lún xuống bất cứ lúc nào. Cô đưa tay lên che trán, đối diện với gió tuyết mà đi một mình, nhưng lông mi vẫn không thể tránh khỏi việc dính những hạt tuyết nhỏ, dấu chân vừa để lại không lâu sau đã biến mất, trả lại mặt tuyết phẳng lỳ.
Cô đẩy cửa kính của cửa hàng, hơi ấm ập vào mặt, sự giao thoa giữa nóng và lạnh để lại một chuỗi giọt nước trên cửa kính, chảy xuống.
Kỳ Trừng giận chân để phủi bỏ lớp tuyết còn đọng lại, ngay lập tức nhìn thấy phóng viên hẹn gặp, đối phương đeo kính bảo hộ và khẩu trang đen che kín mặt, nếu không phải đã nghe thấy giọng nói trước đó, thì chỉ nhìn vào dáng vẻ hiện tại, cô thật sự không thể phân biệt được là nam hay nữ.
"Xin chào, cô Kỳ." Anh ta đưa tay ra, như thể tiếp đón một khách hàng bình thường, sắp bắt đầu thảo luận về hợp đồng công ty.
"Rất vui được gặp anh." Cô nhẹ nhàng bắt tay để thể hiện sự lịch sự, nhíu mày, giọng nói này có vẻ không phải là người đã nói chuyện với cô.
Kỳ Trừng đi thẳng vào vấn đề, khí thế mạnh mẽ: "Anh có mang theo không?”
Người đó chỉ tay về phía chiếc hộp nhỏ đặt trên ghế, xem ra Toái Tâm Tỏa Thạch đang ở bên trong.
"Tôi muốn xem trước." Cô luôn giữ thái độ thận trọng, không dám lơ là.
Vào khoảnh khắc cô vừa mở hộp, người đối diện nhanh chóng đứng dậy, chống tay vào lưng ghế nhảy ra khỏi chỗ ngồi, tay trái lóe lên hình dáng một chiếc hộp khác.
Chết tiệt, chiếc hộp này chắc chắn chứa đồ giả.
Dự cảm không lành, Kỳ Trừng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng lật chiếc hộp đổ ra những vật bên trong, quả nhiên là đồ giả, cà phê trên bàn đổ ra, làm ướt tay áo cô, nhìn quanh một vòng, cả băng ghế dài trở nên lộn xộn.
Người đó chạy trốn rất nhanh, có lẽ đã có tính toán đường đi từ trước, mục tiêu rất rõ ràng, thậm chí cả quần áo trắng cũng là để hòa lẫn trong tuyết trắng.
Chỉ cần nghĩ đến Toái Tâm Tỏa Thạch sắp có trong tay không biết có rơi vào tay những kẻ mưu lợi hay không, cõi lòng Kỳ Trừng lại không khỏi thắt lại, cô dốc sức đuổi theo bóng trắng phía trước.
Khăn quàng bay loạn xạ che khuất tầm nhìn, cô thả tóc ra, dứt khoát kéo mạnh khăn quàng xuống, chiếc khăn lông mềm mại hình sừng hươu nằm trong một vũng nước tuyết, còn bị cô vô tình dẫm lên.
Kỳ Trừng phát hiện ra một con đường tắt, mắt thấy sắp đuổi kịp người cầm hộp, lại phát hiện Ôn Nam đang lún sâu vào tuyết, cô ấy như thấy được cứu tinh, vẫy tay về phía cô: "Chị Kỳ Trừng, chị Kỳ Trừng, cứu em với…”
Bị rơi vào hố tuyết, càng vùng vẫy càng nhanh chóng bị nhấn chìm, Kỳ Trừng chưa kịp chạy tới, Ôn Nam đã rơi vào một hố tuyết lớn, không thấy bóng dáng.
Chuyện như vậy, trước đây cô chỉ thấy trong chương trình "Vẻ Đẹp Mất Dấu", giờ đây xảy ra ngay trước mắt, Kỳ Trừng không khỏi cảm thấy tay chân bủn rủn.
Khi cô men theo lối tắt, người bịt mặt đã đụng mặt Ôn Nam, người đang cầm tiền mặt, sau khi cướp lấy tiền, đối phương nhanh chóng đẩy cô ấy vào một cái hố tuyết bên cạnh.
Cũng may hố tuyết chỉ lớn chứ không sâu lắm, Kỳ Trừng cúi người xuống, đưa tay phải ra kéo Ôn Nam đang sợ hãi và khóc thút thít ở dưới, Ôn Nam liền lồm cồm bò lên từ đáy hố tuyết, có thể nhìn ra, suốt quá trình mặt mày Kỳ Trừng tái nhợt, môi run rẩy, nhưng không hề nghĩ đến việc bỏ rơi Ôn Nam.
Còn cả Toái Tâm Tỏa Thạch.
Đây là mục đích cô vượt hàng nghìn dặm từ Yến Ninh đến Thanh Hải, là di nguyện cuối cùng của giáo sư Dương, cô không chấp nhận, tuyệt đối không chấp nhận để mất hoặc không tìm lại được.
Người nọ thấy Kỳ Trừng đuổi theo không ngừng thì dừng lại, xoay người, rút con dao găm ở trong túi ra, đâm về phía cô, chỉ còn cách vài phân là đâm thẳng tim, song cổ cũng bị rạch một đường, rụng vài sợi tóc.
Kỳ Trừng mặc đồ dày dặn cồng kềnh, tay chân lại bị đông lạnh, cơ thể hoạt động không linh hoạt, phản ứng rất chậm, chỉ đành lùi về phía sau.
Nhìn tư thế ra tay tàn nhẫn, không hề lưu tình, hoàn toàn không phải giống uy hiếp bình thường của người nọ là biết, đối phương muốn dồn nàng vào chỗ chết.
Ôn Nam chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy, vừa mới thoát khỏi hố tuyết trong tình trạng sống dở chết dở, giờ đây lại bị dọa đến chân tay mềm nhũn, không còn quan tâm đ ến Kỳ Trừng đang vật lộn với người bịt mặt, cô ấy lồm cồm bò dậy khỏi vũng tuyết rồi lại té phịch xuống, vừa lăn vừa bò chạy về phía trước.
Không biết sức lực đã hao hết từ lúc kéo Ôn Noãn lên hay do cái rét mùa đông kìm hãm, Kỳ Trừng nhớ rõ mình đã ăn một viên kẹo bạc hà, nhưng đầu vẫn choáng váng không chịu nổi, đây là dấu hiệu của việc hạ đường huyết.
Cô sợ không?
Sợ chứ.
Nhưng cô muốn giành giật lại không?
Muốn chứ.
Đấy là toàn bộ diễn biến tâm lý của cô lúc này.
Không thể giằng co, kẻ bịt mặt đã đẩy cô ngã xuống đất, lại cầm chiếc hộp bỏ chạy.
Ý thức Kỳ Trừng dần mơ hồ, tay quệt một cái lên sau lưng, là máu dính dính, mặc dù vết thương không sâu, nhưng máu từ vết cắt vừa rồi vẫn không ngừng chảy ra.
*
Nhịp tim của Ôn Nam đập rất nhanh, vừa về khách sạn liền vội vàng trốn vào phòng mình, cuộn người lại thành một đống, tiền đã mất, tiền cứu mạng không còn, điều đáng sợ hơn là cô ấy đã chạy trốn, nếu, nếu Kỳ Trừng không sống nổi, thì có phải đôi tay cô ấy cũng nhuốm máu không.
Chạy vào nhà vệ sinh, vặn vòi nước lên mức tối đa, Ôn Nam cố gắng chà xát hai tay, muốn chà đi hơi ấm từ lòng bàn tay Kỳ Trừng khi cô cứu mình, giả vờ như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Đến giờ ăn tối, Ôn Nam thay một bộ quần áo khác rồi xuống lầu ăn cơm, ánh mắt cô chạm thẳng một cặp mắt sắc bén, tựa hồ muốn xuyên thấu tâm can dơ bẩn của cô ấy.
Không biết Bùi Dư Yến đã đợi bao lâu, anh cử động đôi tay và đôi chân đã tê cứng, phát ra tiếng răng rắc của khớp xương, ở giữa bầu không khí im lặng lại càng thêm đáng sợ.
Anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào Ôn Nam: "Kỳ Trừng đâu rồi?"
“Sao em biết? Bọn em đi cùng nhau, đâu có nghĩa là về chung đâu?” Ôn Nhu cười lạnh, khoanh tay giả vờ bình thản, bày ra dáng vẻ kiêu căng không liên quan tới mình.
“Thật không?” Giọng anh lạnh lùng, chỉ với hai từ đơn giản nhưng lại khiến Ôn Nam quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào anh.
Bà chủ nói lảm nhảm những lời mà không ai hiểu nổi, nhưng Bùi Dư Yến vẫn nghe ra hai chữ —— "Nguy hiểm".
Từ trước đến nay, Bùi Dư Yến không thích đe dọa phụ nữ, nhưng lúc này lại bất ngờ lên tiếng: “Cô sẽ phải trả giá thật đắt cho những hành động lời nói hôm nay.”
Trong bầu không khí căng thẳng, cửa khách sạn bị đẩy ra.
Người bước vào chính là Kỳ Trừng, chỉ có điều cô đội mũ, không quàng khăn, không nhìn ai, mà đi thẳng lên lầu hai.
