Chương 21


Bùi Dư Yến: “Bây giờ cô còn liên lạc được với phóng viên kia không?”
Kỳ Trừng lắc đầu, nghiêm túc nhớ lại chuyện đã xảy ra: “Tôi chắc chắn kẻ đó đã lấy đi Toái Tâm Tỏa Thạch thật sự, nhưng nếu người đó là phóng viên đã liên hệ với tôi thì có lẽ anh ta không cần làm vậy, cứ nói thẳng là không muốn cho tôi biết tung tích là được.”
Bùi Dư Yến lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới bầu trời sao mênh mông là cảnh tượng biến hóa kỳ lạ, giống như vòng xoáy vô tận cuốn vào vận mệnh của mỗi người, mà đại đa số mọi người chỉ có thể thuận theo sự an bài này.
Máy sưởi trong phòng được mở vừa phải, chỉ chốc lát sau, khí lạnh đã tan đi, không gian lại ấm áp như mùa xuân, như thể trận tuyết kia chưa từng tồn tại.
Bùi Dư Yến tổng kết: “Vậy chứng tỏ rằng trước khi cô tới, người hẹn gặp cô đã xảy ra chuyện. Người ra tay ắt hẳn là kẻ thần bí mà cô đã chạm mặt sáng nay.”
Ánh mắt ngây ngốc của Kỳ Trừng đột nhiên bừng sáng, cô đứng dậy: “Tôi luôn cảm thấy sao lại trùng hợp như vậy? Nhất là Ôn Nam, nhìn phản ứng thì cô ấy không cùng phe, nhưng cô ấy lại nói một câu làm tôi thấy rất đáng ngờ.”
Bùi Dư Yến lẳng lặng nghe, thấy cô không nói tiếp mới hỏi: “Câu gì?”
Kỳ Trừng xoa hai bên huyệt thái dương, đầu cô đau dữ dội: “Cô ấy nói, cô ấy muốn ra ngoài để lấy tiền cứu nguy.” Cô bổ sung thêm. “Nhưng bây giờ không có tiền.”
Không biết có tra ra manh mối hay không, nhưng Kỳ Trừng cảm thấy đã có phương hướng sơ bộ, chỉ là không biết có phải đấy là lối ra hay không.
“Vậy là, dựa theo suy đoán này, có phải người cần tiền cứu nguy của Ôn Nam chính là người lấy Toái Tâm Tỏa Thạch không?”
Bùi Dư Yến từ tốn phân tích: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hai chuyện này có thể sẽ có liên quan, nhưng liên quan như thế nào, e là phải hỏi Ôn Nam mới biết được.”
Nghĩa là, Ôn Nam là manh mối rất quan trọng để tìm lại Toái Tâm Tỏa Thạch.
Kỳ Trừng nhún vai, không nói gì nữa, chỉ cảm thấy cổ càng đau hơn. Đối mặt với Ôn Nam thấy chết không cứu, cô không biết tiếp theo phải vứt bỏ vướng mắc trong lòng thế nào để có thể mở miệng nói chuyện với cô ấy.
Trong quan niệm của cô, một người xấu và hèn yếu là hai chuyện khác nhau. Người như Ôn Nam không tính là quá ác, nhưng lại hoàn toàn dùng nắm đấm vô hình đánh mạnh vào trái tim của cô.
“Ôi ——” Bùi Dư Yến thở dài.
Kỳ Trừng hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ bất đắc dĩ của anh, mấp máy môi nhưng lại không biết hỏi từ đâu.
Anh chậm rãi bày tỏ: “Trước giờ tôi chưa từng gặp người nào như cô.”
Kỳ Trừng không hề tổn thương hay nhụt chí, tự nhận mặt dày nói tiếp: “Tôi biết anh đang khen tôi mà.”
Bùi Dư Yến sửng sốt, vô thức bật cười, chỉ là trong nụ cười chứa vẻ chua xót.
Trước giờ anh chưa từng gặp được người nào có thể dễ dàng trêu chọc tiếng lòng của mình như Kỳ Trừng, như nước ép cam, chua ngọt ngon miệng, cũng là kẹo bạc hà ở đầu quả tim, hít một hơi lạnh thì lục phủ ngũ tạng cũng run rẩy theo.
Cô đột ngột hỏi: “Vậy nếu sau này anh gặp được người như tôi thì sao?”
Bùi Dư Yến lắc đầu: “Không có đâu.”
Kỳ Trừng bị ánh mắt kiên định của anh làm cho khiếp sợ, anh lại giải thích thêm: “Sẽ không gặp thêm ai đâu.”
Vì đã thua trong tay cô rồi. Người phía sau có xếp hàng cũng vô dụng.
Bùi Dư Yến lo lắng cho tình trạng tối nay của cô nên cứ ở mãi trong phòng, thời gian càng muộn, anh lại càng không biết nên đặt tay duỗi chân ra chỗ nào, thấy Kỳ Trừng tinh thần phấn chấn, anh hắng giọng: “Cô còn chưa ngủ sao?”
Cô trở mình, ánh mắt trong trẻo, ra chiều nũng nịu: “Tôi không ngủ được. Anh Ba, anh kể chuyện xưa của anh đi, tôi muốn nghe.”
Dứt lời, cô dứt khoát vén chăn nhỏ ra, khoanh chân ngồi dậy, dùng chăn nhỏ bọc thành thảm xung quanh, mặt mộc của cô không hề nhạt nhòa, có băng vải quấn trên cổ lại càng tăng thêm vẻ đẹp cấm kỵ.
Bùi Dư Yến sợ ban ngày cô bị kinh sợ mệt mỏi, khéo léo từ chối: “Con người tôi rất tầm thường, không có chuyện gì đáng nhắc tới.”
“Đồ lừa đảo.” Kỳ Trừng giận dỗi nói một câu, làm anh nhớ tới lần trước Kỳ Trừng cho anh kẹo, xem ra mình trốn không thoát rồi.
“Muốn nghe chuyện gì?”
Anh Ba lên tiếng, câu chuyện chính thức bắt đầu, Kỳ Trừng cũng vỗ tay như hải cẩu.
“Nói về mấy tin đồn hồi xưa đi, anh hiểu mà.” Kỳ Trừng nở nụ cười sâu xa.
“Không hiểu.”
Trời ạ, Kỳ Trừng không thể tin được vào mắt mình, cool guy anh Ba lại làm nũng kìa!
Nhưng đáng chết ở chỗ cô cảm thấy người đàn ông này đáng yêu…
Quay về chủ đề chính.
Kỳ Trừng thu hồi nụ cười quỷ dị của mình: “Khụ khụ, là kiểu thời trung học có thầm mến bạn nữ nào đó không, có chuyện xấu hổ gì lúc nhỏ không?”
Nhìn dáng vẻ bừng bừng hứng thú của cô, Bùi Dư Yến vẫn tiếc nuối nói cho cô biết sự thật: “Không nhớ rõ nữa.”
Cô thầm oán, miệng kín ghê, nhưng vẫn không buông tha anh, cố chấp hỏi: “Vậy anh nhớ rõ cái gì?”
“Ba mẹ tôi luôn ở trong tình trạng ly thân không ly hôn, từ khi tôi còn nhỏ đã như vậy. Ba tôi muốn đưa một người dì khác về nhà, đó là căn nhà hai người họ cùng mua, mẹ tôi không đồng ý, cứ cách vài ngày lại ầm ĩ. Vì vậy, toàn bộ tuổi thơ của tôi đều ở tứ hợp viện Yến Ninh, sống cùng ông nội, lớn lên cùng mấy người Tôn Dật Kiệt.”
Giọng điệu bình tĩnh của anh khiến Kỳ Trừng im lặng, sợ khiến anh đau lòng.
Thì ra lần trước cô đến khu dân cư cũ của Yến Ninh, “già trẻ hư hỏng” là “mộng cảnh mỹ lệ” của anh, thảo nào thấy anh có vẻ rất quen thuộc, thậm chí trong ánh mắt cũng có vẻ không nỡ.
Giọng điệu Bùi Dư Yến vẫn thản nhiên, không hề lay động, như thể cuộc trò chuyện này hoàn toàn không phải chuyện tư của mình: “Sau đó ba mẹ tôi muốn ly hôn, mẹ tôi chọn chị tôi, ba tôi cũng có một đứa con trai khác, từ lúc đó, tôi vì chuyện này là bị trầm cảm, cho rằng mình đã bị bỏ rơi. Trốn học, đánh nhau, lăn lộn trong xã hội, tôi nếm qua gần hết rồi, thậm chí vì đánh dấu sự trưởng thành của mình, tôi còn đi xăm nữa.”
Giống như mảnh ghép, theo miêu tả của anh, cô có thể nhìn thấy Bùi Dư Yến mười mấy tuổi từng chút một.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Hình xăm gì?”
“Sin”, phát âm tiếng Anh của anh giống như một con dao găm sắc bén, cắt qua quá khứ, vạch trần bóng tối, một mặt tối không thấy ánh sáng.
Sin. Tội lỗi.
Kỳ Trừng khó có thể tưởng tượng được cảnh Bùi Dư Yến gán từ “tội ác” này cho mình ở tuổi đó, lưng mang thứ không thuộc về mình, đi ngược chiều.
Kỳ Trừng: “Bây giờ hình xăm này còn không?”
Anh không hề để ý, ánh mắt lúc xa lúc gần, dường như hơi không chú ý thì sẽ thất thần: “Đã không còn từ lâu rồi. Qua tuổi đó tôi đã xóa xăm rồi.”
Trong tâm tình chán chường mê muội như vậy mà vẫn có thứ kéo anh ra khỏi vực sâu không đáy.
Cô nghiêng đầu, lắc lư: “Tại sao lại là đua xe?”
“Ngay từ đầu là vì tôi muốn theo đuổi sự k1ch thích, theo đuổi sự giải thoát.” Anh híp mắt, như thể hồi ức đang tái hiện: “Sau đó là vì thích, thích sự thay đổi mà đua xe mang đến cho tôi, thích cảm giác chưa đến đích thì không nhận thua.”
“Cô...” Còn chưa hỏi xong, Bùi Dư Yến đã phát hiện Kỳ Trừng giống như con lật đật, buồn ngủ ngã xuống.
Bùi Dư Yến nhẹ tay nhẹ chân giữ cửa, rời khỏi phòng, liếc mắt nhìn “thư khiêu chiến” mà đối thủ gửi tới.
Trong cuộc thi đua xe, mỗi người có thể tự tìm đối thủ muốn khiêu chiến để gửi những thứ tương tự như “thư khiêu chiến”. Mặc dù chắc chắn sẽ không thể bằng với những bảng xếp hạng thế giới hoặc giải đấu mang tính quốc tế, nhưng đây vẫn là một cơ hội học hỏi rất tốt, có thể nâng cao danh tiếng trong giới này.
Giải đấu F1 sắp bắt đầu, rất nhiều tay đua đã không kiềm chế được nữa, nhất là trong giới nghiệp dư, nếu đã có thư khiêu chiến thì không muốn ứng chiến cũng phải ứng chiến, nếu không, kiểu gì danh tiếng cũng tuột dốc không phanh.
Tin nhắn của đối phương cũng rất rõ ràng, hoàn toàn không dông dài: “Sáu giờ tối mai, khiêu chiến tại sân huấn luyện. Bọ Cạp.”
Bọ Cạp là mật danh của đối phương.
Trừ người không ngại lộ danh tính, thường thì đa phần sẽ dùng mật danh, trong tình huống ấy, tức là có một bên đã biết rõ thông tin của đối thủ, để cho công bằng, đối thủ được lựa chọn cũng phải là nhân vật tương đối lợi hại trong giới.
Thần sắc của Bùi Dư Yến cũng không có thay đổi gì mấy, với anh mà nói, không được ai khiêu chiếu mới là vô vị, với loại thư khiêu chiến thế này, anh không sợ, cứ thế xoay người hòa vào bóng đêm.
*
Trời quang đãng. Các gánh hàng rong xung quanh cũng dần sắp xếp xong, bắt đầu hét lớn chào hàng.
Ở đây, mặt trời mọc sớm hơn Yến Ninh, khi ánh bình minh mới ló dáng khỏi dãy núi đằng xa rồi dần dần đổi sắc, Kỳ Trừng đột nhiên cảm thấy tới nơi này nghỉ ngơi cũng là một lựa chọn không tồi, chỉ có điều hiện tại cô không có tâm tình, cũng không có thời gian, suy nghĩ quá nhiều, ngay cả bàn tay đổ mật ong cũng run rẩy, cô nhấp một ngụm, quả nhiên là rất ngọt.
Ôn Nam mất ngủ cả đêm, sắc mặt cực kỳ kém, nhưng so với sắc mặt thì thứ kém hơn chính là trạng thái tinh thần của cô ấy.
Kỳ Trừng chụp ảnh ở lầu một, dưới ống kính có dân cư địa phương nườm nượp kéo tới, có bà cụ bán bánh xốp, mặt đầy nếp nhăn, nhưng luôn mang theo nụ cười hòa ái dễ gần, cho dù có được con cái phụng dưỡng hay không, hay phải vất vả sớm hôm ở độ tuổi này chỉ vì cơm áo.
Dưới ống kính... Đột nhiên Ôn Nam xuất hiện.
Kỳ Trừng đặt máy ảnh xuống, điều chỉnh vòng sáng. Xét về chụp ảnh, cô chỉ là người nghiệp dư, nhưng cô luôn hy vọng trong máy ảnh của mình có thể ghi lại người hoặc chuyện tốt đẹp.
Nghĩ như vậy, Bùi Dư Yến ở lầu hai hành lang gấp khúc lại đột nhiên nhập cảnh, góc độ này càng có thể làm nổi bật dáng người của anh, tỉ lệ vai eo vô cùng tốt, áo gió không một nếp uốn, cực kỳ bằng phẳng.
Mặt trời lên cao, xuyên qua lớp mây dày đặc, tức khắc tỏa sáng vạn trượng, ánh nắng nghiêng phủ một lớp nhàn nhạt bao quanh người anh, Bùi Dư Yến không né tránh, tựa vào tường như đang suy tư điều gì, giống như một thiếu niên mười sáu, mười bảy lại có vẻ u sầu mà hăng hái, cả người như vầng thái dương lóe rọi nắng sáng, lại không hề lóa mắt.
Có con chim nhỏ chẳng biết từ đâu đến, cứ đậu trên lan can, đối diện với Bùi Dư Yến, dường như nó không sợ người, bắt đầu ca khúc buổi sớm của mình.
Kỳ Trừng nhanh chóng điều chỉnh tiêu điểm, tiếng “Tách” vang lên, chụp được cảnh tượng không dễ có được, ngay cả tay cũng run rẩy, như người trong ảnh sắp đè tất cả phong cảnh phía sau xuống, trời rộng chim bay, lịch sử chạy dài, cuối cùng giấu hết trong cõi lặng.
Ôn Nam đến tầng một, gọi một tách trà sao, nhìn Kỳ Trừng bận rộn, trong lòng vô cùng ngổn ngang, đợi Kỳ Trừng bận rộn xong, cô ấy mới do do dự dự mở miệng nói: “Em...”
Kỳ Trừng cất máy ảnh, không nhìn thẳng cô ấy: “Cô đến đây không phải để du lịch chứ?”
